Chử Thượng Qua phát hiện tình thế không đúng, bèn bay lên, vóc người y khôi ngô nhưng thân pháp linh hoạt khác thường, mấy thuộc cấp bên cạnh cũng theo sát.

Tới bên đài điểm binh, y nhìn rõ trong tay Giang Tùy Vân cầm một nửa thanh đao, mà đao của Cù Ngạn Chi đã rơi xuống đất, bị chặt làm đôi.

Không chỉ mấy thuộc cấp kia, ngay cả Chử Thương Qua cũng đột nhiên biến sắc.

Đương nhiên bọn họ hiểu rất rõ về khả năng của Cù Ngạn Chi, cũng biết đao của Cù Ngạn Chi là đao Ô Giả Đao.

Trong thiên hạ hiện nay, ngoài Thập đại danh kiếm còn có Ngũ đại danh đao. Ô Giả Đao này mặc dù không được xếp vào trong Ngũ đại danh đao những cũng là thần binh lợi khí hiếm có.

Ô Giả Đao này không chỉ vô cùng sắc bén, mà còn cực kỳ chắc chắn.

Nhưng lúc này, thanh Ô Giả Đao này đã bị chặt làm hai đoạn, khiến cho mọi người kinh hãi hơn nữa là, Ô Giả Đao bị gãy như vậy là do Giang Tùy Vân gây ra.

Cù Ngạn Chi tái mặt. Y vốn hỉ nộ không lộ, nhưng lúc này trong hai con mắt đã bừng lên phẫn nộ, nhiều hơn cả là sợ hãi.

Mấy thuộc hạ sau lưng Chử Thương Qua cũng nhìn rõ, hai cổ tay Cù Ngạn Chi máu tươi đầm đìa, rõ ràng kinh mạch đã bị cắt đứt.

Mọi người đều hoảng sợ.

Đương nhiên bọn họ hiểu vì sao Cù Ngạn Chi lại có vẻ sợ hãi như vậy, có lẽ thực sự không phải vì võ nghệ của Giang Tùy Vân, mà là vì một khi kinh mạch hai tay bị phế, từ nay về sau không thể sử dụng binh khí nữa.

Đối với một cao thủ đứng đầu thật sự, không nói đến kinh mạch hai tay bị phế, cho dù là một ngón tay hơi bị tổn thương cũng sẽ khiến cho đao lực yếu hơn nhiều. Kinh mạch cổ tay bị phế, đương nhiên cổ tay không thể cử động tự nhiên, thậm chí khí lực cũng khó mà tùy tâm sở dục, do vậy, cho dù trong đầu có đao pháp cao mình cũng không cách nào thi triển.

- Muốn chết!

Một thuộc cấp hét lớn, nắm chặt tay muốn xông lên tính sổ với Giang Tùy Vân.

Binh sĩ Hổ Thần Doanh hộ vệ tứ phía đài điểm binh cũng nâng trường thương trong tay. Chử Thương Qua vội giơ tay ngăn lại, tập trung vào Giang Tùy Vân.

Lúc này tiểu Hoàng đế cũng kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Trung Nghĩa Hầu tái xanh, cực kỳ khó coi.

Hoài Nam Vương lại vuốt vuốt râu cười:

- Xem ra trận này Giang Tùy Vân đã thắng. Thì ra Giang đại công tử thâm tàng bất lộ, bổn vương cũng thật không ngờ.

Trung Nghĩa Hầu lườm y, sắc mặt đã khôi phục bình thường, thậm chí còn yếu ớt cười:

- Vương gia, đại đao của Giang Tùy Vân rời tay bay ra, nếu chỉ là tỷ thí binh khí thì….có vẻ như Giang Tùy Vân đã thua rồi.

- Sao?

Hoài Nam Vương lập tức gật đầu:

- Bổn Vương hồ đồ rồi, đây là so về binh khí, không sai, binh khí của Giang Tùy Vân đã rời tay, vậy là thua rồi.

Lúc này lại thấy Cù Ngạn Chi cố nén sự đau đớn vì kinh mạch hai tay bị hủy, không nói một lời rời đài điểm binh xuống, máu nhỏ loang lổ theo từng bước chân. Vừa xuống khỏi đài điểm binh, đột nhiên cả người y ngã quỵ, cũng may có đồng đội bước lên đỡ được.

Tiết Linh Phong tiến lên nói mấy câu với Chử Thương Qua, xoay người tới đài quan chiến, cao giọng bẩm:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, hai mạch của Cù Ngạn Chi đã bị phế, không thể chiến được nữa.

- A a vậy rốt cuộc hai người họ ai thắng đây?

Long Thái cau mày.

- Hồi bẩm Thánh thượng, nếu nói là dùng binh, binh khí của Giang Tùy Vân rời tay trước, vậy là Cù Ngạn Chi đã thắng.

Tiết Linh Phong nghiêm nghị báo:

- Nhưng mạch hai tay của Cù Ngạn Chi đã bị phế, sau này cho dù là cưỡi ngựa bắn cung hay quyền cước cũng không thể thi đấu. Cho nên Cù Ngạn Chi đã bị loại.

- Đáng tiếc đáng tiếc!

Hoài Nam Vương thở dài:

- Võ công, cưỡi ngựa bắn cung của Cù Phó Thống lĩnh hiếm có đối thủ, lại bị tổn thương không thể tranh tài, chuyện này….. – Y lắc đầu – thật sự là đáng tiếc.

Trung Nghĩa Hầu cười:

- Vị Giang Tùy Vân mà Vương gia tiến cử này thâm tàng bất lộ, thật sự khiến cho người ta sáng mắt.

- Trung Nghĩa Hầu, Giang Tùy Vân là môn đồ của Trác Thanh Dương, nếu đã là người Trác tiên sinh tiến cử, bổn Vương cũng phải để ý vài phần. Chỉ là bổn Vương cũng thật không ngờ gã lại có thân thủ như vậy. Hậu sinh khả úy, ha ha, xem ra Đại Sở ta ngọa hổ tàng long, anh tài lớp lớp.

Y nhìn sang Tề Ninh, thấy hắn căng thẳng, như đang nghĩ gì đó, lại cười nói:

- Cẩm Y Hầu, Cù Ngạn Chi không thể thi đấu nữa, xem ra chỉ còn lại Cẩm Y Hầu và Giang Tùy Vân phân cao thấp.

Hiển nhiên trong lòng Tề Ninh rất khiếp sợ.

Lời của Tây Môn Vô Ngân hắn có nghe nhưng không hiểu “luyện binh thủ” này là võ công gì, nhưng hắn có thể nhìn ra được thanh đao của Cù Ngạn Chi là một thanh đao tốt, cũng nhìn thấy thanh đao tốt đó lại bị Giang Tùy Vân tay không bẻ gãy, tim nhảy lên thình thịch. Giờ hắn mới hiểu, Giang Tùy Vân đúng là thâm tàng bất lộ, mà tâm địa người này cũng đủ ngoan độc, nhân cơ hội này phế bỏ kinh mạch hai tay Cù Ngạn Chi.

Không nghi ngờ gì nữa, mục đích Giang Tùy Vân làm vậy là để cho Cù Ngạn Chi không thể chiến đấu được nữa, coi như trừ bỏ được một kẻ địch mạnh.

Lúc này, Giang Tùy Vân chạy tới dưới đài quan chiến, cung kính thưa:

- Hoàng thượng, thảo dân ngộ thương Cù Phó Thống lĩnh, kính xin Hoàng thượng giáng tội!

Long Thái cau mày. Trung Nghĩa Hầu lạnh giọng:

- Giang Tùy Vân, đã nói so tài trên đài đến điểm là dừng, vì sao ngươi phải ra tay ngoan độc với Cù Ngạn Chi như vậy?

- Trung Nghĩa Hầu, đao kiếm không có mắt, hơn nữa, đao pháp của Cù Ngạn Chi thật sắc bén, thế công hung mãnh. Giang Tùy Vân này vì cấp bách nên mới lỡ tay ngộ thương, về tình cũng có thể tha thứ chứ?

