Trong lúc mơ màng, Tề Ninh ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng vờn quanh, khiến hắn cảm giác như đang bồng bềnh trên mây.

Cả người giật nảy, hắn mở choàng mắt, cảm giác tiếng gió bên tai vù vù. Hắn gắng cử động cơ thể. Liếc mắt sang bên cạnh, hắn có thể nhìn thấy một cái bóng trắng, nhưng cả người hắn lại không thể động đậy dù chỉ một chút.

Tề Ninh kinh hãi trong lòng. Giờ hắn phát hiện cả người mình được bọc trong chăn lông. Chiếc chăn lại nằm trong tay người áo trắng.

Người nọ nom hệt một áng mây trắng trôi bồng bềnh.

Hắn không biết giờ mình đang ở đâu, cũng không ngờ võ công của người áo trắng lại cao minh đến thế.

- Này!

Tề Ninh không biết mình có thể nói chuyện hay không, mở miệng thử gọi một tiếng.

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì vậy? Chúng ta không thù không oán, sao muốn hại ta?

Xác định mình còn có thể nói chuyện xong, Tề Ninh mới hơi bớt buồn rầu.

Người áo trắng làm ngơ, cả không gian chìm trong yên tĩnh. Hồi lâu sau, Tề Ninh vừa cảm thấy người áo trắng không bước tiếp nữa, thì người nọ đã lật tay, đỡ tề Ninh đứng lên, rồi giật phăng chiếc chăn ra, ngón trỏ phải điểm liền mấy cái, không chạm vào người Tề Ninh, nhưng hắn cảm nhận được rõ ràng có mấy đạo kình khí đánh vào vài huyệt đạo của mình.

Hắn đang giật mình thì chợt cảm thấy cơ thể cứng ngắc bỗng nhẹ bâng, các cơ bắp đều thả lỏng, cũng cử động được.

Người áo trắng chắp hai tay sau lưng, mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn Tề Ninh. Tề Ninh đang cố kìm lửa giận, nhưng nhìn thấy nụ cười như gió xuân trên gương mặt kia, lửa không bốc lên được nữa, chỉ đành gắt:

- Ngươi … cuối cùng là muốn làm cái quỷ gì thế?

Người áo trắng không đáp lời, ánh mắt dời đi nơi khác. Tề ninh nhìn theo hướng mắt gã, sắc mặt thay đổi tức thì. Cúi đầu xem xét mới phát hiện mình đang đứng ở một chỗ trên nóc nhà, dưới chân là ngói lưu ly. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy đèn đuốc sáng trưng như sao trời lóe sáng, rường cột chạm trổ vàng son lộng lẫy, có thể nhìn rõ cung điện lầu các ở bốn phía chung quanh, thậm chí còn thấy được nhiều đội binh sĩ lính gác mặc giáp đang đi tuần.

Nét hoảng sợ in rõ trên mặt Tề Ninh, chỉ thoáng chốc hắn đã hiểu ra, nói lạc cả giọng:

- Đây là hoàng cung? Ngươi dẫn ta vào hoàng cung?

Cơn chấn động này không thể so sánh với bình thường được.

Người này có thể không một tiếng động mà vào được phòng mình là đã ghê gớm lắm rồi, còn mang theo mình vào nội uyển, thật khiến người nghe mà kinh sợ.

Giờ Tý đã qua, đêm hôm khuya khoắt, trong hoàng cung rất tĩnh lặng. Mặc dù trong cung được tuần tra nghiêm ngặt, nhưng ai lại đi ngẩng đầu nhìn lên nóc điện?

Người áo trắng đứng từ trên cao nhìn xuống, lại không ai phát hiện ra.

Đứng trên cao khó tránh được lạnh. Tề Ninh xiêm y đơn bạc, đứng trên cao hứng từng cơn gió lạnh, dù thân thể hắn khỏe nhưng vẫn thấy rét run cả người. Mặc dù biết người áo trắng giống nhưng bị câm nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi rằng:

- Ngươi dẫn ta tới hoàng cung làm gì vậy?

Người áo trắng đảo mắt qua Tề Ninh, cười nhẹ nhàng, đột nhiên đưa tay muốn bắt lấy cánh tay Tề Ninh. Tề Ninh vốn muốn tránh, nhưng người áo trắng không tỏ vẻ có ác ý, hơn nữa cặp mắt kia long lanh và thanh tịnh như sóng nước.

Hăn chỉ hơi do dự, đã thấy thân thể bay bổng lên, đúng là bị người áo trắng mang theo lên.

Tề Ninh đã có những hiểu biết sơ lược về thế giới này, biết những cao thủ võ học chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thật sự tồn tại ở thời đại này.

Tất nhiên hắn biết trên thế giới này cũng có nhiều người khinh công trác tuyệt.

Nhưng khi người áo trắng thi triển khinh công vẫn khiến hắn giật mình. Hắn tin có cao thủ khinh công có thể bay lượn tự nhiên qua những lầu các trong hoàng cung, nhưng người áo trắng một tay kéo hắn, vẫn có thể bay lượn như một đám mây trắng, khinh công của gã đã đạt đến cảnh giới siêu phàm.

Người áo trắng điểm nhẹ bàn chân lên ngói lưu ly dưới chân, không một tiếng vang dội lại, nhưng mỗi lần điểm ra lại bay được những mấy trượng xa, hệt như một vị tiên.

Tiếng gió vù vù, người áo trắng như một đám mây nhẹ nhàng lướt qua mấy tòa cung điện. Tề Ninh thật sự không biết gã đang định làm gì. Tốc độ của người áo trắng cực nhanh, Tề Ninh thậm chí còn không kịp quan sát cảnh đêm bốn phía. Đột nhiên hắn thấy kinh hãi, thầm nghĩ người này đêm hôm khuya khoắt xông vào vườn sâu trong hoàng cung, không lẽ là muốn gây bất lợi cho tiểu Hoàng đế Long Thái?

Hắn còn đang suy nghĩ thì chợt có cảm giác cả người trầm mạnh xuống. Cúi đầu xem xét, người áo trắng đang phiêu nhiên rơi xuống từ một bức tường cao. Tường cao vài trượng, nếu là người bình thường thì không chết cũng phải tàn phế, nhưng người áo tráng dắt theo một người, lại nhẹ nhàng tiếp đất. Người áo trắng tất nhiên bình yên vô sự, mà Tề Ninh cũng không bị thương chút nào.

Chợt nghe gió lạnh quét qua người, văng vẳng đâu đây tiếng nước rơi. Trong đêm đông, vậy mà nghe được một mùi thơm nhè nhẹ.

Trong lúc Tề Ninh còn đang nghi hoặc, người áo trắng đã buông tay, bộ pháp nhẹ nhàng tiến về phía trước. Sau khi do dự một chút, Tề Ninh đi sát theo sau. Người áo trắng thoạt nhìn đi cũng không nhanh, nhưng Tề Ninh theo sau, dù bước nhanh thế nào thì vẫn cách người nọ một khoảng không đổi.

Hắn nhìn xhung quanh, phát hiện mình đang băng qua một cánh rừng trúc. Mùi thơm vừa bay vào mũi hình như tỏa ra từ trong rừng.

Trong chốn thâm cung, nơi này lại mạng đến cho người ta cảm giác như đang ở chốn núi rừng hoang dã.

Càng đi về phía trước, bóng trúc càng dày đặc, xanh ngắt tận trời, trong chốn núi non trùng điệp, khu vườn càng thêm tĩnh lặng.

Tề Ninh lấy làm laạ. Hắn đoán rằng đây hẳn không phải là chính điện, rất có thể là một nơi giống như ngự hoa viên. Kinh thành Kiến Nghiệp vô cùng to lớn, hoàng thành tọa lạc trong đó cung điện đã trùng trùng điệp điệp, chỉ sợ người sống trong hoàng cung cũng không hiểu hết ngóc ngáchtrong cung cấm.

Điều khiến hắn ngạc nhiên hơn cả hồ như người áo trắng rất quen thuộc đường đi nước bước trong cung, thật không biết người này lai lịch ra sao.

Đi theo sau lưng người áo trắng, chỉ cảm giác người áo tráng kia giống như một áng mây trắng, phiêu dật như tiên, chưa ra khỏi rừng trúc nhưng tiếng nước càng lúc càng rõ thêm. Vừa bước chân ra khỏi khu rừng, phía trước lập tức trống trải. Không xa trước mắt xuất hiện một hòn non bộ cao chừng mười mấy trượng, một thác nước màu bạc như dải lục mềm đổ xuống từ trên cao, rót vào hồ nước. Cuối hồ nước hẳn còn một đường xả nước khác, thế nên dù cho thác nước không ngừng đổ xuống, hồ nước lại không đầy tràn.

Hồ hình bầu dục, diện tích không nhỏ, trên mặt hồ lững lờ một tầng sương mỏng như mộng ảo. Đứng cạnh hồ, thậm chí khiến người như quên mất cái lạnh run người của mùa đông. Từ trong hồ nước tựa như có khí ấm tràn ra.

Người áo trắng chắp hai tay sau lưng đứng bên cạnh hồ, như hòa làm một với sương mù mờ mịt.

Giờ đây nhìn lại, sương mờ như mộng, áo trắng tựa huyễn cảnh.

Người áo trắng nghiêng đầu lại, nhìn tề Ninh, bên môi vẫn mang theo nụ cười mỉm nhẹ nhàng.

- Huynh… huynh đài này, rốt cục ngươi muốn làm gì?

Tề Ninh không lại gần, một bụng nghi ngờ:

- Ngươi hơn nửa đêm dẫn ta chạy vào hoàng cung, không phải chỉ để xem hồ nước chứ?

Vẻ vui cười trên mặt người áo trắng càng đậm, lại là khẽ gật đầu.

Trán Tề Ninh đổ mồ hôi lạnh.

Hắn cười khổ, nói rằng:

- Nếu ngươi muốn ngắm hồ nước, trên thiên hạ còn nhiều hồ đẹp hơn nơi đây nhiều, rất nhiều. Ngươi làm lớn chuyện ra chỉ vì một cái hồ nước, thật không đáng chút nào.

Hắn nhìn trái ngó phải, không thấy hộ vệ tuần tra mới thở phào:

- Ta biết võ công của ngươi rất cao, nhưng đây là hoàng cung Đại Sở, cao thủ như mây. Một khi bị phát hiện xông vào hoàng cung, ngươi biết hậu quả không? Song quyền nan địch tứ thủ, võ công ngươi cao hơn nữa, cũng chưa chắc có thể chạy thoát?

Người áo trắng đột nhiên ngửa đầu lên, càng cười tươi hơn. Tuy vậy gã vẫn không phát ra âm thanh.

- Người tài cao gan cũng lớn, ta phục ngươi rồi.

Tề Ninh giơ ngón cái ra, bình tĩnh xem xét, hắn rất khâm phục võ công của người áo trắng, nhưng lá gan của người này càng khiến Tề Ninh phục hơn. Thử hỏi khắp thiên hạ, có mấy người dám xông vào nội uyển trong hoàng cung?

Tề Ninh lắc đầu, cười khổ nói:

- Nhưng ngươi muốn vào xem hồ nước, đâu cần dẫn ta theo? Ngươi không biết sở thích của ta rồi.

Thật ra ta không hề hứng thú gì những thứ này. hơn nữa, àiz, Bạch huynh à, ta phải nói sao với ngươi đây? Nói ngươi hay nhé, lần trước ta đối xử với ngươi không tồi mà, ngươi tha cho ta. Võ công ngươi cao như vậy, nếu thật sự bị phát hiện, đánh không lại còn có thể chạy trốn. Còn ta thì sao?

Người áo trắng không vội, không kiêu, chỉ chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nhìn Tề Ninh đầy hứng thú.

- Được, được rồi!

Tề Ninh phát hiện mình nói cả buổi, người áo trắng cũng không hừ, không rên một tiếng, xem mình như xem diễn kịch, dứt khoát đặt mông ngồi xuống bên hồ nước luôn.

- Lão huynh, ngươi cứ việc xem đi, chừng nào xem chán rồi thì đưa ta về.

Bấy giờ người áo trắng mới nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn sang hồ nước.

Mặt hồ bị sương mù bao hủ mờ mịt. Dù thị lực của Tề Ninh có tốt hơn nữa, cũng chỉ nhìn được phía ven hồ. Về phần cảnh tượng giữa hồ ra sao, Tề Ninh vốn là không nhìn rõ được.

Chợt thấy bóng người áo trắng nhoáng một cái, Tề Ninh chưa kịp nhìn cho rõ, thì bóng áo trắng như tiên giáng trần đã phi thẳng vào giữa lớp sương mù dày đặc, thoáng chốc dã bị sương mù nuốt chửng.

Tề Ninh sững sờ, tiếng thác nước đổ vào hồ khiến Tề Ninh không tài nào nghe ngóng được động tĩnh của người áo trắng. Hắn nhíu mày, càng phát hiện hành vi của người áo trắng quả là kì quặc.

Mày mà mục tiêu của người này hình như thật sự chỉ là hồ nước trong hoàng cung, chứ không phải là gây bất lợi cho Hoàng đế, điều này khiến Tề Ninh đỡ lo hơn.

Hắn tất nhiên không hi vọng tiểu Hoàng đế bị thương, nhưng trong đó cũng có suy nghĩ cho bản thân nữa. Nếu người áo trắng thật sự đi hành thích Hoàng đế, một khi mình bị phát hiện, chỉ sợ sẽ bị ngộ nhận là đồng lõa của thích khách.

Phủ Cẩm Y Hầu chắc chắn bị nhấn chìm trong tai họa.

Chỉ trong khoảnh khắc, một mảnh bọt nước vẩy ra từ trong sương mù. Tề Ninh nhíu mày, trong nháy mắt hắn muốn né tránh, chợt thấy một vật sống từ trong sương mù nhào tới chỗ mình. Dù nó có màu trắng nõn nhưng lại không phải là người áo trắng. Tề Ninh lắp bắp kinh hãi, không nói hai lời, ngửa người ra sau. Lúc ngửa đầu lên, hắn thấy một con rắn to thò nửa ra khỏi lớp sương mù, đầu rắn thậm chí to bằng hai nắm tay người lớn, chiếc lưỡi không ngừng thò ra thụt vào trong miệng, để lộ hàm răng sắc bén, khủng bố vô cùng.

Tề Ninh quỳ một chân trên đất, trong một thoáng, hắn ngây người ra. Hắn vạn lần không ngờ, trong hồ nước này lại cất giấu một con rắn to màu trắng.

y Thank You to Phương Linh For This Useful

 

1.70182 sec| 2431.633 kb