Trên điểm binh đài thay đổi bất ngờ, Hoài Nam Vương nhìn chiến đài mặt mũi từ trời xanh chuyển qua âm u, khuôn mặt vốn tính là tuấn duật kia, lúc này đen xạm lại, cực kỳ khó coi. Trái lại Trung Nghĩa Hầu trước đó sắc mặt không tốt lúc này lại tươi cười.

- Hoàng thượng, xem ra công phu quyền cước của Cẩm Y Hầu cao hơn một bậc.

Trung Nghĩa Hầu khom người nói:

- Nếu đánh tiếp như vậy, chỉ sợ Giang Tùy Vân sẽ bị Cẩm Y Hầu đánh chết, lão thần cho rằng, trận này có thể phân thắng bại rồi.

Long Thái nhìn Tề Ninh tát từng cái mạnh mẽ vào mặt Giang Tùy Vân, tát cho Giang Tùy Vân miệng phun máu tươi. Gã hơi giật mình, cũng rất phấn chấn. Trung Nghĩa Hầu vừa nói như vậy, Long Thái lập tức nói:

- Đúng vậy, thắng bại đã phân, Tề Ninh cao hơn một bậc.

- Chậm đã!

Hoài Nam Vương lại trầm giọng nói:

- Hoàng thượng, Giang Tùy Vân vẫn chưa ngã xuống, dường như vẫn không thể phân ra thắng bại.

- Hả?

Trung Nghĩa Hầu Tư Mã Lam cười nói:

- Vương gia, chẳng lẽ lại phải đợi Giang Tùy Vân bị Cẩm Y Hầu đánh chết mới có thể phân ra thắng bại sao? Dù sao Giang Tùy Vân cũng là môn nhân của Trác tiên sinh, nếu như hôm nay chết trên diễn võ trường, mặt mũi của Trác tiên sinh cũng không dễ nhìn lắm.

Hoài Nam Vương nhíu mày, đúng lúc này lại nghe một tiếng gầm nhẹ, mấy người lập tức nhìn qua, lại phát hiện Tề Ninh đã tách khỏi Giang Tùy Vân.

Giang Tùy Vân liên tục lùi mấy bước, thân hình thất tha thất thiểu, rất vất vả mới ổn định thân hình.

Lúc này khóe miệng gã chảy máu tươi, má trái sưng hơn má phải rất nhiều, cả một bên má trái giống như là bị bôi sơn hồng, trông cực kỳ cổ quái, đôi mắt lại tràn ngập vẻ âm độc.

- Nhị ca, Hầu gia thế nào rồi?

Triệu Vô Thương nhíu mày hỏi.

Thần sắc Đoạn Thương Hải trở nên ngưng trọng, không kìm được tiến lên vài bước, lập tức nhíu mày thấp giọng nói:

- Không tốt, Hầu gia không ổn.  Y đã trông thấy, thân hình Tề Ninh dường như đang lung lay, hai cái đùi dường như đang va vào nhau.
 

Tình hình của Tề Ninh lúc này quả thực không quá tốt.

Lúc trước Thôi Sơn Thủ của Tề Ninh không cách nào ứng phó Thiên Xà Thủ của Giang Tùy Vân, trong lòng biết tiếp tục đánh tiếp, cuối cùng sẽ bại vào tay Giang Tùy Vân.

Vị trí Thống lĩnh Hắc Lân Doanh, Tề Ninh chắc chắn phải có, đương nhiên sẽ không đơn giản buông tha bất cứ cơ hội nào. Một khi thất bại trong tay Giang Tùy Vân, vị trí Thống lĩnh gần như là chắp tay đưa tới cho gã.

Vạn bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể lợi dụng tài nguyên mà mình có đánh cược một lần.

Trong lòng Tề Ninh rất rõ ràng, nếu muốn đánh bại Giang Tùy Vân, hắn có thể trông mong vào duy nhất Lục Hợp Thần Công.

Sau khi tu luyện Lục Hợp Thần Công, Tề Ninh chẳng những hút khô nội lực của Mộc Thần Quân - một trong Cửu Thiên Lâu Ngũ Hành Thần Quân khiến lão tử vong, hơn nữa mấy ngày trước đây chống lại Độc Vương Cửu Khê Thu Thiên Dịch, cũng thiếu chút nữa dùng Lục Hợp Thần Công phế bỏ lão.

Hiện giờ hắn đã có nắm vững Lục Hợp Thần Công, cũng biết được trên người mình có mười một nơi khi đụng vào đối thủ, có thể hấp thụ nội lực đối phương vào trong cơ thể.

Mấu chốt của Lục Hợp Thần Công, ngay vào lúc đối phương đụng vào mười một điểm này trên người hắn, chỉ cần đối phương có hơi đẩy nội lực ra, như vậy từ đó về sau không phải đối phương thu tay lại. Mặc dù Giang Tùy Vân không dám giết chết hắn trước mắt mọi người, nhưng hiển nhiên có lòng muốn phế bỏ hắn, cho nên chưởng phong sắc bén, bên trong bao hàm nội lực.

Tề Ninh cũng chỉ có thể buông tay đánh cược một lần, điều động nội lực trong thân thể đến huyệt đạo bên vai phải, sau đó cố ý đón nhận tay trái của Giang Tùy Vân. Giang Tùy Vân đương nhiên không biết mấu chốt trong này, vừa đánh một chưởng, trúng phải bẫy của Tề Ninh.

Nội lực của Giang Tùy Vân không thấp, cho nên một chưởng vỗ vào vai Tề Ninh, Tề Ninh cảm thấy đầu vai đau đớn dữ dội, thậm chí có ảo giác xương vai vỡ vụn.

Cũng may hắn điều nội lực tới vai, tuy rằng có cảm giác đau nhức, nhưng không tổn thương gân cốt, nếu không bả vai này chắc chắn bị một chưởng của Giang Tùy Vân phế bỏ.

Chưởng của Giang Tùy Vân đụng vào thân thể Tề Ninh, giống như dê vào bầy hổ. Trong nháy mắt Tề Ninh vận Lục Hợp Thần Công, Giang Tùy Vân liền không rút được tay.

Tề Ninh biết rõ Giang Tùy Vân người này tính tình âm tàn, cho nên cũng không khách khí, ra tay đánh vào mặt gã, trong lòng nghĩ tới việc phải hết nội lực của người này, phải thấy Giang Tùy Vân sắp mất mạng mới dừng tay. Nếu đổi lại chỗ khác, Tề Ninh cũng không để ý mà giết chết Giang Tùy Vân, chẳng qua trước mặt bao người, cũng không tiện giết người.

Chỉ là hấp thụ gần hết nội lực của Giang Tùy Vân, hơn nữa cho gã bạt tai trước mắt bao người, dù là thân thể hay tinh thần, hiển nhiên còn sảng khoái hơn giết chết Giang Tùy Vân. Đối với Giang Tùy Vân mà nói, nội lực khổ tu nhiều năm, một khi thực sự bị hút đi, sống không bằng chết.

Nhưng không ngờ sau khi đánh Giang Tùy Vân mấy chục cái bạt tai, Tề Ninh bỗng cảm thấy nội lực tuôn ra từ tay Giang Tuy Vân trở nên lạnh băng, sau khi hút vào thân thể, giống như có khối băng chui vào cơ thể mình, hấp thụ càng nhiều, thân thể càng lạnh lẽo, dường như mỗi lỗ chân lông đều có khí lạnh xâm nhập.

Trong lòng Tề Ninh biết chuyện không ổn, cứ theo đà này, chỉ sợ còn chưa hút khô nội lực của Giang Tùy Vân, bản thân hắn sẽ bị cỗ hàn ý lạnh như băng này làm chết cóng.

Vạn bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể thu công, mà Giang Tùy Vân đau khổ chờ đợi chính là trong nháy mắt này, lập tức thu tay lui lại phía sau.

Sau khi Tề Ninh rút tay về, vẫn cảm thấy nội lực lạnh lẽo bị hấp thu này di chuyển bên trong cơ thể, thậm chí chậm rãi ép tới đan điền của hắn. Mặc dù hắn không hiểu đây rốt cuộc là loại nội lực tà môn gì, nhưng cũng hiểu được tuyệt đối không phải chuyện tốt, càng không thể để cho cỗ nội lực này xâm nhập đan điền. Cho nên hắn dựa theo phương pháp vận khí của trung niên quái nhân lúc trước, điều động nội lực đan điền bảo vệ tâm mạch, hình thành một lớp màng nội lực bảo vệ xung quanh đan điền, ngăn cản nội lực lạnh lẽo này xâm nhập.

Tình hình của Giang Tùy Vân lúc này cũng không dễ chịu hơn Tề Ninh. Mặc dù Tề Ninh đang điều vận nội lực ngăn cản khí lạnh, trông thân thể hơi run rẩy, nhưng Giang Tùy Vân lại cảm thấy thân thể của mình gần như bị cạn kiệt, thậm chí hai cái đùi cũng đã không còn khí lực, lúc nào cũng có khả năng xụi lơ.

Nội lực của gã cũng không bị Tề Ninh hút hết, tuy nhiên cũng bị hút đi gần nửa. Mặc dù như vậy, đối với một người tập võ mà nói, trong thời gian ngắn có một nửa nội lực đột nhiên bị hút đi, kinh mạch trong cơ thể hiển nhiên sẽ mất cân đối, khiến cho hỗn loạn, thời điểm này chẳng những sẽ khiến thân thể vô cùng suy yếu, hơn nữa kinh mạch toàn thân sẽ sinh ra cảm giác khô héo, loại đau khổ này không phải người bình thường có thể chịu được.

Gần ngàn người tại diễn võ trường đều ngừng thở, nhìn chằm chằm hai người. Rốt cuộc, liền thấy Giang Tùy Vân bỗng nhiên hai chân mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Tề Ninh, cả người ngã nghiêng xuống đất.

Khắp nơi hoàn toàn yên lặng.

Đột nhiên nghe được một giọng nói vang lên:

- Cẩm Y Hầu thắng rồi, Cẩm Y Hầu thắng rồi!

Tiếng hô này phát ra từ binh sĩ Hổ Thần Doanh xem cuộc chiến.

Chỉ trong nháy mắt, tiếng hoan hô vang vọng khắp diễn võ trường, ngoại trừ rất ít người, gần như phần lớn mọi người đều vung tay hô to. Binh sĩ Hổ Thần Doanh đương nhiên hô to rõ ràng, ngay cả những thuộc cấp Hắc Đao Doanh và Huyền Vũ Đại Doanh cũng đưa tay hô to, trong lúc nhất thời rất được lòng người ủng hộ.

Tề Ninh thở ra một hơi, chỉ là lúc này cũng không dám động, vẫn đứng thẳng vận khí hộ thể. Đoạn Thương Hải trong khi hoan hô, cũng nhìn ra tình hình Tề Ninh không đúng, đã cùng Triệu Vô Thương phi thân phóng tới điểm binh đài. Tới gần đài, binh sĩ thủ vệ điểm binh đài cầm thương muốn ngăn cản, liền thấy Tiết Linh Phong đi tới, đưa mắt ra hiệu với họ một cái, binh sĩ liền không dám cản trở.

Đoạn Thương Hải như hổ vồ, bay người lên đài, tới bên cạnh Tề Ninh, lập tức đỡ lấy Tề Ninh, điều này trong mắt mọi người, lại tưởng rằng bộ hạ Tề Ninh đang ăn mừng thắng lợi.

Dẫu sao vừa rồi Tề Ninh tiếp được Bì Lô Kiếm trong tay Đoạn Thương Hải trước mắt bao người, cho dù có không ít người không biết Đoạn Thương Hải, nhưng cũng biết được Đoạn Thương Hải nhất định là người của Tề Ninh.

- Hầu gia, ngài thế nào rồi?

Đoạn Thương Hải vươn tay tới tâm mạch của Tề Ninh, lại phát hiện mạch tượng hỗn loạn, y kinh ngạc hỏi.

Tề Ninh vừa vận công vừa thấp giọng nói:

- Ta trúng ám toán của hắn, trong thân thể có khí lạnh, ngươi nhanh chóng lấy Huyết Đan trong ngực ta ra.

- Huyết Đan?

- Là lúc trước Đường cô nương đưa cho ta!

Sắc mặt Tề Ninh hơi trắng bệch, nhưng thân hình vẫn đứng khá vững:

- Trong ngực ta có bình nhỏ màu tím, ngươi lấy ra, cho ta ăn một viên!

Ban đầu lần đầu nhìn thấy Đường Nặc ở sơn cốc, lúc sắp chia tay, Đường Nặc tặng Tề Ninh một lọ Huyết Đan, chỉ nói dù là loại độc nào, chỉ cần dùng Huyết Đan, trong vòng ba ngày có thể cam đoan bình yên vô sự. Thuốc hay như vậy, Tề Ninh đương nhiên luôn mang theo bên người.

Hiện giờ hắn cũng không biết cỗ hàn khí kia rốt cuộc có tính độc dược hay không, càng không biết Huyết Đan này rốt cuộc có thể phát huy tác dụng hay không, thế nhưng cũng không thể vì ngăn chặn khí lạnh xâm lấn, phải một mực vận công, đành ăn Huyết Đan.

Đoạn Thương Hải tay chân lưu loát, tìm được bình sứ màu tím trong ngực Tề Ninh, lấy một viên trong đó, cũng không lập tức bỏ vào miệng Tề Ninh, lại đặt hai ngón tay vào mạch tay Tề Ninh, thần sắc ngưng trọng ,khẽ nói:

- Hầu gia, tiểu tử kia hẳn là rót nội lực âm hàn vào cơ thể ngài, rốt cuộc là thuộc về loại nội công nào, nhất thời ta không cách nào phán đoán, Huyết Đan này có hữu hiệu hay không?

- Không quan tâm được nhiều như vậy.

Tề Ninh nói:

- Ăn trước nói sau.

Đoạn Thương Hải biết không thể kéo dài, ấn Huyết Đan vào miệng Tề Ninh. Tề Ninh cảm thấy Huyết Đan kia vào miệng giống như lửa thiêu, lúc nuốt vào giống như nuốt một miếng than lửa.

Huyết Đan trượt xuống theo yết hầu, Tề Ninh nhanh chóng cảm thấy lồng ngực nóng cháy, cảm giác nóng cháy kia lan tràn đến đan điền, cỗ khí lạnh gần tới đan điền gần như tiêu tan không còn trong nháy mắt, đã không cảm giác thấy.

Lúc này Tề Ninh mới chậm rãi thu công. Sau khi thu công, cảm giác đan điền không có gì khác lạ, có vẻ khí lạnh cũng không dâng lên, trong lòng cực kỳ vui mừng, thầm nghĩ Huyết Đan này quả thực có thể hóa giả lực âm hàn, trong lòng lập tức cảm kích Đường Nặc, cảm thấy cô nương kia giống như thần bảo hộ mà ông trời ban cho mình, nhiều lần trợ giúp mình biến nguy thành an.

Giờ phút này Giang Tùy Vân nằm nghiêng trên điểm binh đài, giống như người chết, vẫn không nhúc nhích. Một lát sau, cuối cùng có binh sĩ lên đài, khiêng Giang Tùy Vân xuống dưới.

Tư Mã Lam đang xem chiến, vỗ tay cười nói:

- Đặc sắc, đặc sắc, Cẩm Y Hầu võ công xuất sắc, Giang Tùy Vân cũng chỉ kém hơn một chút, cuộc tỷ thí này, thực sự là đặc sắc.

Lão nói với Long Thái:

- Hoàng thượng, xem ra vị trí Thống lĩnh Hắc Lân Doanh, mơ hồ đều có thiên ý, nên vẫn do huyết mạch Cẩm Y Hầu kế thừa.

- Hoàng thượng, Hầu gia, lúc này mới tỷ thí qua hai trận, hiện giờ nói thắng bại đã phân, không khỏi hơi sớm rồi?

Hoài Nam Vương sắc mặt rất khó coi:

- Còn công phu cưỡi ngựa bắn cung, cũng chưa tỷ thí.

- Vương gia, thứ cho lão thần nói thẳng, với bộ dạng của Giang Tùy Vân hiện giờ, trận thứ ba này làm sao có thể thi được?

Tư Mã Lam thần sắc bình tĩnh:

- Dường như hắn đã hôn mê bất tỉnh, ngay cả đứng cũng không ổn.

Hoài Nam Vương cười nhạt nói:

- Vị trí Thống lĩnh Hắc Lân Doanh không phải chuyện đùa, đã nói trước, đương nhiên phải so đấu tới cùng. Hiện giờ Giang Tùy Vân không thể thi đấu, nhưng nghỉ ngơi mấy ngày, sau khi khôi phục, đương nhiên có thể so đấu. Hiện giờ Cẩm Y Hầu một thắng một hòa, nếu như trận thứ ba Giang Tùy Vân thủ thắng, hai người chính là ngang tay, chỉ có thể nghĩ biện pháp tỷ thí khác.

- Vương gia, lão thần cả gan nói một câu, trước đây cũng đã ước định cẩn thận, hôm nay thi đấu ba trận, phân thắng bại.

Tư Mã Lam cũng hơi giận tái mặt:

- Nếu dựa theo lời Vương gia nói, chờ Giang Tùy Vân nghỉ ngơi mấy ngày rồi so đấu, vậy phải chăng Cù Ngạn Chi cũng có thể chờ thương thế khôi phục như cũ rồi lại tỷ thí? Nếu như chờ Giang Tùy Vân khôi phục, Cẩm Y Hầu lại có chuyện không cách nào tỷ thí, phải chăng lại phải chờ Cẩm Y Hầu rảnh rỗi hay sao?

Hoài Nam Vương há to miệng, lại không thể nói ra lời.

Long Thái nói:

- Hoài Nam Vương, Trung Nghĩa Hầu nói rất đúng. Giang Tùy Vân đã không cách nào thi đấu, Tề Ninh một thắng một hòa, không cần tranh cãi nữa.

Gã dừng một chút, mới nói:

- Trung Nghĩa Hầu, Hoài Nam Vương, hôm nay so sánh võ nghệ, trước mắt bao người, Tề Ninh thắng qua một bậc, trẫm đã nói trước, đương nhiên không thể nuốt lời.

Gã đứng dậy, đi tới bên đài xem chiến, nhìn qua Tề Ninh. Chúng tướng sĩ vốn hoan hô không ngừng, nhìn thấy tiểu Hoàng đế đi tới bên đài, trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

- Tề Ninh, ngươi tới đây!

Long Thái nhìn qua Tề Ninh, gọi to một tiếng. Dưới hào quang, khuôn mặt tuấn tú của Long Thái dường như cũng sáng ngời.

 

13.39226 sec| 2445.633 kb