Tề Ninh hít một hơi thật sâu, sau đó hỏi:
- Tam nương, con đây, người vẫn còn bận sao?
Cố Thanh Hạm nghe thấy giọng của Tề Ninh, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi. Nàng thả bút trong tay xuống ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn xuống ngực mình thấy vạt áo có chút mất trật tự thì đưa tay lên sửa lại vạt áo. Hành động này của nàng khiến bộ ngực đầy đặn sau lớp áo khẽ lắc lư, nàng vuốt lại mái tóc, cuối cùng mới đáp lại hắn:
- Ừ… Ninh nhi à? Con có chuyện gì không?
- Con có chút chuyện muốn hỏi Tam nương.
Tề Ninh không thể trực tiếp đi vào nhưng hắn cảm thấy hai người nói chuyện như thế này có chút xa lạ so với trước đây.
Hắn biết sau khi phát sinh chuyện đêm đó, mặc dù Cố Thanh Hạm nói sẽ không trách cứ hắn mà cũng sẽ không nhắc lại nó nữa nhưng dẫu sao thì cũng không thể quên nhanh như vậy được. Vì chuyện này ngay cả hắn lúc này cũng cảm thấy xấu hổ nói chi là Cố Thanh Hạm.
Cố Thanh Hạm “ờ” một tiếng, ý muốn Tề Ninh đi vào nhưng lại vẫn cứ cúi đầu kiểm tra trang phục đến khi xác định đã ngay ngắn cầm bút lên, đầu hơi cúi giả vờ như mình đang viết gì đó, nói:
- Con…vào đi!
Tề Ninh lúng ta lúng túng bước vào phòng, quay người định đóng cửa thì Cố Thanh Hạm lại vội nói:
- Không… Không cần đóng cửa đâu, trong phòng…trong phòng nóng quá, mở cửa ra cho mát.
Tề Ninh sững người cười khổ.
Trong phòng quả đúng là có lò sưởi nhưng nhiệt độ chỉ ấm tựa như mùa xuân, xua đi khí lạnh làm gì đến mức nóng cần mở cửa cho mát chứ! Xem ra từ sau đêm đó Cố Thanh Hạm bắt đầu nảy sinh tâm lý phòng bị hắn. Nàng lo một khi đóng cửa, hai người ở cùng nhau hắn sẽ giở trò với nàng.
Cái này dù sao cũng không thể trách Cố Thanh Hạm được. Đêm đó là tại hắn nhất thời xúc động dường như chỉ muốn nuốt nàng vào trong bụng nên khó trách Cố Thanh Hạm lại đề phóng hắn như thế.
Hắn chỉ hơi khép cửa lại, vào trong phòng. Cố Thanh Hạm không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết chữ, khẽ nói:
- Con ngồi xuống trước đi.
Tề Ninh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh rồi khẽ liếc Cố Thanh Hạm, dưới ngọn đèn dầu, đôi má Cố Thanh Hạm trắng trẻo hồng hào, đôi môi hồng hào quyến rũ, lông mi dài cong khẽ rung rung. Hắn do dự một chút sau đó vẫn đứng dậy đi tới phía trước cầm bình nước me xanh rót nước vào nghiên mực rồi mài mực giúp nàng.
- Không cần đâu…!
Cố Thanh Hạm khẽ chau mày, nói:
- Con về chỗ ngồi đi…chuyện này không cần con làm đâu.
Tề Ninh thấy giọng điệu của nàng không còn ôn hòa dịu dàng như trước đây nữa, hắn cảm thấy có chút mất mát, “À” một tiếng rồi quay lại chỗ ngồi của mình. Đột nhiên hắn cảm giác có gì đó không đúng lắm, cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện ra bình nước cùng thanh mài mực vẫn còn ở trong tay mình, mỗi tay một thứ, tựa như trẻ con cầm món đồ chơi mình yêu thích, dáng vẻ hắn vô cùng khó xử.
Cố Thanh Hạm viết được hai hàng chữ liền đưa tay ra định mài mực nhưng lại không thấy dụng cụ mài đâu, ngơ ngác một chút, đôi mắt xinh đẹp khẽ đảo. Liếc về phía Tề Ninh thấy dáng vẻ của Tề Ninh định quay lại cũng không phải mà ngồi cũng không phải, dáng vẻ ngốc nghếch tay chân luống cuống, nàng nhìn một lát rồi bật cười.
Nụ cười của nàng tựa như làn gió xuân thổi tan đi băng giá, Tề Ninh đang xấu hổ không biết phải làm thế nào nghe thấy tiếng cười của nàng liền thấy cả người nhẹ nhõm, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Hạm thấy khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của nàng tựa như đóa hoa mùa xuân, xinh đẹp không gì sánh bằng, hắn cũng xấu hổ cười theo nàng.
Sau khi Cố Thanh Hạm cười, sắc mặt không còn nghiêm nghị nữa, vẻ mặt chỉ hơi cứng ngắc, cắn cắn môi dưới, vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt liếc hắn, nói:
- Còn đứng ngây ra đấy làm gì?
Muốn mài mực thì tới mài đi cho đỡ vướng víu.
Tề Ninh như được đặc xá, cười rộ lên, thầm nghĩ bản thân cũng được coi là to gan lớn mật vậy mà khi đối diện với thiếu phụ này hắn lại như một thằng ngốc. Hắn đi tới đứng cạnh bàn mài mực, nhẹ giọng hỏi:
- Tam nương, người bận làm gì vậy?
- Cả ngày hôm nay, chính bản thân ta cũng không biết mình đang bận làm gì nữa.
Cố Thanh Hạm để bút xuống ngẩng đầu nhìn Tề Ninh, đôi mắt long lanh xinh đẹp tựa như hồ nước sâu hút người ta vào trong, nàng hỏi:
- Con mới từ trong cung về sao?
Tề Ninh gật đầu đáp:
- Dạ, vào cung nghị sự nhưng trong lòng có chút chuyện con nghĩ mãi cũng không hiểu nên tới đây thỉnh giáo Tam nương.
- Chuyện quốc gia đại sự, một người phụ nữ như ta thì biết cái gì, con thỉnh giáo ta thì cũng bằng không.
Cố Thanh Hạm đứng dậy, quay người lắc mông đi đến giá sách, chỗ này có để một vài cuốn sổ sách, bởi vì các khoản mục chi tiêu trong phủ Cẩm Y Hầu quá nhiều vì vậy sổ sách để cả ở chỗ Cố Thanh Hạm, nàng giơ tay lên rút một cuốn sổ sách ra.
Tề Ninh nhìn nàng từ phía sau, từ cổ đến thắt lưng tựa như chiếc đàn tì bà, dáng người cân đối, lưng thẳng tắp, vòng eo nhỏ nhắn, bên dưới là cặp mông tròn đầy, nhô lên tựa như hai ngọn đồi, bởi vì eo nàng rất nhỏ nên nó càng nổi bật hơn. Nhìn cơ thể này của nàng khiến người ta cảm thấy huyết mạch sôi trào, không thể kiềm chế được.
Tề Ninh vội thu hồi ánh mắt, nghĩ thầm mới đêm đó xảy ra sơ suất mà sao hắn lại không nhớ lâu hơn chút chứ, cố trấn tĩnh tinh thần rồi mới nói:
- Chắc Tam nương cũng biết ở Tây Xuyên có một nơi gọi là động Hắc Nham chứ?
- Động Hắc Nham?
Cố Thanh Hạm xoay người, đôi mày thanh tú khẽ cau lại, nàng suy nghĩ một chút rồi mới nói:
- Con muốn nói đến động Hắc Nham ở Hoa Miêu sao?
- Thì ra Tam nương cũng biết.
Cố Thanh Hạm lắc mông yểu điệu đi tới, buông cuốn sổ xuống, sau khi ngồi xuống rồi mới nói tiếp:
- Ta không biết gì về người Miêu cả, nếu như con nói tới những cái khác ta nhất định không biết nhưng còn về động Hắc Nham thì ta cũng biết đôi chút. Ta còn nhớ rõ, lúc lão Hầu gia qua đời, chủ nhân của động Hắc Nham nhận được tin đã tức tốc chạy tới Kinh Thành nhưng lúc đó tang sự đã xong xuôi, động chủ Hắc Nham đã tới nơi lão Hầu gia yên nghỉ khóc ba ngày ba đêm.
- Hả?
Tề Ninh cau này nói:
- Nói như vậy tức là Tề gia chúng ta có quan hệ gần gũi với động Hắc Nham sao?
Đôi mắt xinh đẹp của Cố Thanh Hạm khẽ đảo, đôi môi ngọc mỉm cười nói:
- Thật ra thì cũng không thể nói là gần gũi. Theo ta được biết thì năm đó lúc lão Hầu gia chinh phạt nước Thục, động Hắc Nham đã quy thuận lão Hầu gia, họ đã bỏ ra không ít công sức. Vì vậy lão Hầu gia đã bẩm lên triều đình ban thưởng cho động Hắc Nham.
Triều đình chẳng những ban thường rất nhiều mà còn miễn thuế nhiều năm cho động Hắc Nham nữa. Khi đó Tây Xuyên không được ổn định, triều đình làm vậy chẳng qua cũng là để người Miêu nhìn thấy dựa vào triều đình sẽ tốt như thế nào.
Sau đó mắt nàng lại khẽ đảo, có chút nghi ngờ hỏi hắn:
- Sao tự nhiên con lại nhắc đến động Hắc Nham?
- Hôm nay trong cung thảo luận về động Hắc Nham, triều đình chuẩn bị phái quân đi tiêu diệt động Hắc Nham.
Tề Ninh nhíu mày nói.
Cố Thanh Hạm sững sờ, thất thanh hỏi lại:
- Tiêu diệt động Hắc Nham?
Cơ thể nàng nghiêng về trước, bộ ngực căng tròn lại đè lên mép bàn, nàng vội hỏi:
- Ninh nhi, vì sao triều đình lại phải tiêu diệt động Hắc Nham?
- Mưu phản!
Tền Ninh giải thích:
- Thục Vương Lý Hoằng Tín phái người dâng tấu nói động Hắc Nham giết quan viên, không nộp thuế, hiện tại dãy Hắc Nham đã bị phong tỏa lối ra, triều đình đang chuẩn bị phái binh vây quét.
Cố Thanh Hạm nhíu mày nói:
- Không nộp thuế, giết quan viên?
Chuyện này… sao lại thế chứ?
Năm đó ta từng gặp động chủ Hắc Nham, mặc dù là người Miêu nhưng rất hiểu lễ nghi cũng rất khiêm tốn không hề giống một người làm chuyện hồ đồ. Huống chi việc không nộp thuế, giết quan viên là tội mưu phản, động chủ Hắc Nham chắc chắn không thể không biết làm vậy sẽ mang đến tai họa cho động Hắc Nham.
hương 281.2: Ngoài con ra không thể là ai khác
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo