Vương Tường vỗ đầu một cái:
- Hầu gia thứ tội, trước khi cô nương đi quả thực có nhắc tới Hầu gia, còn để lại một phong thư. Cô nương nói Hầu gia chưa chắc sẽ tới, nếu Hầu gia không tới thì phong thư cứ để lại trên thuyền.
Nhưng nếu Hầu gia đã tới, nhất định phải đưa phong thư tới tận tay ngài. Hầu gia, ngài chờ một chút, tiểu nhân sẽ lấy phong thư.
Thật ra chính Tề Ninh cũng không tự tin chút nào về việc Trác Tiên Nhi có nhớ mình hay không.
Tề Ninh chưa bao giờ cảm thấy nghĩ mình có thể khiến cho trái tim nữ tử ôm tình cảm với mình đến chết không đổi. Hắn cũng hiểu, tâm tư của nữ nhân rất khó nắm bắt, mà nữ nhân trong chốn gió trăng, muốn có được chân tình từ các nàng thật sự khó càng thêm khó.
Đêm đó Trác Tiên Nhi nhu tình như nước, dịu ngoan như mèo, nhưng hắn tuyệt đối không cảm thấy nàng sẽ chung tình với mình.
Rất nhanh, Vương Tường đi ra, nhảy lên bờ, hai tay dâng lên một phong thư. Tề Ninh nhận lấy, thậm chí còn ngửi thấy hương thơm từ giấy thoang thoảng.
Hắn xem bì thư, bên trên chỉ có hai câu thơ:
“Khả ái điệp lai vong hữu trí. Tri tâm nhân khứ nguyệt vô liêu”.
(Con bướm xinh đẹp bị gió cuốn đi, trái tim chỉ đập qua ngày).
Tề Ninh hơi cau mày. Hai câu thơ này đêm đó hắn đã từng nghe nàng ngâm, lòng hơi chùng xuống.
Hắn cất lá thư vào lòng, cười nói:
- Khi nào Tiên Nhi cô nương về, ngươi nói với ta một tiếng.
- Hầu gia yên tâm, cô nương vừa về tiểu nhân sẽ lập tức tới báo.
Hầu gia có muốn lên thuyền uống chén trà không?
- Không cần.
Hắn lắc đầu. Trác Tiên Nhi không có trên thuyền, hắn cũng không ở lại nữa, cưỡi ngựa về Hầu phủ.
Vừa vào cửa, hắn được Hàn Thọ mới được giao làm Tổng quản Hầu phủ không lâu ra chào đón, thấp giọng báo:
- Hầu gia, Lục gia đã tới, mang theo không ít lễ vật.
- Lục gì?
Tề Ninh ngạc nhiên hỏi:
- Lục gia nào?
- Tề Tùng Tề Lục gia.
Tề Ninh sững sờ. Chớp mắt hắn hiểu ra, hai đứa con trai của Tam lão thái gia Tề gia, một người tên Tề Tùng, một người tên Tề Bách.
Tề Ninh cũng có chút ấn tượng với Tề Tùng, cười lạnh hỏi:
- Y tới làm gì? Tam phu nhân đâu?
- Tam phu nhân chưa ra. Lão nô nói Hầu gia cũng không có ở trong phủ, nhưng Lục gia vẫn không đi, còn nói phải chờ Hầu gia về.
- Là tới gây chuyện sao?
Tề Ninh nghe nói là người phòng ba của Tề gia tới, nén lửa giận trong lỏng. Nếu không phải mình bất ngờ xuất hiện, không biết Cố Thanh Hạm sẽ bị cha con Tam lão thái gia khi dễ tới mức nào rồi.
- Y đang ở đâu?
- Đang chờ ở đại đường, đã chừng hơn một canh giờ rồi. Hàn Thọ nói:
- Hôm nay xem ra Lục gia đến đây không phải là để gây chuyện, mang theo bao lớn bao nhỏ tới.
Tề Ninh cười lạnh không nói gì nữa, đi thẳng vào nội đường.
Trong nội đường hoàn toàn im ắng lặng lẽ, chỉ thấy thân hình Tề Tùng đang dựa vào ghế, ngửa đầu ngáy khò khò, hẳn là đang ngủ.
Tề Ninh nhìn lướt qua, quả nhiên thấy trên bàn bày không ít quà tặng, bèn chậm rãi đi tới, ngồi xuống đối diện Tề Tùng, bắt chéo chân, nhìn thẳng vào y, ho khan hai tiếng.
Ai ngờ Tề Tùng ngủ rất sâu, ho mấy tiếng vẫn không thấy phản ứng gì. Tề Ninh không rảnh ngồi đây với người này, bèn vỗ mạnh lên bàn trà “Chát” một cái. Tề Tùng đang ngủ mơ giật mình suýt nữa ngã xuống đất, luống cuống tay chân đứng lên, thấy Tề Ninh ngồi đối diện vội vàng sửa sang lại quần áo một chút, bưng chén trà uống ực một cái, mới đặt xuống cười tủm tỉm:
- Ninh Nhi về rồi!
- Ninh Nhi?
Tề Ninh giật giật quần áo của mình, thản nhiên nói:
- Đây là tên ngươi có thể gọi sao?
Tề Tùng cười cười theo, nói:
- Là Lục thúc sai. Lục thúc nên gọi con là Hầu gia mới phải. Ha ha, gần đây Hầu gia khỏe chứ?
Tề Ninh không đổi sắc:
- Có lời cứ nói, không cần quanh co lòng vòng.
- Không có việc gì lớn.
Tề Tùng cười cười:
- Hầu gia nhận tước vị, lại trở thành Thống lĩnh Hắc Lân Doanh, đây là vinh quang của Tề gia ta.
Cho nên Lục thúc đại diện già trẻ Tề gia tới đây chúc mừng con.
Đúng rồi, tối nay bên kia chúng ta thiết yến ăn mừng Hầu gia!
- Chậm đã!
Tề Ninh giơ tay:
- Chờ một chút, ngươi nói gì ta không hiểu. Ngươi nói ta trở thành Thống lĩnh Hắc Lân Doanh là vinh quang của Tề gia là sao?
Tề Tùng ghé sát vào, khuôn mặt phì nộn nhăn nheo vẽ thành nét cười đầy ân cần:
- Hầu gia biết rồi còn cố hỏi nữa.
Hắc Lân Doanh là do một tay Tề gia chúng ta tạo ra, hôm nay Hầu gia đã làm tới Thống lĩnh Hắc Lân Doanh, đương nhiên đây là vinh quang của Tề gia chúng ta. Gia phụ, à, Tam lão thái gia vui mừng không thôi, vẫn luôn khen Hầu gia có tiền đồ.
Y vung nước miếng khen ngợi, tựa hồ như đã quên mất mới cách đây không lâu Tề Ninh đã một đao chặt đứt quan hệ với cả tộc Tề gia.
- Ha ha ha. Đây là vinh quang của phủ Cẩm Y Hầu, không có bất cứ quan hệ nào với Tề gia. Ta nói này Tề Tùng, ngươi cũng không phải quá già, sao có thể dễ quên như vậy? Phủ Cẩm Y Hầu và Tề gia không còn bất cứ quan hệ nào nữa rồi. Cho dù ta có phải xin ăn dọc đường cũng không phải là nỗi nhục của Tề gia, ta thăng chức cũng không phải vinh quang của Tề gia. Ngươi nghe rõ chưa?
Tề Tùng mặt rất dày, không hề xấu hổ chút nào, vẫn cười nói:
- Hầu gia, con nói vậy là sao chứ.
Lần trước chỉ là làm chơi cho vui thôi, Tề gia sao có thể thật sự cắt đứt quan hệ với phủ Cẩm Y Hầu?
Đều là huyết mạch tương liên, đập vỡ xương cốt vẫn còn gân, dù sao cũng không thể phân ra được.
Y chỉ chỉ đám lễ vật trên bàn:
- Con xem xem, chỗ kia là Tam lão thái gia phân phó chúng ta đặt mua đấy. Đây là tâm ý của Tam lão thái gia và chúng ta, nhất định con phải nhận đấy.
- Có thể đáng bao nhiêu bạc chứ?
Tề Ninh nhìn sang.
Tề Tùng sững sờ, lập tức nhếch miệng cười:
- Nhiều thì không nói là nhiều nhưng cũng được một nghìn tám trăm lượng bạc ròng đấy. Đều là người nhà mình, Hầu gia cũng không cần ngại ít.
- Vẫn là hơi ít đấy. Lần trước các ngươi mang thuế ở Giang Lăng về chứa chấp ở nhà mình, ta phái người lấy về, các ngươi vẫn giữ được thuế năm trăm hộ. So với ít bạc như vậy, các ngươi vẫn còn lại không ít đâu.
Tề Tùng khẽ giật mình, lập tức hơi xấu hổ.
- Ta chẳng có ưu điểm gì, chỉ có một là nói lời giữ lời.
Tề Ninh chậm rãi nói:
- Nể mặt lão Hầu gia và Đại Tướng quân, thuế năm trăm hộ kia để cho vị Tam lão thái gia kia nhà các ngươi giữ lại dưỡng lão, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bản Hầu đã nói, phủ Cẩm Y Hầu và Tề gia chặt đứt quan hệ, như vậy đương nhiên từ nay về sau không cần trợ cấp các ngươi nữa.
Hắn cười nhạt:
- Ta cũng nghe nói mấy năm nay phòng ba nhà các ngươi đã có nhiều vụ mua bán ở Kinh thành, gia tài giàu có hơn cả phủ Cẩm Y Hầu chúng ta, nhưng chỉ có thuế năm trăm hộ các ngươi vẫn không nỡ bỏ đấy.
Tề Tùng vội nói:
- Hầu gia, cái này… ôi, đều là một nhà, vẫn không nên tổn thương hòa khí. Hôm nay ta tới đây thật ra cũng là muốn tới bồi tội thay bọn họ. Trước kia mọi người cũng có vài lần to tiếng, nhưng nói cho cùng cũng là vì tiền đồ đại tộc Tề gia.
- Kể cả ngươi chỉ có đọc hai quyển sách cũng nên hiểu đạo lý bát nước đổ đi chứ?
Tề Ninh hết kiên nhẫn, nổi nóng:
- Ha ha, Lục gia, đồ đó, ngươi cứ để lại. Người, thì có thể đi rồi.
Tề Tùng há to miệng, ánh mắt có hơi giận dữ, nhưng vẫn cố nén lại, miễn cưỡng cười gượng:
- Hầu gia, ta biết trong lòng con vẫn không thoải mái, nhưng dù sao con cũng nên nể mặt chúng ta một chút. Con thăng chức cao quan, rốt cuộc không phải vẫn cần người nhà hỗ trợ sao? Người ngoài làm sao có thể ổn định bằng người nhà được?
Tề Ninh cảm thấy lời nói này của Tề Tùng còn có một ý nghĩa khác, bèn mỉm cười hỏi:
- Lục gia nói vậy là có ý gì? Hôm nay ngươi tới đây có phải còn có chuyện khác không?
Thấy giọng nói của hắn không còn lạnh như băng như trước nữa, Tề Tùng tiến lại gần hơn, nghiêm mặt nói:
- Hầu gia, thật ra là có một chút chuyện cần làm phiền con. Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ cần con khoát tay nói một câu thôi.
- A. Chuyện gì?
- Con còn nhớ Phúc Nhi chứ?
Chính là tiểu tử nhà ta kia, hai tháng trước vừa tròn mười sáu, đã trưởng thành rồi, thông minh hiếu học, từ nhỏ đã thích quyền cước, ha ha, còn thích đọc binh thư nữa.
Con không biết chứ, đôi khi nó còn đọc binh thư tới tận nửa đêm, so với kẻ làm cha như ta, còn giỏi hơn cả trăm lần.
Tề Ninh lập tức hiểu, liếc y một cái:
- Ý của ngươi rốt cuộc không phải là muốn tiến cử con trai vào Hắc Lân Doanh chứ?
Tề Tùng hớn hở:
- Đúng đúng đúng, vẫn là con hiểu tâm tư Lục gia. Không sai, Phúc Nhi xem ra chính là nhân tài để đào tạo đó. Thấy thân hình nó không ai là không khen đâu. Nó cũng là huynh đệ của con. Lục thúc nghe nói Hắc Lân Doanh muốn chiêu mộ nhân thủ, vừa vặn để cho Phúc Nhi theo con tòng quân học hỏi kinh nghiệm. Có nó giúp đỡ, huynh đệ đồng lòng, một công đôi chuyện. Ha ha ha, cũng không cần cho nó làm đại quan sớm làm gì, cứ cho nó làm một tiểu quan trên chừng trăm người là được, về sau lập được công lao sẽ dần dần thăng tiến.
- Ngươi muốn cho con trai ngươi vào Hắc Lân Doanh tòng quân?
Tề Ninh cười tủm tỉm:
- Thật ra như vậy cũng không có gì không tốt. Nhưng ngươi phải nghĩ cho kỹ, tiến vào binh doanh rồi không phải trò đùa đâu, hết thảy đều phải dựa theo quân pháp, không thể nói đến là đến nói đi là đi.
- Đúng vậy đúng vậy.
Tề Tùng chỉ cần Tề Ninh đồng ý, vui mừng không thôi:
- Lục thúc cũng biết con thông tình đạt lý mà. Ta sẽ về nói với Phúc Nhi, bảo nó chuẩn bị một chút, sau này vẫn cần con chiếu ứng hơn.
- Chờ một chút, ta còn chưa nói xong.
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Trong quân quy Hắc Lân Doanh có ghi, ra trận giết địch, tướng lĩnh phải xông lên trước nhất. Nếu ai sợ địch không tiến, lập tức giết chết không luận tội. Còn nữa, sau khi Hắc Lân Doanh xây dựng, ta thấy ở lại binh doanh luyện binh sẽ tiến bộ rất chậm chạp, cần phải kéo ra tiền tuyến, hoặc là luyện tập cùng người Bắc Hán, hoặc là tìm một vài nơi có nạn trộm cướp tiêu diệt. Đại chiến bên kia sông Hoài vừa dứt, trộm cướp rất đông, nếu là động đao thật thương thật, khó tránh khỏi sẽ có người chết đấy. Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Nụ cười trên mặt Tề Tung lập tức cứng lại:
- Còn... còn phải ra trận giết địch sao?
Tề Ninh cười lạnh:
- Sao nào? Ngươi cho rằng cho con trai ngươi tham gia quân ngũ để thăng chức cao quan hả?
Hắn đứng dậy:
- Mặc dù phủ Cẩm Y hầu không có liên quan gì với Tề gia các ngươi nữa, nhưng nếu ngươi muốn đưa con trai tới nhập quân binh, ta sẽ đối xử công bằng, sẽ không ghét bỏ gã. Nhưng nếu thật sự phải ra tiền tuyến, là chết hay bị thương, ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý. Nếu có bản lĩnh thật sự, có lẽ sẽ một bước lên mây thật đó. Hắc hắc, nếu chỉ là một phế vật, ngươi không nên đưa ra làm lính làm gì, sẽ khiến gã đi chịu chết thôi. Ta nói rồi đó Lục gia, ngươi có thể nghĩ lại.
Ps: Có người hỏi quyển sách này đến cùng là lịch sử hay võ hiệp, xin trả lời là trong truyện này cái gì cũng có: lịch sử, võ hiệp, tranh đấu giữa các nước, âm mưu quỷ kế trong triều đình, ân oán tình cừu trong giang hồ, phong nguyệt mỹ nhân… có tuốt! (SM) Thank You to kobayashimidori For This
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo