Tề Ninh tới trước cửa nha môn của bộ Binh, tự báo thân phận rồi hắn lập tức được mời vào trong nha môn. Đến đại sảnh của bộ Binh, Tả thị lang của Bộ Binh là Lô Tiêu đã cười cười tiến lên đón hắn:

-Hầu gia, có chuyện gì thì ngài chỉ cần phái người tới báo một tiếng là được rồi, đâu cần Hầu gia phải tự mình tới chứ?

Lão vừa nói đùa vừa đón Tề Ninh vào đại sảnh, dâng trà lên.

Chức Binh bộ Thượng thư là do Kim Đao Hầu kiêm nhiệm. Tuy nhiên do tuổi tác đã cao nên mấy năm nay Kim Đao Hầu rất ít khi tới nha môn của bộ Binh. Mặc dù Lô Tiêu là Tả thị lang bộ Binh nhưng mọi việc trong Bộ Binh đều do lão quản lý.

-Hôm nay Hầu gia tới đây là vì chuyện của Hắc Lân Doanh ư?

Sau khi ngồi xuống, Lô Tiêu cũng không huyên huyên quá nhiều mà đi thẳng vào vấn đề. Lão cười nói:

-Ta vẫn phải chúc mừng Hầu gia.

Mặc dù trên gương mặt lão là nụ cười, miệng thì nói chúc mừng nhưng trong giọng nói lại chẳng có mấy phần chúc mừng.

Trong lòng Tề Ninh biết năm đó Tề gia hậu sinh khả úy, thay thế vị trí của Đạm Thai gia, trở thành đệ nhất huân võ thế gia của Đại Sở.

Điều này đương nhiên khiến Đạm Thai gia sinh lòng hận thù với Tề gia.

Lô Tiêu trước đây là bộ hạ của Kim Đao Hầu, đương nhiên là chỉ bảo vệ lợi ích của riêng phái Kim Đao Hầu. Cho nên lão rõ ràng cũng chẳng có mấy thiện cảm với Tề gia Cẩm Y Hầu.

Hai bên hai chiến tuyến, Tề Ninh biết cho dù có hàn huyên nhiều hơn vài câu thì cũng chẳng khiến quan hệ hai bên thay đổi gì hết nên cười đáp:

-Lô đại nhân cũng biết, bản Hầu nhận được ý chỉ của Hoàng thượng, xây dựng lại Hắc Lân doanh, rõ ràng là vậy. Nhưng mà suy cho cùng thì vẫn cần Lô đại nhân quan tâm nhiều hơn mới ổn.

-Không dám, xây dựng lại Hắc Lân doanh cũng là chuyện lớn của triều đình.

Lô Tiêu khẽ gật đầu:

-Năm đó Tề đại tướng quân lập nên Hắc Lân doanh, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Trận đánh cùng với Huyết Lan quân hùng hồn lừng lẫy khiến ta khâm phục, cũng rất tiếc nuối. Hầu gia, chẳng hay nơi đóng quân của Hắc Lân doanh đã được định hay chưa?

-Bên cạnh Hồ Kê Quan phía nam Kinh Thành là nơi đóng quân của Hắc Lân Doanh trước kia.

Tề Ninh nói tiếp:

-Nghe nói nơi đó vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là hơi cũ một chút. Lát nữa Công Bộ sẽ phái người qua tu sửa, có lẽ sẽ nhanh chóng dùng được thôi.

Lô Tiêu gật đầu đáp:

-Như vậy là tốt rồi. Ta biết hẳn là trong mấy ngày này Hầu gia sẽ tới đây thương nghị, đang nghĩ không biết thu xếp cho Hắc Lân doanh ở nơi nào. Ta vốn cảm thấy nơi đóng quân cũ ở hồ Kê Quan đã quá cũ nát, Hầu gia chưa chắc đã nhìn trúng. Hiện giờ Hầu gia tự mình đề nghị, cũng coi như đã tháo gỡ cho ta một mối phiền lớn.

Tề Ninh cười nói:

-Phiền Lô đại nhân lo lắng rồi.

Hôm nay ta đến đây chủ yếu là vì chuyện chuẩn bị trang bị.

-Ta biết ta biết.

Lô Tiêu gật đầu nói:

-Nhưng mà Hầu gia cũng biết, áo giáp của Hắc Lân doanh khác với tất cả các nơi khác, cần phải chế tạo đặc biệt, hơn nữa cần một số lượng bạc rất lớn. Hộ Bộ phải đưa bạc tới trước thì Binh Bộ bên này mới có thể sắp xếp chế tạo được.

Việc này cần phải chuẩn bị trong một khoảng thời gian rất dài, cho nên nhất thời không thể gấp gáp.

Tề Ninh gật đầu cười nói:

-Ta đương nhiên biết rõ việc này.

Áo giáp đặc chế không phải trong ngày một ngày hai là có thể hoàn thành. Hôm nay ta tới đây cũng không phải muốn Binh Bộ lập tức đưa áo giáp qua. Nhưng mà vẫn cần phải lập tức chuẩn bị chiến mã, lương thực và áo bông cho Hắc Lân doanh.

-Ồ?

Lô Tiêu nâng chén trà lên, cầm nắp trà gạt gạt vụn trà ra rồi mới chầm chậm nói tiếp:

-Trong thời gian ngắn cũng không thể tập trung được nhiều chiến mã.

Tiền tuyến có chiến tranh, ngựa ở những chuồng ngựa lớn đều bị trưng thu, Bộ Binh bên này cũng không thể điều động quá nhiều ngựa. Áo bông thì ta có thể phái người thúc giục Hộ Bộ, nhưng mà lấy được bao nhiêu thì ta cũng không dám đảm bảo. Còn về phần lương thực, đợi sửa chữa xong Binh doanh bên kia thì có thể phái người đưa một phần qua đó trước.

Tề Minh cau mày nói:

-Thế mạnh của Hắc Lân doanh là kỵ binh, huấn luyện võ công đều là cưỡi ngựa bắn cung. Nếu như không có ngựa, thì huấn luyện thế nào đây?

-Hầu gia yên tâm, xin chớ nóng nảy.

Lô Tiêu cười nói tiếp:

-Khoảng tháng bảy tháng tám năm sau, chiến mã từ các chuồng ngựa lớn đều sẽ được điều qua. Tới lúc đó, việc đầu tiên ta làm chính là điều ngựa qua cho Hắc Lân doanh.

-Nếu nói như vậy thì phải hơn nửa năm nữa mới có chiến mã ư?!

Lô Tiêu đặt chén trà xuống, đáp:

-Ta biết Hầu gia là quan tân nhiệm, khó tránh khỏi việc sấm rền gió cuốn, hi vọng có nhanh chóng hoàn thành mọi việc. Chỉ là có những chuyện không thể gấp gáp. Nếu không có ba năm đại chiến Tần Hoài thì đừng nói đến một ngàn con chiến mã, cho dù là ba ngàn con thì cũng không phải chuyện gì khó khăn đối với Binh Bộ.

Lão ngừng một chút rồi mới ra vẻ lên mặt:

-Cho dù là trang bị về chiến mã, hay là lương thực thì đều cần sự phối hợp giữa các Bộ với nhau, không phải việc chỉ trong ngày một ngày hai là có thể giải quyết xong.

Tề Ninh nói:

-Nếu nói như vậy thì đợi tới tháng bảy tháng tám năm sau Hắc Lân doanh mới có thể bắt đầu huấn luyện.

-Thực ra cũng không phải như vậy.

Lô Tiêu cười nói:

-Hầu gia có thể chiêu mộ binh sĩ trước rồi huấn luyện võ công cơ bản. Tới khi nền móng thành thục vững chắc thì huấn luyện sau này sẽ dễ dàng hiệu quả hơn.

Tề Ninh thở dài:

-Lô đại nhân, thực ra ta tới đây không phải để thương nghị với đại nhân mà là tới lĩnh ngựa chiến.

Chỉ trong chốc lát ngài đã đẩy việc này sang tận tháng bảy tháng tám sang năm, đây là điều ta không hề ngờ tới.

-Hầu gia yên tâm, Bộ Binh sẽ dốc hết sức làm việc.

Lô Tiêu cười ha ha nói tiếp:

-Đúng rồi, Hầu gia, ta có một việc muốn thỉnh giáo.

-Lô đại nhân khách khí rồi, không biết ngài có gì chỉ giáo?

-Hầu gia cảm thấy việc Tây Xuyên bên kia... Phải chăng nên xuất binh tiêu diệt?

Lô Tiêu nhìn Tề Ninh chằm chằm:

-Hắc Liên Thánh Giáo vô cùng ngang ngược, hơn nữa còn muốn liên lạc với 72 động khác của Miêu Cương làm loạn. Nếu như không sớm ngày tiêu diệt bọn chúng thì về sau hậu họa vô cùng.

Tề Ninh cười nói:

-Hiện giờ ta chỉ muốn luyện binh cho tốt. Còn về phần Tây Xuyên, quá xa xôi. Những trọng thần trong triều như các ngài đều tự có chủ trương, ta thật sự không tiện xen vào.

-Hầu gia khiêm tốn rồi.

Lô Tiêu nói:

-Năm xưa Cẩm Y Hầu lão gia đã tạo dựng sự nghiệp ở Tây Xuyên, uy chấn thiên hạ. Tây Xuyên chính là đất lành của Cẩm Y Tề gia đó.

Lão hơi nghiêng về phía trước:

-Hầu gia, Bộ Binh bên này đã bắt đầu lập lên sách lược xuất binh.

Nếu muốn bình định loạn người Miêu thì đương nhiên không thể dây dưa dông dài. Vì vậy cần phải tập hợp nhiều binh mã, hơn nữa còn phải khiến bọn chúng kinh sợ từ sĩ khí của ta.

Tề Ninh nói:

-Bản hầu không hiểu ý của Lô đại nhân lắm.

-Hầu gia, năm xưa Cẩm Y lão Hầu chinh phạt đất Thục, uy chấn thiên hạ. Cho tới bây giờ, uy danh của Cẩm Y Hầu tại Tây Xuyên vẫn khiến người người kính sợ.

Lô Tiêu lại cười nói:

-Hầu gia có từng nghĩ tới việc lãnh binh xuất chinh, mang binh tiêu diệt loạn người Miêu không?

Tề Ninh ngẩn ra, trong lòng nghĩ sao lão già này lại muốn mình lãnh binh nhỉ? Nhưng vẻ mặt hắn thì vẫn rất bình tĩnh, cười đáp:

-Lô đại nhân, là loạn Hắc Liên Thánh Giáo. Mặc dù Hắc Liên Thánh Giáo do người Miêu lập nên, nhưng không đại diện cho tất cả người Miêu, vì vậy không thể nói là loạn người Miêu được.

Chúng ta nói ở đây thì không sao.

Nhưng nếu truyền ra ngoài, để bên Tây Xuyên biết triều đình nhận định loạn Hắc Liên Thánh Giáo là loạn người Miêu thì cho dù bảy mươi hai động người Miêu không muốn làm phản cũng sẽ bị triều đình ép làm phản đó.

Lô Tiêu sửng sốt, lập tức xấu hổ cười cười, nói:

-Hầu gia nói phải lắm, ta sơ suất rồi.

Tề Ninh thầm nghĩ cái lão già ông chưởng quản Bộ Binh nhiều năm như vậy, nói chuyện đến ngay cả giọt nước còn chẳng lọt xuống thì sao có thể dễ dàng sơ suất trước mặt ta chứ? Trong lòng hắn nghĩ chẳng lẽ Lô Tiêu thật sự hi vọng thông qua Hắc Liên Thánh Giáo để dẫn tới sự phản loạn của toàn bộ người Miêu ư?

Thật ra hắn vẫn luôn tò mò, dựa theo những gì Đoạn Thương Hải nói thì Hoài Nam Vương và Kim Đao Hầu thật ra cũng không được coi là người cùng đường, vậy mà lần này cả hai bên đều giữ vững sự nhất trí cao đến thế. Trong lòng Tề Ninh biết, muốn để hai đoàn người đi trên hai con đường khác nhau này giữ vững sự ăn ý kì diệu đến vậy thì đương nhiên bọn họ đều có lợi ích như nhau trong chuyện xuất binh Tây Xuyên. Thế nhưng hắn nhất thời không nghĩ ra, trong chuyện vây bắt Hắc Liên Thánh Giáo, thậm chí dẫn đến việc người Miêu nổi loạn thì Hoài Nam Vương và Kim Đao Hầu sẽ có lợi ích gì?

Hầu gia, thứ cho ta thất lễ.

Lô Tiêu đứng dậy, nói:

-Bộ Binh còn rất nhiều việc cần phải xử lý. Chuyện của Hầu gia ta nhớ rõ trong lòng, nếu như có tin tức thì ta sẽ phái người thông báo cho Hầu gia. Thứ cho ta không thể phụng bồi.

Tề Ninh cũng đứng dậy, đáp:

-Sau khi tu sửa xong binh doanh, vẫn mong Lô đại nhân nhanh chóng đưa những vật tư cần thiết qua. Sự khó xử của Hộ Bộ và Binh Bộ, bản hầu không hiểu, bản hầu chỉ biết phụng chỉ luyện binh.

Cho nên vẫn mong Lô đại nhân có thể hết sức phối hợp.

Hắn dừng một chút, giọng nói cũng không còn sự khách khí nữa:

-Hôm nay ở đây ta cùng Lô đại nhân thương nghị trong hòa bình.

Đợi tới lúc đó mà thiếu khuyết vật tư thì e là không phải bản hầu tới nói chuyện mà là gần một ngàn tướng sĩ Hắc Lân doanh nói chuyện đó.

Hôm nay khi Lô Tiêu vừa mở miệng, Tề Ninh đã biết lão già này muốn gây khó khăn trong việc xây dựng lại Hắc Lân doanh. Người của Kim Đao Đạm Thai gia thì đương nhiên không muốn nhìn thấy Cẩm Y Tề gia có thể hoàn thành mọi việc thuận lợi rồi.

Tề Ninh biết, cùng người như lão già này ậm ờ nói qua nói lại thì rất có thể những gì cần nói đã nói cả rồi mà mọi chuyện vẫn chẳng chút tiến triển. Nếu đã như vậy thì dứt khoát mất lòng trước được lòng sau thôi! Ít nhất còn có thể cảnh cáo đối phương một chút.

Lô Tiêu hơi cau mày, cũng không đáp lại mà chỉ chắp tay nói:

-Công việc bề bọn, xin Hầu gia thứ cho việc không tiễn!

Rồi lão xoay người đi luôn.

Tề Ninh cười lạnh một tiếng, cũng không dông dài ở Bộ Binh thêm nữa. Hắn vừa ra khỏi cửa lớn của Bộ Binh chưa bao xa thì bỗng nghe thấy phía sau có người gọi:

-Hầu gia!

Tề Ninh sửng sốt, quay đầu lại nhìn thì chỉ nhìn thấy vài tên ăn mày đang tiến đến, đi đầu là một người có chút quen mắt. Hắn nghĩ ngợi một lát rồi cười đáp:

-Ngươi là Lưu Khinh Chu?  Tên ăn mày kia chính là Lưu Khinh Chu mà Tề Ninh đã gặp nhiều lần. Lần trước người này bị lây nhiễm dịch độc, thiếu chút nữa là toi mạng, được Cái Bang đưa tới Vĩnh Yên đường, trở thành người đầu tiên được giải độc.
 

Trên mặt Lưu Khinh Chu vẫn còn chút dấu vết của những chấm đỏ, nhưng đã không còn rõ nữa, tinh thần cũng rất tỉnh táo. Tề Ninh tung người xuống ngựa, Lưu Khinh Chu đã khom người nói:

-Hầu gia vẫn nhớ tên của tiểu nhân ư?

-Đương nhiên là nhớ rồi, sao các ngươi lại ở đây?

Lưu Khinh Chu đáp:

-Là trưởng lão Chu Tước phái chúng tiểu nhân tới mời Hầu gia qua uống chén rượu. Trưởng lão Chu Tước đã mở tiệc rượu ở ngõ La Cổ, muốn tạ ơn ân cứu mạng của Hầu gia đối với Cái Bang.

Trưởng lão Chu Tước còn nói, một ngày Hầu gia trăm công ngàn việc, nếu như ngài bận thì chúng ta sẽ chờ, chờ tới khi Hầu gia bớt chút thời gian rảnh tới dự tiệc.

-Ồ, thật sự quá khách khí rồi.

Trong lòng Tề Ninh rất rõ, Cái Bang là bang phái có thế lực lớn nhất trên giang hồ. Qua việc lần này, Cẩm Y Hầu gia lại có được quan hệ không tồi với Cái Bang.

Hắn cũng biết Cái Bang có tai mắt khắp thiên hạ, phố lớn ngõ nhỏ trong Kinh Thành đều có đệ tử của Cái Bang qua lại, kết bạn với Cái Bang cũng chẳng có thiệt thòi gì.

Nghĩ tới đây, hắn cười nói:

-Vừa hay bây giờ ta cũng không có việc gì. Nếu trưởng lão Chu Tước đã khách khí như vậy thì ta không thể chối từ thịnh tình này rồi.

Lưu Khinh Chu vui mừng nói:

-Đa tạ Hầu gia nhận lời. Hầu gia, mời!

ầu tiên ... 22 30 31 32 33 34 42 ... Cuối

Gửi trả lời nhanh  Đến Bản đầy đủ  đề trước | Chủ đề Tiếp theo » Thêm / Sửa Tag
 

m0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoá uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn n LCịộcnhg  sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì  đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 1m,0 n2â0ng ruyện Lịch sử - Quân sự [FULL]Cẩm Y Xuân Thu a Sa Mạc)
 

Trang 33 của 57 Đầu tiên ... 23 31 32 33 34 35 4

yện. .m. ới cCủuaố iSa Mạc) Kết quả 321 đến 330 của 5 Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề Đánh giá Chủ đề Hiển thị

 

0.24969 sec| 2456.391 kb