Cố Thanh Hạm kinh hãi thốt ra lời, Tề Ninh đã xông vào. Cố Thanh Hạm không kịp né tránh, bị Tề Ninh bịt miệng, muốn giãy giụa, liền nghe được tiếng của Tề Ninh, lúc này mới buông lỏng, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn trong chớp mắt, trái tim nhanh chóng đập dồn dập. Nàng uốn éo người, Tề Ninh đã buông tay ra.

Trong nội đường cũng không thắp đèn, thế nhưng thị lực của Tề Ninh rất tốt, lúc này trông thấy, trước ngực Cố Thanh Hạm chỉ có một cái yếm màu vàng nhạt, ở rìa nạm tơ vàng, thêu vài bông hoa mẫu đơn, phía dưới là một chiếc quần lót màu trắng, đơn bạc thoải mái, bên ngoài là một chiếc áo mỏng màu lam, hiển nhiên nàng đã chuẩn bị đóng cửa đi ngủ.

Nàng vừa mới tắm rửa xong, trên người còn tản ra mùi hương thơm mát, mùi thơm trên cơ thể thiếu phụ đan xen với mùi thơm sau khi tắm, khiến cho tâm thần người ta rung động.

Không có áo ngoài che dấu, đôi tuyết phong trong yếm khẽ động, tuyết phong mất đi áo ngoài chống đỡ đầy đặn như núi, chống lên cao cao dưới yếm, kéo nghiêng một mảnh dưới xương quai xanh, trên thân người thiếu phụ đẫy đà treo hai quả cầu bằng ngọc, đầy đặn khó mà đụng vào nhau, nhô ra hai bên, hai viên anh đào ngóc lên trời, không hề rủ xuống, trái lại ưỡn lên ngạo nghễ mê người.

Cố Thanh Hạm vẻ mặt tức giận, mơ hồ trông thấy Tề Ninh đang nhìn mình, đôi má ửng đỏ, đưa tay nắm chặt quần áo, ngăn cản cái yếm bị đội lên, chỉ là vóc dáng lồi lõm của nàng cực kỳ hấp dẫn, cho dù ngăn cản cũng khó ngăn được hình dáng mê người kinh tâm động phách kia, nàng lạnh giọng:

- Còn chưa cút ra ngoài.

Khuya khoắt Tề Ninh chạy tới nơi này, vốn nghĩ lúc tiệc tối có thể Cố Thanh Hạm còn tức giận, cho nên đến đây nói lời xin lỗi, chỉ là trời đưa đất đẩy làm sao lại dùng phương thức như vậy đột nhiên vọt vào trong nhà. Cố Thanh Hạm vốn chỉ cho rằng Tề Ninh có suy nghĩ kỳ quái với mình, nghe được giọng của hắn, suy nghĩ đầu tiên chính là tiểu tử này uống nhiều hai chén, ăn tim hùm gan báo, xông vào trong phòng mình ý đồ làm loạn.

Lúc này Tề Ninh cũng cực kỳ xấu hổ, hắn biết rõ cái nhìn của Cố Thanh Hạm đối với mình, lúc này hắn kêu khổ trong lòng, sớm biết là như vậy, đánh chết cũng sẽ không đến viện này, hắn hơi chật vật nói:

- Tam nương, nương… nương đã hiểu lầm!

- Đừng nói nữa.

Vành mắt Cố Thanh Hạm ửng đỏ:

- Ngươi đi ra ngoài trước, nếu ngươi muốn làm ẩu, ta thực sự gọi người!

Tề Ninh biết mình càng nói nhiều, Cố Thanh Hạm càng tức giận, chỉ có thể sáng sớm ngày mai rồi giải thích. Hắn ra cửa, Cố Thanh Hạm đang muốn đóng cửa lại, liền thấy Tề Ninh bỗng nhiên lui về phòng giống như con thỏ. Cố Thanh Hạm lắp bắp kinh hãi, nói:

- Ngươi… ngươi muốn làm gì?

- Tam nương, có người đến!

Tề Ninh thấp giọng nói:

- Đang đi tới phòng này, ta… ta tránh đi một chút!

