Nghe thấy tiếng kêu thê lương của Lãng Sát Đô Lỗ, sắc mặt Y Phù thay đổi mà mặt Tề Ninh cũng trầm xuống.
Những tên người Miêu đi theo Lãng Sát Đô Lỗ tới nghe thấy vậy vẻ mặt đầy sợ hãi, sau đó có hai người nhanh chóng chạy vào trong phòng, Y Phù thấy vậy cũng nhanh chóng chạy theo.
Tề Ninh theo sau Y Phù đi vào, trong phòng có một cái ghế mây, Đại Miêu Vương đang ngồi trên đó lưng tựa vào ghế nhưng đầu lại gục xuống ngực, trong phòng tanh nồng mùi máu, ngọn đèn dầu trong phòng lập lòe ánh lửa. Lãng Sát Đô Lỗ quỳ gối bên cạnh Đại Miêu Vương, tay nắm lấy tay của lão, vẻ mặt đau buồn.
Vẻ mặt Tề Ninh lạnh lùng, nhờ ánh sáng của ngọn đèn dầu, ánh nhìn thấy rõ ràng ngực của Đại Miêu Vương có một mảng máu, đã vậy lúc này máu vẫn còn tiếp tục chảy ra, điều này cho thấy Đại Miêu Vương mới bị giết cách đây không lâu.
Điều khiến Tề Ninh khiếp sợ không phải việc Đại Miêu Vương bị giết mà chính là thanh đao sắc bén đang cắm trên ngực Đại Miêu Vương!
Mặc dù đứng cách khá xa nhưng Tề Ninh chỉ cần nhìn qua là đã nhận ra ngay thanh đao đâm vào ngực Đại Miêu Vương chính là hàn nhận mình đã gửi lại. Lòng hắn trầm xuống biết bản thân đã rơi vào một cái bẫy được sắp xếp một cách tỉ mỉ.
- Lãng Sát Đô Lỗ, tại sao lại như vậy?
Khuôn mặt xinh đẹp của Y Phù lúc này đã trắng bệch, giọng nói run run:
- Đại Miêu Vương…Đại Miêu Vương tại sao lại bị người ta ám sát được chứ?
Lãng Sát Đô Lỗ quay đầu lại, vẻ mặt căm giận:
- Rốt cuộc thì các ngươi là ai?
Y Phù giật mình, Lãng Sát Đô Lỗ đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Ta biết ngay mà, Hắc Nham lĩnh bị vậy chặt như nêm các ngươi làm sao có thể phá vòng vây chạy đến Khê Sơn được chứ!
Y giơ tay chỉ thẳng vào Y Phù quát lên:
- Các ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao là ra tay tàn nhẫn với Đại Miêu Vương như vậy?
- Ngươi đang nói cái gì vậy hả?
Y Phù giật mình, kinh hãi hỏi.
- Chẳng lẽ ngươi nói…người nói là bọn ta làm chuyện này sao?
Khuôn mặt nàng trở nên giận dữ.
- Lãng Sát Đô Lỗ, ngươi đừng có mà nói bậy.
- Nói bậy?
Lãng Sát Đô Lỗ cười lạnh.
- Vậy ta hỏi ngươi, đêm hôm khuya khoắt các ngươi tới chỗ Đại Miêu Vương để làm gì? Những năm gần đây, trừ phi có chuyện vô cùng khẩn cấp, nếu không chỉ cần là sau khi trời tối Đại Miêu Vương sẽ không tiếp khách.
Vành mắt y phiếm hồng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, thái độ như có thể nhào lên bất cứ lúc nào.
Trong lòng Y Phù biết chuyện này không ổn, cố gắng giữ vững tỉnh táo nói:
- Lãng Sát Đô Lỗ, ta biết lúc này trong lòng ngươi vô cùng căm phẫn nhưng ngươi không thể vu oan hãm hại người tốt được. Bọn ta tới đây là bởi vì Đại Miêu Vương cho gọi, nói có chuyện muốn giao cho bọn ta, nhưng vừa rồi bọn ta đứng ở bên ngoài gọi mấy tiếng nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, bọn ta không dám tùy tiện vào nhà nên định rời khỏi đây, sau đó ngươi dẫn người tới, chỉ có vậy thôi.
Nàng nhíu chặt lông mày, nhìn thẳng vào Lãng Sát Đô Lỗ.
Lãng Sát Đô Lỗ trầm giọng nói:
- Ngươi nói Đại Miêu Vương cho truyền gọi, vậy ngươi hãy nói cho ta biết là ai đi gọi các ngươi tới đây, hiện giờ tên đó đang ở đâu?
- Lúc nãy người đó nói chờ bọn ta ở bên kia cầu gỗ.
Y Phù thật thà nói:
- Nhưng hiện giờ không biết đã đi đâu rồi.
Lãng Sát Đô Lỗ nghe nàng nói vậy thì cười to một trận, y vừa cười vừa tức giận hỏi lại:
- Ngươi nói có người chờ các ngươi ở bên kia cầu gỗ? Vậy ta sao lúc bọn ta tới đây lại chẳng thấy ai?
Sau đó y lạnh lùng quát:
- Người đâu! Mau bắt hai tên hung thủ này lại cho ta!
Mấy tên người Miêu lập tức rút đao bao vây Tề Ninh và Y Phù.
Y Phù đưa tay ra, lạnh lùng nói:
- Lãng Sát Đô Lỗ, các người dám động thủ sao?
- Các ngươi giết Đại Miêu Vương, các người chính là kẻ thù của toàn bộ 72 động của Miêu gia.
Lãng Sát Đô Lỗ nắm chặt nắm đấm, hung tàn nói:
- Bọn ta nhất định sẽ lột da rút gân các ngươi!
- Ngươi nói bọn ta giết Đại Miêu Vương vậy ngươi có chứng cứ gì?
Y Phù lạnh lùng hỏi lại.
Lãng Sát Đô Lỗ cười lạnh, xoay người, thê lương nói:
- Cha, con xin lỗi.
Sau đó y đưa tay rút cây đao cắm trên ngực Đại Miêu Vương ra, dưới ngọn đèn dầu Tề Ninh nhìn thấy vô cùng rõ ràng, cây đao ám sát Đại Miêu Vương quả thật chính là hàn nhận của hắn.
- Chắc hẳn các ngươi phải quen thuộc với thanh đao này hơn ta đúng không?
Lãng Sát Đô Lỗ nắm hàn nhận trong tay đưa đến trước mặt Y Phù:
- Hôm nay trước khi các ngươi vào sơn trại đã để lại binh khí ở bên ngoài, một trong số đó chính là thanh đao này.
Ánh mắt gã chuyển sang Tề Ninh, lạnh lùng nói:
- Đây quả đúng là một thanh đao tốt nhưng ta lại không thể tưởng tượng được các ngươi mang thanh đao này vào sơn trại thì ra là có âm mưu này.
Đến lúc này Y Phù mới chú ý tới hàn nhận y đang cầm, đương nhiên nàng đã từng nhìn thấy nó hai lần, sắc mặt nàng lập tức thay đổi.
Đương nhiên nàng biết cái chết của Đại Miêu Vương không có liên quan gì đến Tề Ninh, lúc đó hai người đã để lại binh khí rồi tay không tấc sắt tới đây. Từ đầu đến cuối hai người vẫn đi cùng nhau một bước cũng không rời, Tề Ninh hoàn toàn không có cơ hội để tiếp xúc với Đại Miêu Vương.
- Có người cố ý hãm hại!
Y Phù lập tức hiểu ra mọi chuyện, giải thích:
- Lãng Sát Đô Lỗ, thanh đao này đúng là của bọn ta nhưng không phải do bọn ta mang nó tới đây.
- Chứng cứ ở đây, các ngươi còn muốn ngụy biện sao?
Lãng Sát Đô Lỗ nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Đúng lúc này chợt có tiếng cười cất lên, tất cả đều nhìn lại thì thấy lúc này Tề Ninh đang cười, Lãng Sát Đô Lỗ nhíu mày, lạnh lùng hỏi:
- Lúc này mà ngươi còn cười được sao? Chẳng lẽ là bởi vì đã thực hiện được âm mưu của mình?
- Y Phù, chẳng lẽ đến lúc này rồi mà nàng còn không hiểu là có chuyện gì xảy ra sao?
Tề Ninh thở dài.
- Chuyện này từ đầu tới cuối là một cái bẫy, ngay trước khi chúng ta gặp Đại Miêu Vương thì cái bẫy này đã được gài sẵn rồi. Thanh hàn nhận này chắc hẳn đã bị người ta nhắm vào từ lâu rồi.
Lãng Sát Đô Lỗ hừ lạnh:
- Cái bẫy?
Tay y cầm đao chỉ thẳng vào Tề Ninh, nói:
- Ngươi rõ ràng là người Hán lại hóa trang đóng giả người Miêu bọn ta, ngươi rốt cuộc có mục đích gì? Các người lên núi mục đích chính là muốn ra tay với Đại Miêu Vương của bọn ta, chỉ tiếc là cha ta lại không thể nhìn thấu được âm mưu thâm độc của các ngươi!
Lúc này đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, từ bên ngoài có năm sáu tên người Miêu xông vào, tay cầm nỏ trúc đặc chế của Miêu gia nhắm vào Tề Ninh cùng Y Phù.
Tề Ninh khép hờ hai mắt. Hắn đã chuẩn bị xong rồi, một khi những người người này động thủ hắn sẽ lập tức ra tay, bắt giặc thì phải bắt vua trước vì vậy trước tiên phải khống chế Lãng Sát Đô Lỗ trước rồi sau đó mới nói. Chỉ cần khống chế được Lãng Sát Đô Lỗ thì đám người Miêu này chắc chắn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là bản thân hắn cũng hiểu được lúc này đám người Miêu này đã coi hắn với Y Phù chính là hung thủ ám sát Đại Miêu Vương. Nếu như hắn ra tay trước như vậy tội danh này khẳng định sẽ chụp lên người cho dù có nhảy xuống sống Hoàng Hà rửa cũng không sạch.
Lúc này sắc mặt Y Phù đã tái nhợt.
Nàng trăm cay vạn đắng mới đến được Khê Sơn để gặp Đại Miêu Vương, hơn thế nữa Đại Miêu Vương cũng đã đồng ý sẽ phái con trai thứ Đan Đô Cốt đi trước đến gặp Thứ sử Tây Xuyên Vi Thư Đồng, mọi thứ đã sắp xếp đâu vào đấy, chỉ cần có Đại Miêu Vương nhúng tay vào rất có khả năng động Hắc Nham sẽ có thể hóa giải được nguy cơ lần này.
Nàng đặt tất cả hy vọng vào Đại Miêu Vương, thế nhưng có thế nào nàng cũng không bao giờ ngờ được Đại Miêu Vương lại gặp phải bất trắc thế này.
Cái chết của Đại Miêu Vương đối với người Miêu gia mà nói đương nhiên là thảm họa kinh thiên!
Điều Y Phù lo lắng nhất lúc này không phải là sống chết của bản thân mà chính việc Đại Miêu Vương gặp bất trắc. Nếu là như vậy tất cả sắp xếp lúc trước sẽ không thể thuận lợi tiến hành, động Hắc Nham vừa mới nhìn thấy hừng đông vậy mà giờ đây lại chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn dập tắt.
- Trói bọn chúng lại.
Lãng Sát Đô Lỗ vung tay lên ra lệnh ngay lập tức đã có mấy tên người Miêu mang dây thừng đến muốn trói Tề Ninh cùng Y Phù lại.
- Khoan đã!
Nhưng đúng lúc này lại có tiếng người vang lên, sau đó là một người đàn ông thân hình cao lớn khôi ngô đeo băng sải bước đi vào, người đó chính Đan Đô Cốt.
Y Phù nhìn thấy Đan Đô Cốt như nhìn thấy đấng cứu thế, nàng lập tức thanh minh:
- Đan Đô Cốt, Đại Miêu Vương thật sự không phải do bọn ta giết.
Thấy Đan Đô Cốt đi vào Lãng Sát Đô Lỗ nhíu mày nhưng không nói gì cả, chỉ thấy Đan Đô Cốt bước đến chỗ thi thể Đại Miêu Vương, toàn thân run lên, vẻ mặt đầy bi thương quỳ rạp xuống đất.
Trong phòng tức khắc chìm trong yên tĩnh.
Một lát sau, Đan Đô Cốt mới đứng dậy nhìn về phía Lãng Sát Đô Lỗ, hỏi:
- Đại Miêu Vương là do bọn họ giết sao?
- Đây chính là chứng cứ.
Lãng Sát Đô Lỗ đưa hàn nhận ra trước mặt Đan Đô Cốt.
- Ngươi cũng biết đấy, Đại Miêu Vương đã ra lệnh phải tăng cường tuần tra bên trong sơn trại nên những ngày qua đều là do ta dẫn người đi tuần tra. Đêm nay ta dẫn người tới đây tuần tra thì thấy hai người này lén lén lút lút trước cửa phòng Đại Miêu Vương, ta hỏi bọn chúng vì sao lại tới đây nhưng bọn chúng lại nói là do Đại Miêu Vương cho gọi tới.
- Bọn ta không hề nói dối.
Y Phù lập tức lên tiếng giải thích:
- Thật sự là Đại Miêu Vương phái người tới cho gọi bọn ta tới đây.
Lúc này Lãng Sát Đô Lỗ không thèm để ý tới nàng mà tiếp tục nói:
- Bình thường vào thời điểm này Đại Miêu Vương sẽ không bao giờ cho gọi khách đến, mặc dù trong lòng ta có chút hoài nghi nhưng vẫn nghĩ là chắc có chuyện gì đó rất khẩn cấp nên mới định vào nhà hỏi Đại Miêu Vương xem sao nhưng sau khi bước vào nhà thì… Y cắn chặt răng, quai hàm nghiến lại, lạnh lùng nói:
- Lúc ta vào phòng thì thấy Đại Miêu Vương đã bị người ta ám sát nằm trên ghế mà cây đao này lại cắm trên ngực Đại Miêu Vương.
Đan Đô Cốt hỏi:
- Cây đao này là của ai?
- Chính là của tên người Hán cải trang này.
Một tên người Miêu đứng bên cạnh đứng ra nói:
- Trước bọn họ tiến vào sơn trại đã giao ra hai binh khí, trong đó có thanh đao này.
Tề Ninh nhìn vừa nói mang máng nhớ ra người này chính là người đã lấy binh khí của bọn họ trước lúc tiến vào sơn trại.
Y Phù chỉ trông mong Đan Đô Cốt có thể làm rõ chân tướng nên lập tức thuật lại mọi chuyện một lần nữa:
- Người kia nói muốn gặp Đại Miêu Vương thì không thể mang theo binh khí nên bọn ta đã để lại vũ khí cho gã. Đại Miêu Vương bị ám sát không liên quan gì đến bọn ta hết, nhất định là có người lấy trộm binh khí rồi giá họa cho bọn ta.
Nàng cười lạnh nói thêm:
- Nếu quả thật là do bọn ta ám sát Đại Miêu Vương, chẳng lẽ lại để lại hung khí là binh khí của bọn ta ở đây cho các ngươi làm chứng cứ sao?
- Những lời ngươi nói chẳng có ai có thể làm chứng.
Lãng Sát Đô Lỗ cười lạnh.
- Mà việc các ngươi ám sát Đại Miêu Vương bọn ta lại có đầy đủ nhân chứng vật chứng. Nếu như không phải là do bọn ta đột ngột xuất hiện thì chẳng phải là các ngươi cũng đã mang hung khi đi rồi sao? Bởi vì bọn ta tới nơi này tuần tra nên các ngươi nhất thời bối rối không kịp xử lý hung khí để bọn ta bắt được.
Y nhìn thẳng vào Đan Đô Cốt nói:
- Đan Đô Cốt, hai người này đã giết hại cha chúng ta, ngươi nói xem phải xử lý bọn chúng thế nào đây?
- Đại Miêu Vương đã từng nói có rất nhiều chuyện không nên nóng lòng mà phải điều tra thật rõ ràng.
Đan Đô Cốt trầm mặc một lát, vành mắt gã lúc này đã phiếm hồng nhưng vẫn rất bình tĩnh nói:
- Nếu như là bọn họ ám sá Đại Miêu Vương, vậy nguyên nhân là gì? Tại sao bọn họ lại ra tay tàn nhẫn với Đại Miêu Vương như vậy? Nhất định phải điều tra cho rõ xem chuyện này rốt cuộc là có âm mưu gì.
Lãng Sát Đô Lỗ nghe vậy thì cực kỳ tức giận nói:
- Lời này của ngươi là có ý gì?
Chẳng lẽ bọn ta tận mắt nhìn thấy đã vậy lại còn có vật chứng ở trong tay, như vậy vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao?
- Đương nhiên là vẫn chưa đủ.
Đan Đô Cốt nghiêm nghị nói:
- Giết người cần phải có động cơ, cho dù có đúng là bọn họ giết đi chăng nữa thì cũng phải tra ra xem ai là người đứng sau sai khiến.
Gã chỉ vào Y Phù nói:
- Nàng ta là người của động Hắc Nham đang rất cần sự trợ giúp của Đại Miêu Vương giúp bọn họ thoát khỏi khó khăn, làm sao vào lúc này lại có thể ra tay với Đại Miêu Vương được chứ?
- Có lẽ nàng ta căn bản không phải là Y Phù cũng không phải là người của động Hắc Nham.
Lãng Sát Đô Lỗ nói như mình nắm rõ tất cả mọi chuyện vậy.
- Hai người này cải trang lên núi, mục đích chính là tìm cơ hội ra tay với Đại Miêu Vương.
Y cười lạnh chĩa mũi nhọn vào Đan Đô Cốt:
- Đan Đô Cốt, có phải là ngươi muốn bao che cho bọn chúng không?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo