Đêm lạnh dài đằng đẵng, khi phủ Cẩm Y Hầu đang ăn mừng vì Tề Ninh đoạt được vị trí Thống lĩnh, trong một dinh thự thành đông kinh thành Kiến Nghiệp, lại cực kỳ quạnh quẽ.

Tòa nhà này không tính lớn, nhưng đình đài lầu gác cái gì cần đều có.

Giang Đại công tử xuất thân gia tộc giàu có nhất Đông Hải, gia tộc phú khả địch quốc, muốn mua một tòa nhà ở kinh thành, quả thực dễ như trở bàn tay.

Gió lạnh từng cơn, cảnh đêm rét lạnh, trong một căn phòng ở góc đông tòa nhà, Giang Tùy Vân thay đổi một bộ quần áo mềm mại sạch sẽ, ngồi trước bàn, đối diện gương đồng đặt trên bàn, nhìn khuôn mặt vẫn còn sưng chưa tiêu của mình, đôi mắt lạnh băng đáng sợ, giống như lưỡi đao.

Trong tòa nhà này không nhiều người, có chừng vài tên hạ nhân, đều là gã mang tới từ Đông Hải.

Tòa nhà quạnh quẽ có vẻ cô đơn và đìu hiu.

Khuôn mặt vốn anh tuấn kia, giờ phút này thực khó coi, chẳng những nửa bên sưng lên, hơn nữa mặt sưng còn có máu bầm, một mảnh đỏ tươi, trông hơi đáng sợ.

Đột nhiên Giang Tùy Vân nện một quyền lên mặt bàn, xoảng một cái, gương đồng trên bàn bị chấn động đổ nghiêng. Giang Tùy Vân bỗng nhiên đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ, một cơn gió lạnh tiến vào, Giang Tùy Vân lạnh lùng nói:

- Người tới!

Trong nháy mắt, một người treo rủ xuống từ trên mái hiên, hai chân người kia móc ở mái hiên, nửa người trên lại rủ xuống, cung kính nói:

- Đại công tử!

- Giết chết Tề Ninh!

Giang Tùy Vân nắm chặt tay nói:

- Trong vòng ba ngày, ta muốn nhìn thấy hắn đầu mình chia lìa, không cần biết dùng biện pháp gì, ba ngày sau, đưa đầu của hắn tới trước mặt ta.

- Vâng!

Người treo dưới mái hiên đáp lại một tiếng, xoay người lên nóc nhà.

Giang Tùy Vân cười lạnh, đang muốn xoay người, bỗng nghe ngoài cửa sổ vang lên một tiếng rầm, gã lắp bắp kinh hãi, quay người lại, liền thấy người vừa treo rủ xuống rớt khỏi nóc nhà, rơi trên mặt đất, giãy giụa hai cái liền bất động.

Sắc mặt Giang Tùy Vân biến đổi, kinh hãi mà không loạn, xoay người một cái, cầm một cây đao treo trên tường vào tay, rút đao ra khỏi vỏ, trầm giọng nói:

- Là ai?

Đôi mắt gã nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, thần sắc lạnh lùng.

Chợt nghe sau lưng truyền tới một giọng nói trầm thấp:

- Ngươi lại phái người đi ám sát Cẩm Y Hầu như vậy sao?

Sắc mặt Giang Tùy Vân biến đổi, cảm thấy một trận kình phong ập tới sau lưng. Gã không nói hai lời, xoay người một đao, ánh đao như lạ, một thân hình quỷ mị xuất hiện phía sau gã. Giang Tùy Vân đang muốn vung đao chém ngang, lại cảm thấy lưng đau đớn một hồi, giống như bị chùy lớn ngàn cân đánh trúng, thậm chí xương cốt có cảm giác vỡ vụn.

Tay cầm đao lập tức không có khí lực, thế đao không cách nào tiếp tục nữa. Chỉ là người kia cũng không xuất thủ thêm, chờ Giang Tùy Vân xoay người lại, thấy một bóng người chắp hai tay sau lưng đứng bên cửa sổ, một thân trường bào màu xám, không hề búi tóc, tóc dài xõa trên vai, gió rét ngoài cửa sổ thổi tới, tóc dài tung bay.

Giang Tùy Vân nhìn thoáng qua, trong mắt cả kinh, vứt bỏ đao trong tay, quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:

- Sư phụ!

Người kia cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói:

- Dạy ngươi nhiều năm như vậy, dường như ngươi cũng không có tiến bộ gì, điều quan trọng là, dường như ngươi đã quên ước nguyện ban đầu trước khi tới kinh thành Kiến Nghiệp.

- Sư phụ, đệ tử… !

Trán Giang Tùy Vân xuất hiện mồ hôi lạnh.

- Người không mưu cả đời không đủ mưu nhất thời.

Giọng người kia bình thản khác thường, nghe không ra vui buồn:

- Ngươi muốn giết Cẩm Y Hầu, chỉ vì hôm nay thua trong tay hắn, bại trận nhất thời, đã khiến ngươi muốn trừ khử cho thống khoái, xem ra ngươi căn bản không biết đối thủ của ngươi mạnh đến cỡ nào.

- Sư phụ… đệ tử vốn có thể thắng hắn.

Giang Tùy Vân cúi đầu, vẫn quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy:

- Đệ tử không thua hắn trong đao kiếm, ngay cả công phu quyền cước cũng không hề yếu hơn hắn, thế nhưng hắn luyện võ công tà môn, có thể hấp thu nội lực của người khác!

Người áo xám cười lạnh nói:

- Ta từng nhắc nhở người, mọi thứ để mặc tự nhiên, không nên quá để ý, nếu không rất dễ dàng bị người khác nhìn ra chỗ sơ hở.

- Sư phụ cũng biết, nếu như đệ tử có thể đạt được vị trí Thống lĩnh, như vậy về sau hoàn thành nhiệm vụ của sư phụ giao, sẽ càng thêm dễ dàng.

Giang Tùy Vân cúi đầu nói:

- Đệ tử cũng vì sư phụ mới làm như vậy.

- Trước mặt ta, không nên ngoa ngôn.

Người áo xám nói:

- Ta nói rồi, có thể cho ngươi thời gian, ta cũng là người rất kiên nhẫn, từ trước đến nay không vội vã nhất thời.

Y dừng một chút, thản nhiên nói:

- Ngươi có biết, bên ngoài phủ đệ của người, Thần Hầu Phủ đã phái người bí mật giám thị. Tây Môn Vô Ngân đã nổi lòng nghi ngờ ngươi?

Giang Tùy Vân khẽ giật mình, lập tức cười lạnh nói:

- Cho dù Tây Môn Vô Ngân có lòng nghi ngờ, thì sao chứ? Hắn có thể tra ra cái gì?

Người áo xám quay người lại, trên mặt đeo một tấm mặt nạ giấy, mặt nạ màu đen xuất hiện lộ vẻ âm u dưới ngọn đèn dầu. Y chậm rãi đi tới trước mặt Giang Tùy Vân, thản nhiên nói:

- Ngẩng đầu lên!

Giang Tùy Vân hiển nhiên cực kỳ kính sợ người áo xám, lập tức ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu, lập tức cảm thấy bóng đen nhoáng một cái trước mắt, bốp một tiếng, khuôn mặt vốn đã sưng, lại bị người áo xám cho một cái bạt tai, lực đạo không nhẹ, khuôn mặt Giang Tùy Vân vốn chưa khôi phục, qua cái tát này, liền cảm thấy má trái giống như bị xé nứt, đau đớn kịch liệt như châm kim xát muối.

- Ta biết ngươi xuất thân phú hào, từ nhỏ coi trời bằng vung.

Đôi mắt người áo xám dưới lớp mặt nạ lạnh lùng như đao:

- Ngươi nhớ lấy, ta để ngươi tới kinh thành, không phải bởi vì ngươi xuất sắc thế nào, chỉ vì ngươi là người Giang gia Đông Hải mà thôi, hơn nữa lại là môn đồ của Trác Thanh Dương, thân phận như vậy, giúp ngươi dễ dàng đặt chân ở thành Kiến Nghiệp, cũng không khiến người nào sinh quá nhiều nghi kị đối với ngươi.

Giọng y trở nên lạnh lùng:

- Thế nhưng ngươi thích đao to búa lớn, coi trời bằng vung, vào kinh thành chưa bao lâu, đã liên tục phạm sai lần, lần này tranh đoạt vị trí Thống lĩnh, ngươi vốn không nên tham gia.

- Thế nhưng… thế nhưng sư phụ từng nói qua, chẳng những phải lấy được sự tín nhiệm của Hoài Nam Vương, mà còn phải được hắn trọng dụng.

Khuôn mặt Giang Tùy Vân đau đớn nhức nhối, cũng không dám che mặt:

- Hắn tiến cử đệ tử tranh đoạt Thống lĩnh Hắc Lân Doanh, đệ tử chỉ có thể toàn lực ứng phó.

- Hả?

Người áo xám thản nhiên nói:

- Là lòng danh lợi của bản thân ngươi quá mạnh, nếu không sao lại vì tranh đấu mà khiến người khác chú ý?

Y cười lạnh một tiếng:

- Phải chăng trong mắt ngươi, toàn triều đình nước Sở đều là giá áo túi cơm?

- Đệ tử… đệ tử không dám!

Nghe giọng người áo xám càng thêm lạnh băng, trán Giang Tùy Vân càng ứa nhiều mồ hôi lạnh.

- Đừng nên coi thường những người kia.

Người áo xám chậm rãi nói:

- Ta cho ngươi cơ hội lịch luyện, nếu như ngay cả chuyện nước Sở cũng không thể làm tốt, ngày khác ngươi làm sao có thể kế thừa vị trí của ta? Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi thực sự làm hỏng chuyện lớn của ta, hậu quả như thế nào, trong lòng ngươi hẳn là vô cùng rõ ràng.

- Đệ tử biết rõ.

Giang Tùy Vân vội nói:

- Đệ tử chắc chắn dốc toàn lực, hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao phó.

Người áo xám nói:

- Đừng nên tùy tiện đụng vào người Tề gia, ngươi phải biết, phía sau Tề gia còn sự tồn tại của người kia.

- Sư phụ, người kia thực sự còn chưa chết sao?

Giang Tùy Vân nói:

- Công phu của Tề Ninh, có phải đều do người kia dạy hay không?

Người áo xám nói:

- Điều này ngươi không cần phải hỏi nhiều. Làm tốt chuyện của mình, hiện giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi, là phải trở thành tâm phúc của Hoài Nam Vương, có thể khiến tất cả mọi người cảm thấy ngươi là vây cánh của Hoài Nam Vương, nhưng nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, không nên đi trêu chọc người của Tề gia.

- Đệ tử… đệ tử hiểu được!

Giang Tùy Vân cúi đầu, trong đôi mắt vẫn lộ vẻ không cam lòng.

Một lúc sau không nghe người áo xám nói tiếp, Giang Tùy Vân rón rén ngẩng đầu, lại phát hiện người áo xám đã không thấy tung tích.

Gã nhìn quanh trong phòng, xác định người áo xám đã rời đi, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, trong mắt tràn ngập hàn quang.

Tòa nhà của Giang Tùy Vân cô tịch quạnh quẽ, trong phủ Cẩm Y Hầu lại ăn uống linh đình.

Trong phủ tối nay bày tiệc rượu, là vì ăn mừng Tề Ninh đoạt được vị trí Thống lĩnh, trong phòng có lò sưởi, đặc biệt bày một bàn tiệc rượu. Theo lý mà nói, đám người Đoạn Thương Hải thân là hộ vệ của Hầu phủ, lễ tiết quy định không có tư cách ngồi cùng một bàn uống rượu dùng cơm với Tề Ninh. Nhưng Tề Ninh vốn không so đo những thứ này, hơn nữa tiếp theo xây dựng lại Hắc Lân Doanh chính là chuyện lớn hàng đầu, đương nhiên phải bàn bạc với đám người Đoạn Thương Hải.

Đoạn Thương Hải, Triệu Vô Thương và Tề Phong ba người đều đi ra từ Hắc Lân Doanh, cho nên trong phòng có lò sưởi, bốn người tập trung một chỗ, vừa uống rượu, vừa bàn bạc chuyện Hắc Lân Doanh.

