Y Phù vừa nói xong, xung quanh kinh ngạc, ngay cả Tề Ninh cũng kinh ngạc.

Mọi người đều biết, nguyên nhân xảy ra sự kiện động Hắc Nham, cũng bởi vì Huyện lệnh Đan Ba Bạch Huyền Linh bị giết ở Hắc Nham Lĩnh, thế nhưng Y Phù lại nói rõ Đường Linh vẫn chưa chết, tin tức long trời lở đất này, khiến tất cả mọi người trợn mắt há mồm.

- Ngươi nói cái gì?

Lãng Sát Đô Lỗ tỉnh táo lại, bỗng nhiên đứng dậy:

- Ngươi nói… ngươi nói Đường Linh còn sống? Hắn chưa chết?

Y Phù cười lạnh nói:

- Quả thực có người muốn hắn chết, nhưng trước mắt hắn còn sống rất tốt.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Tề Ninh cũng hơi mơ hồ, Đại Miêu Vương đã hỏi:

- Đứa nhỏ, chuyện này rốt cuộc là sao?

Y Phù nói:

- Đại Miêu Vương, Bạch Huyện lệnh là một vị quan tốt, sau khi A huynh nói cho hắn biết chuyện từ đầu đến cuối, hơn nữa đã viết công văn, Bạch Huyện lệnh cầm công văn, nói muốn giao công văn cho Vi Thứ Sử. A Huynh đưa họ xuống dưới trại, còn phái người chuẩn bị đưa họ rời khỏi Hắc Nham Lĩnh. Thế nhưng còn chưa ra khỏi Hắc Nham Lĩnh thì gặp phải một đám người tập kích, người hộ tống thả tín hiệu, A huynh lập tức dẫn người cứu viện, lúc chạy tới hiện trường, Bạch Huyện lệnh và huynh đệ trại chúng ta phái ra hộ tống đều nằm trên mặt đất!

Tất cả mọi người ngừng thở.

- Tổng cộng mười một người, chúng ta vốn tưởng rằng họ đều bị giết rồi, thế nhưng Bạch Huyện lệnh và một huynh đệ hộ tống lại tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ bị trọng thương.

Y Phù nói:

- Có lẽ chúng ta đuổi tới kịp, đám sát thủ đánh lén không dám ở lâu, cho nên Bạch Huyện lệnh mới giữ được một mạng, nhưng thương thế rất nặng, liên tục cứu chữa ba ngày ba đêm, mới cứu Bạch Huyện lệnh trở về từ Quỷ Môn Quan.

Đan Đô Cốt cau mày nói:

- Nếu như Bạch Huyện lệnh còn sống, vì sao Thứ Sử Phủ còn có thể phái binh? Chẳng lẽ Bạch Huyện lệnh không thể làm sáng tỏ giúp các ngươi?

Y Phù nói:

- A huynh biết trong chuyện này có kỳ quặc, cũng đoán được có người muốn giết chết Bạch Huyện lệnh giá họa lên đầu Hắc Nham Động chúng ta, cho nên lúc Bạch Huyện lệnh dưỡng thương, bảo hộ nghiêm mật, lại cố ý bố trí bẫy rập, giả mạo Bạch Huyện lệnh. A huynh đoán không sai, từ đó về sau quả thực có người chui vào Hắc Nham Lĩnh, muốn giết Bạch Huyện lệnh diệt khẩu, rơi vào bẫy rập!

- Vậy có bắt được thích khách?

Lãng Sát Đô Lỗ vội hỏi.

Y Phù lắc đầu nói:

- Mặc dù chúng ta bắt được, nhưng thích khách là tử sĩ, phát hiện mình rơi vào bẫy, lập tức tự vẫn!

Tề Ninh cũng khiếp sợ trong lòng, vạn lần không thể tưởng được trong này lại có chuyện như thế.

- Sau khi xảy ra chuyện, bên ngoài liền đồn đại Bạch Huyện lệnh và nha sai thủ hạ đều bị Hắc Nham Động chúng ta giết chết.

Y Phù nói:

- Mặc dù A huynh biết được, cũng không để ý, chỉ cần chữa khỏi vết thương cho Bạch Huyện Lệnh, để Bạch Huyện lệnh tự mình làm chứng, Hắc Nham Động chúng ta đương nhiên trong sạch.

