Lúc Tề Ninh chậm rãi tỉnh lại, hắn lập tức ngồi dậy, nhìn chung quanh một chút, lại phát hiện hắn đang nằm trên giường của mình ở phủ Cẩm Y Hầu, trên người vẫn đắp chăn bông, ngọn đèn trên bàn đã sớm tắt, mà cửa sổ vốn mở ra lúc này đã bị đóng lại.
Tề Ninh nhíu mày, nghĩ tới điều gì, quay người xốc gối đầu lên, phát hiện Kiếm Đồ vẫn hoàn hảo không hề tổn hại ngay phía dưới gối đầu. Hắn chậm rãi buông gối, đưa tay sờ trán, đêm qua gặp gỡ người áo trắng vô cùng rõ ràng, thậm chí cuối cùng vì sao hắn hôn mê cũng đều rõ ràng, chẳng lẽ hết thảy đều chỉ là nằm mơ?
Hai tay hắn đặt lên miệng, hà hơi hai cái, một mùi máu tanh xông lên mũi, đúng là mùi máu con rắn trắng kia, lúc này hắn xác định, hết thảy việc xảy ra đêm qua không phải nằm mơ, mà là sự thật.
Hắn vén chăn lên nhìn quần áo trên người mình, vẫn bộ đồ tối qua, hắn hơi trầm ngâm, hiểu được có lẽ sau khi mình hôn mê, được người áo trắng đưa trở về.
Cảm giác thiêu đốt ở ngực không còn lại gì, Tề Ninh vận nội lực một chút, không khác biệt ngày thường, chân khí trong cơ thể tăng trưởng hay suy yếu, hiện giờ Tề Ninh đều có thể cảm nhận được, cảm giác nội lực không hề yếu đi, cũng không tăng cường, hắn hơi nghi hoặc một chút, tối qua người áo trắng điều động nội lực qua lại nhiều lần, cũng không biết nàng rốt cuộc muốn giở trò gì.
May mà nội lực cũng không suy yếu, Tề Ninh lại hơi thở phào nhẹ nhõm.
Hai cánh tay hắn gối lên đầu, nhưng bụng đầy nghi vấn, trong lòng nghĩ người áo trắng kia quen thuộc hoàng cung Đại Sở như vậy, đây đương nhiên không phải người bình thường. Hơn nữa người áo trắng da thịt non mỡn, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất phiêu dật thoát tục, vừa nhìn cũng không phải phàm phu tục tử, chẳng lẽ người này có liên hệ gì với hoàng tộc Đại Sở?
Đừng nói người bình thường, ngay cả vương công quý tộc quan to hiển quý trong triều đình, cũng không có khả năng quen thuộc hoàng cung như vậy.
Người kia uống máu rắn trắng, đó là vì sao?
Nghĩ đến những câu nói khó hiểu của người áo trắng kia, đến giờ Tề Ninh vẫn nhớ rõ ràng, không biết trong đó rốt cuộc có ý gì.
Trong khi suy nghĩ, hắn mơ màng ngủ, chờ lúc tỉnh lại, mặt trời đã sớm lên cao, hắn đứng dậy gọi người tới rửa mặt một phen, Hàn Thọ đã tới bẩm:
- Hầu gia, Trác tiên sinh phái người tới hỏi lúc nào Hầu gia rảnh rỗi, rút thời gian tới thư viện Quỳnh Lâm một chuyến.
Tề Ninh nghĩ trong lòng khoảng thời gian này bận rộn váng đầu, thiếu chút nữa quên mất thư viện Quỳnh Lâm. Hiện giờ hắn là tiên sinh của thư viện Quỳnh Lâm, cũng nhận lời Trác Thanh Dương có thời gian sẽ đi qua thuyết giáo một phen, sau lần đó, đã khá lâu rồi chưa từng đến đó.
Trong đầu hắn lập tức nhớ tới khuôn mặt thanh tú của Tiểu Dao, trong lòng lại hơi bận tâm.
Tô Tử Huyên khoa trương thân phận của mình ở thư viện Quỳnh Lâm, hung hăng càn quấy, lần trước hắn dạy dỗ đại tiểu thư điêu ngoa kia một phen trước mặt mọi người, cũng không biết Tô Tử Huyên có ghi hận mình trong lòng, thừa dịp mình không có mặt, phát tiết lửa giận lên người Tiểu Dao hay không.
Trái tim hắn dồn dập, cũng không chậm trễ, ăn điểm tâm, đi thẳng tới thư viện Quỳnh Lâm. Tiến vào thư viện, hắn tới trước căn nhà trúc gặp Trác Thanh Dương.
Lần này tới đây, thái độ của Trác Thanh Dương nhiệt tình hơn rất nhiều, Tề Ninh còn lo lắng mình làm nhục đệ tử Giang Tùy Vân của Trác Thanh Dương trước mặt mọi người tại diễn võ trường, Trác Thanh Dương sẽ sinh lòng bất mãn nhưng, từ đầu đến cuối lại không nghe thấy Trác Thanh Dương nhắc một chữ nào tới Giang Tùy Vân, hơn nữa thái độ ôn hòa, lúc này mới buông lỏng.
Khi hắn đến cư xá Quỳnh Lâm, các cô nương trong thư viện cũng đang chờ, đối với việc Tề Ninh đến, phần lớn các cô nương đều hết sức vui mừng. Tề Ninh đi vào thư đường nhìn lướt qua, nhìn tới góc hẻo lánh, muốn tìm Tiểu Dao nhưng lại thấy nơi đó trống rỗng, Tiểu Dao không ở trong thư đường.
Hắn nhíu mày, lập tức tìm Tô Tử Huyên, lại phát hiện ngay cả Tô Tử Huyên cũng không ở đây.
- Sao có người còn chưa đến?
Tề Ninh ho khan hai tiếng, chắp hai tay sau lưng hỏi:
- Tô Tử Huyên đi đâu rồi? Còn có, Tiểu Dao, sao cũng không ở đây?
Một cô nương tướng mạo thanh tú lập tức đáp:
- Tề tiên sinh, đã rất lâu rồi Tiểu Dao không đến thư viện, dường như trong nhà có việc. Tử Huyên… Tử Huyên vừa rồi nàng vẫn còn ở thư viện, không biết đi đâu rồi.
Tề Ninh làm tiên sinh của thư viện Quỳnh Lâm, người trong thư viện đương nhiên đã sớm biết, cho nên xưng hô Tề Ninh là tiên sinh.
Tề Ninh nghe cô nương này nói chuyện, hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng hiểu được. Tô Tử Huyên tránh mặt hắn không gặp, có lẽ bởi vì sợ hãi, cũng có lẽ bởi vì phản cảm, dù sao Tề Ninh cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét kia.
Thế nhưng việc Tiểu Dao không ở đây khiến Tề Ninh cảm thấy bất ngờ. Hắn nghĩ Tiểu Dao và mẫu thân nàng sống nương tựa vào nhau, trong nhà có việc, chẳng lẽ mẫu thân của nàng có chuyện gì?
Hắn suy nghĩ một chút, mới hỏi:
-Có ai biết trong nhà Tiểu Dao xảy ra chuyện gì không?
Các cô nương ngơ ngác nhìn nhau, phần lớn người không nói gì, chỉ có một số ít người cúi đầu.
Tề Ninh nhìn thấy liền hiểu được, chỉ vào một người trong đó nói:
- Ngươi đi theo ta.
Đồng bạn bên cạnh cô nương kia giật giật vạt áo nàng, chỉ chỉ Tề Ninh đang đi ra ngoài thư đường.
Cô nương kia khẽ giật mình, nhưng vẫn đứng dậy, ra khỏi thư đường.
Đến trong nội viện, Tề Ninh thấy cô nương phía sau hơi căng thẳng, hắn hòa nhã nói:
- Ngươi không cần căng thẳng, ta chỉ hỏi ngươi một chút về chuyện của Tiểu Dao thôi.
Cô nương cúi đầu, ừ nhẹ một tiếng.
- Đã bao lâu rồi Tiểu Dao không tới đây?
Cô nương do dự một chút, mới nói:
- Lần trước sau khi tiên sinh rời khỏi, ngày hôm sau Tiểu Dao đã không tới thư viện nữa, nghe nói Trác tiên sinh phái người đi tìm, cũng không có tin tức.
Tề Ninh khẽ giật mình, cau mày nói:
- Ngày hôm sau đã không đến rồi?
Là Tô Tử Huyên cản trở sao?
Thời gian này vô cùng mẫn cảm, trong nháy mắt Tề Ninh nghĩ có thể Tô Tử Huyên ngăn cản.
Cô nương vội đáp:
- Ta… ta không biết.
Cô nương có vẻ vô cùng căng thẳng.
Tề Ninh thần sắc lạnh lùng hỏi:
- Vậy ngươi có biết Tiểu Dao ở nơi nào?
Cô nương lắc đầu, thấy ánh mắt sắc bén của Tề Ninh nhìn mình chằm chằm, nàng bất an nói:
- Ta không biết, chẳng qua… chẳng qua có người khác biết.
Tề Ninh nói:
- Ngươi đi hỏi thăm một chút chỗ ở của Tiểu Dao, ta chờ ngươi ở nơi này.
Cô nương nọ không dám chậm trễ, vội vàng trở về thư đường hỏi thăm.
Trong lòng Tề Ninh cảm thấy Tiểu Dao không thể đến thư viện, tuyệt đối liên quan tới Tô Tử Huyên.
Hắn đoán rất có thể Tô Tử Huyên giận lây sang Tiểu Dao, lập tức cảm thấy có lỗi với Tiểu Da. Thời điểm này cũng không có tâm tư giảng bài cho các học sinh, cũng không có thời gian tìm Tô Tử Huyên hỏi cho rõ, chỉ muốn tìm Tiểu Dao tìm hiểu tình hình rồi nói sau.
Một lát sau cô nương kia quay trở lại, nói chỗ ở Tiểu Dao. Tề Ninh nói:
- Ngươi nói với Trác tiên sinh, ta có việc gấp đi trước, sau này lại tới.
Hắn cũng không có thời gian chào hỏi Trác Thanh Dương, rời khỏi thư viện, đi tới chỗ ở của Tiểu Dao.
Tiểu Dao ở tại ngõ Thanh Thủy, cách thư viện cũng không quá xa, chẳng qua Tề Ninh cũng không biết ngõ Thanh Thủy rốt cuộc ở nơi nào, nên vừa đi vừa hỏi thăm. Mặc dù thành Kiến Nghiệp là một tòa thành cổ, nhưng đã xây dựng thêm không ít, tổng thể mà nói, l
à sự kéo dài bố cục truyền thống, Hoàng thành ở phía thành nam, gần Hoàng cung là các nha môn, chỗ ở của trọng thần, phủ Cẩm Y Hầu ở phía đông Hoàng cung, cách Hoàng cung không xa.
Dù là thiên tử hay là trọng thần, mặc kệ họ có yêu dân hay không, tuy nhiên cũng không thể tách rời sự cung cấp thuế má của dân chúng. Một tòa cố đô, đương nhiên không thể thiếu được số lượng dân chúng nghèo hèn khổng lồ.
Phía bắc kinh thành chủ yếu là nơi thương gia tụ tập, trong phường có hẻm. Cửa bắc kinh thành thuộc về cửa chính, lưu lượng người qua lại mỗi ngày nhiều nhất, cho nên phía bắc theo ý nghĩa khác chính là thể diện của đế đô, tiến vào thành, đường đi rộng rãi, cửa hàng mọc lên san sát như rừng, khiến cho người ta có cảm giác phồn hoa như gấm.
Sinh sống ở thành bắc phần lớn là thương nhân giàu có và công tượng có tay nghề nhưng địa vị bình thường, dân chúng nghèo hèn thực sự, phần lớn tập trung ở thành tây.
Thư viện Quỳnh Lâm ở thành đông, ngõ Thanh Thủy cũng ở thành đông.
Tình hình thành đông phức tạp nhất, có phủ đệ của quan viên trong triều, cũng có rất nhiều thư viện, hội quán văn nhân cùng với nhạc phường ca kỹ phần lớn phân bố ở thành đông.
Thành bắc phồn hoa náo nhiệt nhất, mà thành đông bao la vạn tượng, đủ các tầng lớp khác nhau sinh sống.
Ngõ Thanh Thủy là một trong hàng trăm ngõ nhỏ ở thành đông, trong ngõ cũng có một vài cửa hàng, chẳng qua không náo nhiệt bằng thành bắc, hơn nữa làm ăn trông cũng rất vắng lặng.
Tề Ninh tìm người trong ngõ nghe ngóng nhà của Tiểu Dao, cũng dễ dàng hỏi thăm ra được, biết ngôi nhà sâu nhất trong ngõ, hắn cưỡi ngựa đi sâu vào trong ngõ, chợt nhìn thấy phía trước có mười mấy người đang đứng trong ngõ, thò đầu ra nhìn vào trong, có người khẽ bàn luận cái gì. Hắn tung người xuống ngựa, dắt bộ tới.
Nghe tiếng vó ngựa, có người quay đầu lại nhìn, thấy Tề Ninh áo gấm đai ngọc, còn dắt một con ngựa cao lớn, biết rõ không phải người thường, không khỏi giật giật người bên cạnh, ý bảo nhường đường.
Tề Ninh đi qua phía trước, thấy phía trước không xa, có hai ba người đứng trước cửa một gian nhà, một người tay cầm thiết chùy, vung lên đập xuống chiếc bàn gỗ trước cửa, qua mấy chùy, bàn gỗ kia đã vỡ thành mảnh nhỏ.
Hai bên ngõ Thanh Thùy phần lớn là nhà cửa một cửa hai phòng, cũng không tính rộng rãi, có cửa là chính đường, gian bên chỉ mở một cánh cửa sổ.
Tề Ninh hơi kỳ quái, thấy mọi người mặc dù đang xem náo nhiệt, nhưng cũng không có người dám đến gần, mấy người bên kia đều thân hình cao lớn, vẻ mặt hung ác.
- Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?
Tề Ninh khách khí hỏi thăm một người hơn năm mươi tuổi:
- Tại sao giữa ban ngày lại đập đồ ở nơi này?
Lão hán kia khoát tay thấp giọng nói:
- Vị công tử này, đừng chõ mõm vào, không thể đi qua, là muốn đòi nợ, cứ hai ba ngày lại tới đây. Ài, cô nhi quả mẫu, thực là đáng thương.
- Cô nhi quả mẫu?
Tề Ninh rùng mình:
- Ngôi nhà kia có phải nhà của Tiểu Dao?
- Tiểu Dao?
Lão hán nói:
- Đúng vậy, dường như cô nương kia gọi là Tiểu Dao, sao vậy, công tử quen biết à?
Lão còn chưa nói xong, đã thấy Tề Ninh xoay người lên ngựa, vung dây cương, giống như mũi tên rời cung, lập tức đến trước căn nhà, giọng nói lạnh lùng:
- Ai muốn chết, cứ việc đập xuống!
Lúc tuấn mã của hắn xông lại, đã có ba người chú ý, đều nhìn lại, người tay cầm chùy sắt lớn cũng ngừng tay, thấy một công tử thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, nghiêm nghị quát lớn, vốn khẽ giật mình, lập tức lại cười rộ lên, dường như không hề để ý tới bộ dạng áo gấm đai ngọc của Tề Ninh, một người đi đến cười nói:
- Làm sao, là muốn gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ sao?
Người này mặt ngựa, muốn diễn nhân vật phản diện cũng không cần hóa trang, chắc chắn là diễn xuất cực tốt. Hai người khác một cao một béo, người cao xoay vòng chùy sắt lớn trong tay, mặt mũi dữ tợn, vừa nhìn cũng không phải loại lương thiện.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo