Tề Ninh cười lạnh một tiếng, tung người xuống ngựa, không nhìn những người kia, tiến thẳng vào trong phòng.

Bên cạnh có người muốn ngăn lại, khuôn mặt ngựa có hơi xảo trá, mặc dù không úy kỵ gì Tề Ninh nhưng biết rõ thân phận của hắn không đơn giản, nên chỉ đưa tay ngăn lại, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tề Ninh đi vào trong phòng, chỉ thấy khắp nơi hỗn loạn, rất nhiều thứ đã bị tan nát, giàn hoa bày khắp ngõ ngách trong phòng cũng xong đời, mấy bản cỏ phủ trên giàn hoa cũng bị ném hết xuống đất.

Tề Ninh nhíu mày, xoay người muốn vào nhà thì có một người ngăn lại trước mặt, tay cầm một con dao găm đưa ngang trước người. Tề Ninh dừng một chút, lập tức nhận ra ngay người kia là Tiểu Dao.

Tiểu Dao mặc một bộ quần áo ngắn màu xanh biếc, cho dù chỉ là vải thô nhưng trông nàng cũng sạch sẽ gọn gàng. Nha đầu kia gương mặt quật cường, nhìn rõ người xuất hiện là Tề Ninh, ngơ ngác một chút mới thất thanh hô:

- Hầu…là….

Nhưng không biết nên nói gì.

Người mặt ngựa kia cũng đi theo vào, nhưng không nói gì.

Tề Ninh ôn hòa cười cười, ôn nhu nói:

- Không cần sợ, là ta. Cô yên tâm, không việc gì.

Hắn ngẩng đầu nhìn vào phòng, chỉ thấy một phu nhân đang ngồi trên ghế trong phòng, hai tay ôm đầu gối, búi tóc rối tung, sắc mặt nhợt nhạt, thần sắc có vẻ ngốc trệ.

- Trước hết chăm sóc cho mẹ đi đã.

Tề Ninh biết người trong phòng kia nhất định là mẫu thân của Tiểu Dao. Hắn đưa tay khép cửa phòng lại rồi mới chắp hai tay sau lưng, nhìn người mặt ngựa từ trên xuống dưới dò xét một lượt, cười cười nói:

- Nghe nói mấy vị tới đòi nợ hử?

Hắn nhìn chằm chằm người mặt ngựa:

- Không biết xưng hô thế nào?

- Khách khí rồi. Ta là Mã Lão Lục.

Người mặt ngựa thấy Tề Ninh tuổi còn trẻ đã khí định thần nhàn, vô cùng bình tĩnh, thật sự không thể khinh thường.

- Không biết vị tiểu huynh đệ này nên xưng hô thế nào ?

- Ta họ Tề. Thế nào, trước hết giải thích xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?

Hắn nhìn lướt qua đống bừa bộn dưới đất, thở dài:

- Giữa ban ngày ban mặt, mấy vị chạy tới nơi này, khi dễ một đôi mẹ con ốm yếu, cũng quá là khó nói nhỉ?

Lúc này, ngoài cửa có mấy nam nhân lớn gan đi tới, cũng không dám tới gần cửa, chỉ đứng xa xa nhìn.

Mã Lão Lục cười:

- Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Nhà này đã sang tên cho ta, là tài sản của Mã Lão Lục ta, mấy ngày trước ta đã cho người tới thông báo cho mẹ con họ, cho họ mấy ngày để rời đi. Nhưng các nàng lại cứ ở lỳ nơi này không đi. Mã Lão Lục ta cũng không phải người không nói đạo lý, cho họ mấy ngày để dọn nhà, họ không đi, ta cũng chỉ có thể tự mình tới giúp các nàng.

- Nhà của ngươi?

Tề Ninh cười hỏi lại :

- Sao lại nói vậy? Theo như ta được biết, hai mẹ con họ đã ở đây rất nhiều năm.

Một người bên cạnh Mã Lão Lục nhịn không được hỏi:

- Rốt cuộc ngươi là ai? Đến đây có chuyện gì? Muốn xen vào việc người khác hả?

- Ở gần đây đều là dân chúng bình thường. Ta không muốn quấy nhiễu bọn họ, cho nên tốt nhất là ngươi không nên chọc giận ta.

- Ngươi….

Người kia vung quyền muốn phát tác, Mã Lão Lục cũng đưa tay ngăn lại, cười nói:

- Vị huynh đệ kia nói đúng. Chúng ta chỉ là gặp một chút phiền toái nhỏ. Chúng ta chưa từng gặp ngươi, đừng nói tới thù hận. Tốt nhất là đừng có không nể mặt mũi.

Tề Ninh lắc đầu cười:

- Ngươi hiểu lầm rồi, ta không muốn nể mặt các ngươi, chỉ muốn nể mặt mũi hàng xóm thôi.

Không đợi Mã Lão Lục nói gì, hắn đưa tay hỏi luôn:

- Ngươi nói nhà này là của ngươi?

Nói miệng không bằng chứng, đưa chứng cứ cho ta xem.

- Chứng cứ?

Mã Lão Lục cười ha hả, lấy một tờ giấy từ trong ống tay áo mở ra:

- Ngươi nhìn cho rõ ràng, đây là khế ước mua bán nhà, trên đó viết rõ ràng, chúng ta cũng không muốn gây phiền toái. Nếu ngươi biết hai mẹ con họ thì khuyên bọn họ mau rời đi đi.

- Ta xem được chứ ?

Tề Ninh khẽ gật đầu. Đúng lúc này, cửa đằng sau mở ra, Tiểu Dao lạnh giọng :

- Muốn cướp nhà à ? Ngươi bảo kẻ sai các ngươi tới tự tới đây đi.

Chỉ cần kẻ đó có thể tới, ta và mẫu thân sẽ lập tức đi ngay.

Mã Lão Lục cười nói:

- Nói vậy là làm khó ta rồi. Khế ước mua bán nhà này là chúng ta thắng được. Nhà này đã không còn liên quan tới người kia nữa, vì sao ta phải gọi kẻ đó tới ?

- Thắng được?

Tề Ninh cau mày hỏi:

- Thắng được từ trong tay ai?

Hắn quay đầu lại hỏi:

- Tiểu Dao, khế ước mua bán nhà không có trong tay các ngươi sao?

Tiểu Dao cắn cặp môi đỏ mọng, không nói gì. Tề Ninh lập tức hiểu.

Tiểu Dao chính là con gái của Vũ Hương Hầu Tô Trinh, nhưng mà vừa ra đời đã bị Vũ Hương Hầu đuổi ra khỏi Hầu phủ. Khi ấy đương nhiên Tô Trinh không muốn làm quá tuyệt, hẳn lão đã sắp xếp cho mẹ con Tiểu Dao ở đây.

Xem ra năm đó mặc dù Tô Trinh an trí mẹ con Tiểu Dao ở đây, nhưng lại không để lại khế ước mua bán nhà…

Nếu nói khế ước mua bán nhà đang ở phủ Vũ Hương Hầu, vậy sao có thể rơi vào tay mấy tên du côn lưu manh này? Mặc dù Vũ Hương Hầu Tô Trinh không có năng lực gì nhưng thế nào cũng là một trong Tứ đại thừa kế của Đại Sở, địa vị vẫn còn khá tôn quý.

Đường đường phủ Vũ Hương Hầu đương nhiên không thể có quan hệ díu líu tới mấy tên du côn lưu manh cỏn con này.

Mã Lão Lục lại cố ý thở dài:

- Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, huống chi nơi này là dưới chân Thiên tử, đương nhiên sẽ không có đạo lý thiếu nợ không trả.

Tề Ninh gật đầu:

- Vậy là dương nhiên. Thiếu nợ trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không có gì đáng nói.

Mã Lão Lục khẽ giật mình. Tề Ninh nói tiếp:

- Không nói đến nhà, bàn ghế hoa cỏ trong phòng này không biết có phải của các ngươi không?

