Tề Ninh cười nói:

- Cữu phụ khách khí rồi.

Thấy cơn giận của Cố Thanh Hạm vẫn chưa tiêu, hắn đi tới hành lễ Cố lão thái gia, lập tức nói với Cố Thanh Hạm:

- Tam nương, lão phu nhân đi đường vất vả, trước tiên nương hãy mang theo lão phu nhân vào nhà nghỉ ngơi, bên này để ta sắp xếp.

Cố Thanh Hạm thấy Cố lão thái biểu lộ khá mệt mỏi, cũng biết rõ người đã tới rồi, nói thêm nữa cũng vô ích. Nàng trừng mắt lườm Cố Văn Chương một cái, lúc này mới đỡ Cố lão thái, dẫn thê quyến của Cố Văn Chương về phòng.

Chờ đám người Cố Thanh Hạm rời đi, lúc này Cố Văn Chương mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Tề Ninh:

- Súc gia, ngươi thăng chức rất nhanh, những thân thích chúng ta đến đây tìm nơi nương tựa, ngươi sẽ không mất hứng chứ?

- Cữu phụ nói gì vậy, một gia đình, nói như vậy là khách khí rồi.

Tề Ninh mỉm cười nói:

- Lần trước cậu gửi thư tới, ta cũng biết, chỉ là không nghĩ tới cậu lại tới nhanh như vậy.

Cố Văn Chương vẻ mặt đau khổ nói:

- Súc gia, ta nói thật với ngươi, thật ra ta đã sớm nghĩ đến kinh thành xông pha một lần, ngươi cũng thấy đấy, cữu phụ ngươi ngoại hình tốt, có văn có võ, chỉ cần có một cơ hội, chắc chắn có thể làm rạng rỡ tổ tông, chỉ tiếc lúc phụ thân ngươi còn sống, vẫn không để cho ta cơ hội.

Y thở dài, tiếp theo ánh mắt hơi sáng lên, thấp giọng nói:

- Súc gia, ngươi kế tục Hầu tước, triều đình có phong thương quan lớn cho ngươi hay không?

Tề Ninh cười nói:

- Ta tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm còn thấp, triều đình cũng không cho quan lớn gì. Tạm thời triều đình để ta xây dựng lại Hắc Lân Doanh!

- Hắc Lân Doanh?

Cố Văn Chương giật mình, nói:

- Triều đình muốn xây dựng lại Hắc Lân Doanh?

Tề Ninh hơi gật đầu. Cố Văn Chương kích động nói:

- Đây chính là chuyện tốt rất lớn, ha ha, súc gia, xây dựng lại Hắc Lân Doanh, có phải cần chiêu binh mãi mã hay không?

Tề Ninh nói:

- Tạm thời còn đang trong quá trình chuẩn bị, đám người Đoạn Thương Hải đang chiêu mộ binh sĩ.

Cố Văn Chương vỗ tay một cái nói:

- Trách không được dọc theo con đường này mắt trái ta luôn nhảy, ta biết ngay có chuyện tốt tới cửa.

Nói như vậy, ta sớm vào kinh, vẫn là không sai.

Y lui về sau một bước, vỗ ngực một cái, nói:

- Súc gia, ngươi nhìn ta, cảm thấy thế nào?

Tề Ninh sao có thể không biết tâm tư của Cố Văn Chương, cười nói:

- Cữu phụ văn võ song toàn, đương nhiên uy phong lẫm lẫm.

- Ha ha, ta biết ngay ngươi… không phải, ta biết ngay ánh mắt của súc gia ngươi rất tốt.

Cố Văn Chương cười ha ha nói:

- Ngươi yên tâm, cữu phụ đã tới rồi, ngươi có chuyện gì, cữu phụ đương nhiên tương trợ hết sức.

Y chỉ ra ngoài viện nói:

- Lần này ta mang theo không ít người vào kinh, lần trước ngươi cũng đã gặp, không ít người đều là cữu phụ tự mình dạy dỗ, một người chống mười người, xem mặt mũi thân thích nhà mình, ta đều giao hết họ cho ngươi.

- Cậu vừa tới, những chuyện này trước tiên không vội, sau này sẽ bàn.

Tề Ninh cười nói:

- Vào nhà uống trà trước.

Hắn dặn dò Hàn Thọ bên cạnh:

- Hàn Tổng quản, Tam phu nhân có sắp xếp chỗ nào không?

Hàn Thọ vội đáp:

- Hậu viện rất nhiều phòng xá, chẳng qua cữu lão gia tới trước ngày dự kiến, cho nên còn chưa thu dọn, hiện giờ lập tức thu dọn.  Cố Văn Chương nói:
 

- Hàn Tổng quản, cũng không cần phiền toái quá nhiều, ta đã đặt mua tòa nhà ở kinh thành, hiện giờ đang sai người trang hoàng, nhiều nhất mười ngày nửa tháng sẽ chuyển qua, bên này tùy tiện sắp xếp một chút là được rồi.

Cố Văn Chương đưa cả gia đình từ Giang Lăng tới, đồ vật mang tới quả thực không ít, ngoại trừ tráng đinh của mình, Hầu phủ còn phải rút ra một nhóm người hỗ trợ. Hậu viện Hầu phủ lại phái người thu dọn, cũng may sau này sẽ chuyển đi, cho nên phần lớn đồ vật chỉ tạm thời đặt ở Hầu phủ, không hề tháo niêm phong.

Dù vậy, từ buổi sáng bận đến lúc chạng vạng tối mới xong việc.

Mặc dù Cố Thanh Hạm rất bất mãn đối với việc Cố Văn Chương vào kinh, nhưng nếu đã chuyển nhà tới rồi, Cố Thanh Hạm cũng không thể lúc nào cũng bực tức được, cuối cùng vẫn là huynh trưởng nhà mình, cho nên buổi tối vẫn đặc biệt an bài tiệc rượu mời khách.

Trong phòng ấm áp như xuân, có bốn người ngồi trong phòng, ngoai jtruwf Tề Ninh và Cố Thanh Hạm, cũng chỉ có mẹ con Cố lão thái và Cố Văn Chương.

Không khí vui vẻ, bốn người ngồi bốn hướng, thức ăn vô cùng ngon miệng.

Trên bàn ăn Cố Thanh Hạm cũng không nhiều lời với Cố Văn Chương, chỉ chiếu cố Cố lão thái, qua vài chén rượu, Cố Văn Chương mới cười nói:

- Súc gia, cũng khó trách nhiều người mong muốn chạy tới kinh thành như vậy, trong kinh quả thực không bình thường.

- Cữu phụ đã tới rồi, về sau có nhiều thời gian du lãm kinh thành.

Tề Ninh cười nói.

- Vậy cũng không được.

Cố Văn Chương nói:

- Thật ra ta tới kinh thành, là muốn tìm việc buôn bán nhỏ, chẳng hiện giờ Hắc Lân Doanh xây dựng lại, ta sẽ không ra tay đi buôn bán nữa.

Y nhìn Tề Ninh, nghiêm túc nói:

- Súc gia, ngươi yên tâm, có ta giúp đỡ, nhất định có thể giúp ngươi huấn luyện được tinh binh cường tướng.

Cố Thanh Hạm đang nhỏ giọng nói chuyện với Cố lão thái, nghe Cố Văn Chương nói như vậy, lập tức nói:

- Hắc Lân Doanh có liên quan gì với huynh? Cần huynh nhiều lời ở đây.

- Muội tử, muội nói như vậy là không đúng rồi.

Cố Văn Chương nghiêm mặt nói:

- Năm đó Hắc Lân Doanh là do Đại tướng quân một tay sáng tạo ra, chính là chuyện của Tề gia. Cố gia chúng ta và Tề gia là một gia đình, hiện giờ súc gia có việc phải làm, Cố gia đương nhiên phải hết sức tương trợ.

- Huynh có thể giúp cái gì?

Cố Thanh Hạm tức giận nói:

- Nếu huynh đã muốn làm ăn, thì ở kinh thành làm thử một thời gian. Nếu như không được, sớm ngày quay lại Giang Lăng. Căn cơ của Cố gia ở Tương Lĩnh, nếu cha còn tại thế, tuyệt đối sẽ không để huynh chạy tới kinh thành.

Cố Văn Chương cau mày nói:

- Năm đó ta đã khuyên nhủ cha đến kinh thành làm ăn, thế nhưng cha chỉ quản lý một mẫu tam phần đất ở Giang Lăng kia, nếu sớm nghe lời ta, Cố gia cũng sẽ không như bây giờ.

- Bây giờ thế nào?

Cố Thanh Hạm cười lạnh nói:

- Gia nghiệp lưu lại cho huynh chẳng lẽ còn nhỏ sao?

Cố Văn Chương nói:

- Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể chỉ cầu vàng bạc tiền tài, phải chí ở bốn phương.

Nói đến đây, y hơi bất mãn nói:

- Năm đó nếu để ta tòng quân, ta cũng sẽ không đến mức chuyện gì cũng không làm nổi giống như bây giờ.

Cố Thanh Hạm hừ lạnh một tiếng, không hề nói chuyện.

Cố lão thái khuyên nhủ:

- Các ngươi đều bớt tranh cãi đi, súc gia ở nơi này, cũng không sợ súc gia chê cười sao.

Bà mỉm cười nói với Tề Ninh:

- Tính tình của họ thích tranh đấu như vậy, chỉ sợ là đời trước kết xuống thù hận.

- Nếu có thù hận, kiếp này cũng không thể thành huynh muội.

Tề Ninh mỉm cười nói:

- Tam nương tính tình ôn hòa, nếu như cữu phụ không phải huynh trưởng của Tam nương, Tam nương cũng sẽ không nói những lời này.

Cố Văn Chương cười ha ha một tiếng nói:

- Súc gia nói đúng, muội tử, muội nói ta như vậy, không phải là muốn ta bảo vệ tốt gia nghiệp sao, trong lòng ca ca rất rõ ràng. Thế nhưng nữ nhân gia, không hiểu chí hương nam nhân, ta tới kinh là muốn làm rạng rỡ tổ tông, muốn dựa vào nắm đấm của mình kiến công lập nghiệp.

Y nhìn Tề Ninh hỏi:

- Súc gia, có phải quân doanh đã xây dựng xong hay không? Có cần ngày mai ta đi cùng ngươi xem một chút hay không?

- Còn chưa có, loại chuyện này không gấp được.

Tề Ninh cười nói:

- Công Bộ đã phái người tu sửa, còn cần chút thời gian, hơn nữa các trang bị vật tư vẫn đang trong chuẩn bị, thực sự muốn binh mã vào doanh, nhanh nhất cũng phải đầu mùa xuân.

Cố Văn Chương nói:

- Súc gia, luyện binh này không phải bình thường, tục ngữ nói hay, binh hùng hùng một người, tướng hùng hùng một ổ, nếu để lòng binh uất ức, cũng không luyện ra binh tốt… !

Tề Ninh biết rõ Cố Văn Chương tính tình ngay thẳng, thậm chí có lúc không biết giữ miệng, mặc dù lời này có ý nghĩa khác, Tề Ninh cũng không để ý, đang muốn nói chuyện. Hắn đột nhiên cảm thấy dưới chân bị đạp một cái, hắn ngơ ngác một chút, tưởng rằng có người vô tình đụng phải, thản nhiên như không, cười nói với Cố Văn Chương:

- Cữu phụ nói đúng lắm, lần trước ở Giang Lăng, trông thấy thủ hạ của cữu phụ, mỗi người như rồng như hổ.

- Đúng vậy.

Cố Văn Chương dương dương đắc ý nói:

- Cái khác không dám nói, bàn về luyện binh, ta tự hỏi vẫn có chút tư cách, súc gia, ngươi xem đám thủ hạ của ta, so với quan binh ở kinh thành thì thế nào?

Tề Ninh đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy chân lại bị đạp một cái, hắn nghi hoặc trong lòng, thản nhiên như không nhìn lướt qua, thấy đôi mắt dễ thương của Cố Thanh Hạm đang lạnh lùng nhìn Cố Văn Chương. Cố Văn Chương chỉ lo nói chuyện với hắn, cũng không thèm để ý, Tề Ninh đột nhiên nghĩ tới việc gì, cố ý dùng cùi chỏ đụng rơi chiếc đũa.

Cố Thanh Hạm thấy thế muốn gọi người đưa đũa mới tới, Tề Ninh cười nói:

- Không cần, lau qua thì tốt rồi.

Thân thể hắn khom xuống, thừa dịp nhặt đũa, liếc dưới đáy bàn, thấy một chân của Cố Thanh Hạm thò ra, cách chân mình không xa, đôi mắt đảo một vòng, lập tức hiểu được đầu đuôi trong đó.

Cố Văn Chương ngồi bên trái Tề Ninh, Cố Thanh Hạm lại ngồi bên phải, hai huynh muội đang ngồi đối diện, đùi phải mình ở bên ghế, nhưng chân trái duỗi ra, đây giống như là chắn trước chân Cố Văn Chương, vừa rồi chân trái của mình liên tục bị đá hai cái, đương nhiên là Cố Thanh Hạm đá, nhưng người Cố Thanh Hạm muốn đá đương nhiên không phải hắn.

Cố Thanh Hạm làm việc xưa nay cẩn thận, mặc dù Cố Văn Chương là huynh muội ruột với Cố Thanh Hạm, nhưng tính tình hoàn toàn trái ngược, không biết giữ miệng.

Hiển nhiên Cố Thanh Hạm cảm thấy Cố Văn Chương nói chuyện linh tinh ở đây, ngoài mặt không tiện nói thẳng, cho nên xuất cước dưới đáy bàn, nhắc nhở Cố Văn Chương đừng nói chuyện linh tinh.

Chỉ là Cố Thanh Hạm không nghĩ tới chân của Tề Ninh chặn ở giữa, liên tục hai cái đều đá vào chân của Tề Ninh.

Tề Ninh ngồi dậy, lau sạch chiếc đũa, mới cười nói:

- Cữu phụ, ngoại trừ dẫn binh, còn có sở thích gì khác?

- Cả đời ta yêu thích lớn nhất chính là mang binh đánh giặc.

Cố Văn Chương rất hứng thú nói chuyện, nghiêng người về phía Tề Ninh:

- Súc gia, ta biết Hắc Lân Doanh không phải quân đội bình thường, nếu cứ xin quan chức với ngươi như vậy, ngươi ngại mặt mũi, có thể sẽ cho ta, nhưng Cố Văn Chương ta lại mất mặt rồi. Chúng ta thử làm theo cách này đi. Chờ binh mã của ngươi tiến vào binh doanh, ta mang đám huynh đệ thủ hạ của ta tới đấu công khai. Đến lúc đó khiến mọi người nhìn một chút bản lĩnh của ta, nếu như họ tâm phục khẩu phục, ngươi cũng không cần khó xử, cũng không có người nào nói Cố Văn Chương ta dựa vào quan hệ bám váy đàn bà mới tiến được vào binh doanh, ngươi nói thế nào?

Cố Thanh Hạm liên tục đá hai cái, thấy Cố Văn Chương không phản ứng chút nào, không thèm quan tâm tới lý lẽ, hơn nữa càng nói càng linh tinh, nàng nhíu đôi mi thanh tú, lại đạp chân tới lần nữa, nhưng lần này không đá trúng, lại cảm thấy cổ chân mình dường như bị cái gì kẹp lấy. Nàng lắp bắp kinh hãi, đôi chân dài của nàng đã bị kéo tới chỗ Tề Ninh.

 

0.12559 sec| 2445.914 kb