Cố Thanh Hạm cực kỳ thông minh, chớp mắt đã hiểu ra, hồn bay phách lạc. Đương nhiên nàng biết Tề Ninh đã thò một chân ra, muốn thu hồi lại thì cảm giác trên đùi bị siết chặt, đã bị Tề Ninh dùng hai chân kẹp lấy.

Nàng vừa sợ vừa giận, không thể tưởng được hắn lại có thể to gan lớn mật như vậy. Nhưng Cố lão thái và Cố Văn Chương đều đang ngồi bên cạnh, đương nhiên không thể để họ nhìn ra sơ hở, bèn miễn cưỡng trấn định tâm thần. Cố lão thái, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn là một lão phu nhân tinh minh, thấy sắc mặt nàng khác thường liền hiểu có gì đó không đúng, đương nhiên không tưởng tượng nổi dưới chân bàn có huyền cơ, chỉ cho rằng nàng có thành kiến với Cố Văn Chương, bèn quay sang con trai:

- Chương Nhi, con đi đường vất vả không được nghỉ ngơi đàng hoàng, nhanh chóng ăn xong rồi đi nghỉ sớm chút đi.

Cố Văn Chương nào biết có chuyện gì đã xảy ra, chỉ khoát tay cười nói:

- Mẹ, con và Tiểu Hầu gia đang bàn đại sự, người mệt mỏi rồi, để muội tử đưa người đi nghỉ ngơi sớm. Con muốn cùng tiểu Hầu gia không say không về.

Hai chân Tề Ninh kẹp chặt lấy đùi Cố Thanh Hạm, mặc dù cách một lớp quần áo nhưng vẫn cảm giác rõ sự tròn lẳn rắn chắc. Nàng muốn rút ra, nhưng sức nàng làm sao lại được hắn, bị hắn kẹp chặt, không thể giãy giụa.

- Tam Nương, có phải người có gì không thoải mái không?

Hắn cố ý nhìn nàng, giả vờ:

- Nếu không người cùng lão phu nhân đi nghỉ trước đi.

Cố Thanh Hạm vừa thẹn vừa giận, lại lo lắng bị Cố lão thái phát hiện ra, đành thản nhiên đáp:

- Con nói chuyện của con đi, không cần phải xen ta vào. Dù sao mấy người muốn nói gì ta cũng không cần biết, nhưng đừng có làm quá phận.

- Quá phận?

Cảm giác rõ đùi nàng căng cứng, hắn cười cười:

- Tam Nương cảm thấy chuyện thế nào là quá phận, không thể làm?

- Con tự hiểu lấy.

Nàng nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể thể hiện ra, mấy lần muốn rút chân, nhưng cảm giác mỗi một lần động khẽ hắn lại càng kẹp chặt hơn, vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ:

- Dù sao thì làm sai chuyện cũng không có kết quả tốt.  Cố Văn Chương vỗ ngực:
 

- Muội tử, muội yên tâm, tiểu Hầu gia còn trẻ tuổi, có làm sai một chút chuyện cũng không sao, ta sẽ ở bên cạnh nhắc nhở. Tiểu Hầu gia luôn luôn có thể sửa đổi. Có người trẻ tuổi nào không phạm sai lầm chứ.

- Không liên quan tới huynh.

Đôi mày thanh tú của nàng siết chặt, tức giận nói:

- Huynh im miệng cho ta!

Cố Văn Chương hơi sửng sốt, không ngờ mình chỉ thuận miệng nói một câu mà muội tử đã nổi giận lớn như vậy, thầm nghĩ, tâm nữ nhân đúng là như kim dưới biển, thật sự khó mà dò được, bèn dứt khoát không để ý tới nàng, cười cười với Tề Ninh:

- Tiểu Hầu gia, ngươi thấy lời nói vừa rồi của ta thế nào?

- Cữu phụ nói rất đúng.

Tề Ninh gật đầu:

- Người trẻ tuổi phạm sai lầm không phải không thể tha thứ, thật ra, quan trọng nhất là, nếu người khác làm sai trước, người trẻ tuổi rất dễ mắc thêm sai lầm, cuối cùng, ngươi sai ta cũng sai, sai đần độn, u mê, không thể phân rõ ai đúng ai sai, có lẽ vốn là không sai.

Cố Văn Chương hơi ngây ra, những gì Tề Ninh vừa nói khiến cho y hơi choáng váng, không hiểu ra được, nhưng mình với tư cách trưởng bối đương nhiên không thể thể hiện là không hiểu, mặc dù đúng là không hiểu hắn nói gì, nhưng y vẫn liên tục gật đầu:

- Không sai không sai, chính là ý này.

Cố Thanh Hạm đương nhiên hiểu ý hắn, thật sự không nhịn được, hung hăng trừng mắt với hắn. Đột nhiên nàng nghĩ tới chuyện gì đó, một chân khác thò ra dưới bàn, tìm mu bàn chân của Tề Ninh, đạp xuống thật mạnh. Hắn kêu lên đau đớn, Cố lão thái và Cố Văn Chương đều khẽ giật mình.

- Tiểu Hầu gia, làm sao vậy?

Cố Văn Chương vội hỏi.

- Không có gì, chỉ là mới nghĩ tới một chuyện.

- Sao?

Cố Văn Chương hào hứng:

- Là chuyện mang binh đánh giặc sao?

- Không phải.

Hắn lắc đầu:

- Đêm qua, đang ngủ sau thì bị một con ong đốt.

Cố Văn Chương ngẩn ra:

- Ong sao? Sao giờ này lại có ong mật?

- Ai, ta cũng không biết. Con ong mật kia rất lạ, ta tỉnh ngủ muốn bắt nó hung hăng giáo huấn một phen, nó bay tới bay lui trong phòng, khắp cả phòng đều có mùi ong.

Cố Văn Chương gãi gãi trán:

- Mùi ong? Ong mật gì vậy? Sao còn có mùi nữa?

Hắn lắc đầu:

- Ta cũng không rõ, nhưng mùi rất đậm, tới giờ trong phòng vẫn không tan hết. Ong mật đốt thật sự lợi hại.

Cố Văn Chương chậc chậc lưỡi kêu kỳ lạ:

- Thật là lạ. Ta sống nửa đời người cũng chưa từng thấy con ong nào có mùi cả. Kinh thành này quả nhiên không như bình thường, giữa mùa đông còn có ong mật đi đốt người.

Cố Thanh Hạm cười cười:

- Chuyện kỳ lạ ở Kinh thành còn rất nhiều, huynh sống lâu rồi, còn có rất nhiều chuyện lạ.

Nàng lại giẫm mạnh lên chân Tề Ninh. Mặc dù Tề Ninh đang kẹp lấy đùi nàng nhưng cũng không dám lộn xộn, tránh bị Cố lão thái phát hiện, đành cố chịu đau, hơi nhếch miệng. Cố Thanh Hạm lại hỏi:

- Hầu gia làm sao vậy? Có phải không thoải mái không? Có cần tìm đại phu tới xem chút không?

Nàng tỏ ra rất quan tâm, diễn thật giống.

Tề Ninh chỉ có thể lắc đầu:

- Không có việc gì, có thể là uống hơi nhiều nên cuống họng hơi không thoải mái.

- Mọi chuyện đều phải có chừng mực, nếu không sẽ tự mình chuốc lấy khổ.

Cố lão thái vội hỏi:

- Hàm Nhi, sao lại nói với Hầu gia như vậy.

Bà chỉ nghĩ Cố Thanh Hạm vẫn cho rằng mình ở vị trí trưởng bối, còn Tề Ninh, mặc dù bối phận thấp hơn, nhưng hiện giờ đã là Cẩm Y Hầu, thân phận tôn quý, Cố Thanh Hạm nói chuyện cũng phải chú ý một chút.

Thấy đầu lông mày Cố Thanh Hạm hơi cau lại, Tề Ninh hiểu lần trước đã vượt quá giới hạn, lần này không thể quá phận, nữ nhân có tốt tính nữa cũng không thể chịu được bị đùa giỡn liên tục, bèn thả lỏng đùi một chút. Cố Thanh Hạm lập tức nhận ra, nhanh chóng rút chân lại.

Nàng lườm hắn một cái, đứng dậy đỡ Cố lão thái:

- Nương, con đưa người đi nghỉ trước. Bọn họ cứ uống như vậy, không biết phải chờ đến khi nào.

Dù sao Cố lão thái cũng đã lớn tuổi, lắc lư suốt cả quãng đường quả thực cũng mệt, bèn cùng nàng rời khỏi tiểu thính.

Thấy nàng rời đi chẳng thèm nhìn mình một cái, Tề Ninh thầm lo nàng giận. Cố Văn Chương lại hào hứng lôi kéo hắn nói khoác lác một hồi, nào là hồi nhỏ mình đam mê hành quân bày trận, lại từng đọc rất nhiều binh thư, nếu có cơ hội tiến vào Hắc Lân Doanh, chắc chắn sẽ giúp Tề Ninh luyện ra tinh binh, vân vân….

Đương nhiên Tề Ninh đã có kế hoạch trùng kiến Hắc Lân Doanh.

Cố Văn Chương nói một hồi, hắn cũng chỉ thi thoảng gật gật đầu, không nói gì.

Đến khi y say túy lúy rồi, hắn cho người đưa y ra đằng sau, thì cũng sắp tới nửa đêm.

Tề Ninh rời khỏi phòng, một trận gió thổi tới, cảm giác mát lạnh giúp hắn tỉnh táo thêm một chút.

Đột nhiên nhớ lại thái độ Cố Thanh Hạm khi rời đi, hắn thầm nghĩ, tối nay mình đã hơi quá đà rồi, chẳng biết từ khi nào đã đi tới bên ngoài viện của nàng, nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đi vào tiểu viện, nhè nhẹ gõ cửa phòng.

Không có ai đáp, chỉ thấy trong phòng vẫn còn đốt đèn, hắn thấy hơi lạ, bèn đi tới bên cạnh cửa, định gõ cửa sổ, do dự một chút, nhìn thấy giữa hai cánh cửa sổ có một khe hở nho nhỏ, có thể nghe được tiếng nước róc rách bên trong, bèn nhìn vào. Chỉ một khắc này, tim hắn đập như điên.

Thì ra Cố Thanh Hạm đang tắm trong phòng, hơi nước mờ mịt nhưng vẫn nhìn thấy thân thể mềm mại nõn nà như ẩn như hiện, mặc dù không nhìn được rõ ràng. Hắn vội vàng nhìn sang nơi khác, lách mình tới vách tường bên cửa sổ, vẫn cảm thấy tim mình đập dồn dập.

Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng hắn đã kìm thấy hình dáng như ẩn như hiện kia, đoán được chắc chắn cơ thể nàng vô cùng nóng bỏng.

Hắn hít sâu một hơi. Hắn hiểu, thi thoảng trêu đùa nàng một chút sẽ không ảnh hưởng gì, nhưng nếu thật sự rình nhìn nàng tắm thì khá là bỉ ổi rồi. Có điều, tối nay hắn đã cùng Cố Văn Chương uống không ít rượu, đột nhiên nhìn thấy thân thể mềm mại đẫy đà như tuyết kia, khiến cho hơi thở của hắn cũng dồn dập hơn. Hắn chờ một lát, điều thuận khí tức, đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi thì nghe “Kettt” một tiếng, cửa phòng mở ra, hắn không dám động dậy, nép dính sát vào vách tường, cũng may giờ đã là nửa đêm, xung quanh đen kịt, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó bị người ta phát hiện.

Hai nha hoàn từ bên trong đi ra, mang theo một thùng nước. Hắn biết đó là thùng nước tắm thừa của nàng. Hai nha hoàn đi ra bèn quay lưng gài cửa lại, không chú ý tới Tề Ninh đang dán sát bên tường, xách thùng nước ra khỏi tiểu viện.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, chờ hai nha hoàn kia đi ra xa mới nhẹ chân nhẹ tay bước qua cửa phòng, muốn lặng lẽ ra khỏi viện, đi qua cửa lại nhịn không được mà liếc vào một cái, lập tức sắc mặt đại biến. Cửa phòng vừa được nha hoàn khép lại hơi he hé ra một chút, một bóng người đang đứng sau khe cửa.

Hắn ngây ra một chút, người trong phòng cũng ngây ra một lát, rồi lập tức kêu lên. Hắn kinh ngạc, thầm nghĩ, nếu giờ có người chạy đến, đêm hôm khuya khoắt mình mò tới đây thật sự là không giải thích được, bèn nhảy vào trong phòng, đưa tay bịt miệng người kia, vội la lên:

- Tam Nương, đừng kêu, là con.

Đương nhiên người nọ là Cố Thanh Hạm.

Cố Thanh Hạm không giống như các quý phu nhân bình thường khi đi nghỉ vẫn để cho hai nha hoàn bên cạnh hầu hạ, nàng quen ở một mình nên sau khi tắm rửa, hai nha hoàn đem thùng nước đi, nàng bèn mặc xiêm y mỏng rồi cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, đi ra ngoài là muốn cài then chốt cửa phòng thôi, lại thấy bên ngoài có một bóng người, lại là bóng nam nhân.

Trong phủ Cẩm Y Hầu, địa vị của Cố Thanh Hạm không cần nói thì ai cũng biết. Mà tiểu viện của nàng, ngoại trừ Tề Ninh, không một nam nhân nào dám tới gần.

Đêm hôm khuya khoắt, một bóng nam nhân xuất hiện trước cửa, sao nàng không kinh hãi.

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

0.10352 sec| 2435.242 kb