Tề Ninh đi theo Lưu Khinh Chu tới hẻm La Cổ. Hắn đã từng tới nơi này rồi. Nơi này là tổng đàn phân đà Quỷ Kim Dương của Cái Bang, có thể nói nơi này cũng được tính là khá quen thuộc với hắn.

Khi đi tới một ngôi nhà, đã có một đám người đứng chờ sẵn ở đó, Tề Ninh vừa bước vào sân nhà đã nhìn thấy Chu Tước trưởng lão bước đến, chắp tay nói:

- Hầu gia.

Mấy người phía sau cũng tiến lên, trong số đó có cả Bạch Thánh Hạo cùng Thượng Quan Lăng Phong, tất cả cùng đồng thời hành lễ, vô cùng cung kính khách khí. Bạch Thánh Hạo cúi đầu, hổ thẹn nói:

- Hầu gia có đại ân đại đức với Cái bang, Cái bang suốt đời không bao giờ quên. Nếu không có Hầu gia tương trợ, không biết Cái bang ta sẽ còn có bao nhiêu người phải chết nữa!

- Các vị không cần khách khí như vậy!

Trong lòng Tề Ninh biết khi tiếp xúc với đám người trong giang hồ nếu như cứ tuân theo mấy khuôn phép cũ, cả bên sẽ đều câu nệ nên cười nói:

- Ta nghe nói nơi này có rượu uống, Chu Tước trưởng lão, chắc không phải ông lừa ta đâu đúng không?

- Ha ha ha ha!

Mọi người thấy Tề Ninh vừa mở miệng đã nhắc đến uống rượu thì lập tức bật cười, Chu Tước trưởng lão giơ tay lên nói:

- Xin mời Hầu gia, lão ăn mày này mặc dù không có bao nhiêu tiền nhưng tất cả mọi người đi xin chỗ này xin chỗ kia cũng đủ để mở một bàn tiệc, đồ ăn có thể không được đầy đủ cho lắm nhưng rượu thì phải nói là nhiều vô kể.

Mọi người lại được một trận cười lớn nữa, tất cả vây quanh Tề Ninh cùng nhau đi vào nhà.

Quy định của Cái bang mặc dù vô cùng nghiêm ngặt nhưng bình thường mọi người đều coi nhau là huynh đệ. Trưởng lão cùng các đệ tử cấp bậc thấp nhất cùng nhau ngồi xuống ăn thịt uống rượu là chuyện thượng ở huyện rồi. Nơi này không giống như ở các bang phái khác, có trên có dưới lúc nào cũng phải tuân thủ và phân biệt rõ ràng.

Hôm nay Tề Ninh tới đây đương nhiên là ngồi cùng bàn với Chu Tước trưởng lão, ngoài ra còn có Bạch Thánh Hạo, Thượng Quan Lăng Phong cùng với ba bốn nhân vật chủ chốt trong phân đà Quỷ Kim Dương khác cũng ngồi xuống. Bởi vì mọi người đều biết Lưu Khinh Châu rất thân thiết với Tề Ninh nên hôm nay cũng để Lưu Khinh Châu được ngồi cùng bàn.

Lưu Khinh Chu ra nhập Cái bang mới được vài năm, ở trong phân đà Quỷ Kim Dương cũng không nằm trong tầng lớp lãnh đạo. Mặc dù nói ngày thường có thể ngồi cùng đám người Bạch Thánh Hạo ăn thịt uống rượu nhưng ở trường hợp chính quy như hôm nay lại có thể ngồi cùng bàn với Hầu gia của nước Đại Sở có thể nói là nằm mơ cũng chưa bao giờ dám mơ tới.

Chu Tước trưởng lão khiêm tốn nói đồ ăn không được đầy đủ nhưng thực tế trên bàn xếp đầy cả một bàn đầy thức ăn.

Mặc dù mọi người vẫn luôn muốn cảm ơn Tề Ninh nên mới phái người Tề Ninh tới đây. Tuy nhiên thực tế mà nói dù sao thì Tề Ninh cũng đường đường là Hầu tước của đế quốc, chẳng ai dám chắc Tề Ninh sẽ tới một phân đà của Cái bang dự tiệc. Vậy mà hôm nay Tề Ninh lại hạ mình tới, thậm chí chẳng quan tâm đến thân phận lại còn đơn thương độc mã tới, điều này khiến cho mọi người trong Cái bang không những cảm kích mà tận sâu trong lòng mọi người đều rất khâm phục hắn.

- Hầu gia, chén rượu này lão ăn mày này xin thay cho huynh đệ trong phân đà Quỷ Kim Dương của Cái bang cảm tạ ơn cứu mạng của Hầu gia.

Chu Tước trưởng lão bưng chén lên nói:

- Nếu không có Hầu gia ra tay cứu giúp, lần này phân đà Quỷ Kim Dương chắc chắn sẽ gặp phải đại họa. Bạch Đà chủ, tính mạng của ngươi cũng là do Hầu gia ban tặng đó!

Bạch Thánh Hạo bưng chén rượu đứng lên, nói:

- Hầu gia, Bạch mỗ trước tiên chưa cảm ơn Hầu gia vội, chén rượu này là để xin nhận tội với Hầu gia. Lần trước Hầu gia có lòng tốt tới cứu Cái bang nhưng Bạch mỗ lại không biết phân biệt đúng sai, ăn nói lỗ mãng với Hầu gia, giờ nghĩ lại quả thật thấy vô cùng hổ thẹn. Chén rượu này Bạch mỗ uống, mong rằng Hầu gia đại nhân không chấp nhặt kẻ tiểu nhân này, mong ngài đừng để bụng.

Sau đó ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, rất phóng khoáng, dứt khoát!

Tề Ninh cười nói:

- Bạch Đà chủ, nếu như chén này là chén rượu nhận tội thì ta thật sự không thể uống cùng Đà chủ rồi.

Bạch Thánh Hạo nghe Tề Ninh nói vậy thì sững sờ, Tề Ninh cười nói:

- Đà chủ là người trong giang hồ, lần đầu tiên gặp ta nếu như không có chút phòng bị nào như vậy là Đà chủ sai. Ta trước giờ đều thích những người ân oán rõ ràng, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra còn tốt hơn nghìn lần loại người ngấm ngầm đâm sau lưng, đúng không?

Bạch Đà chủ, ta coi Đà chủ là bằng hữu, nếu như Đà chủ muốn nhận tội thì rượu này ta làm sao có thể uống được đây?

Mọi người đều không ngờ Tề Ninh còn trẻ nhưng lại có tấm lòng độ lượng đến vậy, tất cả đều lập tức cười vui vẻ. Bạch Thánh Hạo không nói thêm lời nào, cầm bình rượu lên rót vào chén của mình rồi bưng lên nói:

- Hầu gia đã coi Bạch mỗ là bằng hữu, mặc dù Bạch mỗ có chút xấu hổ nhưng nếu Hầu gia đã nói vậy thì Bạch mỗ đành mặt dày làm bằng hữu với ngài. Hầu gia, chén rượu này coi như rượu gặp mặt bằng hữu của chúng ta.

Nói xong y lại ngửa cổ lên sảng khoái một hơi uống cạn.

Tề Ninh thấy người này khí khái như vậy tâm trạng cũng thoải mái theo, bưng chén rượu lên nói:

- Được, Bạch Đà chủ đã mời rượu, vậy ta xin uống cạn chén này.

Sau đó cũng ngửa cổ lên một hơi uống cạn.

Mọi người thấy tuy Tề Ninh còn trẻ nhưng lại uống rượu vô cùng thoải mái sảng khoái không hề quan tâm đến thân phận Cẩm Y Hầu gia của mình, tất cả cùng vỗ tay cười nói:

- Với tửu lượng này của Hầu gia, e là tất cả mọi người đều không thể sánh kịp rồi.

Chu Tước trưởng lão cười nói:

- Hầu gia không chê đám ăn mày bọn ta đã vậy còn bằng lòng kết giao bằng hữu với chúng ta, nếu như đã là bằng hữu vậy cũng nên có chút quà mới phải.

Sau đó lão đưa tay vào ngực lấy ra một thứ có hình dạng chim khổng tước, hình như là được chạm khắc từ gỗ, nó chạm trổ vô cùng tinh tế, màu sắc đen nhánh, sau đó đưa ra trước mặt Tề Ninh nói:

- Xin Hầu gia hãy nhận lấy!

Tề Ninh nhận lấy vật đó, lúc cầm có cảm giác nó rất nhẹ, bề ngoài bóng loang, có vẻ như không giống gỗ chút nào, hắn nghi ngờ hỏi lại:

- Đây là gì vậy?

- Đây là lễ vật cảm tạ Hầu gia mà lão đã thương lượng cùng mọi người sau đó mới đưa ra quyết định tặng cho ngài.

Chu Tước trưởng lão cười nói:

- Cái này là Chu Tước lệnh, là phù lệnh của phân đà Thất Túc ở phía nam của lão, nếu không phải là người có đại ân đại đức với bổn bang chắc chắn sẽ không dễ dàng tặng cho người ngoài đâu.

- Chu Tước lệnh?

Chu Tước trưởng lão giải thích:

- Hầu gia có thân phận tôn quý, vốn dĩ là chẳng cần dùng đến nó.

Chỉ là Chu Tước lệnh này có một công dụng đó là đệ tử phân đà Thất Túc ở phía Nam khi nhìn thấy Chu Tước lệnh này sẽ lập tức làm tay chân cho Hầu gia. Nếu sau này Hầu gia có việc gì cần làm chỉ cần tới tìm đệ tử phân đà Thất Túc ở phía Nam, có Chu Tước lệnh trong tay sẽ không có một ai dám kháng lệnh.

Tề Ninh lúc này sững sờ, thật không ngờ một miệng lệnh bài Chu Tước nho nhỏ này mà lại ghê gớm như vậy.

Chu Tước trưởng lão là một trong tứ đại trưởng lão của Cái bang, đứng đầu phân đà Thất Túc của Cái bang ở phía Nam, trong Cái bang có địa vị có thể được coi là khá cao vậy mà lại đích thân đưa Chu Tước lệnh cho hắn từ đây có thể thấy được lão thật lòng đối đãi Tề Ninh.

- Chu Tước trưởng lão, ta không nhận Chu Tước lệnh này được.

Tề Ninh lập tức đưa đồ trở lại.

- Đây là bảo vật quan trong của Cái bang ta thật sự không thể không biết xấu hổ mà nhận được.

- Xin Hầu gia đừng từ chối.

Chu Tước trưởng lão cười nói:

- Lão biết Hầu gia đang nghĩ gì, xin Hầu gia yên tâm, thực ra Chu Tước lệnh này không quan trọng như Hầu gia nghĩ đâu, nó chỉ đơn giản là vật để các đệ tử trong phân đà của ta nhận lệnh làm việc thôi.

Đệ tử Cái bang chẳng có bản lĩnh gì ghê gớm chỉ được cái có nhiều tai mắt, có Chu Tước lệnh này rồi, sau này Hầu gia muốn nghe ngóng chuyện gì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Sau đó lão cười ha ha, nói:

- Nếu như Hầu gia muốn dùng Chu Tước lệnh để điều động đệ tử Cái bang đi đánh nhau ẩu đả thì chắc chắn là không được đâu!

Mọi người nghe vậy thì cười rộ lên. Tề Ninh biết Chu Tước trưởng lão mặc dù nói đùa như vậy nhưng trên thực tế lại nói rất rõ ràng về công dụng của Chu Tước lệnh này.

Chu Tước lệnh có thể lệnh cho đệ tử Cái bang hỗ trợ nghe ngóng thu thập tin tức còn nếu muốn lợi dụng Chu Tước lệnh để điều động để tử Cái bang làm việc riêng cho bản thân là điều không thể được.

Mặc dù chỉ có thể lệnh cho đệ tử Cái bang giúp mình thu thập tin tức nhưng như vậy đã là tốt lắm rồi. Cả thiên hạ này đều biết để tử Cái bang phân bố ở khắp các phố lớn ngõ nhỏ, trong thiên hạ xét về tai mắt nhiều, tin tức linh hoạt, trên giang hồ không nơi nào có thể vượt qua được Cái bang.

Tề Ninh có chút do dự, thấy mọi người đều nhìn mình thì cười ha ha, nói:

- Nếu ta từ chối vậy tức là bất kính với trưởng lão, vậy được rồi, hiện tại ta xin nhận Chu Tước lệnh này nếu sau này Chu Tước trưởng lão muốn thu hồi lại thì chỉ cần nói một tiếng với ta là được.

Mọi người nghe vậy là cười ầm lên, đúng lúc này có một người vội vàng chạy từ bên ngoài vào, nói nhỏ hai ba câu vào tai Chu Tước trưởng lão, mọi người nhất thời đều đồng loạt im lặng. Chu Tước trưởng lão cau mày nói:

- Người của phủ Thần Hầu đến.

Bạch Thánh Hạo cười lạnh nói:

- Bọn họ tới đây làm gì? Đến để thăm dò Cái bang ta sao? Từ lúc nào mà triều đình lại đi quan tâm đến sống chết của chúng ta như vậy?

Ngay sau đó gã ý thức được Tề Ninh đang đứng bên cạnh mình thì có chút xấu hổ cúi đầu.

Chu Tước trưởng lão đứng lên nói:

- Bạch Đà chủ, ngươi hãy ra tiếp đón bọn họ đi.

Sau đó lại nhìn về phía Tề Ninh nói:

- Hầu gia, ngài thấy sao?

- Người của phủ Thần Hầu tới đây, ta không tiện gặp họ.

Sau đó Tề Ninh đứng dậy nói:

- Có lẽ phải tìm chỗ nào đó tránh mặt đi một lát.

Chu Tước trưởng lão thấy hắn nói vậy thì bảo:

- Hầu gia hãy đi theo ta.

Sau đó dẫn Tề Ninh đi tới phía sau đại sảnh, nơi này chỉ cách đại sảnh có một bức tưởng, lúc này mới khẽ nói:

- Hầu gia có muốn nghe xem phủ Thần Hầu đến đây để làm gì không?

- Như vậy có được không?

Thật ra Tề Ninh rất muốn biết vào lúc này mà phủ Thần Hầu lại phái người tới phân đà Quỷ Kim Dương rốt cuộc làm muốn làm gì nhưng hắn lại vẫn giả bộ nói:

- Chuyện này chuyện của Cái bang, ta không tiện nhúng tay vào.

Chu Tước trưởng lão cười nói:

- Hầu gia là bằng hữu của Cái bang, phủ Thần Hầu tới đây cũng chẳng phải là chuyện bí mật gì.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Chu Tước trưởng lão lập tức im lặng.

Tề Ninh tập trung tinh thần chú ý nghe, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân bước vào đại sảnh, sau đó là tiếng nói của Bạch Thánh Hạo:

- Thì ra là Khúc giáo úy, không biết Khúc giáo úy tới đây có chuyện gì không?

Giọng nói của y lạnh lùng, khác hẳn lúc nói chuyện với Tề Ninh.

Tề Ninh biết con người Bạch Thánh Hạo ân oán rõ ràng, thái độ này xem ra là y rất có thành kiến với phủ Thần Hầu.

Sau đó lại nghe thấy tiếng cười nói:

- Bạch Đà chủ, xem ra là Khúc mỗ đến không đúng lúc đã quấy rầy nhã hứng xủng mọi người rồi. Các vị chắc là đang uống rượu đúng không?

Bạch Thánh Hạo lạnh nhạt đáp lại:

- Tính mạng của ăn mày xưa nay vốn đê tiện, đại nạn không chết đương nhiên phải chiêu đãi bản thân mình một chút. Nếu Khúc giáo úy không chê chúng tôi bẩn thỉu, có muốn uống một chén với chúng tôi không?

Tề Ninh nghe ra tiếng nói này là của Giáo úy Tham Lang - Khúc Tiểu Thương của phủ Thần Hầu.

Sau đó lại nghe thấy Khúc Tiểu Thương cười nói:

- Bạch Đà chủ, không biết Chu Tước trưởng lão của quý bang có ở đây không? Ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Chu Tước trưởng lão.

- Thật ngại quá, Chu Tước trưởng lão bận rộn công việc, nếu như Khúc giáo úy có chuyện gì gấp không thể thương lượng với ta vậy thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ chuyển lời lại cho trưởng lão.

Bạch Thánh Hạo nói.

Khúc Tiểu Thương cười ha ha nói:

- Hình như Bạch Đà chủ có chút bất mãn với Khúc mỗ thì phải, phải chăng là Khúc mỗ đã làm sai cái gì đó khiến Bạch Đà chủ không hài lòng?

Bạch Thánh Hạo đáp lại:

- Khúc giáo úy hiểu lầm rồi, Bạch mỗ sống sót sau tai nạn nên cảm thán nhân sinh vô thường thôi, làm gì có chuyện bất mãn với Khúc giáo úy chứ!

Sau đó y lại hỏi lại:

- Không biết Khúc giáo úy tới đây có chuyện gì không?

Khúc Tiểu Thương trả lời:

- Nếu Bạch đã chủ đã muốn biết, vậy cũng không vấn đề gì, chỉ có điều chuyện này tốt nhất là không nên đều quá nhiều người biết, không biết Bạch Đà chủ có thể một mình nói chuyện với Khúc mỗ không?

Bạch Thánh Hạo do dự một chút rồi hạ lệnh:

- Các ngươi lui xuống trước đi!

Sau khi Thượng Quan Lăng Phong dẫn mọi người đi ra ngoài, Tề Ninh lại nghe thấy tiếng đóng cửa, trong nháy mắt đại sảnh yên lặng như tờ, ngay sau đó là tiềng nói của Bạch Thánh Hạo:

- Khúc giáo úy, nơi này chỉ có ta với ngài, ngài có chuyện gì cứ việc nói.

Trong lòng Tề Ninh vô cùng nghi hoặc, thầm nghĩ tên Khúc Tiểu thương này cứ tỏ ra thần thần bí bí rồi lại còn muốn nói chuyện với một mình Bạch Thánh Hạo, không biết rốt cuộc là chuyện gì mà phải thần bí như vậy! Thấy Chu Tước trưởng lão bình tĩnh lắng nghe, hắn cũng lập tức tập trung tinh thần…

 

0.10436 sec| 2462.031 kb