Mã Lão Lục sững sờ, cau mày hỏi:

- Ta không rõ ý ngươi.

- Thật ra rất dễ hiểu. Bàn ghế ở đây không liên quan tới các ngươi, hoa cỏ càng không liên quan đến các ngươi. Các ngươi lấy nhà đương nhiên là có thể, nhưng đập hỏng bàn hoa cỏ thì đương nhiên là không thể.

Tề Ninh cười nói:

- Giữa ban ngày ban mặt, dưới chân Thiên tử, chẳng phải các ngươi đang vào nhà hành hung sao?

- Ta…..

Mã Lão Lục sầm mặt lại, nhưng vẫn nhịn cơn giận:

- Đây là do hai mẹ con nhà này bắt buộc. Chỉ cần hai người họ mau chóng rời đi, tổn thất bàn hoa cỏ này ta có thể cân nhắc bồi thường.

- Ha ha, ta thấy ngươi cũng là hán tử thống khoái, chúng ta cũng không dài dòng. Ngươi đã thắng được khế ước nhà từ trong tay người khác, không biết ngươi có dám đánh cuộc với ta một trận không?

- Đánh cược?

Mã Lão Lục vui vẻ:

- Ngươi muốn đánh cuộc với ta sao?

Tiểu Dao vội la lên:

- Đợi… không…. Ngươi đừng đánh cuộc với gã.

- Ha ha, tiểu huynh đệ, ngươi có nghe thấy không? Nàng đang nhắc nhở ngươi đừng có đánh cuộc với ta đó.

Tề Ninh lắc đầu:

- Ta đã nói muốn đánh bạc với ngươi đương nhiên sẽ không đổi ý. Không biết các hạ có lá gan này không?

Hắn vừa dứt lời, ba người Mã Lão Lục đều cười ha hả, tựa hồ như cảm giác được đây là chuyện buồn cười nhất trên đời. Mã Lão Lục cười hỏi:

- Ngươi muốn đánh cuộc gì?

- Ngươi đã có được khế ước mua bán nhà, đánh cuộc bằng cách gì?

Tề Ninh hỏi ngược lại.

- Xúc xắc! Làm sao, ngươi muốn đánh bạc với ta sao?

- Nhắc tới cũng vừa đúng, từ năm sáu tuổi ta đã bắt đầu thích chơi xúc xắc. Chúng ta so xúc xắc thế nào?

Mã Lão Lục dò xét Tề Ninh một phen, thấy Tề Ninh bình tĩnh tự nhiên, đâm ra hơi do dự:

- Tiền đánh cuộc là gì? Đã muốn đánh bạc thế nào cũng phải ra tiền cược chứ ?

Người cao cao bên cạnh nói:

- Đại ca, trong tay chúng ta đã có khế ước mua bán nhà, lấy nhà là được, sao phải đánh bạc với hắn?

- Xem ra huynh đệ thủ hạ của ngươi không có lòng tin với ngươi.

Mã Lão Lục trừng mắt với kẻ kia.

Tề Ninh móc ngân phiếu ra, rung rung trước mặt Mã Lão Lục:

- Ngươi nhìn cho kỹ, đây là ngân phiếu năm trăm lạng bạc ròng.

Căn nhà này tối đa cũng chỉ có giá một trăm lạng bạc, nếu ngươi thắng, ngân phiếu năm trăm lạng bạc này thuộc về ngươi, đám hoa hoa cỏ cỏ nơi này ngươi cũng không cần bồi thường. Nhưng nếu ngươi thua, để khế ước mua bán nhà lại, quỳ xuống xin lỗi Tiểu Dao và bá mẫu, sau đó quỳ mà rời khỏi huyện Thanh Thủy. Không biết ngươi có cảm thấy công bằng không?

Mã Lão Lục nhìn ngân phiếu năm trăm lượng kia, yết hầu giật giật, không chút do dự đáp:

- Được. Nói lời giữ lời, không cho chơi xấu.

Tề Ninh lắc đầu cười:

- Ba người các ngươi còn có chùy sắt lớn. Nếu ta đổi ý, các ngươi há sẽ bỏ qua cho ta?

- Thống khoái!

Mã Lão Lục lấy ra ba viên xúc xắc từ trong tay áo, cười nói:

- Xúc xắc ta đã có, ngươi muốn chơi lớn hay chơi nhỏ?

Tề Ninh thở dài:

- Ngươi còn mang theo cả xúc xắc nữa, xem ra thật đúng là cao thủ.

- Chúng ta cũng không cần một ván định thắng thua.

Mã Lão Lục cười nói:

- Ba trận thắng hai. Là đánh lớn hay đánh nhỏ, do ngươi tự tính toán.

Tề Ninh dựng ngón cái:

- Thật là một người dễ nói chuyện.

Nhưng mà….nếu đã muốn đánh bạc, ta lại ra tiền cược nhiều gấp năm lần, đương nhiên cũng phải cố gắng đạt tới công bằng mới phải.

- Công bằng?

Mã Lão Lục cau mày hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy như vậy không công bằng?

Tề Ninh bước lên, vươn tay. Mã Lão Lục đặt xúc xắc vào trong tay hắn. Tề Ninh quơ quơ lòng bàn tay, cười hỏi:

- Ngươi đã dùng bộ xúc xắc này thắng được khế ước mua bán nhà sao?

- Không sai.

- Vậy cũng khó trách. Haizz, ta xem chừng có lẽ người đã đánh cuộc với ngươi chỉ là kẻ mới học nghề.

Hắn nhìn chằm chằm xúc xắc trong lòng bàn tay, lẩm bẩm:

- Các ngươi nói xem, nếu trong xúc xắc có thủy ngân, phải chăng là tất thắng không thể nghi ngờ?

Sắc mặt ba người Mã Lão Lục đều biến đổi.

Mười kẻ đánh bạc có tới chín người lừa gạt, kẻ lăn lộn trong nghề đánh bạc đương nhiên đều có tay nghề của mình. Quả thật trong ba viên xúc xắc này đều được rót thủy ngân, nhưng trừ phi là kẻ cực kỳ cao minh lão luyện, người bình thường căn bản không thể phát hiện ra được. Chỉ cần cầm xúc xắc trong tay, luyện tập nhiều hơn, muốn khống chế điểm số xúc xắc cũng không phải việc khó.

Tề Ninh nói một câu toạc thiên cơ, đám người Mã Lão Lục đều rùng mình. Mới đầu gã có vài phần khinh thị Tề Ninh, nhưng nghe Tề hắn nói vậy cũng nghĩ thầm chỉ sợ người này quả thật cũng có vài phần bản lĩnh, xem ra cần cẩn thận, đừng để thuyền lật trong mương.

- Nếu ngươi chỉ có vậy, chúng ta cũng không cần đánh bạc.

Mã Lão Lục cười lạnh.

Tề Ninh cười nói:

- Đánh bạc thì vẫn phải đánh, nhưng chúng ta có thể đổi phương pháp khác, đơn giản nhất.

Hắn nhìn gã mập bên cạnh Mã Lão Lục:

- Đi tìm hai cái chén… Gã mập còn đang do dự, Mã Lão Lục liếc mắt một cái, gã lập tức đi tìm. Nồi bát hồ lô của Tiểu Dao đều bị đập nát, gã mập chỉ có thể sang bên cạnh mượn, rất nhanh đã mang hai cái bát lớn về.

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full Đầu tiên ... 23 31 32 33 34 35 43 ... Cuối mm0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »

uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn ycệhn LCịộcnhg  sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì  đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 7m7 0nâng c Truyện Lịch sử - Quân sự [FULL]Cẩm Y Xuân Thu ủa Sa Mạc)
 

Trang 34 của 57 Đầu tiên ... 24 32 33 34 35 36 44

uyện. .m. ới cCủuaố iSa Mạc) Kết quả 331 đến 340 của 56 Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề Đánh giá Chủ đề Hiển thị

 

0.06384 sec| 2445.805 kb