Khi Tề Ninh quay về Hầu phủ, Đường Nặc đã được đón về từ Vĩnh Yên Đường. Vì giải dược, nàng đã bị thương đến nguyên khí, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày.

Còn Đoạn Thương Hải và Triệu Vô Thương đi ra ngoài tìm tung tích của hắn, hiện giờ hắn đã về nhà, nhưng bọn người Đoạn Thương Hải lại không thấy tăm hơi. Hắn chỉ đành sắp xếp một đoàn người đi tìm Đoạn Thương Hải.

Cũng may hộ vệ phủ Cẩm Y Hầu có ký hiệu của mình, sau khi rời thành sẽ để lại một ít ký hiệu kín đáo, người một nhà dễ dàng đuổi theo.

Vốn là một hồi tai nạn kinh thiên động địa qua một hôm đã giải trừ triệt để. Tề Ninh mới hoàn toàn buông lỏng, đêm nay ngủ rất ngon.

Đến sáng ngày thứ hai, trong nội cung lại phái người truyền gọi, Tề Ninh thu dọn một hồi mới vào cung. Hắn thầm nghĩ, hẳn là Hoàng đế muốn hỏi thăm tình hình dịch độc.

Vào cung, đến ngự thư phòng, hắn phát hiện bên trong có tới hơn mười đại thần, mấy người Trung Nghĩa Hầu và Hoài Nam Vương cũng đều trong đó.

Khi Tề Ninh tiến vào, Thị lang Binh bộ Lô Tiêu đang đứng chính giữa, tựa như đang bẩm báo chuyện gì đó. Hắn bước vào, mọi ánh mắt đều dồn cả lại.

Tề Ninh nhìn thấy đối diện bên dưới Lô Tiêu có một người chừng năm mươi tuổi, râu đen bồng bệnh, thân hình cao gầy, hai mắt không chớp, có vẻ khá là tuấn dật, có vẻ quen quen. Hắn lại nhớ ra giữa hai đầu lông mày của lão và Đậu Liên Trung có sáu bảy phần tương tự, thầm nghĩ, chẳng lẽ người này là Thượng thư Hộ bộ?

Thấy Tề Ninh đến, hai mắt Long Thái hơi sáng lên, nhưng sắc mặt vẫn hết sức bình tĩnh. Tề Ninh tham kiến xong, theo như lần trước đứng dưới Trung Nghĩa Hầu. Lần này lại không thấy Vũ Hương Hầu Tô Trinh, Tề Ninh biết, hôm qua đưa ra thuốc giải, hẳn Vũ Hương Hầu cũng đã được giải độc, hiện đang ở trong phủ tĩnh dưỡng.

Chúng thần không nói gì, Long Thái ra ý bảo Lô Tiêu nói tiếp.

Lão tiếp tục:

- Nếu không nhanh chóng tiêu diệt, chỉ sợ sẽ nảy sinh ra mầm mống phản loạn quy mô lớn. Theo ý của thần, cần phải giết gà dọa khỉ.

Tề Ninh chỉ cho là vị Lô Thị lang này đang đòi phái binh vây quét Hắc Liên Thánh giáo, thầm nghĩ, người này cũng kiên định thật, nhưng A Não đã bị Thu Thiên Dịch cứu khỏi phủ Thần Hầu dễ dàng, đương nhiên là một đòn đau cho triều đình, lại cho phái chủ chiến như Lô Tiêu một lý do thật lớn.

Hắn liếc sang, thấy Tây Môn Vô Ngân bên dưới mình vẫn khí định thần nhàn, khi hắn nhìn qua lão cũng đang liếc sang mình. Hai ánh mắt chạm nhau, lão hơi cười yếu ớt, hắn cũng miễn cưỡng gượng cười cười, nhưng trong lòng đang thầm nghĩ, lần trước lão tử bị cưỡng ép ở phủ Thần Hầu của ngươi, lão già ngươi không chuẩn bị lễ vật sang thăm nom sao?

- Trung Nghĩa Hầu, ngươi thấy việc này nên xử lý thế nào?

Chợt nghe tiếng Long Thái hỏi, Tề Ninh vội tập trung nghe.

- Hoàng thượng, lão thần vẫn cho là không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể dễ dàng mở động binh.

Trong số bảy mươi hai động, động Hắc Nham của Hoa Miêu coi như có thực lực lớn nhất, năm đó cũng lập nhiều công lao cho triều đình, lần này gây ra chuyện như thế, có phải hay không còn phải phái người thăm dò rõ tình hình.

Tề Ninh khẽ giật mình. Hắn còn tưởng Lô Tiêu sẽ gián ngôn cần phát binh với Hắc Liên Thánh giáo, nhưng nghe ý Trung Nghĩa Hầu, hình như không phải Lô Tiêu nhằm vào Hắc Liên Thánh giáo, mà là nhằm vào động Hắc Nham của Hoa Miêu.

Hắn biết Hắc Liên Thánh giáo xuất thân từ Hắc Miêu. Hoa Miêu này lại xảy ra chuyện gì đây?

- Lão Hầu gia, bản tấu đã đưa ra rồi, hạ quan cho rằng chuyện đã rất rõ ràng. Bất kể thế nào, chém giết quan viên triều đình cũng là một tội lớn. Đó là mưu phản. Nếu triều đình lờ chuyện này đi như không thấy, Sinh Miêu khác nhìn vào còn tưởng triều đình mềm yêu, lá gan sẽ lại càng lớn hơn nữa. Lại thêm Hắc Liên Thánh giáo ở giữa gây xích mích, chẳng mấy chốc sẽ thành họa lớn. Đối với những kẻ mọi rợ đó chỉ có thể nghiến răng ra tay độc ác, giết gà dọa khỉ, tiêu diệt động Hắc Nham, tất cả người Miêu sẽ đều sẽ bị chấn nhiếp.

Tề Ninh giật mình cả kinh, thầm nghĩ động Hắc Nham của Hoa Miêu lại dám chém giết cả quan viên triều đình, đây quả thực không phải chuyện nhỏ. Hắn không nhịn được hỏi Lô đại nhân:

- Động Hắc Nham chém giết quan viên triều đình có chứng cứ vô cùng xác thực rồi sao?

Lô Tiêu biết Tề Ninh vừa tới, không rõ chuyện lắm, hơi gật đầu một cái rồi thưa với Long Thái:

- Hoàng thượng, người đưa tin của Thục Vương phái đến hẳn nắm rõ chuyện này. Phải chăng nên triệu kiến gã tới để trần thuật cẩn thận?

Long Thái nghiêm mặt đáp:

- Để cho người mang tin vào đi.

Lập tức người đưa tin được truyền vào ngự thư phòng tiến kiến, không bao lâu sau, một gã đưa tin vội vàng đi vào. Vào đến nơi, gã không dám ngẩng đầu, được thái giám dẫn lên phía trước, quỳ rạp xuống dập đầu chào:

- Tiểu nhân Giáo úy Cẩm Quan Vệ Hứa Quan Phong bái kiến Hoàng thượng. Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Trán y chạm đất, mông chổng lên cao, thân hình khôi ngô như một con cóc nằm rạp xuống đất.

Y vừa bước vào, Tề Ninh đã nhận ra, Hứa Quan Phong này chính là gã Giáo Úy người Xuyên mình đã gặp trên đường về kinh lần trước ở quán rượu.

- Hứa Quan Phong, chuyện động Hắc Nham phản loạn ngươi biết đến đâu nói ra đến đó.  Lô Tiêu trầm giọng ra lệnh:
 

- Nếu có sơ suất chút nào sẽ bị trừng trị đích đáng.

Hứa Quan Phong không dám ngẩng đầu, chỉ chổng mông lên thưa:

- Tiểu nhân không dám nói gạt chút nào. Khởi bẩm Hoàng thượng, động Hắc Nham ở Hắc Nham Lĩnh là động Hoa Miêu, có chừng sáu trại. Tổng cộng có khoảng sáu bảy ngàn người.

Lô Tiêu nói:

- Không cần giới thiếu nhữa. Năm xưa động Hắc Nham đã từng lập nhiều công lao cho triều đình, vì vậy triều đình cũng có ban thưởng cho họ, miễn năm năm thuế má.  Lão liếc sang Tề Ninh:
 

- Việc này trong triều đều biết rõ, hẳn Cẩm Y Hầu càng rõ như lòng bàn tay.

Tề Ninh nhíu mày, thầm nghĩ, trước kia lão tử còn chưa từng nghe đến động Hăc Nham Hoa Miêu gì, sao có thể rõ như lòng bàn tay chứ? Muốn gây sự với lão tử sao?

Trung Nghĩa Hầu già nua thản nhiên hỏi:

- Vì sao trại Hắc Nham lại giết quan viên?

- Năm xưa trại Hắc Nham đã lập nhiều công lao cho triều đình, cho nên vẫn luôn có phần ngang ngược kiêu ngạo, không chỉ không coi Miêu động vào mắt, ngay cả quan viên triều đình họ cũng chẳng để ý.

Dừng một lát, Hứa Quan Phong lại kể:

- Triều đình miễn cho họ năm năm thuế má, nhưng họ vẫn kéo dài nhiều năm. Chẳng qua quan viên địa phương không hỏi.

Hoài Nam Vương hỏi:

- Thu thuế phú là chức trách của quan viên địa phương, nếu chống đối nộp thuế, tương đương với đạo phản. Vì sao không dám nói?

Hứa Quan Phong do dự một lát mới đáp:

- Thật ra…thật ra là vì cố kỵ Cẩm Y Hầu….

Nhất thời ánh mắt của mọi người trong điện đều dồn hết vào Tề Ninh, ngay cả Long Thái Hoàng đế cũng nhìn hắn. Tề Ninh còn tưởng rằng việc này không có liên quan gì tới mình, chuyện lại lớn như thế, mình không tiện nhiều lời, thật không ngờ Hứa Quan Phong kia lại kéo chuyện đó vào Cẩm Y hầu. Hắn nhịn không được cau mày hỏi:

- Chuyện này có quan hệ gì với Cẩm Y Hầu?

Hoài Nam Vương cười đáp:

- Chẳng lẽ Hầu gia không biết, năm đó lão Hầu gia chinh phạt Tây Xuyên, vì địa hình Tây Xuyên nhiều nơi hiểm yếu, nhiều quan ải, đã từng một lần bị nhục.

Sau này lão Hầu gia tiếp xúc với động Hắc Nham người Hoa Miêu, động Hắc Nham đã ra sức giúp lão Hầu gia, trở thành quân dẫn đường. Bọn họ cực kỳ rõ địa thế Tây Xuyên, lại có thể thâm nhập Tây Xuyên kiếm tình báo, nhờ vậy lão Hầu gia mới có thể liên chiến liên thắng ở Tây Xuyên. Thậm chí một lần trước khi binh tới Thành Đô, nếu không nhờ động Hắc Nham, lão Hầu gia sẽ khó mà chinh phạt thuận lợi như vậy.

Tới giờ Tề Ninh mới hiểu ra.

Năm đó Thục Vương Lý thị chiếm giữ tại Tây Xuyên, trở thành Thổ Hoàng đế ở nơi này. Tiêu thị bình định Trường Giang vào khu nam coi như ngay sát vách, đương nhiên không thể để cho Lý thị tiếp tục làm vua độc lập ở Tây Xuyên.

Hơn nữa, Nam Sở và Bắc Hán tranh phong, nếu Tây Xuyên không ổn, lúc nào bên hông Nam Sở cũng có một thanh đao gác sẵn.

Cho nên Hoàng đế phái Cẩm Y lão Hầu gia xua binh vào Tây, bình định Tây Xuyên.

Chuyện cũ Tề Ninh cũng hiểu, biết năm đó Lý thị ở Tây Xuyên cũng là dựa vào địa hình hiểm yếu mà chống lại. Mới đầu Cẩm Y lão Hầu gia chinh phạt Tây Xuyên cũng không thuận lợi, song phương đều hao binh tổn tướng, vì thế, cho tới giờ, Tề gia Cẩm Y Hầu và Thục Vương Lý gia vẫn không hòa thuận được với nhau, thế như nước lửa.

Hắn cũng biết, lão Hầu gia thắng liên tiếp thẳng tới dưới Thành Đô, đúng lúc đó người Bắc Hán đã giúp Tây Xuyên Lý thị một đại ân.

Để ứng phó với Bắc Hán, Nam Sở đành phải dừng việc chinh phạt Tây Xuyên, Lý thị Tây Xuyên có cơ hội thở dốc một lúc, không tiếp tục đối địch với Nam Sở nữa, mà chủ động quy thuận Nam Sở.

Sau này lão Hầu gia có thể liên chiến liên thắng là vì đã dùng được một phần người Miêu. Hiện giờ xem ra năm xưa động Hắc Nham Hoa Miêu đã góp phần hiệp trợ lão Hầu gia chinh Thục.  Chuyện này Tề Ninh
hiểu rất rõ, giờ hắn cũng hiểu vì sao Lô Tiêu và Hoài Nam Vương đều nói động Hắc Nham có liên quan đến Cẩm Y Hầu.

Hắn vốn chẳng quan tâm, giờ lại để ý.

Hứa Quan Phong nói:

- Năm đó động Hắc Nham đã giúp triều đình, dốc sức cho Cẩm Y Hầu, cho nên vẫn luôn coi Cẩm Y Hầu là chỗ dựa. Mặc dù không đến mức không coi ai ra gì nhưng cũng cực kỳ kiêu ngạo. Sau năm năm, quan viên địa phương tới núi Hắc Nham thu thuế, bọn họ lại kẽo kẹt tìm đủ lý do xin kéo dài thêm mấy năm. Về sau, Thứ Sử đại nhân chủ động gọi Động chủ động Hắc Nham tới phủ Thứ sử khuyên bảo hồi lâu, lại chỉ lấy bảy phần thuế của động Hắc Nham, mới coi như giải quyết được việc này.

Tề Ninh nghe Hứa Quan Phong nói cực kỳ có lớp có lang, không trúc trắc do dự chút nào, hệt như trong thư, thầm hiểu gia hỏa này đã học thuộc hết nội dung bẩm báo với triều đình từ trước.

- Nếu đã vậy, sao lại xảy ra chuyện chém giết quan viên triều đình?

Lô Tiêu trầm giọng hỏi.

- Mấy năm nay vì chiến sự với người Bắc Hán, triều đình lại gia tăng thêm hai phần thuế ở Tây Xuyên, cho nên cũng khó tránh khỏi muốn tăng thêm thuế của động Hắc Nham. Nhưng người Hoa Miêu hung hãn ngang ngược, Động chủ Hắc Nham không những không giao thêm thuế, mà còn từ hai năm trước đã cự lại không chịu giao thuế. Ba tháng trước, quan địa phương đi thu thuế, bọn họ đã xảy ra tranh chấp với thuế lại. Huyện lệnh huyện Đan Ba Bạch Đường Linh nể mặt động Hắc Nham đã từng lập công cho triều đình, bèn tự mình dẫn theo mấy ngươi tới núi Hắc Nham.

Nhưng….. nhưng người vừa tới đã bị động Hắc Nham chém giết.

Trong ngự thư phòng vẫn luôn yên lặng, viên quan cao gầy mà Tề Ninh vẫn luôn nghi ngờ là Đậu thị kia hỏi:

- Chỉ là một động người Miêu mà thôi, lại dám dùng bạo lực chống nộp thuế, giết chết quan viên địa phương, đã coi như mưu phản. Vì sao Vi Thứ sử không phái quan viên chủ động bắt Động chủ Hắc Nham vào kinh hỏi tội?

- Vi Thứ sử cũng muốn xuất binh, nhưng… lại nghĩ động Hắc Nham có công với triều đình, lại có quan hệ rất sâu với Cẩm Y Hầu, chỉ sợ nếu không bẩm báo trước với triều đình sẽ gây ra sai lầm. Thứ hai, trong tộc Hoa Miêu, động Hắc Nham rất có uy vọng, nếu xử lý không cẩn thận, chỉ sợ sẽ xảy ra đại loạn. Cho nên Thục Vương cùng Thứ sử đại nhân đã bàn bạc, phái tiểu nhân vào Kinh báo cáo trước.

Tề Ninh thấy Hứa Quan Phong này nói ba câu không rời nổi cái tên Cẩm Y Hầu, nhịn không được mà cười lạnh hỏi:

- Hứa Quan Phong, những lời ngươi vừa nói là Thục Vương hay Vi Thứ sử dạy từng lời từng chữ cho ngươi? Dù thế nào cũng không phải ngươi tự nghĩ ra nhỉ?

Hứa Quan Phong chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, khẽ ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy một viên triều quan còn trẻ áo gấm đai ngọc bích đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sắc bén. Gã nhìn khuôn mặt kia, nhận ra rất quen, toàn thân hơi chấn động, sắc mặt đại biến, ánh mắt đầy hoảng sợ.

n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ a Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  yền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con , hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường y nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng o lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn ẫn!

a!

Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

0.18713 sec| 2450.195 kb