Sắc mặt của Trưởng lão Chu Tước đã thay đổi đến mức vô cùng nghiêm trọng, chỉ là lúc này, lão đương nhiên không tiện ra ngoài.
Trong nội đường hoàn toàn yên tĩnh, bầu không khí có vẻ hơi nặng nề. Sau một lát, mới nghe giọng Bạch Thánh Hạo nói:
- Thần Hầu Phủ muốn triệu tập tám bang mười sáu phái tới Tây Xuyên đối phó Hắc Liên Thánh Giáo?
- Không phải đối phó, là tiêu diệt.
Khúc Tiểu Thương cười nói:
- Mặc dù Hắc Liên Thánh Giáo hùng bá Tây thùy, thế nhưng nếu tập hợp tám bang mười sáu phái cùng các phái hào kiệt giang hồ, muốn san bằng Hắc Liên Thánh Giáo dễ như trở bàn tay.
Bạch Thánh Hạo cười lạnh nói:
- Khúc Giáo úy, tám bang mười sáu phái thiên nam địa bắc, muốn tập trung nhiều người như vậy, cần phải hao phí không ít thời gian. Hơn nữa dựa theo Bạch mỗ biết, Hắc Liên Thánh Giáo không phải Hổ Sa Môn năm đó. Hổ Sa Môn cộng lại từ trên xuống dưới cũng chỉ có hai ba trăm người, thế nhưng Hắc Liên Thánh Giáo không chỉ như vậy.
- Bạch Đà chủ có ý gì?
Khúc Tiểu Thương chậm rãi hỏi.
Bạch Thánh Hạo nói:
- Không dám, Bạch mỗ chỉ là Đà chủ một đà, cho dù thực sự có ý kiến gì, cũng không quan trọng.
Y dừng một chút, mới hỏi:
- Phải chăng Khúc Giáo úy đã phái người liên hệ các đạo nhân mã khác?
- Cái Bang các ngươi là bang lớn số một giang hồ, việc này đương nhiên phải cho các ngươi biết trước.
Khúc Tiểu Thương nói:
- Tiếp theo Thần Hầu Phủ sẽ phái người thông báo tám bang mười sáu phái. Vốn triều đình xuất binh, có thể dễ dàng tiêu diệt Hắc Liên Thánh Giáo, nhưng dẫu sao Hắc Liên Thánh Giáo là bang phái trong giang hồ, chuyện giang hồ, Thần Hầu hi vọng có nhân sĩ giang hồ tự mình giải quyết việc này, cố gắng đừng để triều đình cuốn vào.
Tề Ninh cười thầm trong lòng, mặc dù Thần Hầu Phủ lấy danh nghĩa là giang hồ, nhưng trên thực tế hoàn toàn là nha môn triều đình.
Lại viên Thần Hầu Phủ đều ăn bổng lộc triều đình, để Thần Hầu Phủ dẫn đầu thế lực giang hồ đối phó Hắc Liên Thánh Giáo, Khúc Tiểu Thương đúng là không biết ngượng mồm khi nói khoác triều đình không cuốn vào.
Bạch Thánh Hạo cũng không tiếp lời, Khúc Tiểu Thương nói tiếp:
- Hôm nay tới đây, là hi vọng ngươi thông báo chuyện này cho Trưởng lão Chu Tước. Bang chủ quý bang thần long thấy đầu không thấy đuôi, cho nên ý của Thần Hầu, vẫn hi vọng các ngươi có thể thông báo tới Bang chủ quý bang, Thần Hầu tùy thời chờ Bang chủ đại giá quang lâm Thần Hầu Phủ.
- Bạch mỗ sẽ chuyển lời Khúc Giáo úy cho Trưởng lão Chu Tước.
Bạch Thánh Hạo nói:
- Còn Bang chủ, ta không chắc chắn.
Khúc Tiểu Thương cười nói:
- Vậy cũng không sao, tám bang mười sáu phái chẳng mấy chốc sẽ nhận được tin tức, sớm muộn Hướng Bang chủ cũng sẽ biết rõ.
Lập tức liền nghe được Khúc Tiểu Thương nói:
- Rượu và thức ăn đều đã nguội lạnh, thực sự rất xin lỗi, Khúc mỗ sẽ không quấy rầy nữa, ngày khác trở lại.
- Khúc Giáo úy đi thong thả, thứ cho Bạch mỗ không tiễn!
Nghe tiếng bước chân vang lên, lập tức nghe được tiếng mở cửa, Trưởng lão Chu Tước chờ một lát, lúc này mới đi ra từ phía sau, vẻ mặt nặng nề. Tề Ninh đi theo Trưởng lão Chu Tước đi tới bên bàn, nhanh chóng trông thấy Thượng Quan Lăng Phong cùng mấy tên bang chúng đi vào, đóng cửa chính lại. Trưởng lão Chu Tước trầm giọng hỏi:
- Hắn đi rồi?
Thượng Quan Lăng Phong nói:
- Đã rời cửa rồi.
Vẻ mặt Bạch Thánh Hạo cũng nghiêm trọng, khẽ nói:
- Trưởng lão, ngài đều nghe thấy được chứ?
Trưởng lão Chu Tước hơi gật đầu, đám người Thượng Quan Lăng Phong còn chưa biết tình huống, Bạch Thánh Hạo giải thích đại khái một phen, Thượng Quan Lăng Phong hơi biến sắc:
- Thần Hầu Phủ muốn bắt đầu dùng Thiết Huyết Văn?
- Hầu gia, Thần Hầu Phủ công bố dịch độc là do Hắc Liên Thánh Giáo gây ra, ngài cảm thấy thế nào?
Trưởng lão Chu Tước nhìn Tề Ninh:
- Thu Thiên Dịch quả thực từng cướp ngục ở Thần Hầu Phủ?
Tề Ninh biết việc này liên quan rất lớn, Thần Hầu Phủ đổ hết tội lỗi lên đầu Hắc Liên Thánh Giáo, thậm chí muốn triệu tập các thế lực giang hồ cùng vây quét Hắc Liên Thánh Giáo, nguyên nhân rốt cuộc là vì sao, Tề Ninh khó mà thông suốt. Cái Bang là bang phái lớn số một giang hồ, cách Thần Hầu Phủ thương lượng với Cái Bang mặc dù quỷ dị, thế nhưng hắn cũng không tiện xen vào đó, cũng không nhiều lời, chỉ hơi gật đầu.
Trưởng lão Chu Tước thấy Tề Ninh gật đầu, sắc mặt càng lạnh lùng.
Thượng Quan Lăng Phong nói:
- Trưởng lão, Hắc Liên Thánh Giáo là kẻ địch của Cái Bang ta, lần này Thần Hầu Phủ vừa vặn muốn liên hợp tám bang mười sáu phái đối phó Hắc Liên Thánh Giáo, chúng ta không thể bỏ qua.
- Bỏ qua?
Bạch Thánh Hạo thản nhiên nói:
- Khúc Tiểu Thương tự mình đến đánh trận đầu, đó đích thị là muốn Cái Bang chúng ta ra tay, chúng ta muốn bỏ qua cũng không thể được.
Trưởng lão Chu Tước hơi trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
- Mười sáu năm qua, giang hồ gió êm sóng lặng, không có nhiễu loạn quá lớn, cũng đã mấy chục năm tám bang mười sáu phái chưa từng tập trung một chỗ. Nhớ năm đó còn có Hoàng Sơn Hội, các phái giang hồ tập trung Hoàng Sơn bàn bạc chuyện lớn giang hồ!
Nói đến đây, lão như có suy nghĩ.
- Hoàng Sơn Hội là đại hội giang hồ sao?
Tề Ninh hỏi.
Trong lòng Bạch Thánh Hạo còn có kính ý đối với Tề Ninh, lập tức giải thích:
- Hầu gia có chỗ không biết, trước khi Thần Hầu Phủ thiết lập, triều đình và giang hồ là hai thế giới, khi đó các bang hội cũng không cát cứ một phương giống như hiện giờ, tranh đoạt địa bàn với nhau, sống mái báo thù với nhau, không ngày nào không có tranh đấu, cho nên có một số người có nhận thức bèn đặt ra quy tắc này, cứ ba năm một lần mở đại hội Hoàng Sơn, ân oán của các bang hội giang hồ, đều cố gắng giải quyết trong Hoàng Sơn Hội.
- Há?
Tề Ninh nói:
- Nói như vậy, Thần Hầu Phủ định Thiết Huyết Văn, đối với giang hồ mà nói, cũng coi như công đức vô lượng.
Bạch Thánh Hạo cười nhạt nói:
- Hầu gia, năm đó Thần Hầu Phủ đặt ra Thiết Huyết Văn, quả thực khiến cho bộ mặt giang hồ phải thay đổi, các bang hội đều quản lý địa bàn của mình, tuân theo khuôn phép, mười sáu năm qua, bố cục giang hồ gần như không có biến hóa gì lớn.
Y dừng một chút, mới cười nói:
- Nhưng mà giang hồ như vậy thì không còn là giang hồ. Người giang hồ để ý khoái ý ân cừu, cho dù xuất thân nghèo hèn, nếu có một thân bản lĩnh, cũng có thể tạo thành sự nghiệp, mở bang lập phái, chẳng qua có Thiết Huyết Văn, hết thảy điều này đều không còn tồn tại.
Tề Ninh khẽ gật đầu. Thượng Quan Lăng Phong ở bên cũng nói:
- Giang hồ hiện giờ, chỉ nhìn mà nói rất nghe lời, chỉ cần tuân theo quy định của Thần Hầu Phủ đặt ra, là có thể trường thịnh không suy trên giang hồ, nếu không… ha ha!
Trưởng lão Chu Tước bỗng nhiên nói:
- Việc này rất quan trọng, phải triệu tập các Đà chủ Thất Túc phía nam đến bàn bạc, ngoài ra cũng phải nhanh chóng báo cho Bang chủ. Bạch Đà chủ, ngươi sắp xếp người nhanh chóng đi thông báo Đà chủ các phân đà Thất Túc phía nam, kêu họ nhanh chóng vào kinh.
Tề Ninh biết đây đều là chuyện nội bộ của Cái Bang, hắn không tiện xen vào, chắp tay nói:
- Trưởng lão Chu Tước, các vị huynh đệ, ta còn có việc trong người, trước tiên tạm cáo từ, chờ sau này ta sẽ mời các huynh đệ.
Trưởng lão Chu Tước biết Tề Ninh là vì tránh hiềm nghi. Mặc dù Tề Ninh có ân với Cái Bang, nhưng dẫu sao cũng là người trong triều đình, Tề Ninh không muốn xen vào chuyện giữa hai bên. Đây cũng là điều Cái Bang mong muốn nhất. Lão cũng không ép, chắp tay nói:
- Hầu gia, ngài là đại ân nhân của Cái Bang, đám ăn mày chúng ta cái khác không hiểu, nhưng mà ân oán rõ ràng, ngày khác nếu có phân công, chỉ cần nói một tiếng là được.
Tề Ninh cười gật đầu.
Bạch Thánh Hạo tự mình đưa Tề Ninh rời khỏi hẻm La Cổ, lúc này sắc trời còn sớm, Tề Ninh vừa đi đường vừa suy nghĩ kỳ quặc trong đó, trong lúc bất giác đi tới một ngã ban, hắn đang muốn trở về Hầu phủ, đột nhiên liếc qua một con đường khác, từ con đường kia có thể đi tới sông Tần Hoài, hắn bỗng nghĩ đến Trác Tiên Nhi, lập tức hơi hổ thẹn.
Lần trước sau khi phát hiện dịch độc trên thuyền Trác Tiên Nhi, Tề Ninh vội thu xếp mọi việc, có hứa sẽ nhanh chóng trở về thăm Trác Tiên Nhi. May mà qua mấy ngày, mối nguy dịch độc trong kinh cũng đã giải trừ, bản thân hắn lại thiếu chút nữa quên mất trên sông Tần Hoài còn có Trác Tiên Nhi.
Hắn do dự một chút, cuối cùng quay đầu ngựa lại, đi tới sông Tần Hoài.
Sau khi Trác Tiên Nhi đạt được Hoa phi, có thời gian ba ngày thuộc về Tề Ninh, đến thời điểm này đã qua ba ngày rồi, cũng không biết Trác Tiên Nhi hiện giờ thế nào.
Hắn cũng đã dặn dò Đoạn Thương Hải phái người chiếu cố Trác Tiên Nhi, đừng để người đàn ông khác leo lên thuyền hoa của Trác Tiên Nhi. Chẳng qua khoảng thời gian này kinh thành hỗn loạn, cũng không biết Đoạn Thương Hải có sắp xếp người chiếu cố chu toàn không?
Đến bờ sông Tần Hoài, sắc trời còn sớm, chưa thấy được tiếng ca hát trong đêm, hai bên bờ sông Tần Hoài, thuyền hoa đều neo đậu bên bờ, chỉ đến lúc đêm xuống, đón ân khách lên thuyền, mới có thể chèo thuyền du ngoạn trên sông.
Chẳng qua họa dịch độc vừa mới dẹp yên, rất nhiều người đều biết sông Tần Hoài là nơi lan tràn dịch độc, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, nơi này quạnh quẽ hơn lúc trước không ít.
Hắn cưỡi ngựa chậm rãi chạy theo bờ sông, mặc dù rất nhiều thuyền hoa trên sông Tần Hoài, nhưng mỗi chiếc thuyền hoa đều có đặc sắc của riêng mình, cố gắng biểu lộ chỗ khác nhau của chúng, hơn nữa mỗi chiếc thuyền hoa đều treo cờ, để tiện cho người ta nhận ra thuyền hoa thuộc về người nào.
Thật ra hiện giờ lưu luyến gió trăng cũng không phải chuyện không để người khác thấy được, hoàn toàn trái ngược, văn nhân mặc khách đều ưa thích chỗ gió trăng, thậm chí còn tự xưng là phong lưu, cho nên trong mắt không ít người, qua lại chỗ gió trăng lại là một loại phong nhã.
Đi một đoạn đường, liền trông thấy chiếc thuyền hoa của Trác Tiên Nhi dựa vào bờ cách đó không xa, hắn thúc ngựa đi qua, liền trông thấy vị quản sự thuyền hoa là Vương Tường đang đứng ở đầu thuyền, dẫn hai người đang cọ rửa boong tàu thuyền hoa. Tề Ninh ngồi trên lưng ngựa, gọi một tiếng. Vương Tường nghe thấy có người gọi, quay đầu lại nhìn, thấy là Tề Ninh, thì khẽ giật mình, lập tức chạy tới mép thuyền, chắp tay nói với Tề Ninh:
- Hầu gia!
Tề Ninh cưỡi ngựa tới bên bờ, cách Vương Tường không xa, mặc dù muốn biết tình hình của Trác Tiên Nhi, nhưng hắn biết cũng không nên hỏi thăm liền. Hắn cười hỏi:
- Tình hình các ngươi bên này thế nào? Phải chăng đều đã dùng giải dược?
Vương Tường cung kính nói:
- Hầu gia, chỉ có Từ Càn không chống đỡ được, những người khác đều kịp thời dùng giải dược, đều bình yên vô sự. Hầu gia, mọi người đều biết, là ngài thay trời làm thuốc, tính mạng của mọi người đều do Hầu gia cứu, vô cùng cảm kích.
- Làm thuốc thay trời, đương nhiên là Hoàng thượng giáng phúc.
Tề Ninh nghĩ trong lòng Từ Càn kia lây nhiễm quá sớm, không thể cứu kịp, cũng không thể làm gì, hắn hỏi:
- Tiên Nhi cô nương có trên thuyền không? Ta tới xem tình hình thế nào.
Hắn tung người xuống ngựa, thắt dây cương lên cây liễu cạnh bờ.
Vương Tường nói:
- Hầu gia, vài ngày trước, Tiên Nhi cô nương đã không còn ở đây.
Tề Ninh đang chuẩn bị lên thuyền, nghe Vương Tường nói như vậy, ngơ ngác một chút, cau mày nói:
- Không còn? Nàng đi nơi nào?
- Tiểu nhân cũng không biết.
Vương Tường nói:
- Tiên Nhi cô nương nói là có chuyện phải rời đi một thời gian, sai chúng ta trông coi thuyền hoa, chỗ cô nương đến, chúng ta cũng không dám hỏi nhiều.
Tề Ninh vạn lần không thể tưởng được Trác Tiên Nhi lại không có mặt ở đây, hắn nhíu mày hỏi:
- Lúc nào nàng trở về? Sức khỏe nàng không có việc gì chứ?
- Hầu gia yên tâm, cô nương rất tốt.
Vương Tường nói:
- Cô nương chỉ nói rời đi vài ngày, còn lúc nào trở về, tiểu nhân cũng không biết, chẳng qua cô nương để chúng ta trông coi thuyền hoa, hẳn là vài ngày nữa có thể trở về.
Hầu gia có muốn đi lên uống chén trà hay không?
- Vậy Tiên Nhi cô nương có nhắc tới ta không?
Trong đầu Tề Ninh xuất hiện khuôn mặt nữ tử xinh đẹp tuyệt trần giống như phù dung kia, chẳng biết tại sao, khi nghe nói Trác Tiên Nhi không ở trên thuyền, Tề Ninh cảm thấy hơi mất mát.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo