Đan Đô Cốt nhớ tới đồng bạn, cố nhịn đau, bám vào cửa đi ra ngoài xem thương thế của đồng bạn.

Đường chủ đầu trọc cầm đại đao dính đầy máu đi vào, nói:

- Tiểu anh hùng, ta đã thiến cái dồi chó này rồi, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra việc này nữa.

- Các ngươi nhớ lấy, ở đây không phải nơi cho các ngươi làm xằng làm bậy.

Tề Ninh thản nhiên nói:

- Lấy lầu gỗ này làm tâm, trong vòng một trăm dặm, nếu ta còn nhìn thấy các ngươi một lần, các ngươi biết hậu quả rồi đấy.

Đường chủ đầu trọc vội nói:

- Bây giờ chúng ta sẽ đi ngay, không dám đến nữa.

Sau đó, gã phất tay bảo thủ hạ rời đi.

- Chớ đi vội. Các ngươi làm xằng làm bậy ở đây mà không chịu bồi thường sao? Lại đây, có bao nhiêu bạc móc hết ra, nếu dám giữ lại một đồng sẽ thiến hết cả đám các ngươi.

Mấy người vội vàng lôi hết ngân phiếu bạc trắng trê người ra. Bạc có hơn hai trăm lượng, còn có mấy trăm lạng ngân phiếu.

Tề Ninh cũng không khách khí, thu hết ngân phiếu vào ngực, phất tay cho mấy kẻ Ngũ Phẩm Đường xéo đi. Mấy ngươi định rời đi, hắn lại quát lên:

- Các ngươi không đem thi thể đi còn để lại đây làm gì?

Mấy người sợ thi thể có độc, chỉ có thể dung xiêm y bọc lấy, ba chân bốn cẳng khiêng nó ra ngoài.

Một lát sau, tiếng vó ngựa vang lên, cả đám người Ngũ Phẩm Đường chật vật rời đi.

Tề Ninh vứt bỏ trường kiếm, xoay người lại, chắp tay với lão già người Miêu:

- Lão nhân gia, thật không phải, để cho các người bị dọa sợ rồi.

Lão giả người Miêu hồi phục lại tinh thần, vội hỏi:

- Hậu sinh lang, nếu hôm nay không có ngươi thì…

Lão không biết nói gì, nét mặt tràn đầy cảm kích.

A Lăng cũng vội vàng nói:

- Tiểu a ca, cám ơn ca ca.

Lại quay sang Y Phù:

- A tỷ, đa tạ các ngươi.

Y Phù nói:

- A Lăng, không biết đám người kia có quay lại trả thù không, nơi này không nên ở lâu.

Nàng trừng mắt với Tề Ninh:

- Đám ác nhân kia sao ngươi không giết luôn đi!

- Ác nhân sẽ có ác báo, không chết trong tay ta sẽ chết ở nơi khác. Bạc ở đây, mấy người lão nhân gia các ngươi lấy đi, tìm nơi nào an toàn mà ở lại. Cho dù bọn chúng cũng không dám quay lại, các ngươi cứ chờ một chút rồi về.

Lão già người Miêu lắc đầu:

- Bạc này không phải của chúng ta, chúng ta không thể nhận.

Tề Ninh thầm nghĩ, người Miêu thật thuần phác, hơn trăm lượng bạc ròng này, đối với người Miêu ở trong thâm sơn hẳn là số lượng không hề nhỏ, cười nói:

- Đám người kia khiến cho chướng khí ở đây mỳ mịt. Đây là bạc chúng bồi thường, lão nhân gia nhất định phải thu lại. Đúng rồi, sau khi chúng ta sang sông cũng không dùng được ngựa, tặng cho các ngươi.

Lão già người Miêu nói:

- Các ngươi cưỡi ngựa nhất định là có việc. Ngựa cứ để đây đi, chờ đến khi các ngươi về có khi còn cần. Ta sẽ chăm sóc giúp các ngươi.

Y Phù bước tới, nhìn Tề Ninh, ghé sát lại hỏi:

- Rốt cuộc ngươi là người thế nào?

Tề Ninh buồn cười, thầm nghĩ hai người đã làm vợ chồng mấy lần mà cả hai đều không biết gì về đối phương, bèn ghé sát vào tai nàng thấp giọng nói:

- Hảo tỷ tỷ, sao nàng đã quên rồi, ta là tình lang tiểu đệ đệ của nàng, nàng sẽ không bội tình bạc nghĩa không nhận ra ta chứ?

Y Phù cắn răng. Đan Đô Cốt ôm đồng bạn vào, có vẻ rất nghiêm trọng. Người Miêu kia đã ngất đi.

Đan Đô Cốt nhìn Tề Ninh:

- Hôm nay đa tạ ngươi ra tay cứu giúp, ân cứu mạng, Đan Đô Cốt ta luôn nhớ trong lòng, nếu có cơ hội sẽ hồi báo.

- Không cần để tâm.

Tề Ninh bước lên, thấy người Miêu kia tái nhợt, cũng may vẫn còn hơi thở, thầm nghĩ, may mà công phu của gã Đường chủ đầu trọc kia còn chưa đủ, nếu là một nhân vật lợi hại nào đó thì một kích kia cũng đủ trí mạng rồi.

Nhưng mặc dù không mất mạng người Miêu này hiển nhiên đã bị thương nặng, bèn hỏi:

- Tình hình gã thế nào?

Đan Đô Cốt nghiêm trọng đáp:

- Bị thương nặng. Không đến mức mất mạng, nhưng cũng phải dưỡng thương thật lâu, hơn nữa còn phải khám chữa nhanh một chút.

Lão già người Miêu tiến lên:

- Ở đây ta còn có thảo dược.

Ngươi cũng bị thương, mau cầm máu đi. A Lăng, mau lấy thảo dược bị thương.

- Đa tạ.

Lão già người Miêu thở dài:

- Là ngươi vì chúng ta nên mới bị thương như vậy, thực sự xin lỗi.

Thấy ngoài trời mưa đã nhỏ hơn, lão nói với Tề Ninh và Y Phù; - Mưa sẽ tạnh sớm thôi, ta sẽ lập tức đưa các ngươi sang sông.

Đan Đô Cốt nhìn Tề Ninh hỏi:

- Các ngươi muốn sang sông?

Muốn đi đâu? Sang sông là Khê Sơn rồi, bên kia là động Thượng Thủy của trại người Miêu, các ngươi muốn tới động Thượng Thủy sao?

Tề Ninh không nói gì. Y Phù thấy người này ra tay trượng nghĩa, lại cũng là người Miêu, nên không giấu giiếm mà đáp:

- Chúng ta muốn đi gặp Đại Miêu Vương.

- Sao?

Đan Đô Cốt nhìn Tề Ninh mấy lần, nhíu mày hỏi;

- Ngươi không phải người Miêu, ngươi là người Hán?

Tề Ninh biết mình mặc quần áo người Miêu có thể đám người Ngũ Phẩm Đường không nhìn ra, nhưng thân là người Miêu, đương nhiên Đan Đô Cốt có thể nhìn ra, bèn gật đầu:

- Đúng vậy, ta là người Hán.

Nhưng hiện giờ xem như ta là nửa người Miêu rồi !

Hắn nhìn Y Phù, định nói gì đó, Y Phù ở đằng sau đoán được vội vàng ngắt lời :

- Hắn không phải ác nhân, khác với người Hán khác.

- Ngươi là người động nào?

Y Phù nghe Đan Đô Cốt hỏi vậy, hơi cảnh giác, đáp:

- Điều này không quan trọng.

Đương nhiên Đan Đô Cốt biết nàng không muốn nói, cũng không hỏi, chỉ nói:

- Đại Miêu Vương tuổi tác đã cao, không phải ai cũng có thể gặp. Chỉ mong lần các ngươi đến Khê Sơn có thể gặp ngài.

Gã quay sang lão giả người Miêu:

- Ba Sát bị thương nặng, không thể sang sông, phải ở lại đây tĩnh dưỡng, có nơi nào để nằm không?

Lão giả người Miêu vội đáp:

- Trên lầu.

Đoạn, lão dẫn Đan Đô Cốt lên lầu.

Một lát sau, lão đi xuống, bên ngoài đã tạnh mưa, quả thật đúng như lão già này đoán, chỉ là một trận mưa to mà thôi.

Phu nóng lòng muốn gặp Đại Miêu Vương, nên khi thấy gió mưa đã tạnh thì định sang sông ngay. Lão già người Miêu nhận thấy vẻ lo lắng trên gương mặt nàng, bèn nói:

- Chúng ta sang sông luôn đi. Các ngươi theo ta lên thuyền.

Hai người không trì hoãn nữa, ra khỏi lầu gỗ, đến bờ sông, lão già người Miêu nhanh chóng cởi thừng, nhảy lên thuyền, gọi hai người theo.

Dù mưa gió đã tạnh, nhưng mặt sông vẫn phập phồng gợn sóng.

Cũng may kỹ thuật của lão vô cùng tốt, đò đi ngang sang sông cũng không mất bao lâu.  Đến gần bờ, lão mới nói:
 

- Các ngươi yên tâm, ngựa ta sẽ chăm sóc cẩn thận cho các ngươi.

Cho dù là mất bao lâu, các ngươi trở về vẫn có thể lấy ngựa đi.

- Lão nhân gia, vậy đa tạ ngươi.

Tề Ninh thuận tay rút ra một tấm ngân phiếu. Tấm ngân phiếu này không phải của hắn, không cần tiếc, hắn đưa cho lão. Lão vội rụt tay lại, xua xua:

- Không thể, không thể.

Tề Ninh không nói gì, nhét ngân phiếu vào ngực lão, cầm tay Y Phù nhảy lên trên bờ. Lão già vội hỏi:

- Bao giờ các ngươi về? Ta sẽ thường xuyên tới, các ngươi về lại đón.

- Nếu ngày mai chúng ta còn chưa về thì không cần đợi nữa.

Y Phù đáp.

Lão già người Miêu muốn nói lại thôi, nghĩ một chút, cuối cùng nói:

- Hậu sinh lang, các ngươi tới Khê Sơn bên kia cẩn thận một chút.

Tốt nhất đừng để người ta nhìn ra ngươi là người Hán.

- Vì sao vậy ?

Tề Ninh cau mày hỏi.

- Thật ra trước kia cũng không có gì, nhưng từ cuối năm ngoái, trại Miêu Khê Sơn cực kỳ cẩn thận với người Hán. Chỉ cần có người Hán tới gần Khê Sơn, người Miêu sẽ luôn theo dõi sát sao. Dù sao thì các ngươi cũng nên cẩn thận một chút, nhưng có Y Phù cô nương đây bọn họ sẽ không làm khó dễ ngươi quá đâu.

Lão không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu với Tề Ninh, xoay người quay thuyền đi.

Thấy Tề Ninh rơi vào trầm tư, Y Phù ở bên cạnh nói:

- Thật ra ngươi không đi cũng được. Hay ngươi ở đây chờ ta đi, ta….

- Nàng không thể bội tình bạc nghĩa thế được.

Tề Ninh cười cười:

- Nàng muốn vứt bỏ ta bỏ đi một mình hả? Không được, đại mỹ nhân xinh đẹp, ta không thể để nàng trốn đi được.

Y Phù vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng nàng cũng biết hắn đang quan tâm mình, chỉ là trong lòng vẫn hơi nghi kị, bèn hỏi:

- Ngươi nói ta nghe, rốt cuộc ngươi là ai? Không cho nói đùa, ngươi dám cam đoan, ngươi muốn theo ta tới trại Miêu, không có mục đích nào khác chứ?

Tề Ninh nhíu mày hỏi:

- Nàng cảm thấy ta muốn lợi dụng nàng tiếp cận Đại Miêu Vương?

- Ta….

Nghe giọng hắn không vui, nàng biết mình đã khiến hắn bất mãn, thở dài:

- Ta đã nghĩ vậy, nhưng ta lại cảm thấy ngươi không phải người xấu.

- Ha ha, nàng cũng biết, người Hán chúng ta có câu, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, ta là người xấu hay người tốt không quan trọng. Quan trọng là, cho dù ta là người xấu, nàng cũng phải làm con dâu của kẻ xấu, đi theo kẻ xấu làm chuyện xấu.

Dừng một lát, hắn mới nói:

- Nàng yên tâm, ta tuyệt đối không có ác ý vì với người Miêu. Sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết ta là ai.

Trước đó, ta là tình lang tiểu đệ đệ thân thiết nhất của nàng. Hơn nữa, nàng đã đánh giá ta quá cao, cho dù ta thật sự văn võ song toàn, nhưng nếu có ác ý với người Miêu, thậm chí là Đại Miêu Vương, thì làm sao dám một mình đi vào đầm rồng hang hổ. Chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Y Phù biết hắn không nói dối, thấy hắn cười chân thành tha thiết cũng biết mình đã trách oan, nên nói:

- Là ta không tốt, nghi thần nghi quỷ, ngươi không nên để bụng.

Tề Ninh cười hắc hắc, ghé sát lại nói với nàng:

- Đúng là nàng không tốt. Ngay cả tình lang tiểu đệ đệ cũng không tin. Nàng nói xem, ta nên phạt nàng thế nào?

- Phạt ta?

Tề Ninh nghiêm mặt nói:

- Đúng vậy, ta là người thực tế, nhận sai ngoài miệng không đủ, nhất định phải có hành động thực tế.

- Hành động thực tế gì?

Tề Ninh ghé sát vào tai nàng, thấp giọng nói:

- Nếu như mọi chuyện thuận lợi xong xuôi, chúng ta sẽ tìm một chỗ, thử cái tư thế tối qua nàng không chịu xem. Nàng chưa thử, sẽ không biết được tư thế ấy rất đã đấy. Ta cam đoan sẽ đưa nàng lên tiên. Nàn… nàng là nữ nhân độc ác nỡ giẫm ta. Nàng... nàng thật độc ác!

Y Phù đỏ mặt oán hận:

- Cái thứ người xấu này, giẫm chết ngươi mới phải. Lần sau còn nói hươu nói vượn nữa, ta sẽ còn giẫm ác hơn.

Nàng quay người, sải cặp chân thon dài bước nhanh lên Khê Sơn chập chùng.

n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

0.14365 sec| 2449.695 kb