Cố Thanh Hạm vội vàng che giấu:

- Mẹ, mẹ xem con thực hồ đồ, đã quên mất không rót trà cho mẹ.

Ngoài mặt nàng tươi cười, thần thái khôi phục cực nhanh, cũng không để lộ sơ hở gì.

Cố lão thái nghe vậy, cười nói:

- Mẹ cũng không phải người ngoài, nào cần chú ý nhiều như vậy.

Lúc này Tề Ninh đã biết mình ôm là Cố Thanh Hạm. Cố Thanh Hạm chỉ mặc một chiếc quần lót đơn bạc, làm băng tơ sa, chẳng khác nào không mặc quần. Tề Ninh cảm thấy da thịt thiếu phụ trơn trượt, co dãn mười phần, hơn nữa mềm mà không béo, cực kỳ rắn chắc, thêm một phân là béo, giảm một phân là gầy.

Chỗ chết người nhất chính là trong chăn vốn thơm ngào ngạt làm say lòng người, Cố Thanh Hạm lên giường, lại duỗi chân ra, Tề Ninh chẳng những tay ôm lấy chân kia, đôi má cũng dán vào, da thịt tản ra mùi thơm từ cơ thể khiến thần hồn người khác đều say sưa, khó mà kiềm chế.

Chỉ là Tề Ninh rất rõ ràng trong lòng, thời điểm này không phải lúc bình thường, hơi không cẩn thận, bị Cố lão thái phát hiện có thể ảnh hưởng đến tính mạng, hắn chỉ có thể ôm lấy chân kia, không dám nhúc nhích.

Mặc dù Cố Thanh Hạm ngoài mặt tươi cười, thế nhưng trong lòng nàng không ngừng kêu khổ.

Nàng nhìn thấy chăn gấm hở ra, vốn muốn đưa chân vào thăm dò một cái có phải Tề Ninh ở trên giường hay không, để chuẩn bị trước, một khi thực sự có người lập tức thu chân lại, ai biết Tề Ninh phản ứng vô cùng nhanh chóng, mặc dù nàng thăm dò có người, thế nhưng còn chưa kịp thu chân đã bị Tề Ninh ôm lấy, hiện giờ muốn thu chân, chỉ lo lắng bị Cố lão thái nhìn ra vấn đề, chỉ có thể mặc cho Tề Ninh ôm lấy.

Nàng nghiến răng nghiến lợi, nghĩ trong lòng tiểu tử thối này tốt nhất đừng thừa cơ khinh bạc, bằng không chờ Cố lão thái đi rồi, nàng chắc chắn sẽ không khách khí với hắn.

- Mẹ, mẹ có chuyện gì cứ nói đi.

Cố Thanh Hạm chỉ trông mong Cố lão thái nói sớm, nhanh chóng trở về, bà ở chỗ này càng lâu, chuyện càng phiền toái.

Cố lão thái khẽ thở dài nói:

- Hạm nhi, mẹ biết rõ lần này đại ca con chuyển nhà tới kinh thành, con không thoải mái trong lòng, thế nhưng khi cha con còn tại thế, anh con đã một lòng muốn tới kinh thành, từ năm trước sau khi cha con qua đời, mẹ cũng không quản được hắn, trước đây không lâu mẹ mới biết được hắn đã lén bố trí nhà ở kinh thành!

- Mẹ, chuyện tới nước này, không vui thì có thể thế nào?

Cố Thanh Hạm thở dài:

- Chỉ là kinh thành nhìn như phồn hoa, nhưng nguy cơ bốn phía, con chỉ lo lắng huynh ấy hành động theo cảm tính, lỡ như gây ra chuyện gì, vậy thì phải làm thế nào cho phải?

- Mẹ vốn cũng lo lắng chuyện này.

Cố lão thái nói:

- Chỉ là về sau nghĩ lại, để cho hắn ở lại Giang Lăng thì thế nào? Còn không phải mỗi ngày dẫn người xông xáo, nói không chừng ngày nào đó sẽ gây ra họa lớn, đến kinh thành rồi, để con ở bên cạnh, ít nhiều hắn cũng không dám làm càn.

Cố Thanh Hạm nói:

- Mẹ, mẹ không cần lo lắng những chuyện này, con nắm chắc trong lòng.

- Hôm nay hắn nói chuyện luyện binh với tiểu Hầu gia, Hạm nhi, con thấy anh con thế nào?

Cố lão thái nhẹ giọng hỏi:

- Anh con bổn sự khác thì không có, thế nhưng từ nhỏ cũng đã luyện qua võ công, nếu thực sự có thể giúp đỡ tiểu Hầu gia luyện binh, cũng có thể là một đường ra tốt!

- Mẹ, dẫn người cưỡi ngựa bắn cung là có thể luyện binh sao?

Cố Thanh Hạm hừ lạnh một tiếng:

- Dù sao chuyện này cũng không thuộc quyền quản lý của con, đều là chuyện của Ninh nhi tiểu Hầu gia kia, con chỉ là nữ tắc, cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện quân quốc này.

Nàng dừng một chút, mới nói:

- Nếu đại ca có bản lĩnh, tự mình đi tòng quân, nếu như không thể chịu được, trước hết thì làm ăn buôn bán ở kinh thành.

Cố lão thái thở dài, cuối cùng thấp giọng nói:

- Hạm nhi, thật ra tối nay mẹ tới đây, không phải là vì chuyện của anh con, mà là vì chuyện của con.

- Chuyện của con?

Cố Thanh Hạm nói:

- Con thì có chuyện gì?

- Đứa nhỏ này, sao lại không thấy nóng vội.

Cố lão thái vội la lên:

- Chừng hai năm nữa, con cũng sắp ba mươi tuổi rồi, tuổi cũng không nhỏ nữa, cũng không suy nghĩ về sau sao?

Cố Thanh Hạm nói:

- Mẹ, mẹ nói cái gì đó?

- Ài, con cũng đã độc thân nhiều năm như vậy, tuổi còn trẻ, có phải muốn cô đơn cả đời như vậy hay không?

Cố lão thái khẽ nói:

- Nếu như con có mụn con, tuổi già có chỗ cậy nhờ, ta cũng không nói gì, thế nhưng con không sinh được con, người kia đã mất rồi, đến già, con nên làm gì bây giờ?

Cố Thanh Hạm vội nói:

- Mẹ, đừng nói những chuyện này, con đã có tính toán rồi.

Cố lão thái hừ lạnh một tiếng:

- Nếu con có tính toán, cũng không phải vội vàng. Người đã mất, con treo danh nghĩa Tam phu nhân Tề gia, có thể có lợi ích gì?

Phủ Cẩm Y Hầu này là dinh cơ lớn, hiện giờ Hầu phủ không có người khác có thể quản chuyện, con còn có thể thu xếp một chút, chờ đến lúc tiểu Hầu gia kia cưới vợ, có phu nhân, chuyện trong Hầu phủ này, còn có coi trọng con?

Lúc này Tề Ninh lại cực kỳ khó chịu, mặc dù chỉ ôm một chân của Cố Thanh Hạm, thế nhưng chân nàng mềm mại trắng nõn, mùi thơm nức mũi, mặc dù cố gắng để tâm thần yên tĩnh, nhưng trong đầu không nhịn được xuất hiện hình ảnh Cố Thanh Hạm tắm rửa lúc thoáng nhìn ngoài cửa sổ, thân thể đẫy đà trắng nõn mềm mại của Cố Thanh Hạm như ẩn như hiện, khiến Tề Ninh hồn xiêu phách lạc, lúc này trong mũi ngửi lấy mùi thơm trên cơ thể Cố Thanh Hạm, khiến huyết dịch Tề Ninh cuộn trào.

Tề Ninh không cảm thấy mình là Liễu Hạ Huệ, hơn nữa thực chất hắn vô cùng ưa thích thiếu phụ xinh đẹp như Cố Thanh Hạm, chẳng những thích vóc dáng lồi lõm của Cố Thanh Hạm, còn có khí chất phong tình vạn chủng cùng với tính tình nhẹ nhàng nhưng không mất thành thục kia, đều khiến Tề Ninh ái mộ trong lòng.

Tuổi tâm lý của hắn vốn vượt xa thân thể này, thân thể máu thịt, giờ phút này da thịt cận kề với thiếu phụ xinh đẹp mê người Cố Thanh Hạm này, nếu không có phản ứng, đó mới là gặp quỷ.

Nhưng đầu óc hắn vẫn tương đối minh mẫn, biết rõ dưới tình huống hiện giờ cũng là hành động bất đắc dĩ, chắc chắn trong lòng Cố Thanh Hạm đang tức giận mình, vì áp chế suy nghĩ trong lòng mình, nghĩ đến sắc tức không không tức sắc, thế nhưng càng nghĩ như vậy, thân hình uyển chuyển khiêu gợi của Cố Thanh Hạm vẫn tung bay trong đầu, cực kỳ khó chịu.

Cố Thanh Hạm cảm thấy khí lực trên tay Tề Ninh dường như mạnh hơn, dầu sao nàng cũng là người từng trải, hơn nữa trong lòng biết Tề Ninh có tình cảm với mình, lúc này da thịt cận kề, nếu tiểu tử kia có thể thanh tâm quả dục lòng không tạp niệm, đó mới là gặp quỷ. Nàng chỉ sợ Tề Ninh nhất thời nóng máu, hồ đồ xằng bậy, hậu quả khó mà lường được, ngón chân xinh đẹp bị Tề Ninh ôm lấy nhẹ nhàng ngoéo một cái, nhắc nhở Tề Ninh đừng làm ẩu.

- Làm sao vậy?

Cố lão thái thấy Cố Thanh Hạm không nói lời nào, tưởng rằng Cố Thanh Hạm không còn lời gì để nói, bà nói:

- Có phải không phản đối hay không? Mẹ cũng chỉ có một cô con gái, con không suy nghĩ cho bản thân, mẹ làm sao có thể không quan tâm? Nếu con nghĩ như vậy, cho dù mẹ nhắm mắt lại, cũng không yên lòng.

- Mẹ, mẹ nói nhăng gì đó.

Cố Thanh Hạm sẵng giọng:

- Con ở Hầu phủ rất tốt, mẹ không cần lo lắng.

Cố lão thái hừ lạnh một tiếng:

- Hiện giờ rất tốt, qua hai năm nữa còn có thể tốt được sao? Tiểu Hầu gia kia đã đến tuổi lấy vợ, hai năm nữa chắc chắn có phu nhân mới đi vào cửa, đến lúc đó có thể con phải chịu khổ rồi. Hạm nhi à, hai mẹ con chúng ta nói chuyện, cũng không cần che giấu, con còn trẻ, phòng không một mình, nếu như vậy cả đời, vậy sao được. Đã nhiều năm trước ta đã nói chuyện với cha con về chuyện này, muốn cho con… ài, muốn cho con tái giá, thế nhưng lão ngoan đồng cha con lại không đáp ứng. Hiện giờ cha con mất rồi, chuyện này ta làm chủ rồi, lần này tới đây, ta muốn gặp Thái phu nhân Hầu phủ, nói chuyện này với bà ta, để bà ta thả con rời khỏi Hầu phủ.

Cố Thanh Hạm thất sắc nói:

- Mẹ, mẹ nói gì?

Tề Ninh trong chăn vốn toàn thân lửa nóng, thế nhưng nghe được lời này của Cố lão thái, hắn rùng mình trong lòng, cảm thấy lạnh người.

- Ta nói hai ngày này ta sẽ đi gặp Thái phu nhân, cầu bà ta thả con rời đi.

Cố lão thái nói:

- Con cũng đã phòng không nhiều năm như vậy, coi như là không phụ Tề gia bọn họ rồi. Vừa rồi ta đã nói, nếu con có mụn con, con muốn thủ tiết cho Tề gia, ta cũng không hỏi đến, thế nhưng con và hắn không lưu lại cốt nhục, tiếp tục thủ tiết, thì có lợi ích gì? Mẹ biết nhiều hơn con, những người trẻ tuổi để tang chồng, mười người thì tám người sau này tái giá.

- Không được không được.

Cố Thanh Hạm lập tức nói:

- Mẹ, tuyệt đối không được, mẹ tuyệt đối đừng nói với Thái phu nhân, con ở Hầu phủ rất tốt, cho dù không có con cái, thế nhưng mẹ cũng không cần lo lắng không ai chiếu cố con.

- Tiểu Hầu gia kia sao?

Cố lão thái nói:

- Con cho rằng đứa nhỏ kia thực sự sẽ chiếu cố con? Con là Tam nương của hắn, không phải là mẹ hắn, hắn và con không cùng huyết thống, hiện giờ đối tốt với con, không phải là muốn con quản lý Hầu phủ sao, chờ lúc hắn thành thân, có vợ rồi, con tưởng rằng hắn còn có thể đối xử với con như vậy? Trên bàn cơm cũng không phải con không nghe thấy, nói chuyện bừa bãi. Đúng rồi, Hạm nhi, đều nói tiểu Hầu gia kia là kẻ ngốc, có chuyện này không?

Cố Thanh Hạm nói:

- Đều là người ngoài nói hươu nói vượn, Ninh nhi rất thông minh, nếu không sao triều đình có thể để hắn dẫn binh sao? Trước kia chỉ là hắn không thích nói chuyện mà thôi.

- Con còn bảo vệ cho hắn.

Cố lão thái hừ lạnh nói:

- Con cho rằng ánh mắt của lão thái bà này không dùng được nữa sao. Tiểu Hầu gia kia lúc ăn cơm, nhìn về phía con, ánh mắt không đúng, vừa nhìn là tâm thuật bất chính.

Tề Ninh nghe đến đó, lập tức căm tức trong lòng, thầm nghĩ Cố gia các ngươi chuyển nhà tới, ta thu dọn hậu viện cho các ngươi ở lại, bày tiệc rượu mời khách, lão thái bà này khen ngược, khuya khoắt chạy đến phòng con gái khuyên nàng tái giá, còn ở nơi này nói xấu ta, nói ta tâm thuật bất chính, lẽ nào lại như vậy.

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên vươn tay, tóm lấy chân ngọc thon dài của Cố Thanh Hạm. Chân ngọc của Cố Thanh Hạm nhỏ nhắn xinh xảo, mắt cá chân hết sức nhỏ, mu bàn chân nhô cao, đường cong ưu mỹ, mềm mại không xương, gót ngọc cân xứng.

Chân ngọc trong tay, mềm mại bóng loáng, giống như vuốt ve ngọc khí. Thân thể mềm mại của Cố Thanh Hạm run rẩy, cắn môi dưới, trong lòng biết mấy câu của Cố lão thái chọc giận Tề Ninh, trong lòng kêu khổ, nàng giả bộ kéo chăn, một chân khác đưa tới, muốn đạp Tề Ninh, nhắc nhở hắn trung thực, miệng lại nói:

- Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, Ninh tiểu Hầu gia không như mẹ nói.

Nàng chỉ hi vọng nói như vậy trấn an Tề Ninh.

Chăn khẽ động, Tề Ninh biết rõ Cố Thanh Hạm có động tác, vừa rồi thừa dịp chăn lật qua lật lại, hắn phát sau mà đến trước, một tay vươn ra, kéo cái chân Cố Thanh Hạm duỗi tới, thân thể ép về trước, lồng ngực đã đè lên hai đùi Cố Thanh Hạm, đầu đặt giữa hai chân Cố Thanh Hạm, cằm gần như đặt ở nơi bí ẩn của Cố Thanh Hạm.

Cố Thanh Hạm hồn bay phách lạc, vạn lần không ngờ mình động đậy lần này, tốc độ của Tề Ninh lại nhanh như vậy, nàng kéo chăn lên, che giấu chỗ cổ phấn nộn của mình, lập tức cảm thấy hai tay của Tề Ninh đặt trên eo mình, theo hô hấp của Tề Ninh, từng luồng hơi nóng đang phun qua chỗ quan trọng của nàng.

 

0.10180 sec| 2434.453 kb