Đối với việc xây dựng lại Hắc Lân Doanh, Đoạn Thương Hải đương nhiên là coi trọng, cho nên nửa buổi tối, phần lớn là Đoạn Thương Hải nói chuyện. Lúc này qua ba tuần rượu, Đoạn Thương Hải hứng thú nói:

- Hầu gia, những quân quy vừa nói, đều là năm đó Đại tướng quân lập ra khi xây dựng Hắc Lân Doanh, Hắc Lân Doanh từ trên xuống dưới, đối xử như nhau, không có người nào dám vi phạm bất kỳ quân quy nào, chính vì vậy, Hắc Lân Doanh mới… !

Nói đến đây, y nấc một cái, mới nói tiếp:

- Mới được coi là binh mã mạnh nhất Đại Sở ta.

Tửu lượng của Tề Ninh vẫn chưa thể sánh với đám người Đoạn Thương Hải, tối nay mấy người hào hứng không tệ lắm, đặc biệt mấy người Đoạn Thương Hải, cực kỳ háo hức, mấy bình rượu không ở một bên, ngã trái ngã phải, lúc bàn chuyện, Tề Ninh cũng không để người khác vào quấy rầy, rượu và thức ăn trên bàn đều đã nguội lạnh.

- Những quân quy này đương nhiên phải tiếp tục kéo dài.

Mặt Tề Ninh đã hơi đỏ, có vài phần say:

- Hiện giờ quan trọng nhất là chiêu mộ binh lính, sau đó tìm được địa điểm tiến hành huấn luyện, trong lòng các ngươi có tính toán gì?

- Việc này dễ xử lý.

Đoạn Thương Hải vén tay áo lên, mặt đỏ bừng, cười nói:

- Hơn bốn mươi dặm về phía nam kinh thành, có trú doanh của Hắc Lân Doanh năm đó. Mặc dù đã hoang phế, nhưng mà thu dọn một chút có thể sử dụng, nơi đó chẳng những có sân bãi huấn luyện, doanh trại, chuồng ngựa, kho binh khí đều có sẵn. Đúng rồi, lão Triệu, hồ Kê Quan ở nơi trú quân có phải vẫn còn hay không?

Y một tay cầm bát rượu, một tay khác chống trên bàn, rõ ràng đã say bảy tám phần, lúc nói chuyện, mùi rượu xông vào mũi.

- Còn, đương nhiên vẫn còn.

Triệu Vô Thương bình thường không giỏi nói chuyện, nhưng hôm nay tâm tình vô cùng tốt, uống rượu cũng không ít, chỉ tỉnh táo hơn Đoạn Thương Hải một chút:

- Hầu gia, bên cạnh nơi trú doanh có hồ Kê Quan, ăn uống linh tinh đều thuận tiện, chúng ta… chúng ta không đi tiểu trong hồ, nói một tiếng với Công bộ đầu, để cho họ phái người đi sửa một cái, không tới mấy ngày là có thể sử dụng!

Tề Ninh nói:

- Người thì sao? Muốn xây dựng Hắc Lân Doanh, cần nhân thủ, đã muốn luyện tinh binh, cũng không thể lên đường lớn tùy tiện kéo người!

- Hầu gia không cần lo lắng.

Đoạn Thương Hải vỗ ngực mình:

- Ta đều suy nghĩ rồi, chuyện này giao cho ta, cam đoan trước khi nơi trú quân sửa chữa tốt, chiêu mộ một ngàn người cho ngài, hơn nữa đều là dũng sĩ số một.

Y nấc ra một hơi rượu:

- Chẳng qua trước đó Hầu gia phải chuẩn bị sẵn binh khí lương bổng, binh mã Hắc Lân Doanh cũng muốn ăn uống nhận lương, đừng để đám cháu trai Hộ Bộ kia đè lương bổng không buông!

Nói đến đây, y bỗng nhiên ngã sấp trên mặt bàn, Tề Ninh sững sờ, nhanh chóng nghe được tiếng ngáy của Đoạn Thương Hải vang lên.

 

0.14535 sec| 2441.516 kb