Đại tổng quản Tô Thuyên của Vũ Hương Hầu tuổi đã gần năm mươi, nhìn qua liền biết là người khôn khéo giỏi giang, lúc này đang vội vàng chạy vào sảnh đường, lão còn chưa kịp lên tiếng thì Tô Trinh đã quăng khế ước mua bán nhà đi, nói:

- Chuyện này là thế nào?

Tô Thuyên mờ mịt không hiểu, cúi người nhặt khế ước mua bán nhà lên mở ra nhìn sau đó mặt biến sắc, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, run run nói:

- Lão gia, lão nô… lão nô đáng chết….!

Tô Trinh trừng mắt, lạnh lùng nói:

- Ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì với tấm khế ước này không?

Khế ước mua bán nhà chẳng phải vẫn luôn được cất giữ chỗ phòng thu chi sao?

Sau đó y đứng dậy bước lên hai bước, chỉ vào Tô Thuyên nói:

- Ngươi nói xem, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại có người cầm khế ước mua bán nhà này đi tới nơi đó?

Tô Thuyên chỉ có thể cúi rạp xuống đất, luôn miệng nói:

- Hầu gia, lão nô đáng chết, mong lão gia thứ tội!

Tô Trinh tức giận nhấc chân đạp vào đầu vai Tô Thuyên, cú đạp này dùng lực không nhẹ khiến Tô Thuyên bị ngã lăn ra đất. Tuy nhiên Tô Trinh sức yếu, sau khi vận hết sức vào cú đạp kia thì cũng hết sức, người lảo đảo suýt thì cũng ngã lăn quay, y miễn cưỡng trụ vững cơ thể, tức giận nói:

- Ngươi hãy nói rõ cho ta nghe xem, khế ước mua bán nhà này vì sao lại bị người khác lấy đi mất?  Ythấy Tô Thuyên chỉ cúi đầu mà không nói lời nào thì lại càng tức giận.
 

- Nếu như ngươi không giải thích rõ cho ta nghe thì hãy mau cút khỏi Hầu phủ cho ta, về sau đừng để ta nhìn thấy cái bản mặt này của ngươi nữa.

Toàn thân Tô Thuyên run rẩy, do dự một lát sau đó mới nói:

- Là… là Đại tiểu thư…!

Nghe thấy lời của lão, sắc mặt Tề Ninh lạnh như băng, trong lòng âm thầm cười lạnh.

- Đại tiểu thư? Tử Huyên?

Tô Trinh sững sờ.

- Chuyện này thì có liên quan gì tới nó?

Trùng hợp đúng lúc này có người đứng bên ngoài bẩm báo:

- Bẩm báo Hầu gia, bên ngoài có Viên ngoại lang bộ Binh họ Giang cầu kiến!

- Viên ngoại lang?

Tô Trinh ngẩng đầu, khua tay nói:

- Viên ngoại lang cái mẹ gì chứ, ra nói cho gã biết hôm nay bản Hầu không có thời gian tiếp khách, bảo gã trở về đi.

Tuy nhiên Tề Ninh lại nhíu mày, khi hắn nghe thấy người kia nói là Viên ngoại lang họ Giang thì chợt nghĩ tới Giang Tùy Vân, thầm nghĩ, tiểu tử này chạy tới phủ Vũ Hương Hầu làm gì vậy?

- Hầu gia, người đó nói mình tới đây là có chuyện đặc biệt cần phải gặp ngài.

Người làm đứng bên ngoài nói:

- Ở đây có tên của người đó, gã nói nhất định phải giao cho Hầu gia.

Tô Trinh do dự một chút sau đó nói:

- Mang vào đây.

Người làm đưa tờ giấy có tên của người kia lên, Tô Trinh liếc mắt nhìn sau đó nói:

- Thì ra là Giang đại công tử của Đông Hải, mau đi mời gã vào…!

Sau khi người làm lui ra ngoài, Tô Trinh mới nhíu mày quay đầu nhìn Tề Ninh, hỏi:

- Ngươi đã đi đâu? Vì sao khế ước mua bán nhà tại sao lại ở trong tay ngươi?

- Hôm nay ta tới đây chỉ muốn hỏi một câu, ngài có quan tâm đến hai mẹ con họ không?

Tề Ninh thản nhiên hỏi lại.

Tô Trinh cười lạnh, đáp lại:

- Ta có quan tâm hay không thì liên quan gì tới ngươi? Chuyện này lúc nào thì tới lượt ngươi nhúng tay vào?

- Xem ra Vũ Hương Hầu đúng là nông cạn thật!

Tề Ninh cười nhạt nói:

- Ta được Trác tiên sinh mời tới Thư viện Quỳnh Lâm làm tiên sinh (thầy dạy học), Tiểu Dao là học sinh của Thư viện Quỳnh Lâm, học sinh xảy ra chuyện, ta làm tiên sinh đương nhiên là có quyền hỏi đến rồi!

- Cái gì?

Tô Trinh dường như hoàn toàn không biết gì về chuyện này, kinh ngạc hỏi lại:

- Ngươi…ngươi làm tiên sinh trong Thư viện Quỳnh Lâm sao?

Y bán tín bán nghi nhìn hắn.

Tề Ninh nói:

- Ngài có thể đi hỏi vị Viên ngoại lang bộ Binh họ Giang vừa mới tới ấy, mà chuyện này hình như Đại tiểu thư Tô phủ nhà ngài còn biết rõ hơn ấy chứ, chẳng lẽ nàng ấy không nói cho ngài biết sao?

Quả nhiên là nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, lời nói của Tề Ninh vừa mới dứt thì bên ngoài có tiếng nói vui vẻ của Tô Tử Huyên:

- Cha, Giang công tử tới rồi, hiện tại huynh ấy đã là Viên ngoại lang bộ Binh….!

Tô Tử Huyên vừa nói vừa chạy vào đại sảnh, Tề Ninh nhìn thấy hôm nay ả ta ăn mặc khá diễm lệ, khuôn mặt tràn ngập vui sướng.

Tô Tử Huyên vào sảnh đưởng, vốn khuôn mặt đang vui mừng hớn hở nhưng khi nhìn Tề Ninh đang ngồi ngay ngắn trong sảnh đường thì ngẩn người một chút sau đó sắc mặt chợt trở nên lạnh lẽo, hỏi:

- Ngươi… tại sao ngươi lại tới nhà ta?

Tề Ninh thản nhiên đáp lại:

- Tô Tử Huyên, như vậy là không có quy tắc, ai dạy trò như vậy hả?

Chẳng lẽ các tiên sinh khác trong Thư viện Quỳnh Lâm không dạy trò cái gì gọi là tôn sư trọng đạo sao?

Đúng lúc này, Giang Tùy Vân cũng bước vào đại sảnh, phía sau là hai người tùy tùng ôm theo bao lớn bao nhỏ lễ vật.

Cách ăn mặc của Giang Tùy Vân vẫn thanh nhã như vậy, lần trước tỉ thí bị Tề Ninh đáhg cho mặt mũi sưng vù, thậm chí còn gãy mất mấy cái răng, mấy ngày trôi qua có vẻ gã đã khôi phục kha khá.

Nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra gã có gì bất thường, lúc mới bắt đầu bước vào đại sảnh, mặt gã cũng tười cười nở hoa cho đến khi nhìn thấy Tề Ninh ở đó thì chợt sửng sốt.

Tề Ninh nhìn dáng vẻ của gã, trong lòng liền biết tiểu tử này chắn chắn đã dùng không ít thuốc trị thương thượng hạng, nếu không sẽ không thể phục hồi nhanh như vậy.

Tô Trinh nhìn thấy Giang Tùy Vân thì tươi cười niềm nở đón tiếp, còn Giang Tùy Vân cũng chỉ sửng sốt trong chốc lát, rất nhanh liền khôi phục lại thần thái ban đầu, mỉm cười bước tới hành lễ với Tô Trinh, nói:

- Vãn bối bái kiến Vũ Hương Hầu!

Tô Trinh cũng nhiệt tình đáp lại:

- Không cần phải khách khí như vậy, năm xưa lúc phụ thân ngươi vào kinh, bản hầu cũng đã từng gặp mặt một lần, cũng coi như là bạn cũ của nhau.

Giang Tùy Vân vội đáp:

- Gia phụ cũng đã từng kể chuyện này cho vãn bối nghe, gia phụ nói lúc ấy Vũ Hương Hầu còn trẻ là một chàng trai anh tuấn tài giỏi và còn dặn dò vãn bối nhất định phải tới thăm Hầu gia một chuyến.

Gã quay đầu lại liếc mắt ra hiệu, hai tên tùy tùng lập tức mang bao lớn bao nhỏ lễ vật vào sảnh đường. Tô Trinh biết còn cố tình hỏi:

- Ngươi làm gì vậy?

- Hầu gia, đây đều là lễ vật vãn bối mang từ Đông Hải tới đây, có một số là bảo vật rất hiếm được mua ở tận ngoài biển, mặc dù không đáng bao nhiêu lượng bạc nhưng lại đều là những vật phẩm hiếm thấy có một không hai.

Mong Hầu gia đừng từ chối, đây là nhiệm vụ mà gia phụ giao phó cho vãn bối, nếu Hầu gia không nhận sau này vãn bối về gặp phụ thân sẽ không biết phải ăn nói thế nào.

Tô Trinh nói:

- Vậy được rồi, dẫu sao thì ta với phụ thân ngươi cũng không phải là người ngoài.

Y ra hiệu cho Giang Tùy Vân ngồi xuống, Tô Tử Huyên thấy vậy tươi cười nói:

- Giang công tử, huynh ngồi bên này đi, thì ra huynh với cha ta đã quen biết từ lâu rồi.  Sau đó chợt thấy có tiếng ho khan, bọn họ đều nhìn về hướng phát ra âm thanh thì ra là Tề Ninh. Hắn không chút nể nang ngồi xuống, mắt nhìn thẳng vào bọn họ. Sắc mặt Giang Tùy Vân trầm xuống, do dự một chút sau đó không tình nguyện bước đến cung kính hành lễ nói:
 

- Hạ quan bái hiến Cẩm Y Hầu!

Tề Ninh thản nhiên nói:

- Trước đây ngươi là người được đề bạt chưa có chức quan nên bản Hầu không so đo với ngươi nhưng hôm nay ngươi lại vẫn không hiểu quy tắc như vậy, ngươi có tin bản Hầu có thể khiến ngươi cuốn gói cút khỏi đất Kinh thành này không?

Giang Tùy Vân hận nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn cố nhịn, miễn cưỡng cười cười, không đáp lại.

Tô Tử Huyên ỷ vào có Tô Trinh có ở bên cạnh, cười lạnh nói:

- Ngươi muốn ra vẻ ta đây ở chỗ nào cũng được nhưng đây là phủ Vũ Hương Hầu, không có chỗ của ngươi đâu!

- Tô Tử Huyên, ta có cần thiết phải ra vẻ ta đây ở trước mặt trò không?

Tề Ninh đều đều nói:

- Trò không cần phải thấy có Giang Tùy Vân ở đây mà cố tỏ vẻ duyên dáng, có cô nương xinh đẹp nào vị Giang đại công tử trước mặt chúng ta đây chưa từng gặp!

Trước đây bọn ta đã từng quen biết ở trên sông Tần Hoài, nếu như trò không phải là Đại tiểu thư của phủ Vũ Hương Hầu, ta nghĩ có khi gã còn chẳng thèm nhìn đến trò ấy chứ!

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, chẳng ai ngờ Tề Ninh lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, không cho Tô Tử Huyên chút mặt mũi nào.

Mặt Tô Tử Huyên đỏ bừng, xấu hổ nghiến chặt răng, nói:

- Cha, người…người xem…!

Tô Trinh nhíu mày, lạnh giọng nói:

- Tề Ninh, ngươi dù gì thì cũng đã kế thừa tước vị, ăn nói phải suy nghĩ chút chứ!

- Vũ Hương Hầu, học sinh sai, thậm là tiên sinh ta chỉ ra lỗi sai cho nàng ấy cũng là vì muốn tốt cho nàng ấy mà thôi.

Tề Ninh nói:

- Chỉ là hôm nay ta tới đây không phải là vì chuyện này.

Hắn đưa tay ra nói với Tô Thuyên:

- Mau đưa khế ước mua bán nhà cho ta!

Tô Thuyên sửng sốt nhìn Tô Trinh, Tô Trinh cười lạnh nói:

- Khế ước mua bán nhà này là vật của Tô gia, dựa vào cái gì mà phải giao cho ngươi?

- Thật xin lỗi, khế ước mua bán nhà này là ta đã dùng năm trăm lạng bạc ròng để mua về đấy!

Tề Ninh đứng dậy đi về phía Tô Thuyên sau đó lấy lại khế ước.

- Còn chuyện khế ước này tại sao lại không có trong Hầu phủ thì phải hỏi đại tiểu thư nhà các người.

Tô Tử Huyên nghe thấy mấy chứ khế ước mua bán nhà thì lập tức biến sắc mặt.

Tô Trinh nhìn Tô Tử Huyên hỏi:

- Chuyện khế ước mua bán nhà rốt cuộc là thế nào?

- Con….Con không…không biết… !

Tô Tử Huyên cúi đầu, giọng nói có chút nhỏ.

Tề Ninh cất khế ước, thản nhiên nói:

- Hôm nay ta tới đấy là muốn nói rõ với Vũ Vương Hầu, chỗ ở của hai mẹ con Tiểu Dao đã bị phá nát, đến xoong nồi chén bát cũng chẳng còn cái nào, đừng nói là người đến cả một bữa cơm cũng chẳng ăn nổi nữa. Đúng rồi, mẫu thân của Tiểu Dao đã mất thần trí, người khác nói cái gì bà ấy cũng không thể nghe được nữa, Tiểu Dao đã chuẩn bị mang theo mẫu thân đi ăn xin để kiếm sống…!  Sắc mặt Tô Trinh lúc này vô cùng khó coi.
 

- Những năm gần đây, cuộc sống của nàng ấy vô cùng vất cả, tuy nhiên trong mắt một số người được ăn ngon mặc đẹp thì dân chúng khèo khó chẳng đáng được chú ý.

Giọng nói Tề Ninh vẫn đều đều, bình thản mà ung dung, thế nhưng hàn ý trong lời nói lại rất rõ ràng.

- Có người lại thế này sai một vài tên du côn tới mang theo khế ước bán mua bán nhà này ép mẹ con nàng ấy phải lang thang ngoài đường trong mùa đông giá rét. Tô Trinh, nếu như ngài hoàn toàn không biết gì về chuyện này thì ta còn có chút lòng tôn trọng cuối cùng của vãn bối dành cho ngài, còn nếu như ngài biết hết tất cả những chuyện này thì ta chỉ có thể nói, ngài không xứng với tước vị Vũ Hương Hầu này, hơn thế nữa còn không xứng đáng làm đàn ông!

- Câm mồm!

Tô Trinh gầm lên, ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía Tô Tử Huyên hỏi:

- Khế ước mua bán nhà này có phải do con lấy ở chỗ phòng thu chi không?

Tô Tử Huyên cúi đầu không dám nói lời nào.

- Ta đã nói rồi, không ai được phép động vào hai người bọn họ.

Tô Trinh lạnh giọng nói:

- Con ngẩng đầu lên cho ta!

Tô Tử Huyên đương nhiên vẫn có chút sợ hãi Tô Trinh, nghe thấy y nói vậy thì khẽ ngẩng đầu lên. Tô Trinh lạnh lùng tiếp tục hỏi:

- Ta hỏi con lại một lần nữa, khế ước này có phải do con lấy đi không?

- Con…!

Tô Tử Huyên cắn môi, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, nói to:

- Đúng vây, là do con lấy đấy!

Con… con không muốn hai người bọn họ được sống yên ổn, hai ả tiện nhân đó ti tiện vô sỉ, bọn họ….!

- Chát!

Một tiếng chát chúa vang lên, thì ra là Tô Trinh đã giơ tay lên tát một phát thật mạnh vào mặt Tô Tử Huyên rồi phẫn nộ quát ả:  - Câm mồm!
 

Tô Tử Huyên ngẩn người, ngơ ngác che mặt, ngơ ngác nhìn Tô Trinh, trong đại sảnh lúc này yên lặng như tờ, sau đó Tô Tử Huyên đột nhiên hét lên:

- Cha… cha đánh con sao? Cha… vì hai ả tiện nhân đó mà đánh con sao? Con…con không muốn sống nữa…!

Sau đó ả quay người chạy ra khỏi đại sảnh.

Giang Tùy Vân lập tức chạy đuổi theo, kêu lên:

- Tô tiểu thư, Tô tiểu thư!

Sắc mặt Tô Trinh lúc này trắng bệch, thờ phì phò, cơ thể lảo đảo như sắp ngã. Tô Thuyên vội bước tới đỡ y ngồi xuống. Tề Ninh đi đến, thản nhiên nhìn y rồi nói:

- Ta là tiên sinh của Tiểu Dao, hôm nay nàng ấy gặp nạn cho nên đã sắp xếp cho hai mẹ con nàng ấy ở trong phủ Cẩm Y Hầu.

Sau đó hắn cũng không nói thêm gì nữa, cất bước rời khỏi.

Tô Trinh đưa tay ra, há mồm muốn nói gì đó những lại không phát ra bất cứ tiếng nào chỉ trơ mắt nhìn Tề Ninh bước đi.

 

0.14572 sec| 2455.375 kb