Mẹ con Tiểu Dao được Tề Ninh tạm thời an bài ở phủ Cẩm Y Hầu, vì mẫu thân nên Tiểu Dao cũng chỉ có thể tạm thời nhận ý tốt của Tề Ninh.

Cả đêm này Tề Ninh ngủ không ngon giấc. Đêm qua người áo trắng kia như quỷ mị hư vô tiến vào Hầu phủ, khiến cho hắn lo lắng nữ nhân kia còn có thể đến lần nữa, các cửa đều được bảo vệ cực kỳ chặt chẽ, thậm chí còn gia tăng thủ vệ xung quanh.

Nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ, nếu người áo trắng kia muốn vào, chỉ sợ tất cả hộ vệ phủ Cẩm Y Hầu cộng lại cũng không ngăn được.

Mơ mơ màng màng đến nửa đêm, cảm giác người áo trắng kia sẽ không đến nữa mới ngủ được, nửa ngủ nửa tỉnh, cảm thấy không ổn, bèn mở to mắt, cái nhìn đầu tiên là về hướng người áo trắng kia xuất hiện, thấy nơi đó trắng như tuyết, quả thật người này lại đến.

Hắn lập tức ngồi dậy, nhìn thẳng vào nàng.

Dưới ngọn đèn dầu, chỉ thấy ngọc nhan nàng như tuyết, khuôn mặt như vẽ, hắn cười khổ hỏi:

- Đêm nay ngươi đến không phải lại muốn dẫn ta đi gặp thứ gì kỳ quái chứ?

Người áo trắng rất nhàn nhã tự châm trà cho mình, nhìn hắn một cái, môi cong cong cười:

- Ta phải đi, tới đây nhìn ngươi một cái, rồi quyết định có nên ra tay không.

- Ra tay ?

Tim Tề Ninh siết chặt :

- Đây là ý gì? Ngươi….không phải ngươi muốn giết ta chứ?

Với thân thủ này của nàng, nếu muốn hạ độc thủ với mình, chỉ sợ mình không có bất kỳ khả năng đánh trả nào.

Nàng cười nói:

- Nếu ngươi có thể nói một lý do, ta có thể phá lệ.

Nàng tươi cười như hoa, thật đẹp.

- Phá lệ?

Tề Ninh cau mày:

- Phá lệ gì?

Người áo trắng nâng chung trà lên, nhưng không uống, khẽ nói:

- Ngươi đã có được căn cơ Càn Nguyên Chân Kinh, trong thiên hạ, ngoài ta ra cũng chỉ có ngươi đạt được chân kinh, những người trước kia bây giờ đều đã bị diệt hết rồi.

- Càn Nguyên Chân Kinh?

Tề Ninh nhấc chăn mền, xoay người ngồi xuống cạnh giường:

- Cái gì mà Càn Nguyên Chân Kinh? Ta luyện Càn Nguyên Chân Kinh từ khi nào?

- Đương nhiên là từ tối qua.

Người áo trắng khẽ cười :

- Tối qua khi ngươi giúp ta hóa huyết, đã được ta truyền thụ Càn Nguyên Chân Kinh.

Tề Ninh lập tức nói:

- Thứ nhất, cho dù ta thật sự có được cái gì Càn Nguyên Chân Kinh, cũng là do ngươi áp đặt cho ta, ta hoàn toàn không biết gì cả.

Thứ hai, ngươi nói tối qua ta đã hóa huyết giúp ngươi, rõ ràng là ta đã giúp ngươi. Ngươi….ngươi cũng không thể vong ân phụ nghĩa.

- Vong ân phụ nghĩa?

Ả thở dài:

- Người trong thiên hạ, có mấy người tri ân hiểu nghĩa?

Tề Ninh biết người áo trắng này không nói đùa với mình. Nếu nàng thật sự muốn giết mình, tối qua mình không thể về được phủ Cẩm Y Hầu. Hắn đứng dậy bước tới bên cạnh bàn, ngồi đối diện nàng, nhìn khuôn mặt điên đảo chúng sinh kia, nói:

- Nghe khẩu khí của ngươi là đang cảm thán nhân tâm nhỉ. Đã vậy, đương nhiên ngươi không muốn làm một kẻ vong ân phụ nghĩa.

Nàng nhu hòa cười cười, nhìn Tề Ninh:

-Ngươi thế nào? Có cảm thấy có gì không ổn không?

Nghe giọng nói nàng có phần quan tâm, hắn đáp:

- Không có, đa tạ quan tâm.

- Xem ra thân thể này cũng có vài phần thiên phú.

Nàng lại cười:

- Ta phải đi, có lẽ cả đời này sẽ không gặp lại. Chuyện đêm qua, sẽ không để lộ với người ngoài nửa câu.

Tề Ninh cau mày hỏi:

- Chờ một lát. Rốt cuộc ngươi là ai? Muốn đi đâu?

- Đã không gặp lại, đương nhiên ngươi không cần biết rõ ta là ai, ta đi đâu. Quen biết một hồi cũng coi như là có duyên. Càn Nguyên Chân Kinh coi như là quà ta tặng ngươi đi.

Nàng nhoẻn miệng cười, đứng dậy.

Tề Ninh nghe vậy vội la lên:

- Ngươi khoan hẵng đi. Nếu… nếu sau này không gặp, ngươi cần gì đi vội như vậy?

Người áo trắng suy nghĩ một chút, lại ngồi xuống, người cười hỏi:

- Ngươi còn có chuyện gì?

- Ngươi… tối qua không phải lần đầu tiên người vào Hoàng cung.

Có phải… có phải ngươi vẫn thường xuyên vào cung không? Vì sao ngươi phải uống máu trăn?

Ánh mắt người áo trắng thanh tịnh, Tề Ninh chợt phát hiện, dường như người áo trắng này còn trắng hơn gặp trước. Mỗi một lần gặp đều như trứng gà lột một lần, tựa hồ như chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể cắt ra nước.

- Ta biết ngươi muốn hỏi gì.

Nàng mỉm cười:

- Đêm qua vào cung ta chỉ đơn giản muốn dùng máu trăn luyện công. Nhưng ta luyện công cần phải mượn thể, ngươi đã có duyên, tối qua ta đã được ngươi giúp một chuyện, đổi lại là người khác, sau khi mượn thể ta sẽ không để cho kẻ đó sống sót.

Tề Ninh hiểu ra, cau mày:

- Nói vậy, trước kia ngươi cũng đã từng mượn thể luyện công? Vậy những người kia… đều bị ngươi giết?

Người áo trắng trước mắt xuất trần thoát tục, hoàn toàn giống với tiên tử không nhiễm bụi trần gian, ngay cả đôi tròng mắt kia cũng thanh tịnh, một người như vậy, rất khó có thể liên hệ với tử vong.

Người áo trắng bưng trà, đưa tới bên môi hớp nhẹ một ngụm, mới cười nói:

- Bây giờ việc ngươi nên quan tâm không phải ta đã giết bao nhiêu người, mà là ngươi có được Càn Nguyên Chân Kinh rồi, nên làm sao để phát huy nó.

- Càn Nguyên Chân Kinh rất lợi hại phải không?

- Ai, đối với rất nhiều người, họ có thể trả bất cứ giá nào vì Càn Nguyên Chân Kinh, ngay cả như vậy cũng không thể nhìn thấy một chút da lông.

Đôi mắt thanh tịnh nhìn Tề Ninh, nàng nói:

- Bắc Cung Liên Thành truyền thụ kiếm pháp cho ngươi, chẳng lẽ không nói cho ngươi một chuyện khác?

- Ngươi biết... biết Bắc Cung Liên Thành?

- Ta đã nhìn thấy kiếm đồ của ngươi, đương nhiên biết là lão truyền thụ kiếm pháp cho ngươi.

Tề Ninh thầm rùng mình. Đương nhiên hắn luôn nghi ngờ kiếm đồ là của Bắc Cung Liên Thành, nhưng vẫn không thể xác định.

Nhưng giờ người áo trắng đã nói vậy, hắn càng cảm thấy vô cùng xác thực, không thể nghi ngờ gì nữa. Hắn chỉ cảm thấy nhất định người áo trắng này hiểu rất rõ Bắc Cung Liên Thành. Còn vì sao lại cảm thấy vậy thì không nói ra được.

Hắn nghi ngờ, nhưng khi muốn hỏi thêm mấy câu thì bỗng phát hiện người áo trắng kia đã biến mắt ngay trước mắt mình như quỷ mị.

Hắn nhíu mày, quả nhiên không thấy tung tích bạch y nhân đâu nữa.

Ngồi cạnh bàn, Tề Ninh trầm tư một lát, rồi khẽ vận công, cảm giác chân khí trong cơ thể không có biến hóa chút nào, lại càng nghi hoặc.

Tối nay hắn đã hiểu, đêm qua người áo trắng đưa mình vào cung là muốn dùng máu trăn luyện công, mang mình theo không phải vì muốn mình vào cung làm bạn, mà là muốn lợi dụng mình với tư cách là công cụ luyện công. Chỉ là võ công người áo trắng này tu luyện vô cùng đặc biệt, sau khi bị mượn thể, người bị mượn thể cũng có thể tu luyện Càn Nguyên Chân Kinh.

Nhưng tới giờ hắn vẫn mờ mịt không hiểu, không biết rốt cuộc Càn Nguyên Chân Kinh này là cái gì.

Hắn không biết lời người áo trắng nói đêm qua có phải khẩu quyết tâm pháp tu luyện Càn Nguyên Chân Kinh không, nhưng lời đó thật sự khó hiểu. Hắn mờ mờ mịt mịt, đương nhiên càng không thể biết nên tu luyện Càn Nguyên Chân Kinh thế nào, càng không biết Càn Nguyên Chân Kinh này có uy lực thế nào.

Nhưng theo cách nói của người áo trắng thì hiển nhiên Càn Nguyên Chân Kinh này không phải loại thường.

Hắn liên tục điều vận khí trong cơ thể, muốn cảm thấy xem rốt cuộc có chút gì thay đổi không, nhưng vận hành ba lượt vẫn không càm thấy có gì đặc biệt.

Nằm trên giường ngẫm nghĩ, mơ mơ màng màng hắn thiếp đi.

Ngày tiếp theo, hắn đang mơ mơ màng màng thì bị người ta đánh thức, đi ra ngoài, Tổng quản Hầu phủ Hàn Thọ đứng chờ bên ngoài.

Thấy trời còn sớm hắn cau mày hỏi:

- Lại xảy ra chuyện gì?

Hàn Thọ vội vàng tiến lại báo:

- Thưa Hầu gia, không xảy ra chuyện gì, là… lã cữu lão gia tới.

- Cữu lão gia?

Tề Ninh khẽ giật mình ngạc nhiên hỏi:

- Cữu lão gia gì?

- Là Cố gia Giang Lăng cữu lão gia, vừa mới tới, đang chuyển hành lý vào phủ.

Tề Ninh hơi kinh hãi, lần trước Cố Thanh Hạm cũng đã từng đề cập tới, rằng hết Tết âm lịch, Cố Văn Chương sẽ dẫn theo gia quyến đến Kinh thành, nghe nói đã sắp xếp mua sắp nhà cửa, cửa hàng ở Kinh thành.

Nhưng còn hơn nửa tháng nữa mới tới Tết, hắn vạn lần không thể tưởng nổi Cố Văn Chương lại tới sớm như vậy, cau mày hỏi:

- Cữu lão gia dẫn gia quyến tới đây sao?

- Vâng, lão thái thái cũng được cữu lão gia đưa tới. Tam phu nhân đang trách cữu lão gia. Hầu gia… Hầu gia ngài mau đi xem xem.

Tề Ninh nghe nói Cố Thanh Hạm đang quở trách người thì không trì hoãn nữa, vội vàng tới tiền viện, liền nhìn thấy không ít người đang khuân đồ vào trong phủ. Cố Thanh Hạm đang đỡ một lão phu nhân tuổi gần lục tuần, nói với một nam tử áo gấm:

- Huynh chỉ để ý tới mình thôi, nương đã lớn tuổi như vậy rồi huynh cũng không để ý tới thân thể lão nhân gia, trời đông giá rét thế này, rốt cuộc huynh muốn làm gì?

Tề Ninh nhận ra nam tử áo gấm kia chính là Cố Văn Chương. Cố Văn Chương hơi xấu hổ, miễn cưỡng gượng cười đáp:

- Ta đã hỏi nương rồi, nương cũng muốn sớm gặp muội, cho nên… cho nên mới tới sớm. Muội tử, ta đây còn chưa uống được một chén trà, sáng sớm muội đã bực tức như vậy, để cho mọi người nhìn thấy sẽ không tốt.

- Ta vẫn không hiểu được tâm tư của huynh.

Cố Thanh Hạm khóc ròng:

- Cha mất, huynh không làm sao để cho ta yên. Trước kia cố kỵ Đại Tướng quân không dám tới, hôm nay Đại Tướng quân mất, huynh liền cảm thấy không ai quản được.

Huynh chỉ thấy Kinh thành ca múa thái bình, bèn chạy tới đây gây sóng gió.

Lão phu nhân lại khuyên lơn:

- Hàm Nhi, chuyện đã rồi, con đừng oán trách ca ca con nữa. Là ta nhớ con, cho nên mới bảo nó khởi hành sớm.

- Nương, người đừng có bao che cho huynh ấy. Là vì người bao che cho huynh ấy từ nhỏ tới lớn, huynh ấy mới làm xằng làm bậy như vậy đấy. Giang Lăng bên kia rất tốt, không nên chạy tới Kinh thành làm gì.

Cố Văn Chương không kiên nhẫn hỏi:

- Muội nói xong chưa? Chẳng lẽ muội muốn bảo ta đưa mẹ quay về Giang Lăng? Người tới cả rồi, còn nói nhiều như vậy có được cái gì?

Nếu muội không sợ mẹ bị giày vò, ta lập tức đưa nương về Giang Lăng.

Cố Thanh Hạm tức giận:

- Phải đi là huynh ấy. Hiện giờ nương ở đây.

Thấy hai huynh muội cãi nhau gay gắt, Tề Ninh vội vàng tiến lên cười nói:

- Cữu phụ, người tới rồi. Chúng ta đã chờ thật lâu rồi. Lão phu nhân, đi đường vất vả, mau vào phòng nghỉ ngơi.

Cố Văn Chương đang bị Cố Thanh Hạm nói cho xấu hổ vô cùng, nhìn thấy Tề Ninh như thấy cứu tinh, vội vàng đi tới, cười ha ha:

- Súc gia, chúc mừng chúc mừng, nghe nói ngươi đã kế tục tước vị Cẩm Y Hầu, ta đặc biệt tới Kinh thành chúc mừng ngươi đây.

Y bước lên, đưa tay vỗ vỗ vai Tề Ninh:

- Ta mang tới cho ngươi không ít lễ vật…

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

0.10408 sec| 2446.328 kb