Long Thái nhìn xung quanh một lát rồi mới nói:

-Trung Nghĩa Hầu, nếu Cẩm Y Hầu không thích hợp thống lĩnh Hắc Lân Doanh, thì khanh hẳn là có người càng thích hợp với vị trí này hơn đúng không?

-Hồi bẩm Hoàng thượng, hiện giờ Hoàng thượng muốn xây dựng lại Hắc Lân Doanh, trước kia lão thần chưa từng nghĩ tới việc này.

Tư Mã Lam nói tiếp:

-Nhưng mà khi Hoàng thượng nói tới Hắc Lân Doanh, lão thần ngay lập tức nghĩ tới Hắc Đao Doanh.

Hắc Lân Doanh không phải là binh mã thông thường, việc lựa chọn người và huấn luyện đều vô cùng nghiêm khắc, điều này giống hệt như Hắc Đao Doanh! Cho nên lão thần cho rằng nếu muốn xây dựng lại Hắc Lân Doanh thì không thể thiếu sự giúp đỡ của Hắc Đao Doanh!

-Ồ?

Long Thái hỏi:

-Ý khanh là để Hắc Đao Doanh giúp đỡ xây dựng lại Hắc Lân Doanh sao?

Tư Mã Lam đáp:

-Phó thống lĩnh của Hắc Đao Doanh là Cù Ngạn Chi đã rèn luyện trong Hắc Đao Doanh nhiều năm, y có đủ sức để gánh vác một phương. Lão thần cho rằng, xét văn võ bá quan trong cả triều thì e là không ai thích hợp với vị trí này hơn Cù Ngạn Chi.

-Lời ấy của Trung Nghĩa Hầu sai rồi.

Hoài Nam Vương cười nói:

-Xây dựng lại Hắc Lân Doanh vốn là lập thành phái riêng, nếu để thống lĩnh Hắc Đao Doanh tới làm thống soái của Hắc Lân Doanh thì chi bằng mở rộng Hắc Đao Doanh. Hơn nữa tuy rằng Hắc Đao Doanh và Hắc Lân Doanh có chỗ giống nhau, nhưng về bản chất lại là hai quân đoàn hoàn toàn khác nhau! Nếu để Cù Ngạn Chi tới Hắc Lân Doanh thì chẳng khác nào xây dựng thêm một Hắc Đao Doanh mới nữa.

Một vị quan viên dưới trướng Tây Môn Vô Ngân nói:

-Vương gia, cũng không thể nói như vậy được. Tuy rằng Hắc Lân Doanh có phần không giống Hắc Đao Doanh, nhưng nếu như chọn người khác làm thống lĩnh thì lại càng không hợp lý hơn! Theo thần, Cù Ngạn Chi đủ sức huấn luyện ra một đội binh mã tinh nhuệ đó.

Đậu Quỳ cười nói:

-Ngô đại nhân chắc hẳn không biết, năm đó giữa Hắc Đao Doanh và Hắc Lân Doanh có sự cạnh tranh, không ai phục ai. Tuy rằng không tổn thương quá lớn tới tình nghĩa, nhưng dù sao cũng có chút hiềm khích. Cù Ngạn Chi xuất thân từ Hắc Đao Doanh, để y thống lĩnh Hắc Lân Doanh thì e rằng không những không thúc đẩy được lòng quân mà trái lại sẽ nảy sinh nhiều phiền toái.

Tề Ninh nghe thấy hai bên tranh chấp, trong lòng cười lạnh, biết rõ việc xây dựng lại Hắc Lân Doanh sẽ trở thành hai miếng thỉ mỡ mà hai thế lực này nhìn chằm chằm.

Dù gì thì việc triều đình vung bạc để huấn luyện một quân đội đặc chủng khiến ai cũng muốn người của mình làm thống soái của đám binh mã này.

Tuy rằng trong đôi mắt Long Thái ánh lên tia lạnh lẽo, nhưng bản lĩnh khống chế cảm xúc của tiểu Hoàng đế này không tồi, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, gã hỏi:

-Hoài Nam Vương, nếu như Cù Ngạn Chi cũng không thích hợp thì khanh có lựa chọn nào tốt hơn chăng?

-Hồi Hoàng thượng, thần nghĩ tới một người, có lẽ có thể thử xem sao.

Hoài Nam Vương cười đáp rồi nói tiếp:

-Người này là người đã được tiến cử hiền tài, đã vào Kinh đợi Hoàng thượng triệu kiến rồi ạ.

-Tiến cử hiền tài?

Long Thái hỏi:

-Là người Trác tiên sinh tiến cử sao?

Hoài Nam Vương đáp:

-Đúng vậy. Trác tiên sinh đã từng đề cử với Tiên đế ba người. Hiện nay ba người này đều là rường cột của Đại Sở ta. Sau nhiều năm thì lần này người Trác tiên sinh tiến cử là vị hiền tài thứ tư. Trác tiên sinh tiến cử người tài vô cùng hà khắc, nếu không phải là người thật sự có thực học và có thể tự mình đảm đương một phương thì Trác tiên sinh sẽ không dễ dàng tiến cử với triều đình.

Long Thái gật đầu nói:

-Tiên đế thường xuyên nhắc tới Trác tiên sinh với trẫm, Trác tiên sinh là nhà thông thái đương thời!

Đúng rồi, hiện giờ người này đang ở đâu?

-Hồi hoàng thượng, người này đã theo thần tiến cung, đang chờ ở bên ngoài.

Hoài Nam Vương nói tiếp:

-Thần vốn tưởng rằng đợi tới khi nghị sự kết thúc thì mới mời Hoàng thượng triệu kiến gã, nhưng hiện giờ lại đang bàn tới Hắc Lân Doanh nên thần nghĩ Hoàng thượng có thể triệu kiến người này.

Lông mày Tề Ninh đã hơi nhăn lại.

Tới lúc này thì đương nhiên hắn đã hiểu, người mà Hoài Nam Vương nhắc tới hẳn là Giang Tùy Vân rồi.

Giang Tùy Vân là môn hạ trong Quỳnh Lâm Viện của Trác Thanh Dương, được Trác Thanh Dương tiến cử với triều đình. Tề Ninh vẫn còn nhớ đã từng đánh cược với Giang Tùy Vân, nhưng hắn không ngờ hôm nay Hoài Nam Vương lại mang theo người này tiến cung.

Long Thái suy nghĩ một lát rồi lệnh cho người truyền gã vào Ngự Thư Phòng. Chẳng bao lâu sau, mọi người nhìn thấy Giang Đại công tử ngọc thụ lâm phong của Đông Hải tiến vào Ngự Thư Phòng, gã tiến lên trước bái kiến.  Trong số các đại thần ở đây thì có đến hơn phân nửa không quen Giang Tùy Vân. Bỗng nhiên nhìn thấy một công tử tuấn lãng trẻ tuổi xuất hiện, ai nấy đều ngờ vực, nhưng mà khí chất phú quý trên thân và động tác nhã nhặn của gã đều khiến người ta không kiềm được mà có vài phần thiện cảm.  -Thảo dân Giang Tùy Vân tới từ Đông Hải bái kiến Hoàng thượng.
 

Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Giang Tùy Vân hành đại lễ trước thư án, Long Thái đáp:

-Bình thân, Giang Tùy Vân, ngươi ngẩng đầu lên để trẫm nhìn xem.

Giang Tùy Vân đứng thẳng người, trên mặt là nụ cười mỉm. Tuy rằng phải đối mặt với Hoàng đế và những trọng thần của Đại Sở nhưng biểu hiện của gã vô cùng bình tĩnh, không hề luống cuống.

-Ngươi là đệ tử của Trác tiên sinh ư?!

Long Thái hỏi, Tề Ninh cảm nhận được trong giọng nói của Long Thái cũng có chút kính trọng đối với Trác Thanh Dương.  Giang Tùy Vân cung kính đáp:
 

-Hồi bẩm Hoàng thượng, năm xưa Trác tiên sinh du ngoạn Đông Hải đã nhận thảo dân làm học trò.

Thảo dân đã được Trác tiên sinh dạy bảo rất nhiều.

Long Thái khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn Hoài Nam Vương, mở miệng hỏi:

-Hoài Nam Vương, khanh muốn tiến cử Giang Tùy Vân làm thống lĩnh Hắc Lân Doanh ư?

Hoài Nam Vương chắp tay đáp:

-Hoàng thượng, Giang Tùy Vân chẳng những có tài văn chương xuất chúng, còn rất say mê binh thư. Thần từng nói chuyện với Giang Tùy Vân vài lần, quả thực là học rộng tài cao, không hổ là đệ tử của Trác tiên sinh.

-Vương gia, hiện giờ chúng ta đang lựa chọn thống lĩnh của Hắc Lân Doanh, nghĩa là chọn một võ tướng thích hợp. Có lẽ Giang Tùy Vân thật sự tài hoa xuất chúng, nhưng nếu để gã thống lĩnh Hắc Lân Doanh thì e là không hề thích hợp.

Quan viên dưới trướng Tây Môn Vô Ngân không nhịn được mà mở miệng:

-Nếu như để Giang Tùy Vân thống lĩnh Hắc Lân Doanh thì còn chẳng hợp bằng Cù Ngạn Chi.

Long Thái cũng cười nói:

-Hoài Nam Vương, nếu Giang Tùy Vân là nhân tài mà Trác tiên sinh tiến cử thì đương nhiên trẫm sẽ trọng dụng. Nhưng mà, về chuyện thống lĩnh binh lính thì trẫm cũng cho rằng gã không thích hợp.

Hoài Nam Vương cười đáp:

-Hoàng thượng và chư vị đại nhân có lẽ đã bị hiểu lầm bởi vẻ ngoài của Giang Tùy Vân . Tuy rằng Giang Tùy Vân có vẻ thư sinh nho nhã, nhưng lại là một người văn võ song toàn. Hoàng thượng có lẽ không biết, Giang Tùy Vân là Đại công tử của dòng họ Giang Thị ở Đông Hải. Dòng tộc Giang Thị buôn bán trên biển. Khi Giang Tùy Vân mười sáu tuổi đã từng ra khơi. Với tính tình thiếu niên, gã chỉ mang theo một con thuyền, và rồi lạc đường trên biển, hơn nữa còn từng chạm trán với hải tặc đang lang thang trên biển nữa.

Rồi lão hướng về phía Giang Tùy Vân bảo:

-Hãy bẩm báo tường tận câu chuyện kia của ngươi với Hoàng thượng đi.

Giang Tùy Vân vẫn vô cùng cung kính cất lời:

-Năm thảo dân mười sáu tuổi thì theo đoàn thuyền rời bến. Lúc đó nghe nói trên một vùng biển có một hòn đảo biệt lập, phong cảnh xinh đẹp cho nên thảo dân đã lén rời khỏi đoàn tàu để đi tìm hỏn đảo kia. Trên thuyền có tất cả hơn hai mươi thủy thủ, không ngờ chưa tìm được đảo nhỏ thì đã lạc đường.

Thấy mọi người đều đang nghe mình nói, gã mới tiếp tục kể:

-Khi thảo dân đang tìm đường thì lại chạm trán với một nhóm hải tặc, trên Đông Hải thường có hải tặc hoành hành, chặn cướp thuyền bè qua lại. Bọn chúng phát hiện tung tích nên muốn cướp bóc con thuyền của thảo dân.

Sắc mặt Tề Ninh không đổi, đã có lần gặp gỡ ở Quỳnh Lâm viện cho nên đối với những lời của vị Đại Công tử tới từ Đông Hải này, Tề Ninh chỉ coi như đang nghe một câu chuyện thôi, hắn không tin đó là sự thật.

-Thảo dân đọ sức với bọn chúng trên biển, cuối cùng may mắn thoát khỏi hiểm cảnh, hơn nữa còn đoạt được ba chiếc thuyền của bọn hải tặc. Có tất cả hơn ba mươi tên hải tặc, ngoại trừ mấy tên bị giết chết ra thì còn lại hơn mười tên.

Tất cả bọn chúng đều bị thảo dân mang về Đông Hải, giao cho quan phủ địa phương xử lý.

Giang Tùy Vân bình tĩnh tự nhiên nói tiếp:

-Sau này nghĩ lại, âu cũng là do thảo dân say mê binh thư, biết cách dùng binh và thêm chút may mắn nữa mà thôi.

Hoài Nam Vương nói:

-Hoàng thượng, Giang Tùy Vân mới mười sáu tuổi mà đã có thể vận dụng binh pháp mưu lực, một lần hành động đã bắt được tội phạm, thật sự rất đáng quý! Người này văn võ song toàn, lại là học trò của Trác tiên sinh, thần cho rằng nếu để Giang Tùy Vân đảm nhiệm chức thống lĩnh Hắc Lân Doanh thì nhất định gã có thể gánh vác tốt, không cô phụ sự mong đợi của Hoàng thượng.

-Vương gia, cầm binh và diệt giặc trên biển không giống nhau.

Vị Ngô đại nhân kia lại nói:

-Hắc Lân Doanh chính là quân đội tinh nhuệ của đế quốc, Giang Tùy Vân không hề có kinh kiệm cầm binh, chỉ e là không ổn.

-Ngô đại nhân, xây dựng lại Hắc Lân Doanh nghĩa là tất cả đều sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Hoài Nam Vương nghiêm túc nói:

-Hơn nữa Giang Tùy Vân thông hiểu binh pháp, văn võ song toàn, cùng với quá trình huấn luyện Hắc Lân Doanh có thể cho gã rèn luyện thêm thì nhất định gã có thể làm nên chuyện! Trác tiên sinh nhìn người xưa nay đều rất tinh tường chính xác! Không phải bổn vương tin tưởng Giang Tùy Vân, mà là tin tưởng ánh mắt của Trác tiên sinh!

Long Thái cau mày nói:

-Trung Nghĩa Hầu tiến cử Cù Ngạn Chi, Hoài Nam Vương tiến cử Giang Tùy Vân, nhưng chức vị thống lĩnh thì chỉ có một! Phải làm thế nào đây?

Nói rồi gã nhìn Tây Môn Vô Ngân hỏi:

-Tây Môn Thần Hầu, khanh có cách gì không?

Từ đầu tới cuối Tây Môn Vô Ngân không hề nói tiếng nào, tới lúc này lão mới đứng ra khỏi hàng, chắp tay nói:

-Hồi bẩm Hoàng thượng, cho dù là Cù Ngạn Chi, Giang Tùy Vân hay là Cẩm Y Hầu thì đều là nhân tài có thể làm nên việc lớn. Thần cho rằng suy cho cùng thì Hắc Lân Doanh vẫn là chuyện nhà binh. Nếu muốn thống lĩnh Hắc Lân Doanh thì nhất định phải là người có võ công hơn người, chỉ như vậy mới có thể khiến tướng sĩ Hắc Lân Doanh tâm phục khẩu phục.

Lão dừng một chút rồi nói tiếp:

-Thần cả gan gián ngôn, nếu đã chọn ra được ba vị thì sao Hoàng thượng không để bọn họ phân cao thấp? Để xem xem rốt cuộc bản lĩnh của ai cao hơn? Ai có thể gánh vác vị trí thống lĩnh Hắc Lân Doanh? Hãy dùng bản lĩnh để đánh giá tất cả những điều này đi!

Trung Nghĩa Hầu lập tức nói:

-Hoàng thượng, những lời này của Tây Môn Thần Hầu không phải là không có lý. Nếu đã muốn trở thành người thống soái binh mã thì phải xem bản lĩnh của ai cao hơn.

Trong chốc lát, không ít các vị đại thần có mặt ở đây đều nghĩ trong lòng rằng đề nghị của Tây Môn Thần Hầu rõ ràng là hướng về phía Trung Nghĩa Hầu.

Mọi người đều biết, binh sĩ Hắc Đao Doanh đều là những binh sĩ tinh nhuệ ngàn dặm mới chọn một người. Chưa nói tới phó thống lĩnh Hắc Đao Doanh, chỉ cần một binh sĩ thông thường cũng đã thừa sức lấy một địch mười rồi!

Thống lĩnh của Hắc Đao Doanh chính là cao thủ số một số hai trong số các võ tướng đương triều.

Võ công của phó thống lĩnh Cù Ngạn Chi cũng không yếu, hơn nữa còn là mãnh tướng được tôi luyện từ những màn mưa đao thương kiếm.

Còn Giang Tùy Vân và Tề Ninh thì trái lại, Giang Tùy Vân thư sinh nho nhã, nhìn có vẻ trói gà không chặt. Có lẽ gã thật sự tài hoa xuất chúng, nhưng nếu nói võ công của hắn rất cao thì thật sự chẳng mấy ai tin tưởng.

Còn Tề Ninh cũng là từ sau khi Tề Cảnh qua đời mới bộc lộ tài năng.

Kẻ ngốc nổi danh khắp chốn của Cẩm Y Hầu Phủ ấy, tuy rằng nói hiện giờ đầu óc hắn đã tỉnh táo trở lại, cách nói năng hay kiểu làm việc cũng đã bắt đầu đâu ra đấy.

Nhưng mà nếu vị tiểu Hầu gia này muốn so cao thấp cùng với Cù Ngạn Chi thì chỉ e là chưa ra trận mà hai chân đã mềm nhũn cả ra rồi.

Nếu như dựa vào võ công cao thấp để tranh chức thống lĩnh Hắc Lân Doanh thì gần như Cù Ngạn Chi đã nắm chắc phần thắng.

Long Thái nhìn Tề Ninh, trong ánh mắt mang theo một tia hỏi dò, Tề Ninh mỉm cười cất lời:

-Tư cách và kinh nghiệm của ta còn thấp, vốn không thể gánh vác trọng trách thống lĩnh Hắc Lân Doan. Nhưng mà gia phụ đã răn dạy, dù biết rõ không địch lại được cũng phải vượt khó mà xông lên.

Nếu như thật sự phải dùng võ công để phân cao thấp, thì ta vẫn có thể tham gia góp vui!

Rồi hắn nhìn về phía Giang Tùy Vân, cười nói tiếp:

-Giang đại công tử, nếu như tới lúc đó bản hầu thật sự có cơ hội giao thủ với ngươi, thì ngươi phải hạ thủ lưu tình đó nhé!

Mấy người có mặt ở đây thấy vậy liền khinh thường trong lòng. Bọn họ thầm nghĩ còn chưa bắt đầu tỉ thí mà Cẩm Y Hầu ngươi đã mở miệng xin tha rồi. Tục ngữ nói phải lắm, không ai giàu ba họ, xem ra Tề gia nở mày nở mặt qua hai đời Cẩm Y Hầu, đến khi rơi vào tay vị tiểu gia này thì quả thật đã trượt dốc không phanh rồi.

 

1.69067 sec| 2460.734 kb