Đêm đó sau khi Hứa Quan Phong hốt hoảng bỏ chạy vì bị Tề Ninh tàn bạo chỉnh một phen ở quán rượu, thậm chí còn lăn ra ốm do bị rượu lạnh như băng xối lên đầu, cũng may y xuất thân binh lính, thân thể rắn chắc nên khỏe lại rất nhanh.
Nhưng mà gương mặt của Tề Ninh lại được y khắc sâu trong tâm khảm, hiện giờ nhìn thấy Tề Ninh, y thật sự sợ đến mức vỡ cả mật, hồn phi phách tán!
Cho dù y có ngu dốt hơn đi nữa cũng biết xưa nay phàm là những quan viên có thể xuất hiện ở Ngự thư phòng thì đều là trọng thần của Nam Sở, hơn nữa vị trí đứng của Tề Ninh rất gần thư án cho nên địa vị của hắn càng không phải hạng thường.
Trong lòng Tề Ninh cười lạnh, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh:
-Hỏi ngươi đấy, ngươi không nghe thấy sao?
Hứa Quan Phong vội vàng trấn tĩnh tinh thần, vội vàng đáp:
-Tiểu nhân... Tiểu nhân phục mệnh Thục Vương, đến... đến Kinh Thành bẩm báo với triều đình.
-Nếu nói như vậy, là Thục vương bảo ngươi không được cách xa Cẩm Y Hầu quá ba câu nói?
Tề Ninh thản nhiên nói:
-Chẳng lẽ Cẩm Y Hầu đưa cho các ngươi phong thư hoặc nói với các ngươi, bảo các ngươi không được làm khó Hắc Nham động? Hay là các ngươi nghĩ vì việc tư mà làm trái luật, tự cho là đúng?!
Việc này... Mồ hôi lạnh trên trán Hứa Quan Phong lập tức ứa ra!
Vị quan viên có gương mặt giống Đậu Liên Trung nói:
-Hầu gia, cũng không thể nói như vậy, nếu như Hắc Nham động không ỷ vào sự quan tâm bảo vệ của quý phủ với bọn họ năm đó, thì bọn họ cũng không dám ngang ngược ở Tây Xuyên.
-Vị này là…
Tề Ninh nhếch miệng cười:
-Vị đại nhân này … xin thứ cho bản Hầu mắt mũi vụng về, ta vừa kế tục Hầu tước không lâu nên không quen nhiều quan lại trên triều.
Hoài Nam Vương cười nói:
-Vị này chính là Hộ bộ Thượng thư Đậu Quỳ, Đậu đại nhân.
Hóa ra thật sự là lão, trong lòng Tề Ninh cười lạnh, nghĩ đến việc lão Đậu Quỳ này hiểu rõ mồn một ân oán giữa hắn và Đậu Liên Trung, hắn mỉm cười nói:
-Hóa ra là Đậu đại nhân, những lời này của Đậu đại nhân, bản Hầu thật sự khó mà gật bừa. Thứ nhất, nói Hắc Nham động ngang ngược, không biết là do Đậu đại nhân tận mắt nhìn thấy hay là tin đồn thất thiệt? Đậu đại nhân chưởng quản Hộ bộ, một ngày trăm công ngàn việc, ngoài ra còn có chuyện phiền lòng khác cần giải quyết, chỉ e là cũng không có thời gian tới Tây Xuyên, mà cho dù thật sự tới Tây Xuyên, đại nhân đường đường là Hộ bộ Thượng thư, cũng không thể hạ mình tới Hắc Nham động của người Miêu, cho nên khi sự thật chưa được rõ ràng, mong Đậu đại nhân không nên bảo sao nghe vậy, phán xét một cách võ đoán! Hắn thấy Đậu Quỳ muốn mở miệng tranh luận liền nói tiếp luôn, không cho lão cơ hội nói chuyện:
-Thứ hai, đại nhân nói Hắc Nham động ỷ vào Cẩm Y Hầu nên mới dám ngang ngược ở Tây Xuyên, chuyện này thật kỳ lạ, năm đó Hắc Nham động giúp đỡ quân Sở, đó là thuần phục triều đình, cũng chẳng phải thuần phục Cẩm Y Hầu, hơn nữa cũng tuyệt đối không có chuyện Cẩm Y phủ vì việc tư bỏ việc công. Ví dụ như Đậu đại nhân có vị họ hàng xa giết người phóng hỏa, chẳng lẽ quan phủ địa phương sẽ vì gã là bà con xa với Đậu đại nhân mà mắt điếc tai ngơ, không truy cứu ư?! Đậu Quỳ biến sắc, nói:
-Xin Hầu gia hãy cẩn thận lời nói, từ khi nào mà bổn quan có họ hàng xa giết người phóng hỏa chứ?
Tề Ninh thản nhiên đáp:
-Chỉ là lấy ví dụ so sánh, Đậu đại nhân à, là ví von thôi, đại nhân có hiểu không?
Đậu Quỳ hừ lạnh một tiếng, nói:
-Hầu gia, những ví von bịa đặt như vậy vẫn nên ít dùng thì tốt hơn.
-Không sai, những chuyện bịa đặt như thế vẫn nên ít dùng thì hơn.
Tề Ninh vẫn thản nhiên nói:
-Tây Xuyên bên kia nói cái gì mà vì nể mặt mũi Cẩm Y Hầu cho nên mới dễ dàng tha thứ hơn cho Hắc Nham động, hắc hắc, những điều này chẳng phải cũng là bịa đặt sao? Từ lúc nào mà Cẩm Y Hầu lại bao che cho Hắc Nham động?
Nếu Hắc Nham động tuân theo quốc pháp thì không ai có thể làm khó bọn họ; nhưng nếu đã xâm phạm quốc pháp, thì bên trên cứ nên theo luật mà làm, cũng chẳng có gì phải e dè hết!
Hoài Nam Vương vuốt râu cười nói:
-Hầu gia nói không sai, không ai có thể vượt qua Vương pháp.
Rồi lão quay người chắp tay với Long Thái:
-Hoàng thượng, Hắc Nham động chống thuế giết quan, còn muốn tạo phản nữa, kế sách giết gà dọa khỉ của Lô đại nhân không phải không có lý, nếu có thể tiêu diệt bọn chúng nhanh chóng, áp giải Động chủ Hắc Nham động về Kinh Thành, thì nhất định có thể giết một kẻ răn trăm người, khiến những động người Miêu khác không dám gây rắc rối nữa.
Lô Tiêu cũng chắp tay nói:
-Hoàng thượng, lần này người của giáo phái Hắc Liên Thánh làm loạn ở Kinh Thành, bên Thần Hầu phủ hẳn là đã có bằng chứng, thậm chí bọn chúng còn dám xông vào Thần Hầu phủ cướp người, đến ngay cả Cẩm Y Hầu gia cũng bị bọn chúng bắt đi, đây đã là làm loạn mưu phản rồi. Nếu lần này có thể tiêu diệt Hắc Nham động trước để tất cả những động người Miêu còn lại không dám manh động, để bọn chúng biết Đại Sở ta quân uy vô địch, sau đó thì có thể bắt đầu việc diệt trừ Hắc Liên Thánh giáo.
Long Thái nhìn về phía Trung Nghĩa Hầu Tư Mã Lam:
-Trung Nghĩa Hầu, khanh cũng có ý này sao?
Trung Nghĩa Hầu khom người đáp:
-Hồi bẩm Thánh thượng, nếu như tất cả những điều này đều là thật, thì vì giữ gìn uy nghiêm của triều đình, đương nhiên phải tiêu diệt, hơn nữa phải áp giải Hắc Nham Động chủ về Kinh Thành chém đầu răn chúng! Nhưng mà...
Lão dừng một chút, nhìn Hứa Quan Phong, trầm giọng hỏi:
-Hiện giờ tình trạng bên Hắc Nham động ra sao, Vi Thư Đồng xử lý như thế nào?
Hứa Quan Phong đáp:
-Sau khi việc này qua đi, Vi Thứ sử đã phái binh mã phong tỏa những con đường quan trọng xung quanh Hắc Nham Lĩnh (Dãy núi Hắc Nham), Thục vương cũng đã phái Cẩm quan vệ bao vây trấn giữ các nơi ngoài Hắc Nham Lĩnh, không để bọn chúng đào thoát.
Chỉ là khi chưa có ý chỉ của Hoàng thượng, Vi Thứ sử chưa dám hạ lệnh đánh Hắc Nham Lĩnh.
Tề Ninh cau mày hỏi:
-Cẩm Quan Vệ là binh mã hộ vệ của Thục Vương, tại sao bọn họ lại phải tới Hắc Nham Lĩnh?
Đầu Quỳ cười nhạt nói:
-Chẳng lẽ Hầu gia không biết, Hắc Nham động bao gồm sáu trại, trong đó có ba trại vừa hay nằm trong thực ấp của Thục vương.
-À?
Hoài Nam Vương cười nói:
-Năm đó Lý gia quy thuận triều đình, long ân của tiên đế mênh mông cuồn cuộn, chẳng những ban thưởng cho Lý gia rất nhiều, giữ nguyên tước vị Thục Vương cho ông ta, hơn nữa còn ban thưởng không ít đất đai. Ngoài hai ngàn hộ thực ấp, Hắc Nham Động cũng có ba trại nằm trong thực ấp của Thục Vương, chỉ là hai ngàn hộ thực ấp này đều do quan phủ địa phương thu thuế ruộng, sau đó lại mang đến phủ Thục Vương mà thôi. Hiện giờ dân chúng trong thực ấp của mình mưu đồ làm phản, Thục Vương xuất binh cũng là điều hợp tình hợp lý.
Bây giờ Tề Ninh mới hiểu hết.
Tư Mã Lam cũng nói:
-Hoàng thượng, tấu chương của Thục Vương đã đến, nhưng tấu chương của Vi Thư Đồng vẫn chưa tới Kinh Thành, việc này rất quan trọng, không phải là chuyện chỉ tốn một động người Hoa Miêu.
Tiên đế đối với người Miêu cũng luôn dùng biện pháp dụ dỗ, cho nên theo ý kiến của lão thần, thì ta hãy đợi tới khi tấu chương của Vi Thư Đồng tới Kinh rồi hãy thương nghị.
Long Thái đương nhiên hiểu ý của Tư Mã Lam, gật đầu nói:
-Trung Nghĩa Hầu nói phải lắm.
Lô Tiêu không nhịn được mà nói:
-Lão Hầu gia, nếu như không nhanh chóng ra tay thì có phải sẽ để Hắc Nham Động có thời gian chuẩn bị không? Hắc Nham Động có tiếng nói trong cộng đồng người Hoa Miêu, có khi nào bọn chúng sẽ âm thầm liên lạc với các động Hoa Miêu khác không?
Tư Mã Lam cười lạnh một tiếng, nói:
-Nếu như đối với một Hắc Nham động nho nhỏ mà triều đình cũng kiêng dè như vậy thì sao có thể chấn nhiếp toàn bộ Tây Xuyên?
Người Hoa Miêu tuy rằng hoang man (hoang dã, ngang ngược), không biết lễ nghi, nhưng thực sự không phải lũ ngu. Nếu như quả thực Hắc Nham động đã chống thuế giết quan, triều đình muốn tiêu diệt bọn chúng, những động khác của người Hoa Miêu chẳng lẽ cũng ngu xuẩn để bị cuốn vào?
Lại thêm lúc này đương là mùa đông, tất nhiên Tây Xuyên bên kia tuyết lớn ngập núi. Hắc Nham lĩnh là nơi người Miêu ở Hắc Nham động sinh sống. Bọn chúng vô cùng quen thuộc địa hình hoàn cảnh nơi đó. Hơn nữa trận tuyết này rất lớn. Nếu quan binh cưỡng ép tấn công, chỉ e sẽ bị tổn thất không nhỏ. Nếu đã như vậy, trước tiên hãy phong tỏa những con đường đào thoát của bọn chúng, đợi khi biết rõ ràng tình hình cụ thể rồi lại bàn bạc cũng chưa muộn.
Hình như Lộ Tiêu còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Tề Ninh thầm nghĩ Tư Ma Lam này cũng được coi như dày dặn kinh nghiệm trong việc bày mưu tính kế, nhưng trong lòng hắn cũng biết, Tư Mã Lam phản đối việc lập tức đánh Miêu trại Hắc Nham động chưa hẳn là lão thật sự có tấm lòng chí công vô tư, có lẽ chỉ bởi vì lão nhằm vào bọn người Hoài Nam Vương mà thôi.
Từ lúc bắt đầu, cho dù là Hắc Liên Thánh giáo hay là Hắc Nham Động, dường như mấy người Hoài Nam Vương và Lô Tiêu đều muốn nhanh chóng xuất binh, mà Tư Mã Lam lại tỏ ra vô cùng cẩn thận.
Mặc dù lão không nói thẳng ra là không thể đánh, nhưng khi đề xuất ý kiến thì cũng đều là tạm hoãn tấn công.
Sauk hi Hứa Quan Phong lui xuống, Long Thái suy nghĩ một chút rồi mới lộ ra nụ cười, nói:
-Cẩm Y Hầu, dịch độc trong Kinh, có phải đã được giải quyết?
Khi Tề Ninh tiến cung, hoàn toàn không ngờ sẽ thương nghị về chuyện Hắc Nham động, nhưng đã ngờ trước Hoàng đế sẽ hỏi tới chuyện giải độc, hắn lập tức hồi bẩm:
-Hồi bẩm Hoàng thượng, hôm qua đã dựng nhiều nơi phát thuốc ở Kinh Thành, thần thay trời phát thuốc, phần lớn dân chúng bị nhiễm bệnh đều đã lấy được thuốc giải. Vì để phòng ngừa vạn nhất nên thần đã phân phó những người phát thuốc vào giữa trưa hôm nay mới được lui.
Long Thái cười đáp:
-Trẫm biết rồi, lúc trước ngươi đã nói thuốc giải có hiệu quả nhanh chóng.
Tây Môn Vô Ngân chắp tay nói:
-Hồi bẩm Hoàng thượng, Cẩm Y Hầu thay Hoàng thượng phân phát giải dược, thật đúng là hiệu quả nhanh chóng. Thần tự mình quan sát, người dân bị lây nhiễm dịch độc sau khi uống giải dược vào thì đã có chuyển biến rất tốt đẹp.
Long Thái mỉm cười nói:
-Cẩm Y Hầu, tai vạ lần này biến mất như chưa từng có, khanh đã lập được công lớn, trẫm đã chuẩn bị ban thưởng thật hậu hĩnh cho khanh, khanh muốn được trẫm ban thưởng gì?
-Hồi bẩm Hoàng thưởng, những điều này đều nhờ phúc trạch của Hoàng thượng, thần không dám kể công.
Tề Ninh làm bộ nói tiếp:
-Ăn lộc của vua, vì vua phân ưu, chỉ cần có thể để Hoàng thượng không ưu sầu nữa, thì đó đã là sự ban thưởng tốt nhất cho thần rồi ạ.
Long Thái cười ha hả một hồi rồi mới nói:
-Khanh kế thừa Hầu tước, đã có tước vị, nhưng trẫm vẫn chưa sắp xếp tốt cho khanh!
Gã dừng một chút rồi nói tiếp:
-Tổ phụ và phụ thân của khanh đều là rường cột trong quân đội quốc gia của Đại Sở ta, cho nên trẫm cũng chuẩn bị để khanh xung quân cống hiến.
Sắc mặt chúng thần khác nhau, còn Trung Nghĩa Hầu và Hoài Nam Vương lại bình tĩnh như không.
-Hoàng thượng muốn thần đi đâu ạ?
Tề Ninh thật không ngờ Long Thái để mình xung quân, ngẩng đầu nói:
-Chẳng lẽ người muốn thần tới quân đoàn Tần Hoài?
Tề Cảnh từng là chủ tướng của quân đoàn mạnh nhất Nam Sở - quân đoàn Tần Hoài. Tề Ninh đương nhiên cảm giác theo bản năng rằng Hoàng đế cũng sẽ để hắn tới quân đoàn Tần Hoài. Hắn nghĩ thầm chuyện này không phải nhỏ nha, sao cái tên nhóc tiểu Hoàng đế này không nói trước với mình tiếng nào vậy trời?!
Lô Tiêu thấy vậy, vội nói:
-Hoàng thượng, Cẩm Y Hầu chưa từng trải qua cuộc sống quân đội dù chỉ một ngày, nếu như… nếu như lập tức sắp xếp qua quân đoàn Tần Hoài thì chỉ e là nhân tâm không phục. Hơn nữa Nhạc Hoàn Sơn đi theo Tề Đại tướng quân nhiều năm, vô cùng quen thuộc với quân đoàn Tần Hoài, hiện giờ quân đoàn Tần Hoài là do y tạm thời thống lĩnh, có thể nói hiện tại y là sự lựa chọn thích hợp nhất cho vị trí này!
Long Thái nhíu mày đáp:
-Lô Tiêu, trẫm nói để Tề Ninh tới quân đoàn Tần Hoài lúc nào?
Lô Tiêu ngẩn ra, cực kỳ bối rối, vội vàng quỳ rạp xuống đất:
-Thần… thần đáng chết, thần chỉ là một lòng vì nước, cho nên…!
-Trẫm không trách khanh!
Long Thái phất phất tay:
-Khanh đứng dậy đi.
Lúc này Long Thái mới nói:
-Trẫm chuẩn bị lệnh Tề Ninh tạm thời thống lĩnh Hắc Lân Doanh để rèn luyện. Hai đời Cẩm Y Hầu đều là danh tướng của Đại Sở ta, Tề gia là quân công thế gia, trẫm tin rằng Tề Ninh cũng có thể kế thừa gia phong của Cầm Y Hầu Tề gia, cống hiến vì nước!
Long Thái vừa dứt lời, ai nấy đều kinh hãi, ngay cả Trung Nghĩa Hầu cũng cảm thấy ngạc nhiên, lão vội nói:
-Hoàng thượng, Hắc Lân Doanh đã không còn từ sớm, sao Cẩm Y hầu có thể thống lĩnh Hắc Lân Doanh đây?
Long Thái đáp:
-Trẫm biết năm đó Hắc Lân Doanh chém giết cùng quân Huyết Lan của Bắc Hán nên toàn quân bị diệt! Nhưng thực ra khi tiên đế còn tại thế đã từng nói với trẫm về việc này. Tiên đế vẫn luôn chuẩn bị xây dựng lại Hắc Lân Doanh, nhưng mà việc triều đình bận rộn nên chuyện này bị kéo dài. Hiện giờ trẫm nhớ tới lời tiên đế từng nói, vì vậy đương nhiên muốn toàn thành tâm nguyện của tiên đế. Cho nên trẫm chuẩn bị xây dựng lại Hắc Lân Doanh, vừa hay hôm nay chư vị ái khanh đều ở đây, không biết ý các khanh thế nào?
Thank You to Michyo715 For This Useful
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo