Cơ mặt Lục gia Tề Tùng co rúm, trông cực kỳ cứng nhắc, cười gượng nói:
- Hắn là huynh đệ của ngươi, ngươi… ngươi cũng không thể nhìn hắn đi chịu chết.
- Mỗi người ở Hắc Lân Doanh đều là huynh đệ của ta.
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Muốn cho Phúc nhi nhà ngươi thực sự tinh luyện, mỗi lần chém giết, đều phải xông lên đầu tiên.
Nếu ngươi yên tâm, tùy thời đưa hắn tới, nếu không về sau đừng nên nhắc lại việc này.
Hắn dừng một chút, mới nói:
- Còn có một câu ta muốn nói rõ ràng, nếu hắn thực sự tiến vào Hắc Lân Doanh, ta có thể coi hắn là huynh đệ, nếu không, phủ Cẩm Y Hầu không có liên quan gì với Tề gia các ngươi, về sau đừng nên nói cái gì huynh đệ nhà mình nữa.
Tề Tùng xấu hổ, miễn cưỡng nói:
- Để ta suy nghĩ cẩn thận một chút.
Y nhìn đám lễ vật trên bàn, cuối cùng ủ rũ rời đi.
Y chân trước vừa đi, Cố Thanh Hạm cũng bước vào từ cửa hông, đến cửa nhìn thấy Tề Tùng rời đi, nàng tức giận nói:
- Đến lúc này có người đến nhận thân rồi.
Tề Ninh cười nói:
- Nịnh nọt, cũng không cần so đo.
Cố Thanh Hạm lắc mông đi tới bên cạnh, khẽ nói:
- Lúc trước khi Đại tướng quân còn tại thế, họ vẫn muốn đi vào quân doanh thăng quan phát tài, đều bị Đại tướng quân từ chối.
Đám người không học vấn nghề nghiệp này, ăn uống chơi gái đánh bạc mọi thứ tinh thông, ở trong quân doanh cũng không trụ nổi một ngày.
- Tam nương yên tâm, nếu họ thực sự muốn tiến vào quân doanh, ta cam đoan một ngày có thể khiến họ ngoan ngoãn rời đi.
Tề Ninh cười ha ha một tiếng, hỏi:
- Mấy người Đoạn Thương Hải đi nơi nào rồi?
- Ồ, bọn họ nói là đi chiêu mộ nhân thủ rồi.
Cố Thanh Hạm đặt cặp mông đầy đặn ngồi xuống ghế:
- Hắc Lân Doanh còn có mấy chục bộ tốt cũ, ý của Đoạn Thương Hải, chỉ cần có thể tìm những người kia trở về, thì hồn phách của Hắc Lân Doanh sẽ sống lại.
Tề Ninh nói:
- Ta nghe nói những người kia đều bị sắp xếp tới các nơi khác nhau, rất nhiều người đã thăng quan, họ đồng ý trở lại Hắc Lân Doanh sao?
- Ta cũng không biết.
Cố Thanh Hạm khẽ nói:
- Nhưng Đoạn Thương Hải lại cực kỳ tin tưởng. Hắn nói, mặc dù những người kia đường ai nấy đi, nhưng dù tới nơi nào, trong lòng còn nhớ tới Hắc Lân Doanh, chỉ cần Hắc Lân Doanh xây dựng lại, cho dù họ vứt bỏ quan to lộc hậu, chắc chắn cũng sẽ trở lại.
Nàng than nhẹ một tiếng, nói:
- Ta nghĩ cũng không dễ dàng như vậy. Hắc Lân Doanh đã bao nhiêu năm rồi không tồn tại, chưa hẳn ai cũng ghi nhớ trong lòng.
- Vậy cũng đúng.
Tề Ninh khẽ gật đầu, lập tức cười nhẹ:
- Chẳng qua rất nhiều chuyện cũng tùy từng người, có một số người không nhớ được, có một số người lại nhớ kỹ trong lòng.
Giống như ta, có một số việc nhỏ nhưng một khi in dấu trong đầu, lúc nào cũng sẽ nhớ kỹ, nói thế nào cũng không quên được.
Trong khi nói chuyện, hắn nhìn khuôn mặt non nớt trắng nõn có thể nặn ra nước của Cố Thanh Hạm.
Cố Thanh Hạm cảm thấy trong lời Tề Ninh nói dường như có ý khác, nàng liếc Tề Ninh một cái, thấy Tề Ninh như cười như không nhìn mình, nàng giật mình trong lòng, ngoài mặt hơi nóng lên, nhưng nàng vẫn cố gắng tỏ ra như chưa nghe gì hết, thản nhiên nói:
- Năm đó vì xây dựng Hắc Lân Doanh, Đại tướng quân hao tổn rất nhiều tâm huyết, con dốc toàn bộ tâm tư của mình, nhất định sẽ có thể tạo nên thành tựu.
Tề Ninh thông minh thế nào, đương nhiên cũng nghe được trong lời Cố Thanh Hạm nói có ý khác, hắn cười ha ha hỏi:
- Tam Nương, hôm nay không có chuyện gì sao? Dường như rất rảnh rỗi?
- Ơ, chẳng lẽ lúc nào ta cũng bận rộn thì ngươi mới vui vẻ sao?
Cố Thanh Hạm lườm Tề Ninh một cái, phong tình vạn chủng.
- Không phải không phải.
Tề Ninh vội cười nói:
- Vừa vặn ta cũng không có chuyện gì, không bằng chúng ta đánh cờ?
Giải trí của thời đại này đương nhiên không thể sánh với đời sau, vô cùng thiếu thốn, Tề Ninh bỗng nhiên muốn đánh cờ, Cố Thanh Hạm hơi bất ngờ, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Cố Thanh Hạm xuất thân thân hào địa phương, thuở nhỏ ăn ngon mặc đẹp, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, kỳ nghệ cũng không yếu. Chỉ là sau khi kết hôn, nàng phải quản lý một gia đình lớn, quả thực không có thời gian rảnh rỗi thoải mái, nếu ngẫu nhiên có thời gian rảnh thì cũng tùy tiện vẽ mấy bức họa là hết, đã bao nhiêu năm rồi chưa từng đánh cờ.
Gần đây trong lòng nàng vẫn luôn đề phòng Tề Ninh, sau khi xảy ra chuyện đêm hôm đó, nàng biết rõ quan hệ của hai người đã vô cùng nguy hiểm. Đêm đó Tề Ninh đã dám làm như vậy, ai dám cam đoan sẽ không có thêm đốm lửa, thực sự sẽ xảy ra chuyện không cách nào vãn hồi. Cho nên lúc nào nàng cũng lo lắng, ban ngày còn dám gặp Tề Ninh một lần, nếu sắc trời tối lại, dù thế nào nàng cũng không dám ở một mình với Tề Ninh.
Loại chuyện này, hết lần này tới lần khác lại không thể đề cập với bất kỳ ai khác, chỉ có thể tự mình cẩn thận đề phòng.
Kỳ thực Tề Ninh theo đuổi nàng, ít nhiều khiến Cố Thanh Hạm hơi hốt hoảng trong lòng. Thế nhưng ở sâu trong lòng, mặc dù biết rõ không thể có bất kỳ tiến triển nào với Tề Ninh, lại vẫn cảm thấy kích thích khác thường, như có như không thỉnh thoảng lay động tiếng lòng của nàng, điều này khiến cho nàng cảm thấy hưng phấn, nhưng phần lớn lại là lo lắng.
Chỉ là nàng rõ ràng, mình đã tiến vào cửa Tề gia, Tam gia Tề gia đã mất, nàng cũng không sinh được con cái, như vậy tuổi già sẽ hoàn toàn trông chờ trên người Tề Ninh, hai người ở cùng một viện, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nếu vẫn luôn trốn tránh, chỉ sợ quan hệ sẽ ngày càng cứng.
Tề Ninh đương nhiên cũng biết Cố Thanh Hạm né tránh mình, tiếp tục như vậy cũng không được, có lòng muốn hòa hoãn quan hệ một chút.
Hai người đều có tâm tư riêng, Cố Thanh Hạm do dự một chút, lại cười nói tự nhiên, hỏi:
- Con biết đánh cờ không?
- Đương nhiên.
Tề Ninh nghe giọng điệu Cố Thanh Hạm buông lỏng, trong lòng hơi buông lỏng, cười nói:
- Chẳng qua ta cũng không dám đánh cờ vây với Tam Nương, ta biết Tam Nương cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, đánh cờ vây với Tam Nương, đó là tự rước lấy nhục.
Đôi mắt mê người của Cố Thanh Hạm chuyển qua, sóng mắt lưu động:
- Không đánh cờ vây? Vậy ngươi biết cái gì?
Tề Ninh cười ha ha một tiếng, nói:
- Chờ một lát sẽ nói với nương.
Thiên sảnh có phòng chuyên để chơi cờ, cũng không quá rộng rãi, nhưng bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, tràn ngập nét cổ xưa. Cố Thanh Hạm để ý cẩn thận, không dám một mình cùng Tề Ninh trong phòng chơi cờ, nàng gọi một nha hoàn phục thị bên cạnh. Có một nha hoàn ở bên bưng trà rót nước như vậy, trâm trạng của Cố Thanh Hạm ổn định hơn rất nhiều. Nàng cho rằng dù Tề Ninh to gan, cũng không dám làm ẩu với mình ngay trước mặt nha hoàn.
- Chúng ta không chơi cờ vây, chơi Ngũ tử kỳ.
Tề Ninh bưng hộp cờ đen lên, đặt hộp cờ trắng trước mặt Cố Thanh Hạm.
Hôm nay Cố Thanh Hạm mặc một chiếc váy màu trắng, áo khoác ngoài màu lam nhạt thêu ngọc lan, áo lót màu trắng nhạt, ống tay thêu hình hồ điệp tinh xảo, vạt áo trước ngực có đường viền hoa, làn váy một tầng mỏng như sương mù, eo thắt một chiếc đai màu xanh nhạt, yếu điệu mà quý khí, mềm mại như lan.
Bên tai nàng cài một đôi trang sức bạc hồ điệp, dùng trâm bạc cài trên mái tóc đen nhánh, có vẻ cực kỳ xinh đẹp trang nhã, lông mày kẻ đen nhẹ, cánh môi anh đào không nhuộm mà đỏ, toàn thân tỏa ra một hương thơm phong lan ngọt ngào, đẹp mà không mất vẻ quyến rũ.
Đôi mắt Tề Ninh liếc qua cổ Cố Thanh Hạm, thấy Cố Thanh Hạm không hề đeo vòng cổ mình tặng nàng, hắn hơi thất vọng, tuy nhiên, đó cũng là chuyện trong dự liệu của hắn.
Thiếu phụ thông minh thành thục giống như Cố Thanh Hạm, đương nhiên biết rõ một khi đeo sợi dây chuyền kia trước mặt Tề Ninh có thể sẽ khiến hắn càng thêm suy tưởng linh tinh.
Thời điểm này, Cố Thanh Hạm trốn Tề Ninh còn không kịp, đâu có thể để hắn thấy nàng đeo sợi dây chuyền kia.
Cũng không biết bởi vì thời tiết ngày càng lạnh hay bởi vì hắn, Tề Ninh cảm thấy rõ ràng mấy ngày gần đây quần áo của Cố Thanh Hạm kín hơn trước không ít. Tuy nhiên, cho dù vậy, vóc dáng đẫy đà cũng không thể che giấu, mặc dù cổ áo cũng kín kẽ, nhưng bộ ngực đầy đặn cao ngất vẫn lồ lộ qua vạt áo.
- Ngũ tử kỳ?
Cố Thanh Hạm cười nói tự nhiên, xinh đẹp động lòng người:
- Ta còn tưởng rằng con có suy nghĩ kỳ diệu nào chứ, cờ vậy con không phải đối thủ của Tam Nương, Ngũ tử kỳ cũng không được.
Ngũ tử kỳ khởi đầu từ rất sớm, nghe nói từ lúc Nghiêu tạo cờ vây cũng đã xuất hiện.
- Ta đi trước.
Ngón tay ngọc của Cố Thanh Hạm nhấc một quân cờ trắng lên, muốn thả lên bàn cờ trước, lại bị Tề Ninh vươn tay ngăn lại, liền thấy Tề Ninh cười tủm tỉm nói:
- Tam Nương, kỳ thuật của nương cao hơn ta, nên nhường cho ta, để ta đi trước, nam nhân cũng cần phải chủ động một chút, nương nói có đúng không?
Hắn mỉm cười nhìn Cố Thanh Hạm, Cố Thanh Hạm lại không yếu thế:
- Ta là Tam Nương của con, con là vãn bối của ta, vãn bối đương nhiên phải nghe lời trưởng bối, trưởng bối nói không được, vậy thì không được.
Nha hoàn bên cạnh hơi choáng váng, nghĩ trong lòng không phải là đánh cờ sao, có cần tranh giành đi trước đi sau không.
Cố Thanh Hạm không nói lời nào, đã đặt quân trắng lên bàn cờ. Tề Ninh bất đắc dĩ, chỉ có thể thu tay, thở dài:
- Tam Nương, có một số trò chơi, không phân biệt trưởng bối và vãn bối, nương xem một chút, quân đen trong tay ta và quân trắng trong tay nương, chỉ là màu sắc khác nhau, cũng không lớn nhỏ, đã là đánh cờ, cũng sẽ không bàn về lớn nhỏ.
- Ai nói vậy?
Cố Thanh Hạm trừng mắt lườm Tề Ninh một cái:
- Trưởng bối chính là trưởng bối, vãn bối chính là vãn bối, mặc dù quân cờ giống nhau, nhưng thân phận người cầm cờ đều phải suy nghĩ cẩn thận. Hơn nữa chơi trò chơi, thì phải tuân thủ quy tắc, nếu phá hư quy tắc, trò chơi sẽ không chơi được.
Tề Ninh cười ha ha nói:
- Đây là trò chơi của hai người chúng ta, không cần giữ quy tắc do người khác quyết định, chúng ta nói quy tắc thế nào, thì quy tắc như vậy, ai cũng không xen vào được.
Hắn đặt quân cờ đen trong tay xuống:
- Giống như chúng ta hát khúc Liên Hoa Lạc, ta nhường cho nương, nương có thể đặt xuống trước.
Cố Thanh Hạm cúi đầu nhìn bàn cờ, cũng không nhìn Tề Ninh, thản nhiên nói:
- Mở đầu ai chiếm tiên cơ không quan trọng, quan trọng là tiếp theo nên đi thế nào. Tài đánh cờ của con còn rất non, hỏa hầu còn kém xa lắm, ta đánh cờ, ngoài Tam thúc của ngươi ra, cũng chưa từng thua người khác.
- Ta biết kỳ nghệ của Tam Nương rất lợi hại.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Tấn công chính diện, chưa hẳn có thể thành công, chẳng qua muốn thắng cờ có rất nhiều biện pháp, tấn công chính diện không được, còn có thể có biện pháp khác.
Cố Thanh Hạm lắc đầu, khẽ ngẩng đầu, đôi mắt mê người nhíu lại, nhìn Tề Ninh một cái nói:
- Ta đánh cờ cũng không phải tấn công, lấy thủ làm công, phía ta tường đồng vách sắt, đương nhiên vững chắc, ngoại trừ năm đó Tam thúc của con thắng ta một lần, không ai có thể thắng ta nửa bước.
Nếu con nhận thua, hiện giờ còn kịp, nếu không dù con tốn bao nhiêu sức lực, cũng chỉ là uổng phí sức lực.
n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ a Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. yền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con , hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường y nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng o lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn ẫn!
a!
Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo