Trại Miêu Khê Sơn là nơi Hoa Miêu động Thượng Thủy tập trung, trại Miêu dựa núi gần sông, nhà sàn san sát, nương theo thế núi uốn lượn lên cao, xa xa nhìn lại như một con rồng lớn, khí thế phi phàm.

Tề Ninh và Y Phù tới gần Khê Sơn, từ xa xa đã thấy, thầm khen hay, nghĩ bụng, thiên hạ ngọa hổ tàng long, chỉ nhìn kiến trúc đặc biệt của trại Miêu này thôi chắc chắn nơi này cũng có thật nhiều kỳ nhân dị kỹ, không thể coi thường. Hiện giờ đang là hoàng hôn, sau cơn mưa, Khê Sơn được gột rửa, màu xanh ngắt ôm lấy con rồng lớn, tráng lệ độc đáo.

Động Thượng Thủy Khê Sơn có sáu trại Hoa Miêu. Mặc dù sáu trại đều thuộc về động Thượng Thủy, nhưng chia ra cư ngụ trong sáu khi vực, tất cả có liên hệ với nhau, hễ một nơi xảy ra chuyện, năm trại kia sẽ tập trung lại rất nhanh.

Nhưng thường ngày thì ai làm việc nấy, hai trại xa nhất cũng xa nhau một ngày đi đường.

Miêu trại của Đại Miêu Vương được năm trại kia vây quanh, ở nơi phúc khí của Khê Sơn.

Tới gần Khê Sơn, Tề Ninh phát hiện người Miêu đông hơn, rất khó nhìn thấy một người Hán.

Mặc dù hai người đang mặc Miêu phục, nhưng tướng mạo của Y Phù vẫn là đệ nhất, Tề Ninh tuấn tú, một đôi tuấn nam mỹ nữ đi lại trên đường vẫn rất nổi bật.

Trên đường đi, Y Phù nghe ngóng đường tới tổng trại, trước khi trời tối đã tới chân một ngọn núi, ngước đầu nhìn lên, nhà sàn như ẩn như hiện.

Chợt có tiếng hô:

- Người nào?

Mấy người vọt ra từ trong rừng cây, ai nấy đều cầm loan đao.

Y Phù hành lễ người Miêu:

- Chúng ta muốn bái kiến Đại Miêu Vương. Kính xin bẩm báo!

- Đại Miêu Vương có lệnh, bất kể kẻ nào cũng không thể vào trại.

Người trong trại không thể ra ngoài, đương nhiên người ngoài càng không thể vào.

Tề Ninh cau mày:

- Chúng ta đều là người Miêu, cái gì mà người ngoài chứ.

- Cái này thì khó mà nói được.

Trời đã lờ mờ tối, đối phương chỉ thấy Tề Ninh mặc Miêu phục chứ không nhìn rõ hắn:

- Bảy mươi hai động người Miêu không thiếu những kẻ bại hoại làm xằng làm bậy. Trắng đen có khác, có một vài người Miêu không chỉ là người ngoài, còn có thể là kẻ địch.

Tề Ninh đang muốn nói gì đó, Y Phù đã đưa tay ngăn lại, bước lên, lấy một thứ đưa qua. Tề Ninh có thể lờ mờ nhìn thấy hình như là một chuỗi vòng cổ, nhưng cụ thể nhìn thế nào thì không rõ lắm.

Nàng nói:

- Cầm thứ này tới bẩm báo với Đại Miêu Vương. Nếu Đại Miêu Vương không cho gặp, chúng ta sẽ đi lập tức.

Mấy người đối phương nhìn nhau, một người nói:

- Các ngươi chờ ở đây. Coi chừng bọn họ.

Đoạn, gã chạy vào trong hàng rào bẩm báo.

Mấy người kia ở lại trông coi, nhìn chằm chằm hai người Tề Ninh, như thể coi bọn họ là phạm nhân rồi.

Tề Ninh bước tới gần Y Phù:

- Y Phù tỷ, bọn họ vừa nói không nên cho người ngoài vào trại, cũng không cho người bên trong ra ngoài. Đây là ý gì? Miêu trại có quy củ như vậy sao?

Y Phù lắc đầu:

- Đây là lệnh của Đại Miêu Vương. Còn vì sao thì ta không biết.

Nhân số động Thượng Thủy là đông nhất, khắp núi đều là nhà sàn của người Miêu, muốn lên núi thông bẩm cũng không thể nhanh chóng chốc lát được. Gần nửa canh giờ sau vẫn không có người xuống, trời thì đang tối dần.

Tề Ninh duỗi lưng một cái, thầm nghĩ, trại của động Thượng Thủy này ở gần suối, thế núi hiểm trở, địa thế dốc đứng muốn tiếp cận không hề dễ dàng. Nếu không phải mình đang mặc Miêu phục, chỉ sợ dù có đi cạnh một Miêu nữ chính tông là Y Phù cũng không thể tới được đây.

Rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao Y Phù bảo mình thay quần áo.

Trước khi vượt sông, lão giả người Miêu đã thiện chí nhắc nhở mình cẩn thận, cho dù không nói hết nhưng hắn cũng ý thức được, người Miêu ở bên này Khê Sơn có địch ý với người Hán. Nhưng loại địch ý này không phải đã tồn tại từ lâu mà dường như từ cuối năm trước mới xuất hiện.

Hắn lập tức nghĩ đến, cuối năm trước, Thứ sử Tây Xuyên phái binh vây Hắc Nham Lĩnh. Chẳng lẽ vì việc này mà người Miêu sinh ra địch ý với người Hán?

Nếu quả thật là vậy, hiển nhiên không phải tin tức tốt rồi. Tiểu Hoàng đế lo lắng nhất là chuyện Hắc Nham Động sẽ khiến cho bảy mươi hai động người Miêu sinh ra địch ý. Hiện giờ động Thượng Thủy của Đại Miêu Vương đã có địch ý, các trại khác không cần nghĩ cũng biết.

Đang miên man suy nghĩ, chợt hắn nghe có tiếng gọi đằng sau:

- Các ngươi đi cũng không chậm nhỉ?

Tề Ninh xoay người, thấy một người đi tới, vóc dáng khôi ngô, cơ bắp cuồn cuộn, trong bóng tối như một con báo săn bước tới.

Nhưng gã băng bó khắp người, có vẻ đang bị thương. Tề Ninh nhìn thấy người kia, giật mình nói:

- Là ngươi? Ngươi là Đan Đô Cốt?

Người đột nhiên xuất hiện này là Đan Đô Cốt.

Y Phù cũng rất bất ngờ, mấy người Miêu kia cũng tiến lại liền chào hỏi:

- Đan Đô Cốt, người trở lại rồi.

Khóe mắt Tề Ninh giật một cái.

Đan Đô Cốt giải thích:

- Ta là Đan Đô Cốt, Đại Miêu Vương là cha ta.

Tề Ninh và Y Phù đều thầm giật mình. Y Phù nhíu mày như có gì suy nghĩ, hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi là Thứ tử Đan A Báo của Đại Miêu Vương?

- A Báo chỉ là ngoại hiệu bọn họ gọi thôi. Hà hà, tên ta là Đan Đô Cốt. Có điều, nhiều người chỉ biết Đan A Báo, nhưng không biết Đan Đô Cốt.

Y Phù hơi xấu hổ:

- Ta đã từng nghe nói về Đan A Báo rất nhiều lần, bọn họ đều nói ngươi là dũng sĩ số một Khê Sơn.

Hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền.

- Hữu danh vô thực thôi.

Đan Đô Cốt lắc đầu:

- Hôm nay nếu không nhờ các ngươi cứu, sợ là ta không về nổi, còn dũng sĩ cái gì.

Mặc dù miếng nói vậy nhưng sắc mặt gã vẫn thản nhiên, như thể không nghĩ gì về việc hôm nay suýt nữa thì bị giết chết.

Tề Ninh cười nói:

- Dũng sĩ không phải chỉ có võ công cao cường. Hôm nay Đan Đô Cốt ngươi dũng cảm đứng ra, dùng ít địch nhiều, biết rõ hung hiểm mà không do dự, dũng khí này không phải ai cũng có. Hơn nữa, nếu đơn đả độc đấu, chưa chắc ngươi đã thua trong tay bất kỳ kẻ nào trong số bọn họ.

Đan Đô Cốt cười đáp:

- Nói vậy là cho ta mặt mũi rồi.

Gã nhìn một kẻ người Miêu :

- Đã bẩm báo với Đại Miêu Vương chưa ?

- Đã báo. Còn chưa xuống.

- Không cần chờ nữa. Hai người các ngươi theo ta vào trong đi.

Y Phù vui mừng:

- Đa tạ Đan Đô Cốt.

- Không cần cám ơn ta. Ngươi đã tới rồi, người khác có thể Đại Miêu Vương không gặp, nhưng sẽ gặp ngươi. Nhưng ngươi có thể thuyết phục được Đại Miêu Vương không thì ta không biết.

Y Phù khẽ giật mình:

- Ngươi biết ta là ai ?

- Nếu ta không đoán sai, ngươi là muội tử của Ba Da Lực. Sau khi Động chủ động Hắc Nham qua đời, Ba Da Lực tính tình trầm ổn tiếp nhận vị trí Động chủ. Lão Động chủ sinh được một trai một gái, con gái tên Y Phù, kém mười một tuổi.

Gã cười tủm tỉm:

- Y Phù động Hắc Nham là trợ thủ đắc lực của Ba Da Lực, là nữ anh hùng. Ta nghĩ ta không đoán sai chứ?

Tề Ninh biến sắc, thầm rùng mình, nhìn sang Y Phù. Cho tới giờ hắn vẫn không thể ngờ được thế gian lại nhỏ bé như thế. Nữ tử đầu tiên mình gặp khi vào Tây Xuyên lại là muội muội của Động chủ động Hắc Nham.

Lần này hắn đến đây mục đích chủ yếu là điều tra sự kiện ở động Hắc Nham, vậy mà lại vô tình làm bạn với Y Phù của động Hắc Nham suốt mấy ngày.

- Đan Đô Cốt không hổ là Đan Đô Cốt, mắt thật tốt.

- Không phải mắt ta tốt. Ôi, động Thượng Thủy đã biết được chuyện của động Hắc Nham. Các ngươi sốt ruột sang sông muốn gặp Đại Miêu Vương, vào lúc này, người sốt ruột muốn gặp Đại Miêu Vương nhất chỉ có thể là người của động Hắc Nham mà thôi. Hơn nữa, căn cứ vào tuổi tác của ngươi cũng không khó đoán… Có điều, ta thật không ngờ, Hắc Nham lĩnh bị vây chặt như nêm cối như vậy ngươi vẫn có thể thoát vòng vây chạy đến Khê Sơn.

Sắc mặt Y Phù lạnh đi:

- Nếu Đan Đô Cốt đã biết lai lịch của ta, đương nhiên cũng biết ý đồ ta tới đây.

- Ngươi không cần nói với ta.

Đan Đô Cốt lắc đầu:

- Gặp Đại Miêu Vương, ngươi có thể nói với ngài.

Gã nhìn sang Tề Ninh:

- Ngươi là người nhà Hán, nếu không phải đi theo Y Phù thì không thể ở đây. Hơn nửa trong số bảy mươi hai động Miêu gia đã biết tin Hắc Nham Lĩnh bị vây, có rất nhiều người cực kỳ bất mãn.

Y Phù hơi nhướn mày. Dường như Đan Đô Cốt hiểu nàng muốn nói gì, lắc đầu :

- Ta nói rồi, ngươi không cần nói với ta. Hơn nữa, ngươi nên hiểu một đạo lý, mặc dù Đại Miêu Vương là người Hoa Miêu động Thượng Thủy, nhưng là Miêu Vương của bảy mươi hai tộc người Miêu. Người bình thường có thể có bất mãn, có tình cảm, nhưng quyết định của Đại Miêu Vương phải dựa trên lợi ích của cả bảy mươi hai động người Miêu.

Nếu biết được thân phận của Y Phù, thì Tề Ninh đã biết mục đích nàng đến Khê Sơn.

Hắc Nham Lĩnh bị vây chặt như nêm cối, sáu trại động Hắc Nham đang gặp tai họa ngập đầu. Y Phù không ngại gian khổ, đi đến Khê Sơn, muốn gặp Đại Miêu Vương, chỉ có một nguyên nhân: Cầu viện.

Bảy mươi hai động người Miêu, chỉ có Đại Miêu Vương có tư cách triệu tập tất cả đội ngũ.

Tới giờ hắn đã hiểu, vì sao đêm đó trúng dâm độc của lão già đánh đàn, nàng lại không mấy do dự mà cùng mình thân cận da thịt để giải độc.

Trên vai nàng gánh vác sinh tử tồn vong của mấy ngàn người sáu trại động Hắc Nham. So với sự sống của mấy ngàn đồng bào, đương nhiên Y Phù sẽ không bỏ mạng mình đi để giữ gìn trinh tiết. Nàng là hy vọng của động Hắc Nham phái ra, một khi nàng chết dọc đường, hy vọng của động Hắc Nham coi như tan vỡ.

Nhưng nghe những lời Đan Đô Cốt nói dường như còn ẩn chứa một tia huyền cơ. Y Phù nhíu mày.

Đúng lúc này, người Miêu lên núi thông bẩm đã vội vàng quay lại, nhìn thấy Đan Đô Cốt bèn thi lễ.

Đan Đô Cốt hỏi:

- Đại Miêu Vương còn có phân phó gì?

- Đại Miêu Vương nói rằng trời đã tối, để cho hai vị khách nhân nghỉ ngơi một đêm trước. Sáng mai sẽ gặp.

Người Miêu kia cung kính đáp.

Y Phù có vẻ lo lắng, đang định nói gì đó, Tề Ninh đã siết cánh tay nàng khẽ nói:

- Dục tốc bất đạt. Miêu Vương đã có sắp xếp này, chúng ta nên nghe theo.

Đan Đô Cốt nhìn Tề Ninh khen ngợi, hỏi:

- Vị tiểu huynh đệ này, ngươi đã cứu mạng ta. Nhưng ta còn không biết tên ngươi.

Tề Ninh thầm nghĩ, mình kế tục tước vị chưa được bao lâu, chỉ sự ở trại Miêu không ai biết tên mình. Hắn lại nghĩ, không biết hiện giờ ý Đại Miêu Vương thế nào, đoán không được, nhỡ mình báo tên xong, người ta lại không biết Tề Ninh là Cẩm Y Hầu, khó tránh khỏi sẽ khiến đối phương nghi ngờ, mà thái độ của Đại Miêu Vương với Cẩm Y Hầu thế nào còn chưa biết được, chỉ cười đáp:

- Ta tên Lâm Kỳ!

- Lâm Kỳ?

Đan Đô Cốt cười nhạt:

- Ngươi có phải là Lâm Kỳ không không quan trọng. Ta chỉ muốn nhắc nhở một câu, trước mặt Đại Miêu Vương tuyệt đối không nên nói dối nửa lời. Nếu không, sẽ không tốt cho tất cả mọi người.

Các ngươi, mang theo hai vị khách nhân đi trước, hầu hạ cẩn thận, đừng có lơ là.

Gã cười với Y Phù:

- Các ngươi nghỉ ngơi trước đã, sáng mai Đại Miêu Vương triệu kiến ta cũng có thể gặp các ngươi.

Không nói thêm gì nữa, gã đi thẳng lên núi.

Y Phù quay đầu trừng mắt với Tề Ninh, cười lạnh:

- Không phải ngươi tên là Tề Vô Danh sao? Sao giờ lại thành Lâm Kỳ rồi? Chờ tới khi gặp Đại Miêu Vương, ta xem ngươi lại có cái tên gì nữa.

- Ôi, ta thật không ngờ nàng lại là muội muội của Động chủ động Hắc Nham, Đan Đô Cốt lại là con trai của Đại Miêu Vương. Giờ ta đã hiểu vô xảo bất thành thư là gì.

- Vô xảo bất thành thư? Vì sao lại nói vậy?

Tề Ninh cười đáp:

- Không có gì. Chúng ta mau vào trại nghỉ ngơi đi, rồi nghĩ xem ngày mai gặp Đại Miêu Vương nên ứng phó thế nào.

n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

2.52376 sec| 2446.242 kb