Đại Miêu Vương gật đầu nói:

- Đúng thế, Bạch Huyện lệnh chính là người trong cuộc, nếu như hắn còn sống, hơn nữa tự mình ra mặt làm sáng tỏ cho Hắc Nham Động các ngươi, hiểu lầm trong đó đương nhiên sẽ tan thành mây khói.

Đan Đô Cốt cau mày nói:

- Đó là chuyện xảy ra từ năm trước, đến giờ đã qua mấy tháng, ngay cả quan binh cũng đã vây khốn Hắc Nham Lĩnh các ngươi, từ đầu đến cuối Bạch Đường Linh lại không hề lộ diện?

Gã dừng một chút, lại hỏi:

- Chẳng lẽ các ngươi không phái người đi thông báo chân tướng câu chuyện cho Vi Thứ Sử?

- Đây chính là chuyện ta muốn nói.

Y Phù nói:

- Sau khi xảy ra chuyện, chỉ qua một ngày, đã có tin đồn chúng ta giết quan tạo phản, lúc ấy chúng ta vẫn còn đang cấp cứu giữ lại tính mạng cho Bạch Huyện lệnh, a huynh lo lắng thật sự xảy ra hiểu lầm, đã viết một phong thư, phái người vung roi thúc ngựa chạy tới phủ Thứ Sử, bẩm báo chân tướng.

Đại Miêu Vương ánh mắt thâm thúy hỏi:

- Vi Thứ Sử nhận được thứ chưa?

- Huynh đệ phái ra đưa tin vẫn không hề trở về trại.

Thần sắc Y Phù ngưng trọng:

- A huynh không dám xác định Vi Thư Đồng có nhận được thư hay không, nhưng sau khi phong thư kia đưa đi, thích khách ám sát Bạch Huyện lệnh liền lẻn vào Hắc Nham Lĩnh.

Đan Đô Cốt nói:

- Bức thư kia của các ngươi, khiến người ta biết Bạch Đường Linh còn sống, cho nên mới tiếp tục phái thích khách.

Gã cau mày nói:

- Nói như vậy, phong thư kia cũng chưa đưa đến tay Vi Thứ Sử.

Lãng Tra Đô Lỗ cười lạnh nói:

- Vậy thì chưa chắc.

Đại Miêu Vương vẫn vô cùng bình tĩnh hỏi:

- Các ngươi không tiếp tục phái người đưa tin tức đi sao?

- Chúng ta phái ra hai lần, đều một đi không trở lại.

Y Phù nói:

- A huynh biết rõ có chuyện trong này, cho nên chuẩn bị chờ đến lúc thương thế của Bạch Huyện lệnh tốt lên, mang theo Bạch Huyện lệnh tự mình đi gặp Vi Thư Đồng.

Thế nhưng thương thế của Bạch Huyện lệnh nghiêm trọng, cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian rất dài, căn bản không thể xuống giường. Bạch Huyện lệnh tổn thương còn chưa tốt, Vi Thư Đồng và quan binh đã đến rồi, phong tỏa toàn bộ Hắc Nham Lĩnh, còn phái người truyền lời, kêu A huynh tự mình đi giải thích.

- Ba Da Lực có đi không?

Đan Đô Cốt hỏi.

Y Phù lắc đầu cười lạnh nói:

- A huynh nói chuyện này từ đầu tới đuôi đều hết sức kỳ quặc, nếu như tự mình đi gặp, rất có thể sẽ rơi vào bẫy.

- Phải chăng Ba Da Lực hoài nghi Bạch Đường Linh bị ám sát có liên quan tới Vi Thư Đồng?

Lãng Sát Đô Lỗ hỏi.

Đại Miêu Vương nhíu mày, nhưng không lên tiếng. Y Phù nói:

- Chân tướng chuyện tình khó bề phân biệt, Vi Thư Đồng có liên quan tới việc này hay không, A huynh không dám xác định, nhưng lại biết không thể thực sự tin họ. A huynh phái người nói cho đối phương biết, để cho Vi Thứ Sử phái người vào trại gặp Bạch Huyện lệnh, hết thảy đều rõ ràng chân tướng. Thế nhưng Vi Thư Đồng thủy chung không phái người vào trại, còn nói Hắc Nham Động là phản loạn, chỉ có Hắc Nham Động tự mình đi giải thích rõ ràng, không có đạo lý quan phủ phái người vào trại nghe giải thích.

Đại Miêu Vương dường như hiểu được, nói:

- Cho nên Hắc Nham Động và quan binh giằng co không xong, hai bên cũng không muốn phái người đi trước?

Y Phù nói:

- A huynh phái người bắn thư ra mấy lần, trong thư thông báo Bạch Huyện lệnh chưa chết, quan binh nhận được thư, nhưng từ đầu đến cuối Vi Thư Đồng đều không để ý chuyện này, chỉ phái người kêu gọi đầu hàng, sai A huynh rời trại.

Lúc này tâm tư Tề Ninh suy nghĩ, những lời Y Phù nói trước mặt Miêu Vương, nếu không nói dối, nếu như hết thảy đều là sự thật, như vậy sự kiện Hắc Nham Động hoàn toàn là một âm mưu.

Bạch Đường Linh bị ám sát ở Hắc Nham Lĩnh, mục đích của đối thủ đương nhiên là vì vu oan hãm hại Hắc Nham Động. Sau này Hắc Nham Động hai lần phái người đưa thư, lại một đi không trở lại, như vậy thư rơi vào tay người nào? Là đưa tới tay Vi Thư Đồng, hay là có người khác cắt đứt nửa đường?

Nếu như Vi Thư Đồng trông thấy thư, với tư cách đại tướng biên cương, cho dù không đích thân tới Hắc Nham Động chứng thực, chắc chắn cũng phái người tới Hắc Nham Động một chuyến.

Nhưng trên thực tế Vi Thư Đồng không hề tiếp xúc với Hắc Nham Động, mà phái binh nhanh chóng phong tỏa Hắc Nham Lĩnh.

Hắc Nham Động mấy lần bắn tên thư, trong tên thư thông báo Bạch Đường Linh còn sống, nhưng Vi Thư Đồng phản ứng hiển nhiên cực kỳ kỳ quặc.

Ít nhất trong tấu chương mang đến kinh thành, căn bản không nhắc đến tin tức Bạch Đường Linh bị thương nặng chưa chết, tất cả mọi người cho rằng Bạch Đường Linh đã sớm bị giết.

Nếu như Vi Thư Đồng cố ý giấu giếm, mục đích là muốn tiêu diệt Hắc Nham Động, nhưng tình hình trước mắt hiển nhiên lại không phù hợp logic.

Mục đích phong tỏa Hắc Nham Lĩnh, là đoạn tuyệt liên hệ giữa Hắc Nham Lĩnh và bên ngoài, cuối cùng một lần hành động tiêu diệt Hắc Nham Lĩnh. Nhưng hiện giờ đã là xuân về hoa nở, băng tuyết đã sớm tan rã, đúng là thời cơ tốt để đánh Hắc Nham Lĩnh, nhưng y lại vẫn cứ án binh bất động.

Tề Ninh hơi cau mày, hi vọng lấy được chút đầu mối từ trong các manh mối này…

- Nếu như Bạch Đường Linh còn sống, như vậy Hắc Nham Động mưu phản đương nhiên có thể giải thích rõ ràng.

Đan Đô Cốt nói:

- Đại Miêu Vương, ta có thể đi gặp Vi Thứ Sử lần nữa, nói với hắn về chuyện này.

- Nói chuyện với hắn?

Lãng Sát Đô Lỗ cười lạnh nói:

- Đan Đô Cốt, lần này ngươi đi gặp hắn, hắn có nhắc với ngươi chuyện Bạch Đường Linh chưa chết không?

Đan Đô Cốt do dự một chút, lắc đầu.

Lãng Sát Đô Lỗ cười lạnh nói:

- Chuyện đã rất rõ ràng, chuyện này từ đầu đến cuối quan phủ không thể thoát khỏi liên quan, Bạch Đường Linh bị ám sát, có lẽ chính là quan phủ diễn trò.

- Chuyện không có chứng cứ, đừng nói ra từ miệng ngươi.

Đại Miêu Vương thần sắc không vui.

Lãng Sát Đô Lỗ nói:

- Đại Miêu Vương, ta biết lời này không nên nói, nhưng lại không thể không nói. Vi Thư Đồng biết rõ Bạch Đường Linh chưa chết, lại vẫn muốn vây khốn Hắc Nham Lĩnh, hắn là muốn làm gì? Hắc Nham Động chỉ là một trong bảy mươi hai động của người Miêu, vì sao Vi Thư Đồng lại muốn nhằm vào một động của người Miêu?

- Ngươi cho rằng là gì?

Đại Miêu Vương thản nhiên nói.

Lãng Sát Đô Lỗ nói:

- Chỉ là không muốn cho người Miêu chúng ta sống ngày tốt lành, trước tiên đặt bẫy, tìm cớ, dùng đao với Hắc Nham Động, chỉ là họ không ngờ Bạch Đường Linh còn chưa chết, nếu không Hắc Nham Động căn bản nói không rõ ràng.

Y nhìn Y Phù nói:

- Lần này Y Phù xông ra khỏi Hắc Nham Động, mang đến cho chúng ta tin tức này, nếu không không ai biết Bạch Đường Linh còn sống, tất cả mọi người còn tưởng rằng Hắc Nham Động giết quan mưu phản, mới bị quan binh đánh.

Đan Đô Cốt trầm giọng nói:

- Vi Thư Đồng đảm nhiệm Thứ Sử ở Tây Xuyên nhiều năm, vẫn luôn chung sống hòa bình với chúng ta, tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi chính sách nhiều năm, bỗng nhiêu khơi mào gây sự? Hắn là Thứ Sử Tây Xuyên, chẳng lẽ hắn hi vọng trên đất mình quản lý xuất hiện náo động? Lãng Sát Đô Lỗ, ngươi nói không có đạo lý.

- Sự thật ở trước mắt, ngươi nói ta không có đạo lý?

Lãng Sát Đô Lỗ cười lạnh nói:

- Hắn biết rõ Bạch Đường Linh còn chưa chết, còn muốn đánh Hắc Nham Lĩnh, chẳng lẽ không phải sự thật? Người Hán rất giảo hoạt, trong lòng hắn nghĩ cái gì, chẳng lẽ ngươi có thể đoán được?

Có lẽ hắn vẫn luôn muốn diệt trừ người Miêu chúng ta, trước kia chỉ là giả bộ, khiến chúng ta không phòng bị, sau đó mới chậm rãi đối phó chúng ta, lần này đánh Hắc Nham Lĩnh, có lẽ chỉ là thăm dò, nhìn xem bảy mươi hai động người Miêu sẽ có phản ứng gì.

- Nếu như hắn muốn đánh Hắc Nham Lĩnh, tại sao lại vẫn không động thủ?

Đan Đô Cốt cũng cao giọng.

Lãng Sát Đô Lỗ nắm tay nói:

- Ta nói rồi, hắn là đang dò xét, hắn cố ý chờ đợi, nếu như tất cả các động của Miêu gia không phản ứng, hắn liền mở miệng nuốt mất Hắc Nham Lĩnh, nếu như có phản ứng, hắn nhất định sẽ xem rốt cuộc có bao nhiêu Miêu động nhúng tay vào việc này, nếu như quá ít, hắn sẽ tìm được cớ đánh từng người một.

Hơn mười người Miêu ở đây nhìn nhau, không ít người đều cảm thấy Lãng Sát Đô Lỗ nói không phải không có đạo lý, có người thậm chí khẽ gật đầu.

- Đại Miêu Vương, nếu như chúng ta cứ chờ đợi ở đây, như vậy lá gan của Vi Thư Đồng sẽ ngày càng lớn, chẳng mấy chốc sẽ đánh Hắc Nham Lĩnh.

Lãng Sát Đô Lỗ nói:

- Chúng ta phải lập tức triệu tập đội ngũ, chỉ có như vậy, Vi Thư Đồng mới có kiêng kị, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ cần hắn không dám làm ẩu, chúng ta có thể mang theo Bạch Đường Linh đi lý luận trước mặt hắn.

Y cười ha ha, nắm chặt tay:

- Chỉ có bản thân mình có đủ thực lực, hắn mới đàm phán với chúng ta.

----

Thank You to kobayashimidori For This hương 369: Tiếng kêu thê lương trong đêm

 

0.10391 sec| 2443.938 kb