Tề Ninh nhận hai chiếc bát, rồi trả lại hai viên xúc xắc cho Mã Lão Lục. Xong xuôi hắn mới tìm một ván gỗ còn dùng được, đặt hai viên xúc xắc cầm trên tay lên ván gỗ. Chưa đợi đám người Mã Lão Lục biết rõ là chuyện gì xảy ra đã úp một chiếc bát lên, rồi lập tức úp chiếc bát còn lạ xuống. Hai tay hắn đan xen lắc lắc vài cái rồi dừng lại.
Mã Lão Lục cau mày hỏi:
-Ngươi có ý gì?
-Ván cược đã bắt đầu rồi.
Tề Ninh đáp:
-Chỉ cần các ngươi đoán trúng xúc xắc nằm trong chiếc bát nào thì coi như các ngươi thắng.
Dường như Mã Lão Lục không tin vào lỗ tai mình, kinh ngạc hỏi lại:
-Chỉ… Chỉ đơn giản như vậy thôi ư?
-Vốn dĩ không hề phức tạp.
Tề Ninh nói tiếp:
-Sao hả? Mấy vị còn chưa chuẩn bị bắt đầu sao?
Ba người Mã Lão Lục ngơ ngác nhìn nhau, có chút không dám tin tưởng.
Mặc dù Tề Ninh mới giả vờ lắc lắc hai cái bát, nhưng tốc độ không hề nhanh, ba người bọn họ nhìn rõ mồn một, khẳng định viên xúc xắc kia ngay phía dưới cái bát lớn bên tay trái Tề Ninh.
Mã Lão Lục cau mày hỏi:
-Ngươi không hối hận chứ?
Tề Ninh cười đáp:
-Có chơi có chịu, ván cược đã định, dường như chẳng thể hối hận nữa rồi.
Tiểu Dao sửng sốt nhìn Tề Ninh, nhất thời cũng không biết Tề Ninh rốt cuộc có dự tính gì.
Tên mập kia cười hắc hắc một cái, không nói năng gì. Gã đưa tay định nhấc chiếc bát Tề Ninh đang đè tay trái lên thì bị Mã Lão Lục giơ tay ngăn lại. Tên mập ngẩn ra, sốt ruột nói:
-Đại ca, xúc xắc chắc chắn ở dưới tay trái của hắn, còn phải nghĩ ngợi gì nữa chứ?
Mã Lão Lục lại khẽ lắc đầu, không nhìn bát, chỉ nhìn Tề Ninh chằm chằm.
Tề Ninh bình tĩnh thong dong, nơi khóe miệng còn vẽ lên một nụ cười. Trong lòng Mã Lão Lục nhanh chóng xoay chuyển. Y thầm nghĩ tiểu tử này có vẻ không ngốc, trái lại còn có dáng vẻ sâu xa khó lường, sao lại có thể mở ra một ván cược ngu xuẩn thế này được chứ?
Chỉ cần có mắt thì đều có thể nhìn rõ vừa rồi hắn đặt xúc xắc dưới cái bát bên trái, điều này căn bản chẳng cần đắn đo suy nghĩ.
Nhưng càng như vậy, Mã Lão Lục càng cảm thấy kỳ lạ. Khi tên mập vội vàng hấp tấp định nhấc cái bát bên trái lên, Mã Lão Lục nhìn thấy trong mắt Tề Ninh ánh lên tia gian xảo. Y cười lạnh một tiếng, cúi người xuống, khẽ cười nói:
-Huynh đệ quả nhiên là người thông minh, xem ra cũng là một tay lão luyện. Chỉ tiếc là Mã Lão Lục ta ngày đêm bầu bạn cùng xúc xắc, chúng nó ở nơi nào, ta chỉ cần nghe là có thể đoán ra được.
Rồi ánh mắt y dừng lại trên tay phải của Tề Ninh.
Dù Tề Ninh tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt lại hiện lên chút lo lắng. Dường như tay phải hắn tăng thêm chút lực, cầm chặt chiếc bát bên phải hơn, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh thong dong.
Mã Lão Lục vươn tay, đặt lên tay phải của Tề Ninh, cười nói:
-Nhưng mà ngươi còn trẻ, đánh cược không phải chỉ dựa vào thủ pháp, mà còn phải dựa vào việc quan sát lời nói sắc mặt. Thủ pháp của ngươi thật sự rất cao minh, nhưng không qua được mắt ta đâu.
Y nhìn chằm chằm cái bát bên phải:
-Xúc xắc nằm trong cái bát này.
Tên mập và cao kều cùng kêu lên:
-Lão đại, sai rồi sai rồi, đệ nhìn thấy rõ mà, nhất định xúc xắc nằm trong bát bên trái.
Mã Lão Lục cười ha hả, sắc mặt lạnh lùng, nói:
-Bỏ tay ra!
Tề Ninh đành phải buông tay ra. Y nhấc cái bát bên phải lên, giọng nói chắc nịch:
-Xúc xắc ở bên nà…!
Giọng nói của y nghẹn lại, sắc mặt thay đổi cực lớn, chỉ nhìn thấy dưới cái bát bên phải rỗng tuếch, căn bản không hề có dấu vết của xúc xắc.
Tề Ninh mỉm cười, nhấc cái bát bên trái lên, chỉ nhìn thấy viên xúc xắc yên tĩnh nằm dưới cái bát bên trái.
-Sao… Sao lại… Sao lại ở đó được?
Sắc mặt Mã Lão Lục xám như tro tàn:
-Không… Không thể thế được!
Tên mập kia không nhịn được mà mở miệng:
-Lão đại, rõ ràng nhìn thấy xúc xắc ở bên này mà, huynh… sao huynh lại chọn bên kia chứ? Thật là…!
Trong lòng gã mắng Mã Lão Lục đúng là ngu như heo, nhưng sao dám nói ra miệng chứ?!
Tề Ninh đứng dậy, vươn tay:
-Có chơi có chịu, lấy khế ước mua bán nhà ra, quỳ xuống nói xin lỗi!
Mã Lão Lục ngẩn ra một lát rồi cười lạnh đáp:
-Không đúng, ngươi ăn gian!
-Ăn gian?
Tề Ninh thản nhiên đáp:
-Thuộc hạ của ngươi đều thấy rõ mồn một, ta để xúc xắc vào cái bát bên trái, chỉ có mình ngươi nhìn lầm mà thôi. Bây giờ lại trách ta ăn gian ư?!
Tên mập nói:
-Lão đại, hắn thật sự không ăn gian đâu, là huynh nhìn nhầm đó, chúng đệ đều nhìn thấy rõ ràng mà, huynh…
Gã còn chưa dứt lời đã bị Mã Lão Lục giáng cho một cái tát vào bản mặt mập ú, mắng:
-Ngậm con mẹ nó cái mồm chó của mày lại!
-Muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh. Để khế ước mua bán nhà lại, quỳ xuống, sau khi xin lỗi xong thì bò ra khỏi hẻm Thanh Thủy, giữa chúng ta coi như hết nợ nần.
Tề Ninh lùi ra sau vài bước, làm động tác mời, thản nhiên nói tiếp:
-Trước tiên hãy xin lỗi Tiểu Dao đi đã.
Mã Lão Lục cười lạnh đáp:
-Ngươi ăn gian, không tính!
Sắc mặt Tề Ninh lạnh băng, nói:
-Sao hả? Muốn lươn lẹo với ta hả?
-Tiểu tử thối, là ngươi con mẹ nó chơi ăn gian, dám làm trò con mèo trên đầu thái tuế!
Mã Lão Lục cười âm hiểm:
-Ai chứng minh lão tử thua chứ?!
Tề Ninh thở dài, đáp:
-Ném chuột sợ vỡ bình, ta vốn không muốn ra tay với loại người như các ngươi để đỡ bẩn tay.
Nhưng mà Mã Lão Lục ngươi cũng coi như là một tên đàn ông, tự tìm đường chết, vậy thì đừng trách ta!
Hàn ý trong mắt hắn sắc bén như đao:
-Đưa khế ước mua bán nhà đây!
Hắn bước lên trước vài bước, giơ tay phải ra trước mặt Mã Lão Lục.
Mã Lão Lục cười hắc hắc rồi đột nhiên vươn tay ra, bắt lấy cổ tay của Tề Ninh, muốn vặn ngược nó lại. Nhưng mà cánh tay của Tề Ninh lại hệt như đá cứng, căn bản không hề nhúc nhích. Mã Lão Lục kinh ngạc, thét lớn một tiếng, dùng hết sức bình sinh vặn vặn, nhưng cánh tay Tề Ninh vẫn chẳng chút động đậy.
Trong nháy mắt, Mã Lão Lục biết thật sự đụng phải đối thủ lợi hại rồi. Y thấy sắc mặt Tề Ninh trầm xuống, thầm kêu không ổn, đang định buông tay thì cảm thấy cổ tay mình bị xiết chặt. Y bị Tề Ninh lật tay giữ chặt lấy.
Sắc mặt y đại biến, còn chưa kịp phản ứng thì Tề Ninh đã tay giữ chặt cổ tay y, chân thì vung cước lên, nặng nề đạp một phát vào đầu gối của Mã Lão Lục. Chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên, Mã Lão Lục cảm thấy xương bánh chè đau đớn không thôi. Xương bánh chè của y bị Tề Ninh đạp một cước, gãy mất rồi!
Tề Ninh vốn hiểu huyệt đạo và khớp xương trên cơ thể người như lòng bàn tay. Hơn nữa hiện giờ hắn đã không giống trước kia, đạp một cái gãy luôn xương bánh chè của Mã Lão Lục.
Mã Lão Lục tru lên đầy thảm thiết, chân cong lại, quỳ rạp xuống đất.
Tiểu Dao nghe thấy tiếng kêu thảm của Mã Lão Lục, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, lại liếc thấy tên cao kều đã vung chùy sắt lên định đập vào Tề Ninh, nàng vội vàng kêu lên:
-Cẩn thận!
Tề Ninh đã phòng bị từ sớm. Khi chùy của tên cao kều còn chưa kịp hạ xuống thì hắn đã vung chân trái lên, hướng từ đằng sau lên phía trước, đạp một phát nặng nề vào ngực tên cao kều. Lực của cú đá này không nhẹ, tên cao kều bay thẳng ra ngoài, chùy sắt trong tay cũng chùy lìa khỏi tay, rơi xuống đất.
Thân mình tên cao kều bay thẳng ra ngoài, đập thẳng lên vách tường, cả người chầm chậm trượt xuống. Sau đó gã “ọc” một tiếng, phun ra một búng máu tươi, nhất thời không đứng dậy nổi.
Sắc mặt tên mập trở nên trắng bệch, nào dám ra tay nữa, chỉ có thể lùi lùi về phía sau vài bước.
Sắc mặt Tề Ninh lạnh lùng, nhìn tên mập một cái, lạnh lùng lên tiếng:
-Cầm lấy cây chùy, đi ra cùng ta.
Rồi hắn tóm lấy cổ tay Mã Lão Lục, cứng rắn lôi y từ trong nhà ra ngoài ngõ.
Đám người đang vây quanh thấy cảnh này thì kinh ngạc, cũng không dám đến gần, chỉ đứng nhìn nhìn từ xa.
Tề Ninh buông tay, Mã Lão Lục nằm rạp trên đất, đau đớn không chịu nổi. Tên mập thấy Tề Ninh phẩy chân hai phát đã đánh gục Mã Lão Lục với tên cao kều, ra tay gọn gang dứt khoát, hơn nữa hung ác vô cùng gã nào dám cãi lời hắn, lôi cái chùy sắt đi theo. Tề Ninh xắn tay áo lên, xoay tay cầm lấy cái chùy sắt, nói với tên mập:
-Bên trong còn một người nữa, lôi hắn ra luôn đi.
Tên mập vội vàng trở vào nhà.
Lúc này Tề Ninh mới cúi xuống bên cạnh y, cười nói:
-Vừa nãy chẳng phải ta đã nói với ngươi, xung quanh đều là hàng xóm láng giềng nên ta không muốn làm to chuyện, các ngươi cũng đừng trêu chọc ta. Ta đã cho các ngươi cơ hội, nhưng mà các ngươi lại chẳng nắm chắc gì cả.
Mã Lão Lục thấy nụ cười kỳ lạ của Tề Ninh, trong lòng run rẩy, nói:
-Ngươi… Ngươi muốn làm gì?
Nơi này dưới chân thiên tử!
Ngươi… Ngươi đừng có mà làm càn…
Tề Ninh sầm mặt:
-Ngươi đang uy hiếp ta?
Mã Lão Lục run giọng:
-Không dám, ngươi… ngươi đừng làm càn. Chúng ta… Chúng ta phụng lệnh tới đây, nếu ngươi làm càn, thì nhất định sẽ… Y chẳng dám nói tiếp.
-Nhất định sẽ thế nào, hửm?
Tề Ninh cười lạnh một tiếng, giơ tay túm lấy tóc của Mã Lão Lục, xốc đầu y lên:
-Ngươi phụng lệnh tới đây, phụng lệnh của ai hả?
Rồi hắn lấy khế ước mua bán nhà từ trong tay áo Mã Lão Lục ra, vẩy vẩy:
-Ngươi nói khế ước mua bán nhà này là do ngươi thắng được. Khế ước mua bán nhà thì hẳn là ở Vũ Hương Hầu phủ, các ngươi thắng được nó từ tay ai hả? Vũ Hương Hầu sẽ đánh bạc với ngươi chắc?
Hay là Thế tử Vũ Hương Hầu đây?
Hắn biết chẳng qua Mã Lão Lục đang nói bậy nói bạ. Tuy rằng nhân phẩm của Vũ Hương Hầu chả ra làm sao, nhưng dù gì thì cũng có địa vị tôn quý. Vũ Hương Hầu tuyệt đối sẽ không đánh bạc với một tên du côn như này, Thế tử Vũ Hương Hầu cũng sẽ không suy đồi đến mức đó.
Xương bánh chè của Mã Lão Lục bị gãy nát, đau đớn kịch liệt như bị kim châm muốt xát, trán rịn mồ hôi:
-Có… Có người cho ta khế ước bán nhà, bảo chúng ta nhanh chóng đuổi hai mẹ con kia ra khỏi nhà, sau khi thành chuyện thì căn nhà sẽ thuộc về chúng ta. Hơn nữa… Hơn nữa còn nói sẽ cho chúng ta thêm một trăm lượng bạc.
-Là ai?
Mã Lão Lục đáp:
-Là là Đại quản gia của Vũ Hương Hầu phủ. Y… Y bảo chúng ta làm thế.
-Đại quản gia của Vũ Hương Hầu phủ ư?
Tề Ninh cười lạnh hỏi:
-Tại sao y lại bảo các ngươi làm thế?
-Không biết…!
Mã Lão Lục đáp:
-Chúng ta nhận tiền làm việc. Còn về phần… Về phần những thứ khác thì đều không biết…!
Tề Ninh than một tiếng:
-Vậy coi như hôm nay các ngươi xui xẻo. Hôm nay tâm trạng ta không tốt, các ngươi lượng thứ nhé. Xông vào nhà hành hung, bắt nạt kẻ yếu, ta chỉ có thể giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha.
Nói rồi hắn đứng dậy, vác chùy sắt lên, đi đến cạnh chân Mã Lão Lục.
Mã Lão Lục biết chuyện không ổn, bèn đau đớn nói:
-Tiểu huynh đệ, không… Đại gia, cầu xin ngươi …!
Tề Ninh căn bản không thèm để ý y, vung chùy sắt lên, nhằm vào bên đầu gối còn lại của Mã Lão Lục, hung hăng đập xuống. Những người vây xem đều vô cùng sợ hãi, một chùy này đã khiến xương bánh chè của Mã Lão Lục lập tức nát bấy, không còn khả năng hồi phục nữa! Mã Lão Lục rú lên thảm thiết, hai mắt trắng dã, đau đến mức ngất xỉu.
Tên mập kia vừa lúc dìu tên cao kều ra đến cửa. Hai tên nhìn thấy cảnh này thì mặt mũi tái nhợt, hồn bay phách lạc. Thật sự không ngờ thanh niên luôn tươi cười này lại ra tay ác động như vậy -Ta biết bình thường các ngươi đã quen bắt nạt kẻ yếu.
Nề Ninh quay đầu lại, nhìn hai tên đã hồn phi phách tán, cất giọng nhàn nhạt:
-Ta cũng biết các ngươi còn có cả một nhóm người. Khiêng Mã Lão Lục về cho bọn chúng nhìn rõ.
Nếu ai còn dám bắt nạt kẻ yếu, thậm chí còn dám bước vào ngõ Thanh Thủy này một bước thì đây chính là bài học! Nếu ai không phục có thể tìm ta. Đúng rồi, ta tên Tề Ninh, ở Cẩm Y Hầu phủ, tới chỉ giáo lúc nào cũng được.
y Thank You to Michyo715 For This Useful
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo