Tề Ninh đã biết nhất định Long Thái sẽ hỏi đến việc này, nên cung tất kính thưa:

- Hoàng thượng, thật ra thần cũng đang muốn báo cáo với người việc này.

- Nói mau, nói mau!

Hiển nhiên Long Thái rất hứng thú với việc này:

- Trẫm đã giao thủ cùng ngươi, võ công của ngươi không hề cao hơn trẫm. Hiện giờ mới chưa được bao lâu ngươi đã học được kiếm thuật lợi hại như vậy, trẫm thấy so với sư phụ cũng không kém là bao đâu.

Tề Ninh cười nói:

- Nói ra sợ Hoàng thượng không tin, nửa đêm mấy hôm trước có người thần bí chạy tới phòng dạy thần mấy chiêu kiếm thuật này.

- Còn có việc lạ này sao?

Long Thái hơi giật mình, ngạc nhiên nói:

- Người thần bí kia là ai?

Tề Ninh lắc đầu:

- Thật sự thần cũng không biết.

Thần đã từng hỏi ông ta, nhưng ông ta cũng không trả lời. Là một lão đầu.

- Lão đầu:

Long Thái như suy nghĩ gì đó, cười nói:

- Những hộ vệ của phủ Cẩm Y Hầu các ngươi không phải ngồi không. Người kia có thể lặng yên không một tiếng động chạy đến nhà ngươi mà không bị phát hiện, đương nhiên võ công cực cao.

Ông ta dạy ngươi kiếm thuật đương nhiên là không có ác ý với ngươi. Hẳn là cao nhân nước Sở ta rồi. Mấy hôm nay ông ta có quay lại không? Trẫm muốn gặp xem vị cao nhân này như thế nào.

- Hoàng thượng, ngay cả cái tên ông ta cũng không chịu nói với thần, sao còn dám tiến cung gặp Hoàng thượng. Nhưng sau khi dạy thần kiếm thuật, người kia cũng không xuất hiện nữa. Thần cũng không biết được tung tích của ông ta.

Long Thái khẽ gật đầu, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó nói:

- Trẫm hồ đồ thật rồi. Thiếu chút nữa đã quên đi chính sự. Trẫm cho đòi ngươi vào cung là có chuyện muốn hỏi ngươi.

Gã ném một bản tấu chương trước mặt Tề Ninh:

- Ngươi xem bản tấu chương này đã rồi nói.

Tề Ninh cầm hai tay, xem lướt qua một lượt rồi hỏi:

- Hoàng thượng, đây là bản tấu của Thứ sử Tây Xuyên Vi Thư Đồng?

- Không sai. Bản tấu của Vi Thư Đồng tới chậm hơn của Lý Hoằng Tín mấy ngày, nhưng ý tứ không khác là mấy.

Dừng một lát, gã đưa một bản tấu khác trên bàn qua:

- Đây là bản tấu của Lý Hoằng Tín lần trước đưa tới. Ngươi cẩn thận xem xem hai bản tấu này có gì khác nhau?

Tề Ninh cẩn thận đọc lại hai bản tấu chương, mới ngẩng lên đáp:

- Bản tấu của Lý Hoằng Tín bẩm báo động Hắc Nham đã giết Huyện lệnh huyện Đan Ba Bạch Đường Linh và mấy tên quan sai.

Nhưng bản tấu của Vi Thư Đồng lại nói quan sai đã bị chết ở Hắc Nham lĩnh. Nhìn thì như có ý tứ giống nhau, nhưng lại có vấn đề lớn.

- Không sai.

Long Thái cười nhạt:

- Vi Thư Đồng chỉ nói là quan sai đã chết tại Hắc Nham lĩnh, không nói rằng do người của động Hắc Nham giết. Hơn nữa, trên bản tấu của Lý Hoằng Tín còn nói rằng huyện lệnh huyện Đan Ba Bạch Linh Đường bị giết, nhưng trong bản tấu của Vi Thư Đồng chỉ nói rằng có quan sai bị chết tại Hắc Nham lĩnh, không nói rõ là Bạch Đường Linh chết.

Tề Ninh cau mày:

- Hoàng thượng, bản tấu của Vi Thư Đồng có vài vấn đề không rõ ràng. Y là người được triều đình cắt cử tới Tây Xuyên làm Đại tướng biên ải, theo lý mà nói, trong bản tấu phải rõ hơn cả của Lý Hoằng Tín. Nhưng sau khi xem bản tấu này, người ta còn cảm thấy mơ màng hơn.

Long Thái cười nhạt:

- Ngươi chưa xem nhiều bản tấu, đương nhiên không hiểu được quanh co trong đó.

- Kính xin Hoàng thượng chỉ điểm!

- Ngươi cảm thấy bản tấu của Vi Thư Đồng hơi mơ hồ, thật ra đây là Vi Thư Đồng muốn nói với triều đình. Lời y muốn nói không phải ở trong tấu chương, mà là ở bên ngoài.

Tề Ninh lập tức hiểu ra:

- Hoàng thượng, người muốn nói rằng, nội dung trong tấu chương này không phải điều Vi Thư Đồng muốn tâu với triều đình. Y chỉ muốn dùng tấu chương này để cho triều đình nhìn ra huyền cơ khác?

Hắn cau mày:

- Nhưng vì sao y lại phải làm vậy?

Y là Thứ sử Tây Xuyên, nếu có chuyện muốn tấu với triều đình, vì so phải hàm hồ suy đoán, phải để Hoàng thượng đoán ý mình?

Long Thái cũng nhăn mày kiếm:

- Khi xem bản tấu chương này trẫm cũng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có hai khả năng. Một là, Vi Thư Đồng lo lắng tấu chương này bị người ta nhìn thấy, cho nên không dám nói rõ lời muốn nói, chỉ có thể nói hàm hồ, để cho trẫm hiểu được lời y muốn nói mà không thể nói. Khả năng thứ hai là, y cố ý nói mơ hồ không rõ, là để lại đường lui cho bản thân.

- Đường lui?

- Có lẽ chuyện ở Tây Xuyên có điểm gì đó kỳ quặc, Vi Thư Đồng lo lắng triều định sẽ tra ra những chuyện khác, cho nên đã phòng ngừa chu đáo, trước hết loại bỏ các khả năng liên quan.

Long Thái cười lạnh:

- Năm xưa Tiên đế phái y đi Tây Xuyên, là để cho y thống trị tốt một phương, trở thành mắt thành lưỡi cho triều đình ở Tây Xuyên.

Nếu người này chỉ biết bo bo giữ mình, làm việc lo trước lo sau, trẫm thấy y cũng không cần phải ở lại Tây Xuyên nữa.

- Hoàng thượng, thứ cho thần ngu dốt. Hoàng thượng có nói cũng có khả năng Vi Thư Đồng lo lắng có người đọc được bản tấu nên không dám nói thật. Vậy thần có hai điều không rõ. Thứ nhất, Vi Thư Đồng lo lắng ai. Thứ hai, lời y không dám nói thật là gì?

Sắc mặt Tề Ninh nghiêm túc hẳn lên:

- Nếu ngay cả Thứ sử Tây Xuyên cũng có điều băn khoản về sự kiện động Hắc Nham, mà không dám nói rõ ràng, vậy tất nhiên chuyện đằng sau không bình thường.

Long Thái nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói:

- Gần đây ở Tây Xuyên liên tục xảy ra chuyện, ngươi không cảm thấy hết sức cổ quái sao?

- Hoàng thượng nói rất phải.

Tề Ninh khẽ đáp.

Long Thái suy nghĩ một lát mới đáp:

- Lần trước vội vã cứu người, trẫm không có thời gian hỏi ngươi. Khi ngươi bị Thu Thiên Dịch cưỡng ép bắt đi, Tây Môn Vô Ngân liền phái người của phủ Thần Hầu tới Tây Xuyên, đã bắt đầu điều tra về Hắc Liên Thánh giáo. Lần này Hắc Nham động phản loạn, ý của Hoài Nam Vương là động Hắc Nham không tránh khỏi có liên quan tới Hắc Liên Thánh giáo, vừa vặn mượn lý do điều binh khiển tướng, diệt luôn cùng Hắc Liên Thánh giáo.

- Có vẻ Hoài Nam Vương rất nhiệt tình tiêu diệt Hắc Liên Thánh giáo. Trung Nghĩa Hầu có ý gì?

- Lúc trước Tư Mã Lam một mực nói rằng cần chứng cứ vô cùng xác thực về Cửu Khê Độc Vương xâm nhập Hầu phủ. Lão ta cũng không có gì đáng nói, Hắc Liên Thánh giáo có ý đồ mưu phản, đương nhiên triều đình sẽ không bỏ qua.Tại bộ Binh, Lô Tiêu đã bắt đầu vạch kế hoạch vây quét hang ổ Hắc Liên Thánh giáo, nhưng giờ đã sắp vào đông, Tây Xuyên địa thế hiểm yếu, sào huyệt của Hắc Liên Thánh giáo nằm trong núi non trùng điệp, cho nên có muốn đánh cũng phải chờ tới đầu xuân.

Tề Ninh khẽ gật đầu, khẽ nói:

- Nhưng Thu Thiên Dịch nói rằng không liên quan tới dịch độc trong Kinh thành.

- Cho nên triều đình vẫn cho bọn họ thời gian. Nếu Hắc Liên Thánh giáo là thế lực giang hồ, trẫm cũng sẽ dùng quy tắc giang hồ nói chuyện với họ. Người của phủ Thần Hầu sẽ đến Hắc Liên Thánh giáo, yêu cầu họ giao Thu Thiên Dịch. Nếu Thu Thiên Dịch tự trói vào Kinh thỉnh tội, Hắc Liên Thánh giáo cũng có thể giao ra hung phạm truyền bá dịch độc ở Kinh thành, có lẽ triều đình còn có thể lưu tình với bọn họ Nếu không, cho dù bọn họ không có liên quan gì tới dịch độc, nhưng họ không tuân theo mệnh lệnh triều đình, coi như cũng là mưu phản.

- Hoàng thượng anh minh. Tiên lễ hậu binh, cũng thể hiện rõ khí độ của Hoàng thượng.

Dừng một lát hắn mới lại nói:

- Nhưng đám người Hắc Liên Thánh giáo kia ngông cuồng, chưa chắc sẽ hợp tác với triều đình.

- Vậy không thể trách triều đình rồi. Tây Xuyên lúc nào cũng loạn, chỉ cần có một gợn xúc động thôi nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt

Long Thái cười.

- Đúng rồi, còn hai mươi ngày nữa là tới Giao thừa. Ngươi chuẩn bị kính hiến cho trẫm cái gì?

Tề Ninh há to miệng, toát mồ hôi trán:

- Hoàng thượng, thứ cho thần nói thẳng, hẳn là… hẳn là Hoàng thượng ban thưởng cho thần chứ?

- Trẫm mới đăng cơ, đây là năm đầu tiên. Ngươi không hiếu kính trẫm, còn muốn trẫm thưởng đồ cho ngươi. Ngươi thật lớn mật mà.

Long Thái cố ý làm mặt giận:

- Mà thôi, trẫm cũng không cần đồ của ngươi, ngươi cũng đừng mong trẫm thưởng gì. Không ai nợ ai.

Tề Ninh thầm nghĩ “Lão tử chưa từng thấy Hoàng đế keo kiệt như vậy đâu”. Hắn cười hắc hắc, thấp giọng hỏi:

- Hoàng thượng, thật ra gần đây trong phủ của thần có hơi thiếu bạc dùng. Sắp sang năm mới không có bạc trong tay sẽ chẳng làm được việc gi, Hoàng thượng có thể cho mượn chút bạc dùng một lát không?

Lòng hắn thầm nghĩ “Ngươi con mẹ nó còn thiếu nợ lão tử năm trăm lượng hoàng kim, có lẽ cả kiếp này cũng không hy vọng” - Sao?

Con ngươi Long Thái đảo một vòng, khẽ hỏi:

- Ngươi dừng tưởng trẫm không biết. Trẫm hỏi ngươi, ngươi đòi năm ngàn lượng bạc của Đậu gia là có việc gì?

Tề Ninh cũng biết trước thế nào gã cũng sẽ biết, bèn cười đáp:

- Đậu Liên Trung lừa gạt thần, thần chỉ lấy của gã ít bạc thôi.

- Ngươi thật to gan. Mượn danh trẫm, còn muốn thu bạc chuẩn bị tế thiên. Thành thật khai báo, tổng cộng thu được bao nhiêu bạc?

- Hoàng thượng, thật sự không có bao nhiêu bạc.

Tề Ninh đau khổ đáp:

- Cộng lại cũng không đến vạn lượng bạc.

- Được. Một vạn lượng ngươi vẫn còn chê ít. Trong tay trẫm cũng còn không có được nhiều bạc như vậy đâu. Trẫm có thể nói cho ngươi biết, hai đời Cẩm Y Hầu trước đều là liêm khiết làm theo việc công, tiểu tử ngươi đừng có phá hủy danh tiếng thanh liêm của phủ Cẩm Y Hầu. Số bạc này coi như trẫm thưởng cho ngươi.

Dừng một lát, gã cười lạnh:

- Một Hộ bộ Thượng thư nho nhỏ, động một cái là ngàn vạn lượng bạc, Đậu gia bọn họ quả thật là làm ăn tốt, may mắn đó.

- Hoàng thượng, thần nghe nói một nửa mối làm ăn ở Kinh thành có quan hệ tới Đậu gia đó.

Tề Đậu hai nhà nước lửa không dung, có cơ hội tốt này, đương nhiên Tề Ninh không quên ném cho Đậu gia một mồi lửa:

- Đậu Liên Trung kia chỉ là con trai của Đậu Quỳ, không có quan thân, nhưng dùng bạc thì như vung rác.

Long Thái nghĩ nghĩ một lát, đáp:

- Trẫm biết rồi. Việc trước mắt của ngươi là huấn luyện Hắc Lân Doanh cho trẫm. Có chuyện gì cũng phải bẩm báo với trẫm.

- Tuân chỉ!

- Đúng rồi, kim bài đâu? Kim bài trẫm đưa cho ngươi ngươi còn chưa trả trẫm.

Tề Ninh thầm nghĩ tiểu Hoàng đế này vẫn còn nhớ tới thứ này. Làn trước tới phủ Thần Hầu, Long Thái đã cho hắn một tấm kim bài, thuận tiện thẩm vấn A Não. Tề Ninh vẫn giữ tấm kim bài này chưa trả, giờ Long Thái đã nhắc đến, chỉ có thể giao ra.

Xuất cung, Tề Ninh không về phủ ngay mà đi tới nha môn bộ Binh.

Trùng kiến Hắc Lân Doanh đương nhiên không thể thiếu trang bị lương hướng, tuy binh khí và lương hướng đều do Hộ bộ gẩy bạc, nhưng thường quân đội vãn bàn với bộ Binh, lấy trang bị tiễn lương từ bộ Binh, chứ không phải tìm thẳng đến Hộ bộ yêu cầu.

Hắc Lân Doanh đã bắt đầu kiến lập, nhưng trong tay Tề Ninh không có lấy nổi một thứ trang bị, cũng không có một phân tiền lương thực, đương nhiên trước hết phải đi tìm bộ Binh thương lượng.

n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ a Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  yền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con , hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường y nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng o lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn ẫn!

a!

Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

2.35185 sec| 2439.484 kb