Tên mập nghe thấy Tề Ninh tự giới thiệu, hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.
Sự tranh đấu kết bè kéo phái trong triều, đối với người bình thường mà nói thì đương nhiên khó lòng nhìn rõ. Nhưng mà thanh danh của Cẩm Y Hầu, chỉ cần sống ở Kinh Thành thì không thể không biết.
Một trong tứ đại thế tập Hầu, đệ nhất võ huân thế gia của đế quốc, hai đời danh tướng thống soái quân đoàn Tần Hoài.
Tề Ninh sầm mặt:
-Còn không mau cút đi?
Tên mập miễn cưỡng bò dậy, cùng cao kều đã lấy lại chút hơi sức tiến lên khiêng Mã Lão Lục đã ngất xỉu, cúp đuôi chạy đi.
Tề Ninh chắp tay với mấy người đang vây xem cách đó không xa, cũng không nói thêm gì nữa, bước vào trong nhà, nhìn thấy Tiểu Dao tay vẫn cầm dao găm ngăn trước cửa, dịu dàng nói:
-Tiểu Dao, không sao rồi, bọn chúng đi cả rồi.
Đôi mắt Tiểu Dao phiếm hồng, nước mắt ngập khóe mi nhưng vẫn ngoan cố không chịu rơi, gượng cười đáp:
-Hầu… Hầu gia, đa tạ ngài, thật sự… Thật sự cảm ơn ngài.
Tề Ninh đi qua, lấy dao găm từ trong tay Tiểu Dao ra, cười nói:
-Đôi tay này của nàng chỉ dùng để nuôi hoa đọc sách, không phải để cầm đao.
Tiểu Dao cúi thấp đầu nhưng ngay sau đó lại ngẩng đầu lên nói:
-Hầu gia, sao ngài lại tới đây?
Tề Ninh lướt qua đống bừa bộn trong phòng, hơi cau mày:
-Ta tới Thư viện, không nhìn thấy nàng. Nghe nói mấy bữa rồi nàng chưa tới Thư viện nên ta qua xem tình hình thế nào.
Tiểu Dao đáp:
-Hầu gia, về sau chỉ e Tiểu Dao không thể tới Thư viện nữa rồi, ta…
-Không thể tới Thư viện ư?
Tề Ninh nhíu mày, ngắt lời:
-Tại sao? Chẳng lẽ nàng không thích học nữa? Hay bởi vì chuyện trong nhà?
Tiểu Dao đáp:
-Hầu gia đừng hỏi nhiều nữa, dù sao…
Nàng mím mím môi, không nói tiếp nữa.
Tề Ninh cũng không nói thêm gì, lướt qua nàng, đẩy cửa ra, bước vào phòng. Hắn chỉ thấy phụ nhân kia vẫn ngơ ngác ngồi trên ghế, ánh mắt đờ đẫn.
Tề Ninh biết rõ phụ nhân này chính là mẫu thân của Tiểu Dao, năm xưa là một ca nữ trên sông Tần Hoài. Về sau được Vũ Hương Hầu Tô Trinh mang về Hầu phủ và sinh ra Tiểu Dao. Tính theo tuổi tác thì Tiêu Dao chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, phụ nhân này cùng lắm thì mới chỉ khoảng ba mươi mấy. Nhưng mà hiện giờ, làn da phụ nhân nhăn nheo, tóc đã có nhiều chỗ hoa râm, hệt như người đã bước sang tuổi bốn mươi năm mươi.
-Vãn bối bái kiến bá mẫu.
Thấy Tề Ninh chắp tay hành lễ, Tiểu Daođi vào, thay bà trả lời:
-Hầu gia, người nghe không hiểu đâu.
-Nghe không hiểu?
Tề Ninh nhíu mày, cẩn thận nhìn kĩ, quả nhiên thấy ánh mắt bà vẫn đờ đẫn, dường như không cảm nhận được có người đi vào. Lòng hắn chấn động, cau mày hỏi:
-Đã… đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Dao cười buồn bã, đáp:
-Thật ra nhiều năm trước mẹ đã có dấu hiệu không bình thường rồi.
Khi ta còn nhỏ, người thường ngẩn ra trước chậu hoa thủy tiên, có những lúc không ăn không uống, chẳng thèm để ý tới ai cả.
Chỉ là khi đó không hề nghiêm trọng, mỗi tháng đều có một, hai lần như vậy, ngày thường người vẫn có thể chăm sóc ta. Tay nghề của mẹ rất tốt, vì vậy mẹ thêu thùa may vá cho người ta để kiếm chút bạc sống qua ngày. Người còn dạy ta đọc sách tập viết nữa…!
Tề Ninh biết, phần lớn những cô nương sinh ra trên sông Tần Hoài chẳng những giỏi ca múa mà còn có thể đọc sách viết chữ, thậm chí không ít người còn biết ngâm thơ vịnh phú. Bọn họ đều được huấn luyện từ nhỏ, không ít người là đại tài nữ rất có tài văn chương. Năm đó mẹ của Tiểu Dao rõ ràng cũng là một vị tài nữ, nếu không thì cũng sẽ không bị Tô Trinh nhìn trúng.
-Nhưng mà mấy ngày nay tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng.
Tiểu Dao bước tới gần mẹ, giúp bà sửa sang lại xiêm y, nói khẽ:
-Bắt đầu từ hai năm trước, người bắt đầu trở nên càng ngày càng hồ đồ…
Ngừng lại một chút nàng mới nói tiếp:
-Hiện giờ ngài nói cái gì người cũng không hiểu đâu.
Tề Ninh cau mày nói:
-Vũ Hương Hầu… trước nay có từng qua thăm không?
Tiểu Dao cười lạnh một tiếng, không đáp.
-Tình trạng mẹ của cô đã rất nghiêm trọng rồi, không thể tiếp tục như thế nữa.
Tề Ninh nói:
-Tiểu Dao, ở đây đã lộn xộn hết cả, không tiện ở tiếp nữa. Nếu cô đồng ý thì trước tiên hãy tới Cẩm Y Hầu phủ của ta ở mấy ngày, để ta phái người qua đây dọn dẹp lại đã.
Nói tới đây, hắn đưa khế ước mua bán nhà ra:
-Cô hãy cất kỹ tờ khế ước mua bán nhà này đi.
Tiểu Dao không liếc mắt dù chỉ một cái, nói:
-Nếu đã muốn đuổi mẹ con chúng ta ra khỏi cửa, đến ngay cả khế ước mua bán nhà cũng lấy ra rồi, ta cũng chẳng còn muốn ở lại nữa.
Rồi nhìn mẹ, nàng dịu dàng vuốt vuốt đầu bà, thản nhiên nói tiếp:
-Ta mang mẹ rời đi là được, nơi đây vốn dĩ chẳng phải là nhà của chúng ta.
Tề Ninh nhíu mày nói:
-Cô muốn đi đâu?
-Đi tới đâu tính tới đó.
Tiểu Dao đáp:
-Cho dù có phải đi ăn xin ngoài đường thì ta cũng sẽ không để mẹ phải chết đói!
-Hồ đồ.
Tề Ninh trầm giọng nói:
-Mẹ cô dạy cô đọc sách viết chữ là để cô ăn xin dọc đường nuôi sống bà ấy ư? Bà ấy hi vọng cô sống phải có tôn nghiêm!
Hắn nhìn mẹ Tiểu Dao rồi nói tiếp:
-Hiện giờ trời đông giá rét, cô mang theo bà lưu lạc bên ngoài, cô cảm thấy bá mẫu có thể tiếp tục chống đỡ sao?!
Thân mình mảnh mai của Tiểu Dao run rẩy, khép chặt đôi mắt, nước mắt cũng đã chảy xuống.
-Ta biết cô là một cô nương mạnh mẽ, nhưng đôi khi không thể quá quật cường.
Tề Ninh dịu giọng:
-Tiểu Dao, cô biết, ta được Trác tiên sinh mời làm tiên sinh của Quỳnh Lâm Thư viện, cho nên hiện giờ ta cũng có thể coi là tiên sinh của cô. Học trò gặp nạn, người làm tiên sinh đương nhiên không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Cô nghe ta sắp xếp, trước tiên hãy cùng ta tới Hầu phủ đã. Chuyện sau đó chúng ta từ từ thương lượng, cô thấy được không?
Tiểu Dao cúi đầu, không đáp.
-Ta nói thật với cô, trong phủ ta có một vị thần y, có thể xem bệnh giúp bá mẫu, nói không chừng còn có thể giúp bá mẫu khỏe lại nữa.
Tề Ninh dịu dàng nói:
-Hiện giờ có nói gì thì cũng vô dụng, quan trọng nhất là phải chăm sóc bá mẫu thật tốt, những chuyện khác đều là thứ yếu. Hơn nữa thu xếp tốt cho bá mẫu thì cô mới có thể tới Thư viện tiếp tục học tập, rời đi lúc này chính là dở dang giữa chừng. Ta nghĩ mẹ cô chắc hẳn không muốn nhìn thấy cô như thế.
Tiểu Dao run giọng đáp:
-Ta… Ta không biết phải làm sao nữa. Nhưng mà…
-Đừng nghĩ nhiều, nghe ta sắp xếp.
Tề Ninh nói:
-Trước tiên cô thu dọn chút đồ đi.
Ta ra ngoài một chuyến, sẽ quay lại ngay thôi.
Rồi hắn không nói thêm gì nữa, bước ra khỏi cửa. Hàng xóm bên ngoài còn đang túm năm tụm ba lại thì thầm bàn tán, nhìn thấy Tề Ninh xuất hiện bèn tản ra hết. Vừa nãy Tề Ninh giáng một chùy nát đầu gối Mã Lão Lục, dứt khoát hung ác. Mã Lão Lục bị dạy dỗ như vậy, đương nhiên hàng xóm láng giềng xung quanh rất hả lòng hả dạ, nhưng đồng thời cũng sinh lòng sợ hãi với Tề Ninh.
Tề Ninh lại mỉm cười gọi bọn họ, hỏi thăm nơi này có xe ngựa có thể thuê hay không. Mọi người thấy vẻ mặt Tề Ninh ôn hòa, thế là có vài người sáp lại trả lời hắn.
Bọn họ chỉ nói trong ngõ Thanh Thủy không tìm được xe ngựa, nhưng ra ngoài ngõ là có thể tìm thấy. Tề Ninh lập tức lấy bạc vụn ra, nhờ một người giúp hắn thuê một chiếc xe ngựa qua đây.
Người kia cũng rất nhiệt tình, chỉ đáp tới nơi rồi mới phải trả tiền, không cần trả trước. Dứt lời liền chạy ra khỏi ngõ, chẳng bao lâu sau thật sự mang một chiếc xe ngựa quay lại. Tề Ninh cảm ơn người đó, lại đưa một miếng bạc vụn làm tạ lễ khiến người kia thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà lo sợ). Tề Ninh kéo xe ngựa tới trước cửa nhà Tiểu Dao.
Người tìm giùm xe ngựa cũng nhìn ra mục đích của hắn nên gọi hai người nữa cùng tới giúp.
Tiểu Dao vốn chỉ quan tâm tới mẹ, trong phòng lộn xộn hết cả, đúng là không thể ở tiếp trong khoảng thời gian ngắn. Nàng lại nghe Tề Ninh nói trong Cẩm Y Hầu Phủ có thần y có lẽ có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ, hơn nữa Tề Ninh cũng đã thuê xe ngựa tới. Nàng đành dìu mẹ lên xe ngựa, sau đó thu dọn vài bộ xiêm y rồi cũng lên xe.
Tề Ninh dứt khoát cho mấy người kia thêm hai mươi lạng bạc, nhờ bọn họ giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa.
Đối với mấy người kia mà nói thì hai mươi lạng bạc đương nhiên không phải chuyện nhỏ, cho nên bọn họ đều nhất nhất đồng ý.
Tề Ninh cưỡi ngựa phía trước, mang theo xe ngựa rời khỏi ngõ Thanh Thủy, nói với người đánh xe trước tiên hãy đưa mẹ con Huyền tới Cẩm Y Hầu, bảo người đánh xe nói với người trong phủ rằng đây là ý của Cẩm Y Hầu, người đánh xe lập tức đồng ý. Tề Ninh không nói thêm gì nữa, kéo dây cương, tiến thẳng tới Hương Hầu phủ.
Hắn đã từng tới Vũ Hương hầu phủ nên biết đường, khoái mã phi nước đại. Đến trước cửa Hầu phủ, hắn tung người xuống ngựa rồi bảo người báo cho Vũ Hương Hầu Tô Trinh. Chẳng bao lâu sau đã có người tới mời Tề Ninh vào phủ.
Tề Ninh sải bước vào đại đường của Hầu phủ, hùng hổ ngồi ở chính đường, hạ nhân nhanh chóng dâng trà lên. Qua hai khắc mới thấy Vũ Hương Hầu Tô Trinh khoan thai bước tới.
Sắc mặt y không tốt lắm, rõ ràng là vừa bị lây nhiễm dịch độc, vẫn chưa khỏi hẳn, trông có vẻ yếu ớt vô lực.
Sau khi Tô Trinh ngồi xuống, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Tề Ninh đã đứng dậy, đi qua, đặt khế ước mua bán nhà lên bàn trà cạnh tay Tô Trinh, chẳng nói chẳng rằng, rồi lại xoay người ngồi về chỗ cũ.
Tô Trinh liếc mắt nhìn, thấy đây là một tờ khế ước mua bán nhà thì hỏi với vẻ đầy nghi ngờ:
-Ngươi có ý gì?
-Vũ Hương Hầu, ngài nhìn rõ khế ước mua bán nhà này xem. Chẳng hay ngài có nhận ra nó không?
Tề Ninh thản nhiên nói:
-Có người nói lấy được khế ước mua bán nhà này từ phủ Vũ Hương Hầu các ngài. Ta trả lại cho ngài.
Tô Trinh ngẩn ra, cầm khế ước mua bán nhà lên, nhìn kỹ một chút, sắc mặt thay đổi, trầm giọng hỏi:
-Ngươi lấy cái này từ đâu?
Tề Ninh cười lạnh đáp:
-Nếu nói như vậy thì tờ khế ước mua bán nhà này quả thật thuộc sở hữu của Vũ Hương Hầu phủ ư?
-Đúng vậy.
Tô Trinh nói:
-Ta hỏi ngươi, sao khế ước mua bán nhà này lại nằm trong tay ngươi?
Tề Ninh đáp:
-Vũ Hương Hầu gia tài bạc triệu, sản nghiệp vô số. Tờ giấy khế ước mua bán nhà này cùng lắm cũng chỉ đáng giá vài trăm lượng bạc mà thôi. Chẳng lẽ Vũ Hương Hầu đều nắm rõ mồn một với từng sản nghiệp của mình như vậy ư?
Tô Trinh cầm khế ước, lạnh giọng:
-Ít nói nhảm đi! Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi lấy khế ước mua bán nhà này từ đâu?
-Ta lại muốn hỏi ngài, nếu nó đã là khế ước mua bán nhà của ngài thì tại sao lại không nằm trong tay ngài chứ?
Tề Ninh lạnh lùng nhìn Vũ Hương Hầu:
-Có mấy kẻ cầm khế ước mua bán nhà này, tìm tới tận cửa nhà, muốn đuổi hai mẹ con yếu đuối trong đó ra khỏi nhà, khiến bọn họ phải lang thang đầu đường xó chợ! Vũ Hương Hầu, ngài đừng nói với ta rằng ngài chẳng biết gì về chuyện này đấy nhé!
Vũ Hương Hầu Tô Trinh ngẩn ra, nhíu mày nói:
-Ngươi nói cái gì? Cái gì mà đuổi ra khỏi nhà? Tề Ninh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta!
Tề Ninh thấy sắc mặt y nghiêm túc, dường như thật sự chẳng biết gì về chuyện này, cũng không giải thích, chỉ nói:
-Nếu Vũ Hương Hầu không biết đã xảy ra chuyện gì thì có thể hỏi Đại tổng quản của quý phủ. Y hẳn là rõ mồn một chuyện này luôn đó!
Tô Trinh sửng sốt, lập tức lớn tiếng nói:
-Người đâu, đi gọi Tô Thuyên qua đây cho ta.
y Thank You to Michyo715 For This Useful
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo