Đêm xuống, hai người được người Miêu ở Khê Sơn sắp xếp, tiến vào trong trại nghỉ ngơi. Chẳng qua hai người cũng không được cho ở cùng một gian phòng mà chia ra ở tầng trên tầng dưới.
Người Miêu chiêu đãi cũng hết sức nhiệt tình. Mặc dù Tề Ninh không thích ứng với thói quen ẩm thực của Miêu nhưng coi như cũng ăn uống no đủ.
Sáng sớm ngày tiếp theo, dùng qua điểm tâm đã được chuẩn bị tốt, có người tới mời Tề Ninh và Y Phù đi gặp Đại Miêu vương. Tối qua Y Phù ở trong Miêu trại Thượng Thủy động đều chỉ trông ngóng trời sáng, căn bản là không ngủ ngon. Tới lúc Đại Miêu vương gọi, lập tức nàng cùng Tề Ninh đi ngay.
Đêm hôm qua lên núi, Tề Ninh còn chưa cảm thấy gì, lúc này nhìn lại bốn phía, gió núi mát mẻ, nhà gỗ giống như sao sa rơi trên núi, hơn nữa chiều rộng đường núi cũng đủ để cưỡi ngựa rong ruổi, có vài nơi thậm chí còn xây cầu gối bắc ngang. Trong núi không ngờ còn có một sơn cốc có hồ nước trong suốt nhìn thấy đáy, giống như một mặt gương, phản chiếu núi rừng vào trong đó. Hồ quang sơn sắc, phong cảnh đẹp dị thường.
Tới trước một đại trại, chỉ thấy nơi đó có mười mấy người đang đợi từ trước. Người đứng đầu mặc áo dài, lưng quấn thắt lưng bản rộng, trông có vẻ rất mộc mạc, khuôn mặt nhìn qua cũng đôn hậu, cơ bắp như sắt thép, vóc người dù không cao lớn nhưng lại hết sức rắn chắc.
Hôm nay chính là ngày Y Phù muốn gặp Đại Miêu vương cho nên Tề Ninh chỉ đi theo phía sau Y Phù, cách khoảng nửa người.
Biết thân phận thật của Y Phù rồi, Tề Ninh tất nhiên càng coi trọng lần gặp này của Y Phù với Đại Miêu vương. Nếu như có thể nhân cơ hội này mà hiểu rõ chân tướng sự kiện Hắc Nham động hơn thì quả nhiên là muốn tìm còn không được.
Một đại hán người Miêu vẻ mặt đôn hậu thấy Y Phù đi tới liền tiến lên vài bước, hành lễ nói:
- Ta là Lãng Sát Đô Lỗ, trưởng tử của Miêu vương. Ngươi chính là muội muội Y Phù của động chủ Ba Da Lực Hắc Nham động sao?
Y Phù đáp lễ, nói:
- Ta là Y Phù, cầu kiến Đại Miêu vương.
Tề Ninh đánh giá Lãng Sát Đô Lỗ vài lần. Mặc dù Lãng Sát Đô Lỗ và Đan Đô Cốt là huynh đệ nhưng tướng mạo hai người lại không giống nhau. So với vẻ uy mãnh của Đan Đô Cốt, Lãng Sát Đô Lỗ nhìn có vẻ trầm ổn hơn, lễ tiết cũng chu đáo hơn.
Chợt nghe một khúc nhạc vang lên. Tề Ninh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước trại lớn có mười mấy thanh niên Miêu gai thổi khèn, tiếng khèn du dương vui sướng, tràn ngập ý mừng vui đón khách. Tề Ninh cũng biết khèn là nhạc cụ được người Miêu thích nhất, nơi có người Miêu ở là có khèn. Đàn ông người Miêu hầu hết đều biết thổi khèn từ bé, đến lúc lớn có thể dùng để tỏ tình với cô nương mình yêu mến.
Chẳng qua trong lòng Tề Ninh thầm than, điệu khèn này vui sướng như vậy nhưng tâm tình Y Phù tất nhiên không thể hoan hỉ nổi.
Tề Ninh cũng không biết đây là lễ nghi đón khách quý. Mặc dù Thượng Thủy Động có Đại Miêu vương nhưng địa vị của bảy mươi hai động Miêu gia ngang hàng, Y Phù là muội muội của động chủ Hắc Nham động, đại biểu cho Hắc Nham động, lần này là lần đầu tiên tới Thượng Thủy Động, tấu nhạc đón chào cũng là biểu đạt sự tôn trọng với Hắc Nham động.
Lãng Sát Đô Lỗ đi phía trước dẫn đường, hai người tiến vào trại lớn.
Tới trước cửa, đã có một gã người Miêu giơ tay ngăn lại. Tề Ninh nhíu mày, Lãng Sát Đô Lỗ lại cười nói:
- Trong trại lớn không được mang binh khí. Đây là quy định do Đại Miêu vương định ra.
Y Phù cũng không nói nhiều, giao thanh chủy thủ trên người ra. Tề Ninh do dự một chút, cuối cùng cũng giao hàn nhận ra, đưa tới.
Lãng Sát Đô Lỗ nhìn thấy hàn nhân, nói:
- Đao chưa ra khỏi vỏ đã mang hàn khí, là một thanh đao tốt.
Tề Ninh chỉ cười nhạt một tiếng, nghĩ thầm hàn nhận này hết sức đặc biệt, cũng không phải là chủy thủ, chẳng phải đao, tuy nhiên đúng thật là thứ tốt.
Lãng Sát Đô Lỗ nhìn thấy hai người giao binh khí, lúc này mới dẫn hai người tiến vào đại trại.
Vừa vào trong đại trại, Tề Ninh liền thấy khoảng không bên trong cũng rộng rãi. Ngồi đối diện phía trước là một ông lão tóc bạc phơ phơ, trên mặt có tầng tầng lớp lớp nếp nhăn, già nua tiều tụy không nói lên lời. Nhìn thấy hai người Y Phù tiến vào, lão khẽ gật đầu, mặt mỉm cười.
Hai bên trái phải còn có mười mấy người ngồi, mà Đan Đô Cốt ngồi ở phía tay phải ông lão tóc bạc kia, nhìn hai người Y Phù tiến vào chỉ liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi.
Tề Ninh đi bên cạnh Y Phù, nhìn ông lão tóc bạc kia từ xa xa, nghĩ thầm ông lão này chắc là Đại Miêu vương có uy vọng lạ thường không ai sánh nổi trong bảy mươi hai động Miêu gia rồi.
Đại Miêu vương nhìn có vẻ còn già nua hơn cây cổ thụ nhưng lúc ông lão này tươi cười lại khiến người ta cảm thấy hiền lành dị thường, hơn nữa tươi cười như vậy thậm chí còn khiến người đối diện cảm thấy một sự hòa nhã rất gần gũi.
Y Phù bước nhanh tiến đến, cúi đầu thi lễ, nói:
- Y Phù Hắc Nham động bái kiến Đại Miêu vương, nguyện Vu thần phù hộ thân Đại Miêu vương mạnh khỏe.
Lúc này Tề Ninh cũng coi như hiểu lễ nghi của người Miêu, cùng Y Phù thi lễ thật sâu.
Đại Miêu vương khẽ gật đầu, âm thanh hơi khàn khàn già nua nhưng trung khí cũng không kém, cười nói:
- Hài tử, ta cũng chúc ngươi được bình an thuận lợi.
Khoảng không trong trại lớn này rất rộng, đủ cho năm sáu mươi người cũng không phải nói chơi, chỉ có mười mấy người trong này liền có vẻ càng thoáng đãng.
Giọng nói của Đại Miêu vương dù già nua nhưng mỗi chữ đều rất rõ ràng, mọi người ở đây đều nghe rõ cả. Tề Ninh thầm nghĩ ông lão này thật đúng là già rồi mà còn dẻo dai, nhìn tuổi tác chắc phải hơn bảy mươi rồi.
Mặc dù năm tháng mang đi tuổi thanh xuân của Đại Miêu vương, lưu lại tang thương nhưng cũng để lại cơ trí phi phàm.
- Ngồi xuống nói chuyện đi.
Đại Miêu vương giơ tay bảo.
Y Phù khoanh chân ngồi xuống mặt đất. Tề Ninh cũng ngồi xuống bên cạnh. Ánh mắt mọi người bốn phía đều rơi vào Y Phù. Tề Ninh âm thầm dùng khóe mắt lướt qua, trong lòng biết những người này đều là các nhân vật quan trọng của Thượng Thủy Động.
Đại Miêu vương hiểu rõ lai lịch của Y Phù như lòng bàn tay, đương nhiên biết hôm nay Y Phù muốn nói chuyện gì. Hiển nhiên theo Đại Miêu vương thấy thì lần này gặp mặt cũng không tầm thường mà hết sức quan trọng, cho nên những nhân vật quan trọng nhất có liên quan của Thượng Thủy Động đều tụ tập tại đây, bao gồm cả hai con trai lão.
Lúc này Lãng Sát Đô Lỗ cũng đã ngồi xuống phía bên trái Đại Miêu vương, đối diện với Đan Đô Cốt.
- Đại Miêu vương, ta...
Y Phù vừa mới mở miệng, Đại Miêu vương đã xua xua tay, nhìn về phía Đan Đô Cốt. Đan Đô Cốt hết sức tôn kính phụ thân của mình, gật đầu, nhìn về phía Y Phù, nói:
- Hắc Nham lĩnh bị quan binh phong tỏa, việc này sau khi chúng ta biết, Đại Miêu vương đã phái ta đi tới Thứ sử phủ, gặp Vi Thứ sử hỏi nguyên nhân trong đó. Ta gặp Vi Thứ sử, ở lại Thứ sử phủ khá lâu, hôm qua mới trở về.
Tề Ninh và Y Phù giờ mới hiểu, hôm qua Đan Đô Cốt xuất hiện tại nhà gỗ chỗ đò ngang là vì vừa mới về, tình cờ gặp phải.
- Vi thứ sử đã nói cho ta nguyên nhân, hơn nữa còn mời được nhân chứng.
Ánh mắt Đan Đô Cốt nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Huyện lệnh Bạch Đường Linh mang theo năm tên nha dịch đi tới Hắc Nham động, thúc giục đòi thuế phú, tranh chấp với các ngươi, hơn nữa có giao tranh binh khí. Các ngươi giết chết hết cả Bạch Đường Linh và năm tên nha dịch. Nhưng trước khi Bạch Đường Linh vào núi đã để lại chiêu dự phòng, lưu lại dưới chân núi hai người. Bọn họ không đợi Bạch Đường Linh trở về mà gặp phải người của các ngươi phái tới muốn giết chết bọn họ. Một người trong đó lại tìm được đường sống trong chỗ chết.
Gã dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Giết chết quan viên triều đình là cùng cấp với tạo phản. Vi Thứ sử truyền triệu Ba Da Lực tới giải thích việc này, Ba Da Dực kháng lệnh không theo. Vi thứ sứ phái quan binh ra phong tỏa Hắc Nham lĩnh.
Giọng nói của Đan Đô Cốt trầm thấp, nói rất chi tiết. Vẻ mặt Y Phù mặc dù phẫn nộ nhưng cũng không cắt lời Đan Đô Cốt.
Đan Đô Cốt nói xong, Đại Miêu vương nhìn Y Phù, mỉm cười nói:
- Hài tử, Đan Đô Cốt nói đều là tin tức từ Thứ sử phủ. Ta muốn nghe lời nói của ngươi.
Lúc này trong lòng Tề Ninh thầm suy nghĩ, khi Thứ sử Tây Xuyên phái binh vây Hắc Nham lĩnh, vây quanh không đánh có phải là bởi nhờ Đan Đô Cốt hay không.
Đan Đô Cốt vừa nói là ở Phủ thứ sử không ít ngày, khẳng định không chỉ bởi nghe ngóng chút tin tức như vậy, sợ là còn có chuyện khác cần làm.
Đan Đô Cốt đại biểu cho Đại Miêu vương, Đại Miêu vương lại đại biểu cho bảy mươi hai động người Miêu Tây Xuyên. Vi Thư Đồng cho dù quyết định thế nào thì cũng phải nể mặt Đại Miêu vương một chút.
Nếu như Đan Đô Cốt khuyên bảo Vi Thư Đồng không nên xuất binh, có lẽ Vi Thư Đồng cũng phải suy nghĩ lại.
Y Phù khoanh chân ngồi đó, dáng người xinh đẹp thẳng tắp, nói:
- Đại Miêu vương, quan phủ vẫn nói Hắc Nham động trốn tránh phú thuế nhưng đó không phải là sự thật. Hắc Nham lĩnh có rất nhiều dược liệu quý giá, lại có rất nhiều dã thú hiếm lạ, nếu chúng đều ở Hắc Nham lĩnh thì sẽ thuộc về Hắc Nham động.
Đại Miêu vương hơi gật đầu, thần sắc bình thản.
- Vào mùa thu hằng năm, Thế tử Thục Vương là Lý Nguyên đều mang rất nhiều người tới Hắc Nham lĩnh săn bắn.
Y Phù chậm rãi nói:
- Mỗi lần đều hơn trăm người, hơn nữa mỗi lần săn bắn đều mấy ngày. Trong vòng mấy ngày này, những người này ăn uống đều do Hắc Nham động chúng ta chu cấp.
Tề Ninh nghe thấy bốn chữ Thế tử Thục Vương liền lập tức nhíu mày.
Lúc hắn ở kinh thành đã từng có xung đột với Thế tử Thục Vương Lý Nguyên, biết kẻ này kiêu căng ngạo mạn, cho dù ở kinh thành cũng vô cùng ngang ngược. Nếu là người này dẫn người tới Hắc Nham lĩnh săn bắn, cuộc sống của Hắc Nham động chắc cũng chẳng dễ chịu gì.
- Lý Nguyên không cần đồ ăn của người Miêu chúng ta, các thức ăn thức uống đều do chúng ta phái người vào thành mua nguyên liệu nấu ăn, mướn đầu bếp nhà Hán nấu cho bọn họ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Y Phù lạnh như băng:
- Hơn nữa mỗi lần họ tới Hắc Nham lĩnh đều bắn chết rất nhiều dã thú, còn ra lệnh chúng ta phái người đi thu thập dược liệu quý giá mang về. Tiêu dùng hao phí mỗi lần này còn nhiều hơn cả phú thuế chúng ta cần phải nộp. Lý Nguyên đã đồng ý với chúng ta, tất cả tiêu dùng đều có thể sung làm phú thuế. Nhưng hàng năm quan phủ lại vẫn phái người tới đòi thu thuế.
Trước đây Tề Ninh vẫn hoài nghi, tưởng rằng Hắc Nham động thật sự là vì ỷ vào quan hệ với Cẩm Y hầu phủ, lấy Cẩm Y hầu phủ làm chỗ dựa, cố tình trốn thuế. Lúc này nghe Y Phù nói rõ nguyên nhân mới hiểu Hắc Nham động thật sự bị oan uổng lớn rồi.
Lãng Sát Đô Lỗ đầy căm phẫn, lớn tiếng nói:
- Miêu vương, Lý Nguyên làm xằng làm bậy. Chuyện hàng năm gã tới Hắc Nham lĩnh săn bắn ta cũng rất rõ ràng!
Đại Miêu vương nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống nói:
- Lãng Sát Đô Lỗ, ngươi không cần phải nói chuyện vội. Nghe người khác nói hết rồi nói cũng không muộn.
Hiển nhiên Lãng Sát Đô Lỗ cũng rất kiêng kỵ Đại Miêu vương, chỉ có thể im ngay.
- Hài tử, đã như thế thì Bạch Huyện lệnh đi tìm các ngươi, các ngươi có thể nói rõ với gã, thậm chí có thể tới tìm Vi thứ sử.
Đại Miêu vương nhìn Y Phù, chậm rãi nói:
- Vì sao các ngươi phải xung đột với quan sai, thậm chí giết bọn họ? Ba Da Dực cũng không phải là người lỗ mãng, vì sao lại bởi phẫn nộ mà mất đi lý trí, gây ra chuyện như vậy?
- Đại Miêu vương, chuyện căn bản không phải như thế.
Y Phù nắm chặt bàn tay tới trắng bệch.
- Căn bản chúng ta không giết quan sai. Bạch huyện lệnh tự mình tới Hắc Nham động, A huynh tiếp đãi nhiệt tình, hơn nữa giải thích rõ nguyên do trong đó với lão.
Bạch huyện lệnh không trách tội A huynh, còn nói chuyện Lý Nguyên xin thuật lại rõ ràng, sau đó để y mang về giao cho Vi thứ sử.
- Hắc Nham động Y Phù, trước mặt Đại Miêu vương không được nói dối nửa câu.
Một gã người Miêu chừng bốn năm mươi tuổi trầm giọng nói:
- Bạch huyện lệnh dẫn người vào Hắc Nham lĩnh thì không trở ra, chẳng lẽ đó là giả?
Y Phù lắc đầu nói:
- Quả thật không phải là giả. Bạch huyện lệnh và thủ hạ của y đều không rời Hắc Nham lĩnh, bởi vì quan sai thủ hạ của y đều chết ở Hắc Nham lĩnh.
- Nói như thế thì đúng là các ngươi giết quan viên triều đình rồi?
Người Miêu nọ cười lạnh nói:
- Đại Miêu vương đã nói muốn người Hán và người Miêu chung sống hòa bình, tuyệt đối không thể khơi mào chiến tranh. Hắc Nham lĩnh các ngươi lại giết quan tạo phản, hiện tại còn muốn cầu viện Đại Miêu vương, chẳng lẽ muốn mọi người Miêu gia bị cuốn vào sao?
Y Phù lắc đầu nói:
- Quan sai chết rồi nhưng không phải do Hắc Nham động chúng ta giết. Hơn nữa bọn chúng nói chúng ta giết Bạch huyện lệnh hoàn toàn là vu hãm. Bởi vì căn bản không chết!
ầu tiên ... 29 37 38 39 40 41 49 ... Cuối
Gửi trả lời nhanh Đến Bản đầy đủ đề trước | Chủ đề Tiếp theo » Thêm / Sửa Tag
đang On
đang On
ode đang
de đang
m0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »
uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn ệhn LCịộcnhg sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 3m,3 n6â0ng c Truyện Lịch sử - Quân sự [FULL]Cẩm Y Xuân Thu ủa Sa Mạc)
Trang 40 của 57 Đầu tiên ... 30 38 39 40 41 42 50
yện. .m. ới cCủuaố iSa Mạc) Kết quả 391 đến 400 của 56 Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề Đánh giá Chủ đề Hiển thị
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo