Trung Nghĩa Hầu và Hoài Nam Vương đều cưỡi ngựa theo giá mà tới. Ngay cả Tây Môn Thần Hầu cũng mang theo Khúc Tiểu Thương đến diễn võ trường. Võ tướng đến xem chiến đều quỳ rạp dưới đất nhìn Long Thái bước từ trên xe xuống, sau đó, được đám người Trung Nghĩa Hầu đưa lên một võ đài hoa mỹ. Toàn trường ầm ầm hô vang “Vạn tuế”, Long Thái áo bào vàng ngồi xuống ghế vàng.
Thống lĩnh Vũ Lâm Trì Phượng Điển đã sớm suất lĩnh tinh binh Vũ Lâm bố trí trạm gác tứ phía quanh võ đài.
Lúc này lại thấy Phạm công công tùy giá mời Tề Ninh lên võ đài.
Tuy hôm nay Tề Ninh cũng là người tham gia luận võ nhưng dù sao hắn cũng là Cẩm Y Hầu của Đại Sở, khi quan chiến cũng được lập tòa (có chỗ ngồi trên đài).
Trung Nghĩa Hầu và Hoài Nam Vương một trái một phải ngồi bên cạnh Long Thái. Tây Môn Vô Ngân ngồi bên dưới Hoài Nam Vương, còn Tề Ninh ngồi dưới Trung Nghĩa Hầu.
Đài quan chiến (đài xem cuộc chiến) cao hơn đài điểm binh một chút, cho nên ngồi trên đài xem võ có thể nhìn rõ tất cả diễn ra dưới diễn võ trường.
Các võ tướng quan văn xem chiến đều ngồi trên ghế rộng trên đài xem võ, tinh binh Hổ Thần Doanh đứng hết vòng đài điểm binh bảo hộ, không cho người đến gần.
Lúc này, ngoài võ quan võ tướng và cả tướng sĩ Hổ Thần Doanh đến xem chiến, diễn võ trường đông tới gần ngàn người, đông kìn kìn, tinh kỳ phần phật trong gió.
Long Thái quay sang liếc nhìn Tề Ninh, thấy hắn bình tĩnh tự nhiên, tịnh không có vẻ bất an trước khi thi đấu gì, tâm cũng yên hơn.
Thật ra Long Thái cũng hiểu rõ, tuy hôm nay chi có ba người dự thi, nhưng nói ra thì hy vọng Tề Ninh thắng đầu bảng là thấp nhất.
Trung Nghĩa Hầu khẽ vuốt chòm râu, mặt mày Hoài Nam Vương cũng rạng rỡ.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, Cù Ngạn Chi và Giang Tùy Vân cũng đang chờ, không biết luận võ đã bắt đầu được chưa?
Tiết Linh Phong một thân áo giáp, quỳ dưới đài quan chiến lớn tiếng thưa.
Long Thái định nói chuyện, nhưng lại nhìn sang Trung Nghĩa Hầu hỏi:
- Trung Nghĩa Hầu, có bắt đầu được chưa?
Hoài Nam Vương thấy Long Thái hỏi Trung Nghĩa Hầu trước, lườm lão một cái, ánh mắt lướt qua khí lạnh.
- Hoàng thượng, ba vị tham gia luận võ đều đã trình diện.
Trung Nghĩa Hầu đứng dậy khom lưng:
- Đã như vậy, không nên trì hoãn nữa. Cù Ngạn Chi, Giang Tùy Vân, hai người ở đâu?
Từ hai bên trái phải đám người có hai người bước ra. Một người chính là kẻ kính y kính khố, lưng đeo cung tên lần trươc Tề Ninh đã gặp. Người còn lại đương nhiên là Giang Tùy Vân.
Dưới ánh nhìn của mọi người, hai người tiến tới trước đài quan chiến, quỳ rạp xuống, tự giới thiệu.
Trung Nghĩa Hầu Tư Mã Lam chắp tay với Long Thái:
- Hoàng thượng, Cẩm Y Hầu thân phận tôn quý, Giang Tùy Vân là môn hạ của Trác tiên sinh. Để hai người họ thi đấu trước được chăng?
Long Thái còn chưa lên tiếng, Tề Ninh đã cười nói:
- Lão Hầu gia, lời này không đúng rồi. Thật sự là, vì ta thân là Hầu tước nên mới rộng rãi, để cho hai vị này đọ sức trước. Hơn nữa, nói thật, luận võ hôm nay ta chỉ tham gia náo nhiệt thôi, mới đầu đã không có hy vọng gì, kẻ mù cũng nhìn thấy được.
Hắn đứng dậy chắp tay với Long Thái:
- Hoàng thượng, tuy nói hôm nay là luận võ định soái, nhưng Hoàng thượng đã đích thân tới, cũng nên có một tràng tỷ thí xuất sắc. Thần võ công thấp kém, so cái gì cũng không được, vừa vào sân chỉ làm trò hề cho thiên hạ, không bằng trước hết để Cù Phó Thống lĩnh và Giang đại công tử thi đấu một phen. Hẳn vô cùng đặc sắc.
Hoài Nam Vương cười lên tiếng:
- Lần này đọ sức đương nhiên phải công bằng. Vô luận là ai đọ sức trước đều phải tốn rất nhiều sức, đương nhiên phải được nghỉ ngơi một lúc.
Dừng một lát, lão nói tiếp:
- Cẩm Y Hầu lòng dạ rộng rãi, khiến cho người ta khâm phục.
Nhưng Hoàng thượng, thần cho rằng, nếu thật sự muốn công bằng, đại khái có thể rút thăm luận trước sau.
Đương nhiên Long Thái hiểu ý Trung Nghĩa Hầu. Giang Tùy Vân và Tề Ninh luận võ trước, hao phí thể lực, đường nước võ công lại hiển lộ ra hết, đương nhiên bất lợi.
Dù sao Trung Nghĩa Hầu cũng đa mưu túc trí. Tuy Cù Ngạn Chi có vẻ như có thể nắm chắc vị trí dẫn đầu, nhưng lão vẫn dè chừng cẩn thận. Chỉ cần Tề Ninh và Giang Tùy Vân ra tay trước, đương nhiên hai người sẽ không cam lòng bị loại bỏ, chắc chắn sẽ dốc toàn lực ứng phó, nhìn trận chiến có thể ra được bản lãnh cao thấp.
- Được. Hoài Nam Vương nói không sai, rút thăm chia trước sau đi.
Long Thái lập tức gật đầu. - Tiết Linh Phong, ngươi chuẩn bị rút thăm đi.
Tiết Linh Phong chắp tay:
- Hoàng thượng, thần có một biện pháp đơn giản. Thần có thể bẻ ba miếng gỗ nhỏ, hai dài một ngắn.
Hai người rút được đoạn dài sẽ tỉ thí trước. Không biết Thánh ý ra sao?
Long Thái gật đầu:
- Vậy cũng được.
Tiết Linh Phong xoay người lui ra, rất nhanh đã quay lại, tay trái nắm chặt, chĩa ra ba đầu gỗ bằng cây đũa, nhìn qua thì ba đầu gỗ này giống hệt nhau, không thể phân được dài ngắn.
Y đi tới, duỗi tay trước mặt Giang Tùy Vân. Giang Tùy Vân khí định thần nhàn rút một cây. Cù Ngạn Chi lại rút một cây. Hai người nhìn cây của đối phương, dài ngắn bằng nhau.
- Hoàng thượng, kết quả rút thăm đã có. Giang Tùy Vân và Cù Ngạn Chi rút được hai cây dài, tỷ thí trước.
- Nói vậy cây gỗ còn lại trong tay Tiết Thống lĩnh là cây ngắn?
Hoài Nam Vương vuốt râu cười:
- Xem ra đây là ý trời rồi.
Dường như nghe được ý khác trong lời nói của Hoài Nam Vương, Tiết Linh Phong nhón hai ngón tay trái rút cây thăm cuối cùng. Quả nhiên ngắn hơn so với hai cây kia một đoạn. Y không nói gì, chắp tay lui ra.
Tề Ninh thầm nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự may mắn như vậy? Lại cảm thấy hình như không đơn giản như vậy. Hắn biết rõ Tiêt Linh Phong coi như là người nhà của mình, thăm gỗ do y chuẩn bị chưa chắc đã không có gian lận.
- Giang Tùy Vân, Cù Ngạn Chi, hai người các ngươi so tài trước đi.
Trung Nghĩa Hầu trầm giọng nói:
- Luận võ đọ sức, đến mức là dừng, đừng ra tay quá nặng bị thương đối phương.
Hoài Nam Vương cũng dặn dò:
- Đúng vậy. Cố gắng đừng để đối phương bị thương. Mặc dù đao kiếm không có mắt, nhưng nếu chẳng may để mất mạng, Hoàng thượng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.
Tề Ninh nghe vậy, cảm giác trong lời nói của hai người này đều giấu sát cơ.
Bọn họ chỉ nói cố gắng đừng đánh người bị thương, chứ không nói tuyệt đối không được đánh người bị thương. Hoài Nam Vương còn nói không nên để xảy ra chết người, giống như chỉ cần không xảy ra tai nạn chết người, cho dù đánh đối thủ trọng thương cũng có thể bỏ qua.
Giang Tùy Vân và Cù Ngạn Chi đều chắp tay đồng ý. Giang Tùy Vân xoay người chắp tay với Cù Ngạn Chi:
- Cù Phó Thống lĩnh, ba trận đọ sức, chúng ta so quyền cước, hay binh khí trước?
Gã không nhắc tới cưỡi ngựa bắn cung.
Sắc mặt Cù Ngạn Chi không đổi:
- Ba trận phải đấu cả, đấu gì không quan trọng. Giang công tử muốn đấu gì thì đấu cái đó.
Tề Ninh nghe vậy thầm nghĩ chắc hẳn Cù Ngạn Chi hẳn là tự tin tuyệt đối mới có thể ung dung bình tĩnh như vậy.
Thật ra, gần như gần ngàn người ở đây đều cảm thấy cuộc thi hôm nay Cù Ngạn Chi sẽ đoạt ngôi đầu dễ như trở bàn tay. Trong quân đội, thanh danh của Cù Ngạn Chi cũng không nhỏ, huống chi lúc này đối thủ của y chỉ là một Giang Tùy Vân hào hoa phong nhã. Vị công tử này da mềm thịt nõn, gần như các tướng sĩ ở đây đều chưa từng nhìn thấy, từ hình dáng đến tướng mạo đều nhìn ra tuyệt đối không thể đánh đồng với Cù Ngạn Chi.
Giang Tùy Vân cười:
- Nếu đã vậy, Giang mỗ nghe nói đao pháp của Cù Phó Thống lĩnh rất cao minh. Không biết có thể thỉnh giáo đao pháp của Cù Phó Thống lĩnh một lần?
Tiếng nói của gã không lớn, nhưng không ít người nghe được rõ ràng. Có người suýt bật cười.
Đao pháp của Cù Ngạn Chi không chỉ là nổi tiếng, có thể nói là vang dội. Hiện nay trong thiên hạ, vô luận là trong quân hay trên giang hồ, người luyện đao vẫn là hằng hà sa số.
Đao pháp dễ quen tay nhất, nhưng người chân chính luyện được đao pháp trình độ cao nhất chỉ là phượng mao lân giác.
Rất ít người biết, thậm chí hiểu được Cù Ngạn Chi. Từ nhỏ y đã khổ luyện đao pháp, vốn có căn cơ cực kỳ vững vàng, trước khi được chiêu mộ vào Hắc Đao Doanh, y đã tương đối có danh tiếng trên giang hồ. Nghe nói Cù Ngạn Chi này từng có một kỳ ngộ, được cao nhân truyền thụ một bộ đao pháp, từ đó lại càng đột phá về đao pháp.
Năm xưa, khi Hắc Đao Doanh được thành lập, tuyển chọn người cực kỳ nghiêm khắc, phàm là người được chọn vào doanh cần phải có căn cơ đao pháp nhất định.
Bởi vậy, trong Hắc Đao Doanh có rất nhiều người xuất thân từ giang hồ.
Khi Cù Ngạn Chi vào doanh là do Thống lĩnh Hắc Đao Doanh Chử Thương Quan đích thân kiểm tra đao pháp. Nghe nói về đao pháp Chử Thương Qua cũng không thắng được Cù Ngạn Chi. Bởi vậy y được Chử Thương Qua tiến cử làm Phó Thống lĩnh Hắc Đao Doanh.
Hiện giờ Giang Tùy Vân nói khoác không ngượng mồm này vừa lên đã muốn đọ đao pháp với Cù Ngạn Chi, rất nhiều người cảm thấy Giang Tùy Vân này đang tự tìm nhục.
Cù Ngạn Chi không tỏ thái độ gì, xoay người lên đài điểm binh, cởi trường cung và hộp tên, đặt lên bàn, hai chân đạp một cái phi thân nhảy lên đài điểm binh như một con chim én, vững vàng đứng trên đó. Màn này cũng khiến cho chúng tướng sĩ trầm trồ khen ngợi.
Dù sao Cù Ngạn Chi này cũng xuất thân quân đội. Mà Giang Tùy Vân chỉ là một kẻ áo vải. Ngay cả tướng sĩ Hổ Thần Doanh cũng hy vọng Cù Ngạn Chi thắng, quân đội sẽ càng thêm uy phong.
Giang Tùy Vân đến trước mặt một gã binh sĩ Vũ Lâm, nhìn thoáng qua bội đao bên hông gã, cười hỏi:
- Có thể mượn đao của ngươi dùng một lát được không?
Binh sĩ kia khẽ giật mình, hơi bất ngờ, quay đầu nhìn Thống lĩnh Vũ Lâm Trì Phượng Điển cách đó không xa, thấy cấp trên khẽ gật đầu mới cởi bội đao đưa cho gã.
Người xem chiến xôn xao.
Luận võ hôm nay không phải chuyện đùa. Thân là Phó Thống Lĩnh Hắc Lân Doanh, Cù Ngạn Chi đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, cho dù là trường cung hay bội đao đều tự mình mang đến, không ngờ Giang Tùy Vân này lại tùy ý như vậy.
Tuy binh sĩ Vũ Lâm đều được trang bị đồ tốt nhất, nhưng bội đao của một gã binh sĩ Vũ Lâm mà so với bội đao của Cù Ngạn Chi, đương nhiên có chênh lệch.
Tề Ninh nhìn thấy, hai đầu lông mày cau lại.
Hoài Nam Vương chỉ nói lần này không gây tai nạn chết người là được, cũng chính là ngầm đồng ý cho song phương dốc hết toàn lực, cho dù đả thương đối thủ cũng không truy cứu.
Ở đây không phải thư viện Quỳnh Lâm, không cần khoe khoang tiêu sái, một khi ra tay, chắc chắn cực kỳ nguy hiểm.
Giang Tùy Vân này bình tĩnh ung dung như vậy khiến cho Tề Ninh cảm thấy tên này ắt có quỷ kế.
Chỉ là, trước mắt bao người, gã có thể sử dụng quỷ kế gì mà không bị khám phá?
Giagn Tùy Vân một tay cầm đao, chậm rãi đi tới dài điểm binh, không nhảy lên đài như Cù Ngạn Chi mà lần lượt đi lên đài.
Cù Ngạn Chi vẫn vững như cây tùng, toàn thân thẳng tắp. Tay trái cầm vỏ đại đao, Giang Tùy Vân đi tới cách Cù Ngạn Chi ba bốn bước thì dừng lại, nhìn đối thủ một lượt từ trên xuống dưới, lại cười nói:
- Cù Phó Thống lĩnh, xin chỉ giáo!
Gã rút đại đao, ném vỏ sang một bên.
n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ a Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. yền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con , hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường y nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng o lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn ẫn!
a!
Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo