Long Thái hiểu khá rõ võ công của Tề Ninh, thậm chí hai người đã từng thử với nhau. Gã biết tuy võ công của Tề Ninh cũng tạm được, nhưng muốn so với Cù Ngạn Chi của Hắc Đao Doanh là cả trời cách biệt.

Vốn muốn mượn cơ hội này trùng kiến Hắc Lân Doanh, để Tề Ninh làm Thống lĩnh phụ trách kiến lập, không ngờ tính toán của mình lại thất bại. Gã hơi buồn bã, chỉ cảm giác mình còn quá non nớt, nhẫn nhịn thật lâu mới lộ ra một chiêu lại bị hai lão hồ ly trong triều lợi dụng một cách nhẹ nhàng.

Có điều, vào lúc này không thể thể hiện hết cảm xúc ra ngoài mặt, gã bình tĩnh nói:

- Hoài Nam Vương cũng có ý này sao?

Muốn cho Tề Ninh thuận lợi thượng vị, Long Thái đành dứt khoát hủy bỏ việc này. Sau này, Giang Tùy Vân quá yếu ớt, có lẽ cũng có chút căn cơ, nhưng tuyệt đối không thể là đối thủ của Cù Ngạn Chi, bèn muốn để cho Hoài Nam Vương cùng phản đối dùng võ định đoạt.

Không ngờ Hoài Nam Vương lên tiếng:

- Hoàng thượng, phương pháp này cũng không tệ. Nếu muốn thống soái binh nghiệp đương nhiên phải thể hiện bản lĩnh thật sự, nếu không, ngày sau Hắc Lân Doanh trọng kiến rồi cũng khó có thể phục chúng.

Trung Nghĩa Hầu cười nói:

- Vương gia nói rất đúng. Nếu vậy, xin mời Hoàng thượng làm chủ, ba trận định thắng thua.

- Ba trận định thắng thua?

Long Thái nhíu mày hỏi:

- Trung Nghĩa Hầu, ngươi bảo ba trận gì?

- Hoàng thượng, đề bạt Thống lĩnh Hắc Lân Doanh chính là chuyện lớn của đất nước, không phải giang hồ luận võ tầm thường. Nếu đã là tuyển bạt binh nghiệp đương nhiên không thể thiếu cưỡi ngựa bắn cung. Cho nên lão thần cho rằng ba trận này nên chia ra là đọ sức công phu quyền cước, binh khí và cưỡi ngựa bắn cung, cho Cẩm Y Hầu, Cù Ngạn Chi và Giang Tùy Vân tranh tài. Sau ba trận, điểm ai cao nhất sẽ là thống lĩnh kiến lập Hắc Lân doanh.

Dừng một lát, Trung Nghĩa Hầu mới hỏi:

- Không biết Hoàng thượng cho rằng biện pháp của lão thần thế nào?

Không ít đại thần đứng đây khẽ gật đầu.

Thật ra chúng thần đều hiểu rõ Hắc Lân Doanh và Hắc Đao Doanh đều thuộc về lính tác chiến, so về binh pháp, chú trọng hơn thực chiến trên chiến trường.

Nếu là đại tướng thống soái mấy vạn thậm chí mấy chục vạn đại quân đương nhiên quen thuộc binh pháp bày trận hơn. Nhưng Hắc Lân Doanh chỉ có biên chế ngàn người, thân là thống lĩnh đội binh mã này, công phu cưỡi ngựa bắn cung còn quan trọng hơn binh pháp.

Ba trận Trung Nghĩa Hầu đưa ra không có hạng mục nào là tỷ thí thao lược binh pháp, rõ ràng đang trải đường cho Cù Ngạn Chi.

Giang Tùy Vân là đệ tử của đại nho đương thời Trác Thanh Dương, tài văn của gã đương nhiên không cần bàn đến. Tuy chúng thần không biết văn chương Tề Ninh sâu cạn bao nhiêu, nhưng sống trong phủ Cẩm Y Hầu, nhiều ít hẳn vẫn nên biết một chút. Trái lại, Cù Ngạn Chi xuất thân binh nghiệp, võ tướng dũng mãnh, để cho y đi tỷ thí văn chương với Tề Ninh thì thôi cũng được, chứ tỷ thí binh pháp thao lược với môn đồ của Trác Thanh Dương thì không nghi ngờ gì nữa, chính là tự rước lấy nhục.

Trung Nghĩa Hầu không lấy binh pháp thao lược hay văn tài ra coi như đã tránh được nhược điểm của Cù Ngạn Chi.

Có người thầm nghĩ, rõ ràng Hoài Nam Vương muốn tiến cử hiền tài Giang Tùy Vân, đương nhiên không thể mặc kệ, không tránh được tranh chấp với Trung Nghĩa Hầu.

Nhưng không ngờ Hoài Nam Vương lại cười nói:

- Ba trận Hầu gia nói rất thích hợp để đọ sức trong quân. Nếu có thể đứng hạng nhất trong ba trận đương nhiên có thể được các tướng sĩ ủng hộ. Được, Hầu gia đã nghĩ ra phương pháp đọ sức như vậy, bổn Vương cũng rất đồng ý.

Lần này coi như ngoài sở liệu của rất nhiều thần tử. Họ thầm nghĩ, sao Hoài Nam Vương lại không tranh chấp? Không phải muốn chắp tay tặng chức Thống lĩnh Hắc Lân doanh cho Cù Ngạn Chi chứ?

Có người dò xét Giang Tùy Vân, thầm nghĩ hẳn người trẻ tuổi kia thâm tàng bất lộ. Nhưng nhìn gã hào hoa phong nhã, da trắng thịt non, hiển nhiên là công tử quen sống trong nhung lụa, không hề giống người luyện võ chút nào. So với Cẩm Y Hầu Tề Ninh, Tề Ninh có vẻ giống người đã luyện võ mấy ngày hơn.

Long Thái thật không ngờ hôm nay Hoài Nam Vương và Trung Nghĩa Hầu lại cực kỳ ăn ý, muốn tìm lý do thu hồi mệnh lệnh cũng không được, đâm hơi hụt hẫng, chỉ đành cười nói:

- Đã như vậy thì làm theo cách của Trung Nghĩa Hầu đi. Để cho ba người bọn họ đọ sức một phen.

Cẩm Y Hầu là huyết mạch của Đại Tướng quân, Cù Ngạn Chi là Thống lĩnh Hắc Đao doanh, Giang Tùy Vân là cao đồ của Trác Thanh Dương, ba người các ngươi, bất kể là ai thắng, trẫm lập tức sẽ phong làm Thống lĩnh Hắc Lân doanh, phụ trách kiến lập Hắc Lân doanh.

Dừng một lát, gã lại nói:

- Trẫm quyết định, ba ngày sau sẽ phân cao thấp ở trường luyện võ của Hổ Thần doanh!

Trung Nghĩa Hầu khom người trước:

- Hoàng thượng anh minh!

Chúng thần đều xưng anh minh.

Ra khỏi cung, Tề Ninh đang định lên ngựa thì nghe tiếng Tây Môn Vô Ngân gọi sau lưng:

- Hầu gia đi thong thả!

Quay người lại, hắn thấy Tây Môn Vô Ngân đã tới, còn chưa lên tiếng lão đã cười nói:

- Hầu gia, ta tới bồi tội với ngài.

- Bồi tội?

- Hầu gia bị bắt cóc ở phủ Thần Hầu, là do hộ vệ phủ Thần Hầu của ta không chu toàn. Vạn hạnh Hầu gia bình yên vô sự trở về, thật sự là người hiền có trời giúp.

Tề Ninh cười đáp:

- Thần Hầu, nếu không phải người hiền có trời giúp thì chỉ sợ lúc này ta đã bị người ta chia làm tám miếng rồi.

- Tóm lại vẫn là phủ Thần Hầu của ta hộ vệ không chu toàn.

Tây Môn Vô Ngân cũng nghe ra từ trong giọng nói của hắn có vài phần bất mãn:

- Hầu gia yên tâm, việc này phủ Thần Hầu sẽ không bỏ qua. Sau khi về phủ Chiến Anh đã nói, kẻ xâm nhập phủ Thần Hầu bắt cóc Hầu gia chính là Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch. Ta đã phái người tới Tây Xuyên tìm hiểu tung tích Thu Thiên Dịch, chẳng mấy chốc sẽ phái ra nhân thủ tới Tây Xuyên bắt gã lại. Một khi bắt được, tất nhiên sẽ báo cho Hầu gia, đến lúc đó cũng sẽ để cho Hầu gia thở ra ngụm ác khí.

Tề Ninh cười nhạt:

- Thần Hầu có biết thả cọp về núi hậu hoạn vô cùng không? Thu Thiên Dịch dễ dàng quay về Tây Xuyên chính là mãnh hổ về rừng.

Còn muốn bắt được sẽ cực kỳ không dễ dàng.

- Thả cọp về núi?

Tây Môn Vô Ngân cười nói:

- Hầu gia nói không đúng rồi.

Ngày đó, nếu không phải vì y đã bắt được Hầu gia, nhất định ta sẽ bắt được y.

Tề Ninh gật đầu.;

- Là ta nói sai, Thần Hầu chớ trách.

- Không dám không dám. Lần này Chiến Anh có thể bình yên trở về hoàn toàn đều nhờ Hầu gia tương trợ.

Lão thở dài:

- Sau khi trở về Chiến Anh luôn nhắc tới ơn cứu mạng của Hầu gia. Phần ân tình này của ngài, ta luôn ghi tạc trong lòng, nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.

Tề Ninh đang muốn nói chuyện thì nghe có tiếng cười của Hoài Nam Vương, liền sau đó là tiếng nói của y:

- Hôm nay Thần Hầu đưa ra quyết định dùng võ định đoạt quả nhiên tuyệt diệu. Bổn Vương cũng rất khâm phục.

Vừa nói vừa đi, câu hết người cũng tới, Giang Tùy Vân vẫn đi theo bên cạnh Hoài Nam Vương, thong dong ưu nhã.

Tây Môn Vô Ngân cười đáp:

- Vương gia nói đùa. Thần chỉ là vũ phu, gặp vấn đề khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến dùng vũ lực giải quyết. Vốn chỉ là thuận miệng nói, không ngờ lại có thể dùng. Thật xấu hổ!

Hoài Nam Vương cởi mở cười cười, nhìn Tề Ninh nói:

- Cẩm Y Hầu, ngươi là huyết mạch của Đại Tướng quân, lão Hầu gia và Đại Tướng quân đều là trụ cột quốc gia Đại Sở ta. Lần này tranh chức Thống lĩnh Hắc Lân doanh, bổn Vương vẫn hy vọng ngươi có thể đứng hạng nhất chung cuộc. Không chỉ kế tục tước vị của Đại Tướng quân, còn phải kế tục gánh nặng của Đại Tướng quân nữa đó.

Y có vẻ cảm khái:

- Có thể, rất nhiều năm sau, Hầu gia cũng sẽ là trụ cột của Đại Sở ta.

- Vương gia, thứ cho ta nói thẳng, lần này tranh chức Thống lĩnh ta cũng chỉ là tham gia náo nhiệt thôi.

Tề Ninh cười cười:

- Luận võ, đương nhiên võ công của Cù Ngạn Chi Cù Phó Thống lĩnh hơn xa ta. Đừng nói là công phu quyền cước, tới bây giờ ta cũng không biết ngồi trên lưng ngựa giương cung thế nào… Hắn lắc đầu cười khổ:

- Nếu là luận văn, vị Giang đại công tử này là cao đồ của Trác tiên sinh, tài văn xuất chúng, ta cũng không thể so sánh….

Như thể không muốn nói gì nữa, hắn chắp tay:

- Vương gia, Thần Hầu, chư vị đại nhân, ta không khỏe. Chỉ có thể… chỉ có thể cáo từ trước.

Hắn lật mình lên ngựa nhanh chóng rời đi.

Tây Môn Vô Ngân cũng rời đi.

Đến khi lão đi rồi, Thượng thư Hộ bộ Đậu Quỳ mới ghé sang cười lạnh:

- Thân thể hiểu tử họ Tề kia không khỏe sao? Hắc hắc, ta thấy là chưa đánh đã sợ thôi. Hắn còn coi Hắc Lân doanh họ Tề, nên do họ Tề hắn Thống lĩnh.

Hoài Nam Vương chắp hai tay sau lưng, liếc qua, cười đáp:

- Đậu đại nhân không nên nói vậy.

Năm xưa Hắc Lân doanh là do một tay Tề Đại Tướng quân sáng tạo huấn luyện mà ra. Nói lời phạm thượng một chút thì, mặc dù Hắc Lân doanh là binh mã của triều đình, nhưng năm đó nếu không có lệnh của Tề Cảnh, liệu triều đình có thể điều động Hắc Lân doanh?

Y vuốt râu, quay sang nhìn, mỉm cười nói:

- Giống như Hắc Đao doanh hôm nay. Nếu không có lệnh của Trung Nghĩa Hầu, chỉ sợ ngay cả ý chỉ Hoàng thượng đưa tới cũng không thê ra lệnh cho người nào của Hắc Đao doanh chứ?

- Vương gia, lần này Trung Nghĩa Hầu tiến cử Cù Ngạn Chi của Hắc Đao doanh, có nghĩa rất muốn lấy chức Thống lĩnh Hắc Lân doanh.

Võ công của Cù Ngạn Chi rất cao minh, ta nghe nói y đã luyện được một tay đao pháp, tên Ngũ Cực đao pháp gì đó, cho đến nay chưa từng gặp đối thủ. Vương gia, Trung Nghĩa Hầu đưa ra Cù Ngạn Chi, Giang công tử…..

Đậu Quỳ không nói tiếp, nhưng ý tứ bên trong mọi người đều hiểu.

Hoài Nam Vương nhìn Giang Tùy Vân:

- Giang Tùy Vân, cơ hội cho ngươi tranh thủ đã đến, có thể đoạt được ngôi vị Thống lĩnh hay không phải xem bản lĩnh của ngươi. Đậu đại nhân nói không sai, người của Hắc Đao doanh đều là tinh nhuệ ngàn dặm chọn một, có thể ngồi lên ghế Thống lĩnh Hắc Đao doanh, công phu không hề yếu. Ngươi có cách ứng phó chưa?

- Vương gia, đã có cơ hội, nhất định Tùy Vân sẽ dốc toàn lực ứng phó.

Giang Tùy Vân cung kính đáp:

- Tùy Vân cũng đã từng được nghe đại danh Cù Ngạn Chi, đúng là kình địch. Chuyện tới nước này, Tùy Vân cũng chỉ có thể ra sức.  Hoài Nam Vương vuốt râu cươi cười, vỗ vỗ vai gã, không nói nhiều nữa.
 

Từ trong nội cung về Hầu phủ, tâm trạng Tề Ninh không quá vui sướng. Vừa về hắn đã hỏi thăm Cố Thanh Hạm, biết nàng đang ở trong phòng thu chi, do dự một chút rồi vẫn vội vàng đến phòng thu chi.

Từ trên xuống dưới Hầu phủ có mấy trăm người, không nói gì khác, chỉ nói đến ăn uống mặc ở của mấy trăm người thôi mỗi ngày cũng là một khoản tiền lớn.

Mỗi tháng non nửa thời gian Cố Thanh Hạm ở trong phòng thu chi, cho nên đã sắp xếp hẳn một gian phòng riêng, không có lệnh người khác không được tới quấy rầy.

Sau đêm đó, Tề Ninh không thấy nàng nữa, phần vì hai hôm nay quá bận rộn nên không thể quan tâm, phần vì cũng có xấu hổ, không tiện đi gặp. Mà Cố Thanh Hạm hiển nhiên cũng có ý tránh.

Trước kia, mỗi khi hắn về, cho dù là đã khuya nàng vẫn chờ ở đại đường. Tối qua, khi từ chỗ Điền phu nhân về, trời còn chưa muộn nhưng nàng đã đi nghỉ.

Tới trước cửa phòng của Cố Thanh Hạm, thấy cửa phòng chỉ khép lại chứ không đóng hẳn, vẫn còn khe hở, lại vì thời tiết khá âm u nên trong phòng vẫn còn đốt đèn, Tề Ninh bước nhẹ tới, nhìn qua khe vào bên trong. Nương theo ngọn đèn, hắn thấy nàng đang viết nhanh trên giấy, trên thái dương trắng mịn trắng như tuyết buông thõng một bím tóc dày, tóc mai nhẹ bay, bên má còn dính vài sợi tóc.

Dáng người nàng ưu mỹ, tay trắng như tuyết, da thịt sáng loáng, cùng cặp nhũ hoa no đủ vểnh cao, tất cả hòa lại thành một dáng ngươi đê mê như ma quỷ.

Cặp nhũ phong đầy đặn bọc trong áo lụa gấm bị chủ nhân tì khẽ lên bàn, như thể muốn san sẻ bớt gánh nặng của hai vai. Cả bộ ngực nàng đều tì vào bàn, độn lên hai ngọn núi cao ngất, như thể muốn tràn ra ngoài cổ áo, no đủ ngạo nhân.

Tề Ninh đứng im lặng một lúc lâu trước cửa, chẳng biết tại sao, lần này nhìn Cố Thanh Hạm xinh đẹp thành thục như vậy tim hắn đập nhanh hơn trước kia nhiều.

Hắn vốn cho rằng mình có tố chất tâm lý cực kỳ tốt nhưng đối mặt với Cố Thanh Hạm, hắn vẫn luôn có một cảm giác đặc biệt không thể nói ra được.

Hắn không nói gì, nàng vẫn cảm thấy có bóng người ngoài cửa, bèn khẽ nâng trán, cau mày hỏi:

- Là ai ở bên ngoài?

PS: Em ạ anh Mạc =)) n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ a Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  yền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con , hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường y nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng o lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn ẫn!

a!

Thiên Tử - Nguyệt Quan Full ầu tiên ... 20 28 29 30 31 32 40 ... Cuối

Gửi trả lời nhanh  Đến Bản đầy đủ m0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoá uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn n LCịộcnhg  sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì  đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 1m,4 n8â0ng ruyện Lịch sử - Quân sự [FULL]Cẩm Y Xuân Thu a Sa Mạc)
 

Trang 31 của 57 Đầu tiên ... 21 29 30 31 32 33 4

yện. .m. ới cCủuaố iSa Mạc) Kết quả 301 đến 310 của 5 Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề Đánh giá Chủ đề Hiển thị hương 281.1: Ngoài con ra không thể là ai khác

 

2.15915 sec| 2458.867 kb