Tề Ninh rời khỏi đại đường, rời khỏi phủ Vũ Hương Hầu, nhìn thấy Tô Tử Huyên đang nức nở dưới tường cao, Giang Tùy Vân đang nhẹ nhàng an ủi, thậm chí đưa cho Tô Tử Huyên một chiếc khăn gấm vuông.

Sớm có người dắt ngựa của Tề Ninh tới, Tề Ninh cũng không để ý tới đôi nam nữ này, xoay người lên ngựa, muốn rời đi, lại nghe Giang Tùy Vân nói:

- Hầu gia xin dừng bước!

Tề Ninh quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Giang Tùy Vân đang nhìn mình, hắn cười nhạt một tiếng, hỏi:

- Có gì chỉ giáo?

Giang Tùy Vân nói:

- Không biết Hầu gia có nhớ đánh cuộc giữa chúng ta?

- Đánh cuộc?

Tề Ninh cười nói:

- Ngươi nói là đánh cuộc chuẩn bị lau giày cho bản Hầu?

Giang Tùy Vân cười nhạt một tiếng nói:

- Ai thắng ai thua, còn chưa biết được, chẳng qua ngày đánh cuộc đã quyết định, ta vẫn hi vọng Hầu gia có thể thực hiện đúng hẹn.

Gã dừng một chút, ánh mắt sắc bén:

- Nếu ta thua bởi Hầu gia, đương nhiên hết lòng thuân thủ hứa hẹn, thế nhưng đến lúc đó nếu như Hầu gia thua, cũng hi vọng Hầu gia đừng thất tín.

Tề Ninh cười nói:

- Có lẽ bản Hầu không nhớ chuyện khác, nhưng đánh cuộc với ngươi, vẫn nhớ rõ ràng.

Hắn không nói thêm lời nào, vung dây cương một cái, phi ngựa rời đi.

Tô Tử Huyên nhìn bóng lưng Tề Ninh đi xa, trong mắt tràn ngập oán hận. Giang Tùy Vân nhìn lại, cười lạnh nói:

- Đại tiểu thư không cần lo lắng, chờ đến mười lăm tháng giêng, chúng ta nhất định phải để cho hắn quỳ xuống trước mặt vô số văn nhân sĩ tử của rất nhiều thư viện lau giày cho ta, giải mối hận của đại tiểu thư ngày hôm nay.

- Giang công tử, công tử… thực tốt!

Tô Tử Huyên hai mắt đẫm lệ.

Tề Ninh trở lại Hầu phủ, lập tức muốn tìm Tiểu Dao, biết được Cố Thanh Hạm đã sắp xếp hai mẹ con Tiểu Dao đến một gian viện trong Hầu phủ, hắn vội vàng đi qua, còn chưa qua cửa, đã thấy Cố Thanh Hạm đang đi tới trước mặt.

Cố Thanh Hạm nhìn thấy Tề Ninh, lập tức hỏi:

- Mẹ con các nàng là con an bài vào ở trong phủ?

Tề Ninh lập tức kể lại tình hình một phen, đôi mày Cố Thanh Hạm xiết chặt, cười lạnh nói:

- Ta biết Tô Trinh nhân phẩm thấp kém, lại không thể tưởng được bạc tình bạc nghĩa. Chuyện này trước kia ta đã nghe nói qua, nói như vậy, cô nương tên Tiểu Dao kia chính là con gái Tô Trinh?

Tề Ninh gật đầu nói:

- Tiểu Dao đọc sách ở thư viện, hôm nay may mắn ta đi thư viện một chuyến, lúc đó nàng không ở trong thư viện, nếu không chỉ sợ hai mẹ con này thực sự phải lưu lạc đầu đường.

Cố Thanh Hạm hơi gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua viện tử, mới thấp giọng nói:

- Tiếp theo con chuẩn bị sắp xếp thế nào?

- Ta cũng chưa suy nghĩ.

Tề Ninh nói:

- Tam nương có biện pháp gì không?

Cố Thanh Hạm suy nghĩ một chút, mới nói:

- Nếu là người khác, cho dù tiến vào Hầu phủ, cũng không có gì, chẳng qua thêm hai đôi đũa mà thôi, thế nhưng… !

Nàng dừng một chút mới nói:

- Dù sao nàng cũng là con gái Tô Trinh, cũng không phải nói con gái Tô Trinh không tốt, nhưng chuyện của Tô Trinh, rất nhiều người biết trong lòng, nếu như không ai biết con gái Tô Trinh bị con đưa về phủ, sợ rằng có người biết lại nói vài lời ong tiếng ve không sạch sẽ, làm tổn thương rất lớn tới danh dự của cô nương Tiểu Dao.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Tam nương suy tính rất đúng, thật ra với tính cách của Tiểu Dao, cho dù cho phép nàng ở lại Hầu phủ lâu dài, nàng cũng sẽ không đáp ứng.

Hắn lấy khế ước mua bán nhà từ lồng ngực ra:

- Căn nhà các nàng ở trước kia, khế ước mua bán nhà đã ở trong tay, ta cũng sai người thu dọn xong, chỉ là… !

- Con lo lắng sau này Tô Tử Huyên kia lại phái người tới gây phiền toái?

Tề Ninh gật đầu nói:

- Mặc dù các nàng là tỷ muội, nhưng tính cách khác biệt ngày đêm. Tô Tử Huyên được nuông chiều từ bé, tính tình ngang ngược, nàng hận ta tận xương, nói không chừng còn phái người đi quấy rối. Khắp nơi đều có lưu manh, chỉ cần nàng bỏ bạc, mẹ con Tiểu Dao khó mà yên lòng.

Cố Thanh Hạm suy nghĩ một chút, mới nói:

- Nếu như không được, vậy mua một căn nhà nhỏ gần đây, dàn xếp mẹ con các nàng ở đó, ta sẽ thường xuyên tới chiếu cố, cũng không để cho mẹ con Tiểu Dao bị người khác bắt nạt, cũng tiện để cho người ngoài không có lời ra tiếng vào.

Tề Ninh cười nói:

- Ta biết ngay Tam nương chắc chắn có biện pháp, có Tam nương ở đây, dù ta gặp chuyện khó khăn gì, đều sẽ giải quyết dễ dàng.

- Đừng cợt nhả.

Cố Thanh Hạm trừng mắt lườm Tề Ninh:

- Hôm nay con chạy tới phủ Vũ Hương Hầu làm ồn ào, như vậy là không ổn. Ngươi giúp Tiểu Dao, đương nhiên không có gì sai, thế nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà của người ta, ngươi chạy tới phủ Vũ Hương Hầu làm ồn tính là chuyện gì?

Tề Ninh cười lạnh nói:

- Tô Trinh bạc tình bạc nghĩa, loại người giống như hắn, chẳng lẽ không nên đi mắng?

- Được rồi.

Cố Thanh Hạm cũng không tranh luận:

- Ngươi đi xem các nàng trước đi, ta đây cũng sai người đi xem một chút gần đây có chỗ nào để mua lại, trước tiên sắp xếp mẹ con các nàng rồi nói sau.

Nàng cũng không nói nhiều, rời đi.

Tề Ninh tiến vào trong viện, thấy cửa phòng khép lại, hắn gõ nhẹ cửa, chợt nghe Tiểu Dao nói:

- Vào đi.

Tề Ninh đi vào phòng, Tiểu Dao đang ngồi bên giường, trông thấy Tề Ninh, vội vàng đứng dậy. Tề Ninh khoát tay, nhẹ nhàng đi tới, thấy mẹ Tiểu Dao đang nằm, đã chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng sạch sẽ đơn giản, tấm đệm trên giường mới tinh, trên mặt bàn trong phòng còn đặt bát đũa đồ ăn. Tề Ninh ấm áp trong lòng, biết rõ những thứ này đều là Cố Thanh Hạm an bài.

- Hầu gia, đa… đa tại ngài!

Tiểu Dao hơi ngượng ngùng:

- Quấy nhiễu Hầu phủ mọi người như vậy, thực sự là… !

Tề Ninh lắc đầu nói:

- Cô nói những lời này là khách khí rồi. Tiểu Dao, tình hình mẹ cô hiện giờ thế nào?

- Bà ăn một chút cháo rồi, hiện giờ đã nằm ngủ.

Tiểu Dao nhìn mẹ mình đang ngủ, buồn bã nói:

- Mấy ngày qua bà không được ngủ ngon giấc, hôm nay rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút rồi.

- Cô cũng phải nghỉ ngơi một chút.

Tề Ninh nói:

- Ngày mai cô hãy tới thư viện như thường lệ đi.

Đôi mày thanh tú của Tiểu Dao cau lại, trầm ngâm một lát mới nói:

- Hầu gia, ta… ta không muốn đi thư viện nữa.

- Tại sao còn cố chấp như vậy?

Tề Ninh ngồi xuống ghế dựa:

- Tiểu Dao, cô cũng ngồi xuống nói chuyện.

Tiểu Dao do dự một chút, cuối cùng ngồi xuống một bên, lúc này Tề Ninh mới nói:

- Ta biết cô rất thích đọc sách, ta hỏi cô, Trác tiên sinh sáng lập thư viện Quỳnh Lâm, để nữ nhi có thể học chữ đọc sách, cô cảm thấy có dễ dàng hay không?

Tiểu Dao khẽ giật mình, lập tức lắc nhẹ đầu.

- Đúng vậy, Trác tiên sinh từ bỏ quan to lộc hậu, một lòng duy trì thư viện Quỳnh Lâm, đó là trong lòng tiên sinh có lý tưởng, hơn nữa vẫn luôn kiên trì lý tưởng này.

Tề Ninh chậm rãi nói:

- Cô thích đọc sách, nếu như bởi vì một vài ngăn trở liền dễ dàng buông tha, há không phải đáng tiếc? Có phải không đủ kiên cường hay không?

Hắn dừng một chút, mới nói:

- Ta biết cô đang lo lắng cho mẹ mình, điểm này cô không cần lo lắng, phía ta sẽ phái người chiếu cố cẩn thận.

Tiểu Dao nói:

- Thế nhưng… Hầu gia, ta biết ngài là người tốt, nhưng mà chúng ta không thể ở lại nơi này lâu.

- Ý của cô, ta hiểu.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Ta đã phái người tìm nhà gần đây, chỉ cần tìm được nhà thích hợp, hai người sẽ chuyển qua, còn căn nhà trước kia, hai người không muốn tới ở, ta cũng lo lắng hai người tiếp tục ở đó.

Tiểu Dao vội vàng hô lên:

- Như vậy… như vậy không được, sao có thể để ngài tìm nhà cho chúng ta?

- Ta là tiên sinh của cô, cô là đệ tử của ta, đệ tử có khó khăn, làm tiên sinh đương nhiên phải nghĩa không chùn bước ra tay giúp đỡ.

Tề Ninh nói:

- Tiểu Dao, cô là cô nương thông minh, hẳn là rõ ràng, hiện giờ mẹ cô quan trọng nhất là chữa bệnh, dần dần khôi phục, nếu như không có một hoàn cảnh tốt, ta chỉ lo lắng tình hình của bà sẽ ngày càng nghiêm trọng.

- Ta… !

Tiểu Dao nhìn thoáng qua Dao mẫu, cắn cặp môi đỏ mọng, không biết nên nói gì.

- Trước tiên nghe ta sắp xếp, ngày mai cô vẫn đi thư viện như thường lệ.

Tề Ninh cười nói:

- Cô có biết, chuyện Trác tiên sinh lo lắng nhất hiện giờ là gì?

Tiểu Dao mở to hai mắt, đôi mắt long lanh mang theo nghi vấn.

- Không có người kế tục.

Tề Ninh thở dài:

- Trác tiên sinh tuổi tác đã cao rồi, thư viện Quỳnh Lâm là tâm huyết cả đời tiên sinh. Thế nên tiên sinh vẫn luôn lo lắng, sau khi qua đời, thư viện Quỳnh Lâm có thể kéo dài tiếp hay không? Không nói đến có rất nhiều người lấy danh nghĩa thư viện làm tổn thương phong tục văn hóa, muốn loại bỏ thư viện Quỳnh Lâm, cho dù thư viện Quỳnh Lâm được giữ lại, thì có ai có thể tiếp tục giảng dạy nữa?

Đôi mày thanh tú của Tiểu Dao cau lại, thần sắc hơi ảm đạm.

- Cho nên Trác tiên sinh ký thác hi vọng lên người các cô.

Tề Ninh nói:

- Trác tiên sinh hi vọng sau khi hắn mất, những học sinh nữ trong thư viện như các cô có thể học được thành tựu, ở lại thư viện tiếp tục dạy học truyền nghề.

- Hả?

Tiểu Dao giật mình nói:

- Trác tiên sinh nghĩ như vậy sao?

Tề Ninh gật đầu nói:

- Đúng vậy, cho nên để duy trì thư viện Quỳnh Lâm, còn cần sự cố gắng của các cô, nếu như có một ngày kia cô có thể dạy dỗ người khác ở thư viện, đó là điều Trác tiên sinh hi vọng trông thấy nhất.

- Ta làm sao được?

Tiểu Dao vội đáp:

- Ta… !

- Không theo đuổi, sao biết có được hay không?

Tề Ninh cười nói:

- Có lẽ rất nhiều năm sau, thư viện Quỳnh Lâm thực sự có nữ tiên sinh, mà cô chính là một trong số đó.

Đôi má Tiểu Dao ửng đỏ, khoát tay nói:

- Điều đó… điều đó không được… !

Tề Ninh cười ha ha nói:

- Cho nên ngày mai cô phải tới thư viện, chuyện khác ta sẽ sắp xếp.

Hắn nghĩ tới điều gì hỏi:

- Đúng rồi, mười lăm tháng giêng, thư viện sẽ phải thi đấu sao?

Tiểu Dao lập tức nói:

- Kinh thành vốn có tám thư viện lớn, nhiều năm trước đã hình thành quy tắc, mười lăm tháng giêng hàng năm, tám thư viện lớn đều sẽ tập trung một chỗ, thi đấu cầm kỳ thư họa, thư viện chiến thắng, sẽ nhận được ngự bút của Hoàng thượng, lại có thể lựa chọn nhận tài từ đó tiến vào triều làm quan, cho nên trước giờ tám thư viện lớn đều hết sức coi trọng Thư hội Kinh Hoa.

- Thư hội Kinh Hoa?

Tề Ninh hơi gật đầu:

- Thư viện Quỳnh Lâm cũng là một trong tám thư viện lớn?

Tiểu Dao lắc đầu nói:

- Không phải, tám thư viện lớn không bao gồm thư viện Quỳnh Lâm. Ta nghe nói năm năm trước, tiên đế hạ xuống đặc chỉ, để thư viện Quỳnh Lâm cùng tham gia Thư hội Kinh Hoa. Mặc dù có không ít người phản đối, nhưng có thánh chỉ, cho nên thư viện Quỳnh Lâm bắt đầu từ đó tiến vào thư hội, hiện giờ Thư hội Kinh Hoa chính là chín thư viện lớn cạnh tranh.

- Vậy thư viện Quỳnh Lâm có từng đoạt được ngôi đầu?

Tiểu Dao lắc đầu nói:

- Trong tám thư viện lớn ngọa hổ tàng long, có rất nhiều nhân vật lợi hại, hơn nữa… hơn nữa những đại nho đánh giá kia luôn có thành kiến với thư viện Quỳnh Lâm, dù là chúng ta cao hơn một bậc họ cũng sẽ không để chúng ta chiến thắng.

Nàng lập tức cười nói:

- Trác tiên sinh cũng không thèm để ý đoạt được ngôi đầu, chỉ là để chúng ta phát triển kiến thức mà thôi.

Tề Ninh cười nói:

- Thì ra là thế, như cô vừa nói, ta lại rất mong đợi Thư hội Kinh Hoa này!

 

0.10925 sec| 2446.984 kb