Đan Đô Cốt trầm giọng nói: - Lãng Sát Đô Lỗ, bao nhiêu năm qua người Miêu gia ta cùng người Hán vẫn luôn chung sống hòa bình, ngươi cũng biết đấy, nếu như hiện tại triệu tập tất cả binh mã ở các động sẽ gây ra hậu quả như thế nào!?
Lãng Sát Đô Lỗ hỏi ngược lại:
- Nhưng chắc ngươi cũng biết, nếu như chúng ta thờ ơ, làm như không thấy tình cảnh hiện giờ của động Hắc Nham sẽ gây ra hậu quả như thế nào?
Y bước về phía trước một bước, nói tiếp:
- Sứ mệnh của động Thượng Thủy chúng ta chính dũng cảm đứng ra khi người của Miêu gia gặp nạn.
Vậy mà hiện tại chúng ta biết động Hắc Nham bị oan uổng lại trơ mắt ngồi nhìn, chẳng lẽ 72 động của Miêu gia đều có trái tim băng giá cả sao?
- Đúng vậy, Đại Miêu Vương, Y Phù của động Hắc Nham đã nói cho bọn ta biết chân tướng sự việc này, chuyện này rõ ràng là do quan phủ gài bẫy động Hắc Nham, bọn chúng âm hiểm như vậy, chẳng lẽ chúng ta phải chờ tới khi động Hắc Nham bị giết sạch mới đứng ra sao?
Một tên người Miêu lòng đầy căm phẫn đứng ra nói.
- Chúng ta phải lập tức phái người triệu tập binh mã tất cả các động tới cứu viện động Hắc Nham. - Đại Miêu Vương, Lãng Sát Đô Lỗ nói đúng, nếu như chúng ta không làm gì Vi Thư Đồng nhất định sẽ cho rằng người Miêu gia chúng ta dễ ăn hiếp.
Tiếp theo lại có một người đứng ra nói.
- Chỉ khi binh mã xuất hiện, Vi Thư Đồng mới có thể nghe chúng ta nói, đến lúc đó chúng sẽ để Ba Da Lực mang Bạch Đường Linh ra khiến Vi Thư Đồng không thể lấy được cớ gì nữa.
Lại có thêm một người nữa lớn tiếng nói:
- Vi Thư Đồng bày kế hãm hại người của chúng ta vậy chúng ta hãy mang Bạch Đường Linh đến Kinh Thành diện kiến Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng làm chủ cho chúng ta.
Có người ngồi cạnh cười lạnh nói:
- Vi Thư Đồng là đại thần bên cạnh Hoàng Thượng, nếu như không có sự cho phép của Hoàng Thượng, Vi Thư Đồng sao dám làm như vậy? Chúng ta mang Bạch Đường Linh vào Kinh khác gì tự chui đầu vào lưới chứ?
Mọi người nghe vậy thì xôn xao bàn tán, Tề Ninh không nói gì chỉ nhìn về phía Đại Miêu Vương.
Hắn cũng đã nhìn ra, ý của của Lãng Sát Đô Lỗ với của Đan Đô Cốt rõ ràng là trái ngược nhau.
Lãng Sát Đô Lỗ mặc dù có thân hình cao to hơn Đan Đô Cốt nhưng tính khí lại nóng nảy dễ xúc động hơn, y muốn triệu tập tập bĩnh mã tất cả các động của Miêu gia mang theo Bạch Đường Linh đàm phán với Vi Thư Đồng, ngược lại Đan Đô Cốt cẩn thận hơn rất nhiều, ý gã là không thể dễ dàng xuất binh một cách đơn giản như vậy.
Trong số hơn mười người Miêu gia ở đây, dường như đại đa số đều đồng ý với ý kiến của Lãng Sát Đô Lỗ.
Chỉ có điều hắn biết, lời của những người này không thể chắc chắn được, người đưa ra quyết định cuối cùng chỉ có thể là Đại Miêu Vương.
Tề Ninh biết một khi động Thượng Thủy triệu tập binh mã tất cả các động của Miêu gia sẽ gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Vào lúc này ai là người bày mưu hãm hại động Hắc Nham không phải là chuyện quan trọng nhất nữa, mà điều quan trọng lúc này chính là nếu như tất cả những lời Y Phù nói là sự thật vậy thì sau chuyện này chắc chắn là một cái bẫy khổng lồ.
Kẻ chủ mưu đứng sau đương nhiên hy vọng thấy nội bộ người Miêu vì chuyện này mà rối loạn, và Đại Miêu Vương hạ lệnh xuất binh chắc hẳn cũng là điều mà đối phương mong đợi nhất.
Lãng Sát Đô Lỗ nói một câu rất đúng đó là chỉ một động Hắc Nham thì có thể kết thâm thù đại hận với ai được chứ? Hiện tại quan binh Tây Xuyên bao vây dưới núi, động Hắc Nham gặp phải tai họa, nhưng vấn đề là ai muốn thấy động Hắc Nham gặp tai họa đây? Chuyện này chỉ e là có kẻ muốn dùng động Hắc Nham làm mồi nhử để dụ 72 động của Miêu gia cùng xuất thủ.
Nếu như nói kẻ chủ mưu đứng sau là Vi Thư Đồng, Tề Ninh lại cảm thấy khả năng này không lớn lắm.
Vi Thư Đồng là Thứ sứ Tây Xuyên, nếu như có thể thống trị bình định được toàn bộ Tây Xuyên đương nhiên sẽ được Triều đình coi trọng, con đường thăng quan tiến chức sau này tất nhiên là khỏi phải nói cũng biết. Thế nhưng một khi Miêu gia ở Tây Xuyên đứng lên làm phản vậy thì Vi Thư Đồng cũng chẳng có lợi ích gì có khi còn vì chuyện này mà mất chức, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng nữa ấy chứ!
Vi Thư Đồng ngồi đến cái chức vị này, mỗi một tiếng nói một cử động đều không thể tùy tiện được mà phải suy đi tính lại thật kỹ, mỗi một quyết định đều phải suy tính đến lợi ích được mất.
Theo Tề Ninh thấy thì kẻ khơi mào khiến Miêu gia hỗn loạn dường như không có ý tốt gì với Vi Thư Đồng.
Chỉ có điều hành động này của Vi Thư Đồng rất khác thường khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, nhưng nếu như nói chuyện này không liên quan gì đến lão ta thì nhìn hành động này của lão lại không giống thế chút nào.
Tề Ninh thân là Hầu gia của Đại Sở, Triều đình có kế hoạch gì hắn cũng nắm rõ đôi điều.
Chuyện tiểu Hoàng đế lo lắng nhất chính là Tây Xuyên xuất hiện phản loạn, gã chỉ mong nơi này có thể thái bình an ổn, cái này có liên quan mật thiết đến lợi ích quốc gia của Đại Sở, chư thần trong triều không thể không biết điều này!
Chính vì vậy lần này chắc chắn không phải là Triều đình cho phép Vi Thư Đồng ra tay với các động của Miêu gia.
Nhưng ngược lại nếu như người Miêu thật sự đứng lên làm phản ở Tây Xuyên, triều đình chắc chắn không thể làm ngơ ngồi nhìn được mà sẽ dốc toàn lực bình định phản quân. Chuyện này đối với 72 động Miêu gia mà nói tất nhiên chẳng phải chuyện gì tốt.
Hắn nhìn Đại Miêu Vương, muốn xem xem Đại Miêu Vương sẽ có quyết định như thế nào.
Nếu như Đại Miêu Vương thật sự chuẩn bị xuất binh thì hắn nhất định đứng đứng ra ngăn cản chuyện này, cho dù có phải để lộ thân phận cũng không sao.