Khuya khoắt, Cố Thanh Hạm mặc đồ này, nếu bị người khác nhìn thấy Tề Ninh ở trong phòng của Cố Thanh Hạm, coi như không có chuyện gì, cũng nói không rõ được.

Cố Thanh Hạm hơi hoài nghi, vươn đầu ra, quả nhiên nhìn thấy một bóng người đi tới bên này.

Nàng nghi ngờ trong lòng, thầm nghĩ nha hoàn đã bị mình sai khiến ra ngoài, không đến sáng ngày mai, sẽ không có người dám tới quấy rầy, khuya khoắt thế này, sao lại còn có người tới. Nàng cẩn thận nhìn coi, bóng người dần tới gần, rốt cuộc nhìn rõ ràng, thất thanh nói:

- Là mẹ ta!

Tề Ninh sửng sốt một chút, sắc mặt đại biến, vội vàng giậm chân.

Cố lão thái này mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng Tề Ninh có thể nhìn ra từ khuôn mặt đây là lão thái thông minh, hắn vạn lần không ngờ được lão thái này lại nửa đêm đi tới viện của Cố Thanh Hạm, quả thực là gừng càng già càng cay. Tề Ninh rõ ràng trong lòng, nếu là người khác, cho dù thực sự thấy cái gì, chưa chắc dám nói điều gì, thế nhưng Cố lão thái là mẫu thân của Cố Thanh Hạm, nếu như bị Cố lão thái trông thấy mình và Cố Thanh Hạm đêm hôm khuya khoắt ở chung một phòng, hậu quả kia thực không thể lường được.

Lúc này Cố Thanh Hạm cũng lo lắng vạn phần, suy nghĩ giống như Tề Ninh, nếu như là hạ nhân trong phủ, một câu của mình, hạ nhân cũng không dám vào cửa, thế nhưng Cố lão thái tới rồi, tuyệt đối không ngăn được. Nàng quay đầu lại, thấy Tề Ninh còn đang tìm chỗ phía sau, nàng dậm chân nói:

- Sao còn chưa nấp vào trong phòng.

Mặc dù Cố Thanh Hạm xuất thân phú quý, nhưng bình thường sinh hoạt rất đơn giản, trong phòng nàng không hề đặt quá nhiều thứ linh tinh, có vẻ rất gọn gàng, trong nội đường này bài trí đơn giản, chỉ cần liếc mắt một vòng, hoàn cảnh trong nội đường cơ bản đều thu trong mắt, căn bản không có chỗ để ẩn nấp.

Trong lúc nóng nảy, Cố Thanh Hạm ra ngoài cửa nhìn qua, phát hiện một nha hoàn đang đỡ Cố lão thái đi tới trước cửa, thấy Cố lão thái đi lại tập tễnh, nàng chỉ có thể tiến đến, giận trách:

- Mẹ, đã quá nửa đêm, sao mẹ vẫn chưa đi nghỉ?

- Sao còn lại ra ngoài làm gì?

Cố lão thái lại không thể tưởng được còn chưa gõ cửa Cố Thanh Hạm đã đi ra, bà cười nói:

- Con chưa ngủ thì tốt, Hạm nhi, mẹ thực sự không ngủ được, cho nên tới xem một chút con đã nằm ngủ hay chưa, có một số việc cần phải nói với con một chút mới được.

- Chuyện gì không thể đợi đến ngày mai.

Cố Thanh Hạm đỡ lấy Cố lão thái, ý bảo nha hoàn lui xuống trước.

Nàng đương nhiên không thể để nha hoàn đi theo vào trong phòng.

Nha hoàn này là Cố lão thái mang theo từ Giang Lăng tới, Tề Ninh trốn trong phòng, Cố lão thái tuổi tác đã cao, có lẽ không phát giác ra, nhưng một tiểu nha đầu mười sáu mười bảy tuổi lanh lợi đi theo vào nhà, ai dám cam đoan tiểu nha hoàn này sẽ không nhìn ra cái gì, càng không dám cam đoan nàng sẽ không nói thứ nàng nhìn thấy cho Cố lão thái. Chờ nha hoàn kia lui ra, Cố Thanh Hạm mới nâng đỡ Cố lão thái đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói:

- Nếu mẹ có việc gấp, không chờ được tới ngày mai, sai người tới gọi con một tiếng, con đi qua là được.

- Cũng không bao xa, ta chỉ tới xem một chút.

Cố lão thái cười nói:

- Mau vào phòng, xem con kìa, đừng để lạnh.

Vào trong nhà, Cố Thanh Hạm hơi căng thẳng, nhìn xung quanh. Cố lão thái kia rất thông minh, thấy thần sắc Cố Thanh Hạm khác thường, bà ngạc nhiên nói:

- Hạm nhi, con đang tìm cái gì vậy?

- Hả?

Cố Thanh Hạm không nhìn thấy bóng dáng Tề Ninh, hơi thả lỏng, vội đáp:

- Không có chuyện gì, mẹ, mẹ ngồi đi.

Nàng suy nghĩ chắc chắn Tề Ninh đã trốn vào trong phòng, nàng đỡ Cố lão thái muốn ngồi xuống trong nội đường, Cố lão thái nói:

- Con hồ đồ rồi à? Trời lạnh như thế này, trong nội đường không có lò sưởi, lão thái bà như ta không quan trọng, con ăn mặc như thế này, chẳng phải là lạnh chết?

Cố Thanh Hạm căng thẳng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, cười nói:

- Mẹ, mẹ xem đầu óc của con này, thực sự là hồ đồ rồi, nếu không hay là chúng ta vào trong phòng ngồi?

Cố lão thái hơi hoài nghi, gật đầu một cái. Cố Thanh Hạm lại không vội đỡ Cố lão thái vào trong, nói:

- Mẹ, mẹ chờ một chút, con thu dọn phòng trong, con vào trước thu dọn một chút.

- Ta là mẹ con, loạn một chút thì thế nào?

Cố lão thái nói:

- Hạm nhi, ta thấy tâm thần của con không tập trung, có phải có tâm sự gì hay không?

- Không có.

Cố Thanh Hạm biết mẫu thân mình tương đối khôn khéo, cố gắng biểu hiện bình tĩnh, cười nói:

- Mẹ đến kinh thành, con vui mừng trong lòng, mẹ, con đỡ mẹ vào.

Nàng đỡ Cố lão thái chậm rãi đi vào trong phòng, bước chân thậm chí còn chậm hơn Cố lão thái.

Dưới vội vàng, nàng cũng không biết Tề Ninh rốt cuộc đã trốn xong chưa, chỉ nghĩ cho Tề Ninh thêm một chút thời gian.

Cố lão thái thấy vậy, càng cảm thấy cổ quái, nhưng cũng chỉ cho rằng Cố Thanh Hạm có tâm sự gì, vạn lần không ngờ trong phòng Cố Thanh Hạm còn có một người đàn ông.

Vào trong phòng, Cố lão thái nhìn mọi nơi, mới cười nói:

- Con từ nhỏ đã thích sạch sẽ, nơi này không có một hạt bụi nào.

Đúng rồi, con mặc chút quần áo vào đi, đừng để lạnh lẽo, nhanh tới giường ngồi, mẹ từ từ nói chuyện với con.

- Mẹ, con đi mặc thêm quần áo rồi ngồi nói chuyện với mẹ.

Cố Thanh Hạm mỉm cười nói, đôi mắt xinh đẹp quét nhìn chung quanh. Phòng này kỳ thực bài trí cũng rất đơn giản, chỗ có thể giấu người cũng không có mấy, đảo qua một chút, nhìn thấy hết thảy trong phòng vẫn như cũ, không có gì thay đổi, nàng nghi hoặc trong lòng, thầm nghĩ tên tiểu tử khốn kiếp kia rốt cuộc giấu ở đâu, ánh mắt nàng đảo qua giường, nghĩ trong lòng chẳng lẽ Tề Ninh đang trốn dưới giường.

Cố lão thái lắc đầu nói:

- Không cần phiền phức như vậy, con ngồi lên giường, trước kia lúc con chưa lấy chồng, vẫn thích ngồi trên giường nói chuyện với mẹ, chẳng lẽ đã quên rồi?

Cố Thanh Hạm xinh đẹp cười nói:

- Đương nhiên không quên, trước kia con rất thích ngồi trên giường nghe mẹ nói chuyện xưa.

Cố lão thái vỗ nhẹ bàn tay trắng như ngọc của Cố Thanh Hạm. Cố Thanh Hạm chuyển ghế tới bên giường, đỡ Cố lão thái ngồi xuống trước, lúc này mới vén màn gấm kia lên, bên kia vẫn che lại. Nàng quần áo đơn bạc, trời đông giá rét, lúc này quả thực hơi lạnh. Nàng cởi giày lên giường, trong lòng thầm cầu nguyện, Tề Ninh nếu quả thực trốn ở dưới giường, lúc này gần trong gang tấc, vạn lần không thể phát ra tiếng động.

Thân hình mềm mại đẫy đà ngồi trên giường, chiếc chăn bằng gấm thơm ngào ngạt trước đó đã được nha hoàn trải rộng ra giường, nhấc chăn lên, đang muốn kéo chăn đắp kín, bỗng trông thấy bên kia chăn hở ra một lỗ, trong lòng lộp bộp thầm kêu không tốt, Cố lão thái đã nói:

- Hàm nhi, đắp kín chăn, đừng để lạnh.

Cố Thanh Hạm không thể làm gì, kéo chăn đắp lên người, suy nghĩ một chút, duỗi một chân dò xét bên kia, lập tức đụng phải một thứ, nóng hầm hập, trong lòng thầm kêu khổ, thế mới biết, tên khốn Tề Ninh kia dĩ nhiên trống trên giường.

Tề Ninh ở trong nội đường không tìm được chỗ núp, mắt thấy Cố lão thái đã vào nhà, chỉ có thể ẩn núp trong phòng, thế nhưng trách thì trách trong phòng Cố Thanh Hạm bày biện quá mức đơn giản, muốn tìm chỗ ẩn núp tốt cũng không dễ dàng, hơn nữa muốn mở cửa sổ trốn ra ngoài từ phía sau cũng không được.

Lần trước Tề Ninh bị độc xà tập kích lúc nửa đêm, liền cân nhắc đến sự an toàn của Cố Thanh Hạm, sai người tạo thêm vài cái chốt cửa sổ trong phòng Cố Thanh Hạm, cho nên muốn mở cửa sổ cũng phải tốn chút thời gian, căn bản không kịp.

Vốn cũng muốn trốn dưới giường, thế nhưng ngoài cửa truyền đến tiếng của Cố lão thái, Cố lão thái có thể đi vào bất cứ lúc nào, Tề Ninh chỉ có thể nhìn thấy giường thơm rủ màn, cũng không nghĩ nhiều, ngay cả giày cũng không cởi liền chui vào trong chăn, chỉ hi vọng Cố Thanh Hạm nhanh chóng đưa Cố lão thái rời đi, nào nghĩ tới đêm hôm khuya khoắt, Cố lão thái lại muốn nói chuyện với Cố Thanh Hạm ở đây.

Nghe giọng Cố lão thái ngay ở bên giường, Cố Thanh Hạm cũng tới giường rồi, trong lòng Tề Ninh biết nếu như bị Cố lão thái phát hiện mình trốn trong chăn của Cố Thanh Hạm, chỉ sợ Cố lão thái sẽ ngất tại chỗ. Hắn vô cùng căng thẳng, trốn trong chăn cũng không dám động, ngay cả thở mạnh cũng không dám, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó đụng tới, cũng không quan tâm, hai tay ôm lấy, đã ôm chặt lấy chân dài rắn chắc của Cố Thanh Hạm.

- Ai!

Cố Thanh Hạm bị ôm, phản xạ có điều kiện kêu lên một tiếng, Cố lão thái lập tức hỏi:

- Làm sao vậy?

 

0.10396 sec| 2432.922 kb