Hoài Nam Vương thản nhiên nói:

- Tỷ thí bậc này vốn là toàn lực ứng phó, nếu có chỗ cố kỵ sẽ không thể bày ra hết bản lãnh thật sự, sao có thể đánh giá được ai thích hợp là Thống lĩnh Hắc Lân Doanh hơn?

Trung Nghĩa Hầu lên tiếng:

- Thất thủ ngộ thương? Thì ra là vậy.

Lão nhìn sang Tề Ninh:

- Cẩm Y Hầu, ngươi cũng phải cẩn thận. Nếu Giang Tùy Vân lỡ tay làm ngươi bị thương cũng sẽ không bị truy cứu.

Tề Ninh cười cười:

- Bản Hầu đã nói rồi, xin Giang đại công tử hạ thủ lưu tình. Hơn nữa, thân thủ của bản Hầu và Cù Ngạn Chi chênh lệch quá xa, tuyệt đối sẽ không bức Giang đại công tử luống cuống tay chân, cho nên đương nhiên Giang đại công tử cũng sẽ không lỡ tay vì tình thế.

Từ trên đài quan chiến, hắn đi xuống, tới bên cạnh Đoạn Thương Hải, vươn tay. Đoạn Thương Hải trình lên Bì Lô Kiếm đã được chuẩn bị sẵn.

Hai người nhìn nhau. Tề Ninh cũng thấy được sự lo lắng trong mắt Đoạn Thương Hải, mỉm cười.

Đoạn Thương Hải vẫn ghé sát vào bên cạnh hắn thầm thì:

- Hầu gia, không nên dùng binh khí tấn công tay phải của y. Người này vừa dùng tay phải bẻ đao.

Tề Ninh khẽ gật đầu, thấp giọng hỏi:

- Ngươi có từng nghe qua “luyện binh thủ” không?

Hắn thầm nghĩ, nếu Tây Môn Vô Ngân biết luyện binh thủ, Đoạn Thương Hải kinh nghiệm cũng không ít hẳn là cũng từng nghe nói qua.

Nhưng không ngờ y lại khẽ lắc đầu.

Tề Ninh không nói gì nữa, cầm kiếm xoay người, bước lên đài điểm binh. Chợt nghe trong đám người có ai đó kêu lên:

- Cẩm Y Hầu tất thắng!

Tiếng hô này như tảng đá ném xuống mặt hồ, nhanh chóng tạo nên sóng nước, chỉ trong chốc lát, mấy trăm tướng sĩ xem chiến bốn phía đều hô to “Cẩm Y Hầu tất thắng”, thanh thế rung trời.

Tề Ninh khá bất ngờ, nhưng hắn lập tức hiểu, đám tướng sĩ này hô gào hò hét tên mình chưa chắc đã vì muốn ủng hộ mình.

Thứ nhất là vì cái tên Cẩm Y Hầu.

Dù sao hai đời Cẩm Y Hầu đều chinh chiến vì nước, lập nên chiến công hiển hách, chính là đệ nhất vũ huân thế gia đương triều, tên tuổi như vậy khiến cho quân tâm kính sợ. Một nguyên nhân khác cũng là vì vừa rồi Giang Tùy Vân đã làm Cù Ngạn Chi bị thương.

Không nghi ngờ gì nữa, tướng sĩ ở đây không để ý gì đến tranh đảng phái, xem chừng đại đa số người đều ủng hộ Cù Ngạn Chi.

Mặc dù mình đeo tước vị Cẩm Y Hầu, nhưng cái danh kẻ đần của phủ Cẩm Y Hầu khắp cả Kinh thành không ai không biết. Mặc dù các tướng sĩ vẫn có lòng kính sợ Cẩm Y Hầu, nhưng đối với vị tiểu Hầu gia mới kế tục tước vị như mình chưa chắc đã có bao nhiêu lòng kính sợ. Khách quan mà nói, võ công của Cù Ngạn Chi có thể đại biểu cho quân đội hơn.

Nhưng Cù Ngạn Chi lại bại trong tay Giang Tùy Vân, không chỉ Ô Giả Đao bị bẻ gãy, kinh mạch hai tay đều bị hủy, các binh sĩ đều thấy rõ, đương nhiên có vài phần bất mãn thậm chí là phẫn nộ.

Hiện giờ Cù Ngạn Chi không chiến được nữa, đương nhiên chúng tướng sĩ đặt hết hy vọng lên vị Cẩm Y tiểu Hầu gia này.

Mặc dù nghe rõ các tướng sĩ hô to “Cẩm Y Hầu tất thắng” nhưng Giang Tùy Vân vẫn ung dung bình tĩnh. Cho dù là Hoài Nam Vương cũng vẫn trấn định tự nhiên.

Ngược lại sắc mặt Long Thái lại có vẻ vui mừng, thầm nghĩ, xem ra uy vọng của Cẩm Y Hầu trong lòng quân đội như mặt trời ban trưa.

Tề Ninh lên đài điểm binh. Giang Tùy Vân đã đứng sẵn trên đài, hai người đứng đối diện. Tề Ninh nhìn vào mắt Giagn Tùy Vân, phát hiện hình như tròng mắt của người này sắc bén hơn lần trước gặp ở thư viện Quỳnh Lâm vài phần.

Lần trước gặp Giang Tùy Vân, gã có sự ngạo mạn và cao kiêu của đệ tử phú gia, thậm chí có vài phần phấn khích, nhưng Giang Tùy Vân hôm nay rõ ràng trầm ổn hơn, cũng bình tĩnh hơn.

- Xem ra người này giấu tâm tư rất khá.

Ngoài mặt Tề Ninh cười yếu ớt, nhưng trong lòng hắn cười lạnh:

- Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi tưởng như hai người khác nhau.

- Hầu gia!

Giang Tùy Vân chắp tay. Cây đao lúc trước bị đánh bay vẫn còn trên đài, gã không nhặt lên, mà tay không ôm quyền hỏi:

- Không biết Hầu gia muốn so gì trước?

Tay trái Tề Ninh cầm kiếm Bỉ Lô còn chưa lấy ra khỏi vỏ. Hắn cười nói:

- Không phải vừa rồi so binh khí trước sao?

Giang Tùy Vân cười:

- Hầu gia thân thể thiên kim, Tùy Vân không dám khoa trương, nhưng vạn nhất đao kiếm không có mắt, khiến Hầu gia bị thương, thực khó gánh tội. Nếu Hầu gia cho phép, không bằng so quyền cước trước được không?

Tề Ninh nhìn đoạn đao gãy dưới đất, cười hỏi:

- Ngươi nói là muốn so quyền cước?

- Đúng vậy!

Y khẽ gật đầu.

Hắn cười:

- Từ khi nào ở đây là do ngươi quyết? Ngươi muốn so binh khí với Cù Ngạn Chi trước, y đã đồng ý, sau một trận y không thể đánh nữa. Hiện giờ ngươi lại đổi ý, muốn bản Hầu so quyền cước với ngươi trước. Hắc hắc, Giang Tùy Vân, rốt cuộc trong bụng ngươi đang nghĩ gì?

Giang Tùy Vân hơi giật mình, khóe mắt hơi giật giật, nụ cười trên mặt vẫn không tiêu tán.

- Đừng có nói nhảm với bản Hầu nữa.

Tề Ninh dựng thẳng Bỉ Lô Kiếm trong tay:

- Nếu ngươi có bản lĩnh, cứ việc dùng Luyện binh thủ đánh gãy binh khí trong tay ta, chặt đứt kinh mạch hai tay ta. Ta có thể cam đoan với ngươi, tuyệt đối không tìm ngươi trả thù. Hắc hắc, đao kiếm không có mắt, ai bị thương cũng đều là gieo gió gặt bão!  Giang Tùy Vân không biết Tề Ninh nghe được cái tên Luyện binh thủ từ Tây Môn Vô Ngân, nên nghe hắn nói vậy, sắc mặt hơi biến, ánh mắt xẹt qua một tia hàn ý.
 

n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ a Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  yền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con , hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường y nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng o lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn ẫn!

a!

Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

0.07137 sec| 2445.453 kb