Lãng Sát Đô Lỗ nhất thời xúc động nhưng có rất nhiều chuyện nếu dựa vào xúc động nhất thời thì không thể giải quyết được vấn đề mà ngược lại còn khiến mọi chuyện đi vào ngõ cụt không thể cứu vãn được nữa.
Mục đích chuyến đến Khê Sơn lần này của Tề Ninh là muốn biết chân tướng chuyện của động Hắc Nham, nếu như có thể nắm được chân tướng sự việc, về sau muốn xử lý như thể nào cũng sẽ không còn quá khó khăn.
Thấy Đại Miêu Vương không nói lời nào, mọi người cũng dần yên tĩnh lại, hiển nhiên bọn họ đều biết, người có quyền đưa ra quyết định cuối cùng chỉ có một mình Đại Miêu Vương.
Đợi cho đến khi mọi người đều yên lặng, Đại Miêu Vương mới chậm rãi nói:
- Năm xưa khi ta còn trẻ, trên đường đi thấy một cô nương ôm theo một tay nải chạy như bay về phía trước, đằng sau có ba bốn tên nam nhân cầm theo gậy gỗ đuổi theo. Lúc đó ta đã dũng cảm đứng ra chặn lại mấy tên đó muốn giúp cô nương kia thoát khỏi cường đạo.
Tất cả mọi người sững sờ, ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu tại sao Đại Miêu Vương lại có nhã hứng kể chuyện trượng nghĩa của mình….
- Lúc đó bởi vì có ta đứng ra ngăn cản mấy tên nam nhân nên vị cô nương liền có thể chạy thoát.
Ngữ khí của Đại Miêu Vương có chút bi thương, hai mắt lão thâm thúy kể tiếp:
- Ta cho là ta đã cứu được một cô nương, nhưng sau khi nghe những người nam nhân kia kể rõ ràng đầu đuôi sự việc ta mới vỡ lẽ thì ra cô nương kia đã ăn trộm đồ của bọn họ, vì vậy người mà bọn họ đuổi theo là một kẻ trộm đồ!
Tất cả mọi người đều giật mình ngẩn người.
Bởi lẽ ai cũng tưởng rằng đó là cảnh cường đạo đuổi bắt một vị cô nương nhưng lại không ngờ được thì ra cô nương kia lại là một tên ăn trộm.
- Lãng Sát Đô Lỗ, ngươi có hiểu ý của ta không?
Đại Miêu Vương nhìn về phía Lãng Sát Đô Lỗ nói:
- Làm bất cứ chuyện gì cũng không nên hấp tấp nóng nảy, lúc xúc động nhất thời sẽ dễ dẫn đến hành động sai lầm. Vi Thứ sử có liên quan đến chuyện này hay không, ngươi không có chứng cứ xác định thì không thể đơn giản suy đoán, bởi như vậy sẽ khiến ngươi phán đoán sai lầm, sau đấy nữa sẽ là hành động sai lầm dẫn đến kết cục không thể cứu vãn được nữa.
Y Phù lên tiếng nói:
- Đại Miêu Vương, quan binh có thể tiến đánh Hắc Nham lĩnh bất cứ lúc nào, nếu như Đại Miêu Vương vẫn không…
- Hài tử à, Vi Thứ sử tất có suy nghĩ của mình, nếu không sẽ không đợi đến bây giờ cũng vẫn không tấn công.
Đại Miêu Vương nói tiếp:
- Ta biết hiện tại ngươi đang lo lắng nhưng nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của 72 động Miêu gia, binh khí gặp nhau không phải sự lựa chọn lý trí nhất.
- Đại Miêu Vương, vậy theo ngài ta nên xử lý chuyện này thế nào?
Vành mắt Y Phù hơi hơi phiếm hồng.
- Lúc này ngoại trừ ngài ra thì chẳng còn ai có thể cứu được động Hắc Nham nữa.
- Tuổi ta đã lớn, giờ mà xuống Khê Sơn rất khó khăn.
Đại Miêu Vương bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Nhưng ta sẽ để Đan Đô Cốt mang theo Miêu Vương lệnh đi tới gặp Vi Thứ sử một lần nữa, hãy nói cho lão ta biết Bạch Đường Linh vẫn chưa chết. Sau đó Đan Đô Cốt sẽ tới động Hắc Nham của các ngươi, lúc đó các ngươi hãy phái người hộ tống Bạch Đường Linh tới Hắc Nham lĩnh để Bạch Đường Linh nói rõ chân tướng mọi chuyện trước mặt tất cả mọi người, như vậy oan khuất của động Hắc Nham tất sẽ được rửa sạch.
- Nhưng vấn đề là Vi Thư Đồng sẽ đồng ý gặp chúng ta sao?
Y Phù lo lắng hỏi.
Đại Miêu Vương cười nói:
- Đây là sứ mệnh của Đan Đô Cốt, gã chẳng những phải khuyên nhủ được Vi Thứ sử đồng ý gặp mặt các ngươi mà còn phải sắp xếp địa điểm gặp mặt, đến lúc đó ta sẽ phái người tới hiện trường làm nhân chứng, giải thích mọi hiểu lầm lần này.
Lúc này Tề Ninh mới yên tâm, thầm nghĩ Đại Miêu Vương đúng là Đại Miêu Vương, sắp xếp như vậy đúng là lựa chọn tất nhất rồi.
Bởi nếu cho dù đúng là Vi Thư Đồng là chủ mưu hãm hại thì trước mặt nhiều người chứng kiến hơn nữa Bạch Đường Linh lại còn sống mà còn từ Hắc Nham lĩnh đi ra nói cho mọi người biết chân tướng. Như vậy oan uổng mà động Hắc Nham phải chịu sẽ được rửa sạch, Vi Thư Đồng cũng chỉ có thể hạ lệnh lui binh. - Y Phù nghe theo lệnh của Đại Miêu Vương!
Y Phù cung kính thi lễ.
- Ta sẽ ngay lập tức trở về Hắc Nham lĩnh bẩm báo cho đại huynh biết.
Đại Miêu Vương lắc đầu nói:
- Ngươi không cần phải vội nhưng vậy, để ta biết hai phong thư, một phong sẽ để Đan Đô Cốt giao cho Vi Thứ sử, còn một phong ngươi hãy mang về giao cho Ba Da Lực.
Ta đã lớn tuổi rồi, viết hai phong thư cũng cần phải mất một thời gian, các ngươi hãy ở lại đây một ngày, sáng sớm ngày mai cùng nhau khởi hành.
Y Phù sốt ruột nói:
- Nhưng….
- Ngươi không cần gấp gáp, Hắc Nham lĩnh bị phong tỏa, lúc này cho dù ngươi có vội vã trở về thì đến Hắc Nham lĩnh cũng chưa chắc đã vào được bên trong.
Đại Miêu Vương nói:
- Đợi sau khi Đan Đô Cốt gặp Vi Thứ sử nói chuyện xong, Vi Thứ sử tất sẽ để ngươi vào trại, đến lúc đó ngươi giao thư cho Ba Da Lực cũng không muộn.
Y Phù còn muốn nói gì đó nhưng Đại Miêu Vương đã lên tiếng nói trước:
- Lãng Sát Đô Lỗ, ngươi hãy đưa Y Phù vào bên trong nghỉ ngơi.
Trước đây lão là người có ý chí cứng rắn chỉ là hiện tại tuổi đã cao, cũng sắp gần đất xa trời rồi, chỉ đứng thôi cũng đã khá khó khăn, vì vậy lúc này nhìn lão có vẻ đã mệt rồi.
Y Phù đứng dậy cung kính thi lễ, Tề Ninh thấy vậy cũng đứng dậy cúi đầu thi lễ theo.
Nếu như tất cả có thể theo như Đại Miêu Vương sắp xếp, sự việc ở động Hắc Nham có thể thuận lợi lắng xuống đối với Tề Ninh mà nói thì kết quả này đương nhiên là vô cùng tốt.
Lãng Sát Đô Lỗ bước tới đưa tay ra mời hai người ra ngoài, Y Phù bước vài bước thì quay đầu lại nhìn thấy Đại Miêu Vương mỉm cười khẽ đưa tay lên ý bảo Y Phù không cần quá lo lắng. Nụ cười của lão ấm áp, khiến trong lòng Y Phù cũng yên tâm hơn.
Sơn trại của động Thượng Thủy tuy lớn nhưng hai người lại không thể đi lung tung xung quanh được, thời gian nửa ngày trôi qua chỉ có thể nói là chán hơn con gián.
Tề Ninh chỉ cảm thấy may mắn khi Bạch Đường Linh có tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu không thì dù động Hắc Nham có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết oan khuất. Trong lòng hắn lúc này chỉ quanh quẩn một ý nghĩ đó là không biết kẻ đứng sau hãm hại động Hắc Nham rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Còn Y Phù lúc này chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức nhưng nghĩ lại thấy lời của Đại Miêu Vương nói không sai, lúc này trở về cũng chưa chắc đã có thể tiến vào Hắc Nham lĩnh được.
Hôm đó nàng may mắn phá vòng vây ở Hắc Nham lĩnh đi ra ngoài cũng chẳng dễ dàng gì, sau lần đó chắc chắn vòng vây phong tỏa sẽ càng thêm thắt chặt hơn, thời điểm này muốn vào trong quả thật là vô cùng khó khăn.
Chỉ có điều là Đại Miêu Vương đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa vì vậy Y Phù cũng thấy yên tâm hơn phần nào.
Thư của Đại Miêu Vương đại biểu cho thái độ của 72 động Miêu gia, mặc dù Y Phù không biết trong thư của Đại Miêu Vương viết những gì nhưng nàng chắc chắn có thể khẳng định cho dù là Thứ sử Tây Xuyênthì nhìn thấy thư của Đại Miêu Vương cũng phải cân nhắc cẩn thận.
Sau khi ăn xong bữa tối, thư của Đại Miêu Vương vẫn chưa tới, chỉ có một tên người Miêu cao gầy đi đến đứng trước cửa phòng, cung kính nói:
- Đại Miêu Vương cho mời!
Y Phù vội vàng đi ra, Tề Ninh cũng xuất hiện, tên người Miêu kia nói tiếp:
- Đại Miêu Vương mời hai vị tới, có chuyện muốn giao cho hai vị!
Tề Ninh hiếu kỳ hỏi:
- Cũng gọi cả ta tới sao?
- Vâng!
Tên người Miêu đáp lời.
- Đại Miêu Vương có chuyện muốn nói với ngài, mời hai vị cùng nhau tới.
Sau đó gã lại nghĩ đến cái gì đó, dặn dò:
- Đại Miêu Vương muốn triệu kiến hai vị tới phòng của người vì vậy hai vị không được mang theo binh khí, có thể lại binh khí ở đây, sẽ không có ai dám động vào đồ đạc của hai vị đâu.
Y Phù biết Đại Miêu Vương triệu kiến hai người chắc hẳn là muốn giao thư cho nàng, chỉ là vì sao lại triệu kiến cả Tề Ninh nữa? Thật kỳ quái!
Trước khi bước vào sơn trại Thượng Thủy vào cửa không được mang theo binh khí, hai người cũng đều biết quy tắc này của Đại Miêu Vương vì vậy để lại chủy thủ cùng hàn nhẫn (dao nhỏ) ở lại phòng.
Không có binh khí trên người không phải là vấn đề lúc này bởi cả hai hiện đang đứng trên địa bàn Thủy Động của Khê Sơn nếu như người ở đây muốn đối phó với hai người thì cho dù bọn họ có thần binh lợi khí cũng chẳng thể chống lại được.
Tên người Miêu cao gầy dẫn hai người đi về phía sườn núi, lúc này mặt trời đã xuống núi, vô số nhà sàn ánh lên ánh lửa bập bùng tựa như vô số ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Đi một lúc thì đến một cây cầu gỗ, phía trước là một căn nhà sàn bằng trúc, nhìn qua chẳng thấy có cái gì đặc biệt. Tên người Miêu dẫn đường kia lúc này cung kính nói:
- Đại Miêu Vương đang ở bên trong, còn ta sẽ đứng đây chờ hai vị.
Y Phù gật đầu cảm ơn người kia một tiếng sau đó hai người cùng nhau đi về phía căn nhà sàn, xung quanh không thấy có dấu hiệu của người ở, nơi này chỉ có duy nhất một căn nhà sàn này, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, xem ra Đại Miêu Vương tuổi tác đã cao nên không thích náo nhiệt.
Y Phù bước lên nhà sàn, cửa nhà hơi mở, trong phòng có ánh sáng hắt ra, Y Phù cung kính nói:
- Y Phù của động Hắc Nham xin cầu kiến Đại Miêu Vương.
Trong nhà hoàn toàn yên tính không một tiếng động, Y Phù quay đầu lại liếc nhìn Tề Ninh, hắn khẽ nói:
- Đại Miêu Vương tuổi tác đã cao, có khả năng là lãng tai không nghe thấy, nàng gọi thêm hai tiếng nữa xem.
Y Phù gật đầu, cũng kêu thêm hai tiếng nữa nhưng trong phòng vẫn không hề có tiếng đáp lại.
Trong lòng Tề Ninh cảm thấy có chút kỳ quái, tiếng của Y Phù không coi là nhỏ, mặc dù Đại Miêu Vương đã có tuổi nhưng thính lực lại không hề có vấn đề gì, nơi này xung quanh yên tĩnh, nếu như Đại Miêu Vương ở trong phòng thì chắc chắn không thể không nghe thấy được.
Y Phù nhíu đôi mày thanh tú, quay đầu lại khẽ nói:
- Hình như bên trong không có ai.
Tề Ninh quay đầu nhìn về phía cây cầu gỗ vừa mới đi qua thì không thấy tên người Miêu dẫn đường cho hai người đâu nữa, trong lòng khẽ rùng mình, như ý thức được điều gì đó hắn nhỏ giọng nói:
- Chúng ta mau rời khỏi nơi này nhanh.
Nhưng lúc hai người định đi thì lại nghe thấy có tiếng người hỏi:
- Ồ, sao hai vị lại ở đây? Có phải là muốn đến gặp Đại Miêu Vương không?
Theo tiếng người truyền đến là bốn năm người cùng nhau đi tới, người dẫn đầu có thân hình rắn chắc, người này chính Lãng Sát Đô Lỗ.
Y Phù thấy đám người Lãng Sát Đô Lỗ tựa như hồn ma bất ngờ xuất hiện thì nhất thời lắp bắp, dường như cảm giác được chuyện này có gì đó không ổn lắm, nàng cố bình tĩnh đáp lại:
- Đại Miêu Vương cho người gọi bọn ta tới đây nhưng bọn ta vẫn chưa vào trong hình như Đại Miêu Vương không có ở trong phòng thì phải.
Lãng Sát Đô Lỗ lắc đầu cười nói:
- Không thể nào, bình thường giờ này Đại Miêu Vương đều ở trong phòng, mười năm nay chưa bao giờ có ngoại lệ.
Y bước lên nói:
- Để ta vào xem sao.
Sau đó y không gõ cửa mà trực tiếp đẩy bước vào, vốn cửa không cài nên chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra, Lãng Sát Đô Lỗ bước vào, lớn tiếng nói:
- Cha à, Y Phù ở bên ngoài nói cha cho gọi nàng ấy!
Sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng y thê lương gào lên:
- Cha ơi cha, cha… cha làm sao thế này!!! Người đâu, mau tới đây, Đại Miêu Vương bị ám sát rồi!
hương 370: Cái chết của Miêu Vương
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo