Nha hoàn ở bên mở to hai mắt, cảm thấy Hầu gia và Tam phu nhân nói chuyện rất có tài nghệ, hai người đều chỉ mỗi người đặt một quân cờ, đã nói tấn công phòng thủ gì đó, Tam phu nhân còn nói phòng thủ kiên cố, nhưng nàng cảm thấy nhìn thế nào cũng không ra phòng thủ kiên cố.
Cố Thanh Hạm tiện tay đặt một quân cờ trắng, Tề Ninh cũng đặt một quân ở bên cạnh, vẫn cười nói:
- Phòng thủ kiên cố? Tam nương, nương đã từng nghe nói trong thiện hạ có thành trì không thể công phá hay chưa?
Hắn một tay nâng cằm, nhìn chằm chằm bàn cờ:
- Trong thiên hạ này không có thành trì nào không công phá được, chỉ xem quyết tâm của người công thành như thế nào, chỉ cần quyết tâm, loại trừ muôn vàn khó khăn, cho dù tường đồng vách sắt, cuối cùng cũng sẽ có chỗ sơ hở.
- Không có khả năng.
Cố Thanh Hạm hơi tức giận nói:
- Quyết tâm của người công thành có mạnh đến thế nào đi chăng nữa, thế nhưng chỉ cần người thủ thành hạ quyết tâm muốn chết, thành còn người còn, thành phá người vong.
Nàng cắn chặt cặp môi đỏ mọng, liếc nhìn Tề Ninh:
- Dù sao ta nhất định tử thủ thành trì, chắc chắn không cho ngươi xích tới gần.
Tề Ninh lại bình tĩnh tự nhiên, thản nhiên nói:
- Tam nương, nương đã xuất hiện sơ hở rồi, cửa động mở rộng ra, ta không muốn vào cũng không thể được rồi.
Nói xong, hắn muốn đặt một quân cờ đen xuống.
Cố Thanh Hạm liếc nhìn bàn cờ, lúc này mới phát hiện trong khi mình nói chuyện với Tề Ninh, Tề Ninh đã bốn góc chéo tuyến, bản thân nàng đặt cờ bởi vì tâm không tập trung mà hỗn loạn, lúc này dù Tề Ninh đặt cờ ở đâu, đều có thể nhẹ nhàng thắng được. Mắt thấy quân đen của Tề Ninh sắp buông xuống, lòng nàng quýnh lên, hai tay che bàn cờ, vội la lên:
- Không được không được, cái này không tính!
Tề Ninh mở to hai mắt, cười tủm tỉm nói:
- Sao lại không tính? Ta cũng không đùa giỡn, thận trọng từng bước, nương sắp thua rồi, thì muốn chơi xấu hay sao?
Đôi má Cố Thanh Hạm nóng lên, lắc lắc hai cái, làm rối quân cờ, lúc này mới nói:
- Ta chỉ để ý nói chuyện với ngươi, cho nên dù sao không tính, lại chơi một ván.
- Tam nương, nương nói là nương phòng thủ kiên cố, thế nhưng ta vừa nói mấy câu, lòng nương liền hỗn loạn.
Tề Ninh nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp trong trắng lộ hồng.
- Đây may mắn chỉ là đánh cờ, lỡ như là chuyện khác, chẳng phải nương thúc thủ chịu trói sao?
Cố Thanh Hạm trừng mắt lườm Tề Ninh một cái, nói:
- Ta thúc thủ chịu trói lúc nào, ta… !
Nàng liếc nha hoàn bên cạnh một cái, hơi ổn định cảm xúc, mới nói:
- Ta chỉ là không chú ý một chút, mới bị ngươi thừa dịp chỗ trống một lần, thế nhưng ta phản ứng kịp thời, cũng không để ngươi thủ thắng. Có một lần giáo huấn, đã biết rõ tâm tư của ngươi, cẩn thận gấp bội, đề phòng nhiều hơn, đương nhiên không có vấn đề. - Tam nương tự tin như vậy?
- Không tin có thể thử một lần.
Cố Thanh Hạm hừ lạnh một tiếng, dọn dẹp bàn cờ, lại đặt một quân cờ trắng, ngẩng đầu khiêu khích nhìn Tề Ninh.
Tề Ninh cười ha ha, hoạt động hai tay một chút, nói:
- Tam nương, chúng ta phải nói rõ, nương sai lầm một lần, ta không công đến cùng, thế nhưng cũng chỉ có thể đổi ý lần này, có cơ hội thứ hai, ta tuyệt đối sẽ không buông tha, đến lúc đó nương cũng đừng chơi xấu đổi ý.
Hàm răng trắng nõn của Cố Thanh Hạm cắn đôi môi đỏ mọng, đưa tay trêu chọc một túm tóc bên quai hàm, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm bàn cờ, hết sức chuyên tâm đánh cờ.
Cố Thanh Hạm vốn giỏi về đánh cờ, cũng hết sức quen thuộc Ngũ Tử Kỳ, nàng nghiêm túc quả thực khó đối phó. Hai người ngươi tới ta đi, đều không cho đối phương cơ hội, dù là Tề Ninh hay Cố Thanh Hạm, đều là người thông minh lanh lẹ, một khi hết sức chăm chú, quả thực khó mà tìm được sơ hở của đối phương.
Sau một lát, trên bàn chờ xuất hiện quân cờ chằng chịt, trắng đen xen kẽ, giống như đan lưới.
- Kỳ nghệ của Tam nương quả nhiên ghê gớm.
Tề Ninh nhịn không được khen ngợi.
Lúc này Cố Thanh Hạm mới lộ vẻ đắc ý, môi anh đào nở nụ cười vui vẻ:
- Thế nào? Ta đã nói ta phòng thủ là tường đồng vách sắt, ngươi tuyệt đối không có cơ hội.
- Thế thì chưa chắc.
Tề Ninh nâng cằm lên, nhìn chằm chằm bàn cờ nói:
- Tam nương, nương xem hai quân cờ trắng đen quấn lấy nhau, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, mặc dù tạm thời còn chưa phân thắng bại, thế nhưng đã xen vào một chỗ, phân cũng không phân ra.
Hắn nhìn khuôn mặt mê người của Cố Thanh Hạm một cái:
- Chỉ cần ở cùng một chỗ, cơ hội sớm muộn đều có thể xuất hiện, chỉ là xem có đủ kiên nhẫn hay không.
Cố Thanh Hạm nhíu đôi mày thanh tú, khuôn mặt đẹp tràn ngập vẻ buồn bực, đột nhiên đứng dậy, hơi tức giận nói:
- Không chơi nữa.
Nha hoàn hơi kỳ quái, thầm nghĩ cảm xúc của Tam phu nhân hôm nay thực cổ quái, không phải đang nói chuyện rất vui với tiểu Hầu gia hay sao, sao lại đột nhiên nổi giận? Hơn nữa bình thường Tam phu nhân là người vui buồn không lộ, rất ít khi nổi giận, cũng chưa từng thấy nàng nổi giận với tiểu Hầu gia, tình hình hiện giờ hơi không đúng.
Tề Ninh không nóng không vội, cười nói:
- Tam nương nhận thua sao?
- Ta thua lúc nào?
Cố Thanh Hạm tức giận nói:
- Không có thua không có thắng, tối đa cũng chỉ là ngang tay, dù sao cũng sẽ không để ngươi chiếm được tiện nghi gì.
- Nếu như bây giờ Tam nương rời đi, thì giống như đã giao thế cục bàn cờ vào tay ta.
Tề Ninh cầm một quân cờ đen, nhàn nhã tự đắc:
- Cả bàn cờ này do ta khống chế, ta muốn đánh thế nào thì đánh, chắc chắn chiến thắng.
- Ngươi!
Cố Thanh Hạm tức giận nói:
- Ngươi thích chơi thế nào thì chơi, dù sao ta không quan tâm!
Nàng giậm chân một cái, thở phì phò lắc mông rời đi. Nha hoàn thấy thế, vội vàng đi theo sau.
Tề Ninh nhìn thân hình đẫy đà yểu điệu của Cố Thanh Hạm, khóe miệng mỉm cười, tự nhủ:
- Sự kiên nhẫn của nương cuối cùng không sánh nổi ta.
Hắn lướt qua bàn cờ, đặt quân đen xuống, cười nói:
- Ta thắng rồi!
Ngày tiếp theo, Tề Ninh hơi mệt mỏi, sau khi dùng cơm buổi tối, hắn trở lại phòng mình, lấy Kiếm Đồ ra xem một lần, những chiêu thức trong kiếm đồ này hắn đều nhớ kỹ trong lòng, qua mỗi lần, lại nhớ kỹ một phần.
Trong lúc mơ màng, bất giác tiến vào mộng đẹp.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy trên người hơi lạnh, hắn mở mắt ra, ngọn đèn trong phòng vẫn sáng, chỉ là không biết cửa sổ mở ra lúc nào.
Tề Ninh khẽ giật mình, nhíu mày, lập tức cảm thấy không đúng.
Mỗi lần sau khi vào phòng, chuyện đầu tiên hắn làm chính là đóng chặt cửa. Nếu như hắn nhớ không lầm, cửa sổ đã đóng lại, tuyệt đối không thể tự mình mở ra.
Thế nhưng giờ phút này cửa sổ kia rõ ràng mở rộng, đêm đông lạnh lẽo, từng đợt gió lạnh từ ngoài cửa sổ tràn vào phòng, chẳng trách đêm hôm khuya khoắt hắn bị lạnh tỉnh dậy.
Đột nhiên thân thể Tề Ninh chấn động, bỗng nhiên quay đầu, nhìn trên ghế cách đó không xa có một người ngồi đó, hắn kinh ngạc, không khỏi lui về sau hai bước.
Bóng trắng vô cùng dễ thấy, Tề Ninh mới mơ màng cũng không thấy rõ, lúc này nhìn thoáng qua lại cảm thấy bóng trắng kia giống như quỷ mị, nhưng Tề Ninh biết rõ đó tuyệt đối không phải là quỷ.
Hắn thầm mắng trong lòng, phủ Cẩm Y Hầu này rốt cuộc là nơi nào, chẳng lẽ là chợ bán thức ăn, tại sao ai cũng có thể lặng yên không tiếng động tiến vào phòng mình.
Nếu đối phương có ác ý trong lòng, hắn chết cũng không biết chết thế nào.
Hắn buồn bực trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn duy trì tỉnh táo, nhìn kỹ một chút. Người kia ngẩng đầu lên, mỉm cười với Tề Ninh, trông thấy gương mặt đó, Tề Ninh càng kinh hãi. Hắn vạn lần không ngờ tới, người trước mắt này, chính là người áo trắng đi mà không chào lần trước.
Hắn tốt bụng để người áo trắng đi cùng xe ngựa, thậm chí còn mời người áo trắng cùng ăn một bữa cơm, thế nhưng trên nửa đường, người này ngay cả nói chuyện cũng không, liền biến mất không thấy, chỉ để lại một chiếc vòng cổ.
Tề Ninh vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy người này, lại không thể tưởng được gã bỗng nhiên xuất hiện ngay trong phòng mình.
- Là ngươi?
Tề Ninh không khỏi tiến lên hai bước, nhìn người áo trắng, trên tay ngọc trong suốt như ngọc, đang cầm Kiếm Đồ mình xem trước đó.
Sắc mặt hắn biến đổi, Kiếm Đồ này chính là bí mật của hắn, chưa từng xem trước mặt người khác, nhớ rõ tối qua sau khi xem xong, hắn còn thu lại dưới gối đầu trên giường.
- Trả lại cho ta!
Tề Ninh buồn bực trong lòng, thầm nghĩ người này lại không hiểu quy củ như vậy, không nói tiến vào phòng mình giống như u hồn, lại còn trộm Kiếm Đồ của mình.
Tề Ninh cảm thấy lá gan của mình quả thực đạt tới một độ cao mới, khuya khoắt một bóng người quỷ dị xuất hiện trong phòng, chỉ cần là người chắc chắn hồn bay phách lạc, Tề Ninh cảm thấy mình không hô thành tiếng, lại có thể duy trì tỉnh táo, đã rất giỏi rồi.
Gió lạnh ngoài cửa sổ thối vào, ngọn đèn dầu trên bàn chớp chớp, chiếu vào gương mặt trắng nõn như tuyết của người áo trắng, càng biểu lộ trơn bóng như ngọc.
Người áo trắng cười nhẹ nhàng, lúc gã cười, xinh đẹp động lòng, gã cuộn Kiếm Đồ, đưa tới.
Tề Ninh cẩn thận nhích tới gần, thò tay cầm lấy Kiếm Đồ, lúc này mới hỏi:
- Ngươi vào bằng cách nào?
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền cảm thấy mình quả thực là nói nhảm, cửa sổ bên kia mở rộng, người áo trắng đương nhiên vào từ cửa sổ.
Quả nhiên, người áo trắng hé miệng cười, giơ tay chỉ cửa sổ.
Tề Ninh thấy thần sắc đối phương bình thản, không giống có ác ý gì, hơn nữa nếu đối phương quả thực muốn ra tay với mình, mình căn bản không cách nào tỉnh lại.
Hắn do dự một chút mới hỏi:
- Tại sao ngươi biết ta ở đây?
Ngươi khuya khoắt chạy vào phòng ta, là muốn làm gì?
Dưới ngọn đèn dầu, hắn thấy da thịt người áo trắng non mỡ, sóng mắt mê người, cuối cùng nhịn không được nói:
- Nửa đêm, cô nam quả nữ ở chung một phòng, chẳng lẽ ngươi không sợ hãi?
Người áo trắng nghe vậy, lông mày nhíu chặt, trong mắt lộ vẻ tàn khốc, chẳng qua gã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, chậm rãi đứng dậy.
Người này có thể lặng yên không tiếng động chạy tới phòng mình, ngay cả mình cũng chưa hề phát giác, Tề Ninh biết rõ võ công của người này chắc chắn cực cao, lần trước chỉ sợ mình nhìn lầm.
Thấy gã bỗng nhiên đứng dậy, hắn theo bản năng lui lại hai bước, đang muốn nói chuyện, lại thấy bóng người áo trắng kia đột nhiên nhoáng một cái, Tề Ninh cảm thấy hoa mắt, còn chưa hiểu rõ xảy ra chuyện gì, liền phát hiện người áo trắng kia đã gần mình trong gang tấc, mỹ quan tinh xảo và gò má trắng nõn kia ngay trước mắt mình.
- Ngươi… !
Hắn còn chưa nói xong, liền cảm thấy đầu xiết chặt, trước mắt lập tức biến thành màu đen, trong lòng thầm mắng một câu, liền không cảm thấy gì nữa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo