Khi bọn Đoạn Thương Hải cưỡi ngựa đuổi kịp Tề Ninh, trời đã hoàng hôn, phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành mọi người đi lại vội vã, ban đầu cũng không ai chú ý tới chiếc khí cầu bay bồng bềnh trên bầu trời. Cuối cùng, có người nhìn thấy, liền thất kinh kêu lớn, lúc này mọi người mới nhận ra chiếc khí cầu đang bay trên không trung, đều hết sức kinh hãi.
Họ chưa từng thấy cảnh tượng như thế này, một số người nhát gan thậm chí còn trốn vào trong nhà, những người gan dạ thì ngẩng đầu nhìn lên, bàn tán xôn xao.
Thật ra Tề Ninh cũng biết khí cầu bay lơ lửng trên bầu trời kinh thành, một khi làm người khác chú ý, thì cũng không phải là chuyện tốt, bèn điều chỉnh thiết bị phun lửa, làm cho ngọn lửa yếu đi và lượng khí nóng bên trong khí cầu giảm xuống. Bọn Đoạn Thương Hải vẫn cưỡi ngựa theo sát phía sau khí cầu, cũng may là Tề Ninh không ở trên không trung lâu, khi hắn hạ khí cầu xuống thấp, bọn Đoạn Thương Hải đã chờ sẵn.
Tề Ninh cố ý tìm một khoảng trống rộng rãi để hạ khí cầu xuống. Lúc hạ xuống đất, Tiểu Dao dường như vẫn tràn đầy kích động vì trải nghiệm vừa rồi, nhất thời chưa lấy lại tình thần.
Tề Ninh giao việc còn lại cho bọn Đoạn Thương Hải xử lý, rồi dẫn Tiểu Dao cưỡi ngựa quay về thư viện Long Trì, mọi người vẫn còn đang bàn tán, nhìn thấy Tề Ninh trở về, họ đều lộ vẻ kính phục, nhìn hắn bằng ánh mắt khác trước.
Thấy Giang Tùy Vân đứng đó với vẻ mặt khó coi, Tề Ninh đi thẳng tới trước mặt y, chắp hai tay sau lưng, cũng không nói nhiều, chỉ cúi xuống nhìn đôi giày của mình, mặt mày tươi cười, ý tứ đã rất rõ ràng.
Đám người còn lại vây quanh bốn phía, thấp giọng bàn tán, rất nhiều người lộ vẻ châm biếm, hiển nhiên là nhiều người nghĩ rằng, Giang Tùy Vân đánh cược với Tiểu Hầu gia, là không biết tự lượng sức mình, chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Giang Tùy Vân hít sâu một hơi, hơi do dự, y biết hôm nay chắc chắn Tề Ninh không buông tha cho mình, liền cắn răng một cái, rốt cuộc ngồi xổm xuống, xé một mảnh vạt áo, cúi đầu xuống, tay run run lau giày cho Tề Ninh.
Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống, đưa mắt nhìn lướt qua, liền nhìn thấy Tô Tử Huyên trong đám người, đụng phải ánh mắt của Tề Ninh, Tô Tử Huyên giật mình, liền cúi đầu xuống.
Đương nhiên nàng không quên, ban đầu đánh cuộc, mình cũng có tham dự vào, nếu dựa theo ước định, bây giờ mình cũng phải quỳ xuống mà lau giày cho Tề Ninh giống như Giang Tùy Vân.
Đường đường là tiểu thư phủ Vũ Hương hầu, chỉ nghĩ tới cảnh mình lại phải đi lau giày cho người khác trước mắt bao nhiêu người, là nàng đã rất tức giận và xấu hổ, huống chi phải thực sự làm điều đó?
Nàng thấy Tề Ninh nhìn mình, tim liền đập thình thịch, hết sức sợ hãi, không tự chủ được liền lui về phía sau.
Cũng may, không nghe Tề Ninh gọi tới tên mình, nàng len lén liếc nhìn Tề Ninh, thì hắn đã nhìn sang phía khác, lúc này tâm trạng mới thả lỏng.
Giang Tùy Vân đã lau sạch cả hai chiếc giày cho Tề Ninh, ngẩng lên hỏi:
- Không biết Hầu gia đã hài lòng hay chưa?
Tề Ninh giơ chân lên ngắm nghía một chút, rồi cười nói:
- Tốt, tay nghề lau giày của Giang công tử quả nhiên không giống người thường, nhất nghệ tinh, nhất thân vinh, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, có một nghề trong tay, cũng không lo không có cơm ăn!
Trong mắt Giang Tùy Vân lóe lên vẻ căm hận nhưng Tề Ninh không phát hiện ra, hắn giơ tay ra:
- Giang công tử, bạc đã chuẩn bị xong chưa?
Giang Tùy Vân đứng dậy, mặt mày tái nhợt, nhưng cố hết sức kìm chế sự giận dữ, nói:
- Hầu gia không cần lo lắng, Giang mỗ đã đánh cược với Hầu gia, thua thì phải chung, nhưng hiện giờ không mang bạc theo người, tối nay sẽ phái người đưa tới quý phủ, sẽ không thiếu một đồng!
- Tốt lắm!
Tề Ninh mỉm cười, gật đầu nói:
- Thua cược thì sẵn sàng chấp nhận thực hiện ước định, Giang công tử là một người trung hậu, trước giờ Tý (11- 1 giờ đêm) đêm nay, xin Giang công tử mang đủ số bạc đến.
Hắn nhìn bốn phía xung quanh, cao giọng:
- Các vị đều chứng kiến rồi đó, bạc ta nhận không phải là bạc tham ô hối lộ, mà là bạc thắng cược, sau này nếu có người sau lưng hãm hại ta, xin các vị làm chứng cho ta.
Hắn vừa dứt lời, xung quanh một tràng cười vang lên.
Tiếng cười đó như dao nhọn đâm vào tim Giang Tùy Vân, trong lúc nhất thời, Giang Tùy Vân cảm thấy nghẹn thở, nhìn Tề Ninh bằng ánh mắt sắc như dao, hận không thể băm vằm hắn thành trăm ngàn mảnh.
Tuy trận thi tài Tứ Luân đã kết thúc, nhưng thư hội vẫn chưa kết thúc.
Văn nhân, sĩ tử từ các nơi mà đến, mục đích cuối cùng là mong thông qua cơ hội hiếm có này để vào bát đại thư viện, mặc dù Khung Lư thư viện và Vân Sơn thư viện đã rút khỏi, nhưng lục đại thư viện vẫn đưa ra đề mục, dành cơ hội cho mọi người có thể vào viện. Tuy nhiên, sau khi Tứ Luân kết thúc, học sinh của các đại thư viện lại có thể ra về trước, Quỳnh Lâm thư viện là thư viện dành cho nữ, đương nhiên không đi cùng các thư viện khác dành cho nam, mà ra về sớm hơn.
Trời đã tối, các cô gái của Quỳnh Lâm thư viện cũng không cần phải trở về thư viện, mà đều về nhà, hơn nữa theo quy định của thư viện, sau khi ngày hội thư viện chấm dứt, các cô sẽ được nghỉ hai ngày, cho nên hai ngày sau đó, họ cũng không cần tới thư viện.
Quỳnh Lâm thư viện đoạt giải quán quân, thông qua Viên Ninh Am, Tề Ninh nhận được bốn chữ do chính tiểu hoàng đế ngự bút “Văn dĩ tải đạo”, hơn nữa trên đó còn được đóng dấu ngọc tỷ, điều này đối với bắt cứ thư viện nào, đều là chuyện hết sức vinh dự. Tề Ninh cầm bản thư pháp vua ban, thầm nghĩ phải đưa cho Trác Thanh Dương mới được.
Trác Thanh Dương đã rất vất vả dành bao nhiêu công sức duy trì Quỳnh Lâm thư viện, nhưng Quỳnh Lâm thư viện vẫn nằm ở bên lề văn đàn, trước sau không được công nhận, lần này đoạt được vòng nguyệt quế thư hội, tuy không thể lập tức thay đổi địa vị của cái thư viện dành cho nữ vào thời đại này, nhưng chung quy vẫn làm cho mọi người xem trọng Quỳnh Lâm thư viện hơn trước.
Hẳn là Trác Thanh Dương chờ đợi cái ngày này đã lâu rồi, mình nên cầm phần thưởng giải quán quân tới, để lão tiên sinh vui vẻ một chút.
Ngoài điều đó ra, hiện giờ Tề Ninh cũng rất quan tâm tới tình trạng sức khỏe của Trác Thanh Dương.
Lúc thư hội còn chưa kết thúc, Trác Thanh Dương đã rời đi, trông dáng vẻ bất an, tâm sự nặng nề, Tề Ninh thấy thắc mắc, rốt cuộc không biết chuyện gì mà khiến Trác Thanh Dương có thái độ khác thường như vậy.
Khi hắn cưỡi ngựa chạy tới Quỳnh Lâm thư viện, sắc trời đã tối mịt.
Tề Ninh xuống ngựa, đi thẳng tới căn nhà gỗ nhỏ, ló đầu nhìn vào, nhưng chỉ thấy Nhân bá (bác Nhân), người giữ nhà đang ngồi dựa trên ghế trong nhà mà ngủ say, trong nhà phảng phất mùi rượu, hiển nhiên ông lão này quá chén rồi.
Hôm nay các học sinh đều đi tham gia thư hội, hai ngày kế tiếp là ngày nghỉ, bởi vậy cho nên trong thư viện im lặng như tờ, thảo nào mà Nhân bá không tranh thủ uống say một bữa.
Tề Ninh cũng không quấy rầy ông ta, buộc ngựa rồi đi thẳng vào thư viện.
Trong thư viện hết sức vắng vẻ, không một bóng người, trong lòng Tề Ninh cảm khái, thầm nghĩ thường ngày khi các học sinh về nhà, thư viện hết sức vắng vẻ lạnh lẽo, cũng chỉ có người hiếm có như Trác Thanh Dương mới có thể sống một mình ở nơi quạnh quẽ như thế này.
Bóng đêm thâm trầm, trong thư viện không đốt đèn, một mảnh tối đen, cũng may thị lực của Tề Ninh rất tốt, hơn nữa cũng quen thuộc đường sá, bèn men theo con đường mòn đi tới trúc xá tìm Trác Thanh Dương.
Gần tới nhà trúc, rừng trúc bốn phía căn nhà lung lay lúc lắc trong gió đêm, như những bóng ma trong đêm... Trong trúc xá cũng không đốt đèn, Tề Ninh nhíu mày, thầm nghĩ, chẳng lẽ sau khi Trác Thanh Dương rời khỏi thư hội, cũng không quay lại Quỳnh Lâm thư viện? Nếu không vì sao trong nhà lại không đốt đèn?
Tuy sắc trời đã tối, nhưng lúc này chưa tới giờ Hợi (9-11 giờ), với một người lớn tuổi như Trác Thanh Dương, hẳn là không ngủ sớm như vậy.
Hắn hơi nhíu mày, đi tới trước cửa nhà trúc, nhẹ giọng hỏi:
- Trác tiên sinh, ta là Tề Ninh, ông ngủ chưa?
Trong nhà không tiếng động, Tề Ninh không cầm lòng được nữa, liền đẩy cửa bước vào, cánh cửa trúc kẽo kẹt mở ra, chung quanh tĩnh mịch khác thường, lúc mở cửa, âm thanh do cánh cửa tạo ra, thật sự là khiến người ta hơi rợn người.
Tề Ninh mở cửa xong, mới gọi vào nhà một lần nữa, nhưng vẫn không nghe động tĩnh gì, chỉ có âm thanh xào xạc của rừng trúc phía sau nhà khi gió đêm thổi qua.
Tề Ninh hết sức nghi hoặc, đột nhiên một làn hơi lạnh trước mặt thổi tới, hắn có cảm giác bất an, lập tức rút đao cầm trên tay, toàn bộ tinh thần tập trung đề phòng.
Khứu giác tinh nhạy như của một con sói đơn độc, giúp hắn nhận ra sự tình có gì đó không ổn.
Hắn nhẹ nhàng bước vào nhà, nương theo ánh sáng mờ mờ, đưa mắt nhìn lướt qua, tâm trạng lập tức chùng xuống.
Nghiên mực vốn được đặt trên bàn, bây giờ rơi trên mặt đất, mực trong nghiên văng tung tóe trên mặt đất, cạnh đó, một chiếc ghế ngả nghiêng trên mặt đất, tuy thoạt nhìn tình cảnh trong nhà cũng không phải là quá lộn xộn, nhưng chỉ cần hai điểm đó, cũng đã cho thấy rõ ràng có chuyện xảy ra.
Xưa nay, phòng của Trác Tahnh Dương rất ngăn nắp và sạch sẽ, tuyệt đối không có chuyện để nghiên mực rơi đổ trên mặt đất, thậm chí ghế ngã trên mặt đất như thế này.
Hắn nắm chặt đao trong tay, mắt nhìn bốn phía xung quanh, tai nghe tám hướng, từ từ tới gần bàn.
Khi tới nơi, hắn phát hiện trên bàn có một tờ giấy, được chặn bằng một thỏi mực, trên giấy dường như là một bức vẽ. Hắn tiếp tục tới gần, nhận ra đó quả là một tranh vẽ, nhưng rốt cuộc là vẽ cái gì, thì trong lúc nhất thời, hắn cũng không thấy rõ.
Ngay lúc này, một trận gió lạnh thổi qua, Tề Ninh lập tức nghe ra có mùi khác lạ, bèn hít mũi mấy cái, liền nhận ra đó là mùi máu tươi.
Tề Ninh lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn lại, bây giờ mới phát hiện, cánh cửa sổ bên hông mở rộng, gió lạnh là bên ngoài thổi vào, mùi máu tươi cũng thoảng theo gió mà vào.
Hắn nghiêm mặt lại, nhẹ bước tới gần, khi tới bên cạnh cửa sổ, liền nhìn thấy trên mép giường một mảng ẩm ướt, bèn đưa tay ra thăm dò, rồi đưa lên mũi ngửi...Quả nhiên là máu tươi! Lòng chùng xuống, hắn lập tức xoay người nhảy qua cửa sổ ra ngoài, liền nhìn thấy trên mặt đất cách đó không xa, dường như có một người đang nằm.
Tề Ninh lập tức tới gần, nhưng vẫn cẩn thận đề phòng, thấp giọng kêu lên:
- Tiên sinh!
Đứng cách hai bước, hắn đưa mắt nhìn kỹ, nhưng nhận thấy người đó quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, quần áo trên người không phải là trường bào như Trác Thanh Dương thường mặc, mà là một bộ quần áo ngắn gọn gàng.
Tề Ninh ngẩn ra, nhẹ nhàng bước tới, mùi máu tươi kia càng nồng nặc hơn. Hắn chăm chú quan sát trên mặt đất, phát hiện dưới cửa sổ kia có một vết máu lan tràn ra tới chỗ người nọ nằm, xem chừng máu tươi cũng từ người y chảy ra...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo