Thoạt nhìn, mặc dù thần sắc của Trung Nghĩa Hầu có vẻ bình tĩnh, nhưng sâu trong đôi mắt ông ta lại lóe lên vẻ hung ác nham hiểm và lạnh lẽo. Ông ta quay đầu lại nhìn Hoài Nam Vương, nhận thấy Hoài Nam Vương dường như cũng hơi căng thẳng, bèn cười lạnh một tiếng. Tựa hồ nghe được tiếng cười đó, Hoài Nam Vương quay đầu lại, nhưng Trung Nghĩa Hầu đã quay sang phía khác, nhìn lên đài điểm binh.

- Tiết Linh Phong, ai thắng ai thua?

Tuy từ trên cao nhìn xuống, Long Thái thấy rõ ràng tình hình trên đài, nhưng do khoảng cách hơi xa, cũng không mấy người nghe rõ cuộc đối thoại giữa Tề Ninh và Giang Tùy Vân.

Tiết Linh Phong đã chắp tay, đáp:

- Hồi bẩm hoàng thượng, ván này đã hòa rồi!

- Hòa?

Tiết Linh Phong nói:

- Cẩm Y hầu và Giang Tùy Vân bất phân cao thấp, hai người đều đồng ý ván này đã hòa.

Long Thái nghe vậy, mặt hơi lộ vẻ vui mừng, y vốn nghĩ Giang Tùy Vân trước đó đã đánh bại người rất được xem trọng là Cù Ngạn Chi, thì Tề Ninh không thể nào là đối thủ của Giang Tùy Vân được, không ngờ Tề Ninh lại có thể thủ hòa trận thứ nhất, theo Long Thái thấy, Tề Ninh có thể đánh ngang tay với Giang Tùy Vân, đã là kết quả tốt nhất rồi.

- Không hổ là dòng dõi võ huân thế gia! (Võ huân thế gia: nhà làm quan võ lập được công lao to lớn cho triều đình)

Trung Nghĩa Hầu chợt nói:

- Bản lĩnh của vị tiểu Hầu gia này vượt ngoài dự đoán của lão thần, xem ra dòng dõi Cẩm Y đều có dị năng thiên phú.

Long Thái hơi nhếch khóe môi.

Trung Nghĩa Hầu đột nhiên khen ngợi Tề Ninh, đương nhiên ông ta không có hảo cảm gì đối với Tề Ninh, mà chỉ đơn giản là sau khi Cù Ngạn Chi thất bại, Trung Nghĩa Hầu không muốn thấy Giang Tùy Vân giành thắng lợi.

Trong hai phe phái lớn trong triều, Hoài Nam Vương và Trung Nghĩa Hầu được xem là có lực lượng ngang bằng, mà một khi Hắc Lân doanh được xây dựng lại, nó sẽ lập tức trở thành một lực lượng quân sự trọng yếu ở vùng đất quan trọng như kinh đô và vùng lân cận, bất kể là Trung Nghĩa Hầu hay Hoài Nam Vương, đương nhiên không ai muốn thấy lực lượng này nằm trong tay đối phương.

Không có Cù Ngạn Chi, đương nhiên Trung Nghĩa Hầu chuyển sang ủng hộ Tề Ninh, ít ra theo quan điểm của Trung Nghĩa Hầu, thà Hắc Lân doanh rơi vào tay Cẩm Y hầu, còn hơn là rơi vào tay Giang Tùy Vân, người thuộc thế lực của Hoài Nam Vương.

Hoài Nam Vương cũng cười, nói:

- Kiếm thuật của Cẩm Y quả thật rất cao siêu, hắn xuất thân võ huân thế gia, có được kiếm thuật bực này, bổn vương cũng không quá kinh ngạc. Chỉ có điều, Giang Tùy Vân tuy xuất thân là thương nhân, nhưng cũng luyện được đao pháp cao cường như thế, càng là đáng quý.

Trên đài điểm binh, Giang Tùy Vân và Tề Ninh đang đối đầu bằng tay không, khi sử dụng binh khí, hai bên đánh nhau sống chết hết sức nguy hiểm, lúc này đều xem đối phương là kình địch, không dám sơ suất chút nào.

Chợt nghe Giang Tùy Vân khẽ quát lên một tiếng, cả người đã bay lên tới trước mặt Tề Ninh, tung chưởng đánh tới.

Cảm thấy một chưởng hùng hậu đập tới trước mặt, Tề Ninh không dám lơ là, cũng khẽ quát lên, vung song chưởng nghênh đón đòn tấn công của Giang Tùy Vân.

Lúc này, Giang Tùy Vân cũng không làm bộ làm tịch che giấu võ công, vừa ra tay đã hết sức ác liệt.

Tề Ninh hơi giật mình, biết là võ công của mình không đủ khả năng chống đỡ, mặc dù trong người hắn có nội lực thâm hậu, hơn nữa còn được trung niên quái nhân chỉ bảo, biết được bí quyết phát nội lực ra ngoài, thế nhưng hiện giờ chỉ biết sử dụng một môn võ hộ thân là Thôi Sơn Thủ.

Hắn đẩy hai tay tới trước, theo chiêu số trong Thôi Sơn Thủ mà trung niên quái nhân truyền thụ.

Hiển nhiên Giang Tùy Vân có chút kiêng dè đối với Tề Ninh, chưởng phong tuy ác liệt, nhưng cũng không toàn lực xuất thủ, cao thủ có trình độ nhìn vào, liền biết ngay là Giang Tùy Vân còn đang thăm dò.

Lúc Tề Ninh và Giang Tùy Vân đánh nhau bằng binh khí, mọi người nhìn vào, mặc dù cảm thấy chiêu pháp của họ quái dị, nhưng cũng có phần đặc sắc, bây giờ thấy hai người tỉ thí quyền cước, công thủ dường như không giống người bình thường, chỉ có điều, so ra thì quyền pháp của Tề Ninh “chất phác” hơn một chút.

Giang Tùy Vân có ngoại hình khôi ngô, phóng khoáng, quyền cước thi triển cũng nhẹ nhàng phiêu dật, về mặc chiêu thức, hiển nhiên là đáng thưởng thức hơn Tề Ninh.

Hai người trao đổi qua lại khoảng mười hiệp, ngay từ đầu, hai bên đều vừa công vừa thủ, dường như ngang sức ngang tài, thế nhưng sau mười mấy chiêu, thế tiến công của Giang Tùy Vân càng lúc càng sắc bén, hơn nữa từng chiêu đều bức người, hiển nhiên là Tề Ninh đã cố hết sức, bị Giang Tùy Vân ép lui về phía sau liên tiếp.

Môn Thôi Sơn Thủ này theo Tề Ninh nhận thấy, trên thực tế chính là một “phiên bản” nâng cấp của môn võ cận chiến, nếu dùng nó đối phó với người bình thường, thì tám người, mười người cũng chưa chắc có thể địch lại hắn. Thế nhưng, công phu quyền cước của Giang Tùy Vân hiển nhiên là rất lợi hại, hai tay y như hai con rắn hổ mang, uốn éo xoay quanh, chưa nói là Tề Ninh còn chưa luyện bộ Thôi Sơn Thủ này tới mức mười phần thành thạo, cho dù hắn có luyện được vô cùng thuần thục, thì cũng chưa chắc có thể ứng phó được.

Hết lần này đến lần khác, Tề Ninh chỉ có thể sử dụng Thôi Sơn Thủ, càng đánh càng khó nhọc.

Lúc này hắn đã hiểu ra, vừa rồi khi so kiếm với Giang Tùy Vân, chiêu thức trong kiếm pháp của hắn tuy trông có vẻ không nhiều lắm, nhưng khi thực chiến, cũng đủ bao quát để ứng phó, mỗi lần Giang Tùy Vân xuất đao, Tề Ninh đều có thể lập tức nghĩ ra kiếm chiêu ứng đối.

Thế nhưng, bây giờ thi đấu quyền cước, lúc đầu Tề Ninh còn có thể dùng Thôi Sơn Thủ để chống đỡ, thậm chí còn có cơ hội tấn công, tuy nhiên sau hai mươi chiêu, chẳng những Tề Ninh không đủ sức đánh trả, mà ngay cả chống đỡ cũng rất khó khăn. Hiển nhiên là Giang Tùy Vân đã nhận ra công phu quyền cước của Tề Ninh hết sức thông thường, cho nên y xuất thủ càng nhanh và mạnh mẽ, nếu thỉnh thoảng Tề Ninh không dùng Tiêu Dao bộ né tránh, thì e rằng đã bị Giang Tùy Vân đánh trúng từ lâu rồi.

Ở dưới đài, Đoạn Thương Hải và Triệu Vô Thương cũng hết sức lo lắng.

Thấy Giang Tùy Vân xuất thủ càng lúc càng mãnh liệt, mà Tề Ninh né trái, tránh phải có vẻ hơi chật vật, Đoạn Thương Hải cau mày, hai tay nắm chặt, hận không thể nhảy lên trợ chiến.

- Đoạn nhị ca, có phải họ Giang kia dùng Thiên Xà chưởng?

Triệu Vô Thương quan sát cuộc đấu một lát, rồi thấp giọng hỏi.

Đoạn Thương Hải khẽ gật đầu:

- Đúng là Thiên Xà chưởng, ban đầu môn võ này là của Bách Thú đường ở Hà Đông, về sau Bách Thú đường suy tàn, không ít môn võ của Bách Thú đường truyền ra ngoài, Thiên Xà chưởng là một trong số đó.

Dừng một chút, y nhíu mày:

- Năm xưa Bách Thú đường một thời vang bóng, khi truyền ra ngoài, võ công tản mác khắp nơi, người tập luyện cũng không ít, Thiên Xà chưởng xem như là một trong những môn võ phổ biến nhất.

- Ta luôn cảm thấy, họ Giang kia vẫn còn che giấu thực lực.

Triệu Vô Thương nghiêm nghị:

- Chưởng pháp của hắn linh hoạt tinh tế, thi triển Thiên Xà chưởng rất điêu luyện, nếu như ta đoán không nhầm, hắn đang dùng Thiên Xà chưởng che giấu võ công chân chính của mình, người này thâm tàng bất lộ, lại khiến chúng ta nhìn lầm rồi!

- Kiếm pháp của Hầu gia huyền diệu, nhưng công phu quyền cước cũng không cao.

Thấy Tề Ninh đang ở thế hạ phong, Đoạn Thương Hải sốt ruột:

- Cho dù Giang Tùy Vân chỉ sử dụng một bộ Thiên Xà chưởng này, Hầu gia cũng khó có thể chống nổi!

Triệu Vô Thương đang định nói, bỗng thấy tình thế trên đài, liền kêu lên thất thanh:

- Không ổn rồi!

Chỉ thấy thân hình Giang Tùy Vân đột nhiên bay lên, tung ra liên tiếp mấy chưởng, mà Tề Ninh dang ung dung sử dụng Tiêu Dao bộ để né tránh, dường như hoảng sợ, cước bộ hơi loạn, thậm chí khiến mọi người có cảm giác hắn đưa thân hình lại gần Giang Tùy Vân, lập tức bị Giang Tùy Vân mạnh mẽ vỗ một chưởng vào vai phải.

Đông đảo các tướng sĩ có mặt ở đây đều mong muốn Tề Ninh có thể thủ thắng, khi thấy Tề Ninh bị đánh trúng, một số người liền kinh hô.

Một chưởng thành công, ánh mắt Giang Tùy Vân lóe lên vẻ vui mừng, tuy nhiên Tề Ninh chỉ hơi loạng chọang chứ không ngã xuống. Giang Tùy Vân thầm nghĩ, một chưởng vừa rồi ngầm chứa nội lực, đánh trúng đầu vai của Tề Ninh, lẽ ra ít nhất xương bả vai của vị tiểu Hầu gia này phải bị nứt vỡ, nhưng thấy Tề Ninh vẫn bình an vô sự, đương nhiên y giật mình.

Nào ngờ, tay trái của Tề Ninh cũng tung một chưởng về phía Giang Tùy Vân, chiêu thức hết sức đơn giản, Giang Tùy Vân cười nhạt, vung tay chụp lấy cổ tay trái của Tề Ninh.

Thấy trong mắt Tề Ninh thoáng hiện vẻ đau đớn, nhưng càng nhiều hơn lại là vẻ giảo hoạt, Giang Tùy Vân cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, liền định đưa tả chưởng lên, nào ngờ thoáng chốc bàn tay trái không thể thu về, trong cơn hoảng sợ, y cảm thấy có một luồng kình khí trong cơ thể mình nhanh chóng tuôn ra ngoài như thủy triều xuống.

Y hơi biến sắc, trong nhất thời còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bèn liên tục vài lần gắng sức rút tay lại, nhưng bàn tay y như dính chặt vào người Tề Ninh, làm thế nào cũng không tách ra được, lúc này không những nội lực của y cuồn cuộn tuôn ra theo tay trái, mà ở tay phải đang nắm chặt cổ tay của Tề Ninh, nội lực cũng không ngừng tuôn ra.

Khóe môi Tề Ninh lộ ra một nụ cười quái dị, tay trái hắn bị khóa chặt, nhưng bây giờ tay phải của hắn lại từ từ đưa lên, lòng bàn tay dựng thẳng.

Giang Tùy Vân biết sự tình không ổn, càng gấp rút thúc đẩy nội lực muốn rút tay phải về, nhưng hoàn toàn vô ích, chỉ thấy Tề Ninh cười quái dị, rồi đột nhiên một chưởng tung ra, đánh thẳng vào mặt y.

- Bốp!

Một cái tát vang lên vang dội, má trái của Giang Tùy Vân bị đánh một chưởng nặng nề, trên gương mặt trắng nõn liền in hằn một vết bàn tay đỏ hỏn.

Giang Tùy Vân hết sức xấu hổ, nhưng Tề Ninh không để y có thời gian suy nghĩ, lại tiếp tục đánh tới không ngừng nghỉ, tát liên tiếp mười mấy cái.

Chịu liên tiếp mười mấy tát tai, mặt Giang Tùy Vân lập tức sưng vù lên, đỏ rực vì sung huyết.

- Bốp!

Lại một cái tát nữa, “phụt” một tiếng, hai cái răng kèm theo máu tươi từ trong miệng Giang Tùy Vân bay ra.

Cả đám người xem trợn mắt há mồm, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong mắt mọi người, họ chỉ thấy một tay Giang Tùy Vân đánh lên vai Tề Ninh, tay kia chụp lấy cổ tay hắn, không hề buông ra, mà Tề Ninh giơ tay còn lại lên, liên tục tát vào mặt Giang Tùy Vân, Giang Tùy Vân không hề né tránh, cũng không rút tay lại chống đỡ, cảnh tượng này khiến mọi người kinh ngạc, không sao tưởng tượng nổi.

Tướng mạo Giang Tùy Vân vốn khá khôi ngô, nhưng bị Tề Ninh tát không ngừng, má trái đã sưng vù không ra hình thù gì, hơn nữa máu miệng chảy ra, thậm chí trên má cũng ứa máu! Tề Ninh hạ thủ không chút nương tay, cái tát này tiếp nối cái tát khác, hết sức tàn nhẫn.

- Nhị ca, thế này là thế nào?

Triệu Vô Thương cũng ngây người ra.

Trong mắt lộ vẻ vui mừng, Đoạn Thương Hải liếc nhìn Triệu Vô Thương, cười nói:

- Ta cũng không nhận ra chưởng pháp của Hầu gia là loại gì, có thể đó là chiêu số do Hầu gia tự nghĩ ra. Lão Triệu, ngươi xem Hầu gia đánh rất nhanh, một chưởng tiếp nối một chưởng, ta cũng không nhìn thấy bóng chưởng! Ồ! Lát nữa ta sẽ ta sẽ đề nghị với Hầu gia, đặt tên bộ chưởng pháp này là Vô Ảnh chưởng!

ầu tiên ... 21 29 30 31 32 33 41 ... Cuối m0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoá uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn n LCịộcnhg  sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì  đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 1m,2 n5â0ng ruyện Lịch sử - Quân sự [FULL]Cẩm Y Xuân Thu a Sa Mạc)
 

Trang 32 của 57 Đầu tiên ... 22 30 31 32 33 34 4

yện. .m. ới cCủuaố iSa Mạc) Kết quả 311 đến 320 của 5 Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề Đánh giá Chủ đề Hiển thị

 

0.14465 sec| 2440.586 kb