Chử Thương Qua lầm bầm, một gã thuộc cấp bên cạnh y nghe được rõ ràng, nhịn không được ghé sát tới thấp giọng hỏi:
- Thống lĩnh đại nhân, Nghịch Thủ Linh Đao là chiêu thức gì?
Chử Thương Qua vẫn nhìn chằm chằm điểm binh đài, thấp giọng nói:
- Là một môn đao pháp đã mất đi rất lâu, bổn tướng từng cho rằng đã thất truyền, nhưng hiện giờ xem ra chưa hẳn là vậy. Giang Tùy Vân tay trái xuất đao, đường đao quỷ dị, rất có hương vị của Nghịch Thủy Linh Đao trong truyền thuyết, chẳng qua… bổn tướng cũng không thể xác định.
- Nghe nói Giang Tùy Vân này chỉ là con trai một gã phú thương Đông Hải, tại sao lại có công phu như thế?
Gã thuộc cấp kia nghi ngờ nói:
- Hắn làm sao có thể tập được Nghịch Thủy Linh Đao?
Chử Thương Qua cũng không trả lời, hai đồng tử thâm thúy.
Giờ phút này Tề Ninh và Giang Tùy Vân đều khiếp sợ bởi công phu của đối phương, hai bên bốn mắt nhìn nhau, thần sắc đều trở nên ngưng trọng. Giang Tùy Vân vẫn cầm đao tay trái, chân hơi di chuyển qua bên.
Nếu Tề Ninh biết đao tay trái của đối phương cực kỳ quỷ dị, cũng không dám chậm trễ chút nào.
Một đao vừa rồi, Giang Tùy Vân ra tay cực kỳ tàn nhẫn, nếu như hắn không may mắn dùng Tiêu Dao Hành né tránh, như vậy chắc chắn trúng bụng, giờ phút này chỉ sợ đã bị thương ngã xuống đất.
Mặc dù Giang Tùy Vân chưa hẳn dám giết hắn trước mắt bao nhiêu người, nhưng nếu hắn bị thương, đã nói trước, lại có Hoài Nam Vương che chở, vậy Giang Tùy Vân này chưa chắc đã bị giáng tội.
Người này xuống tay vô tình với Cù Ngạn Chi, căn bản không quan tâm là địch với Hắc Đao Doanh, cũng sẽ không để ý là kẻ thù với phủ Cẩm Y Hầu. Hơn nữa vốn hai bên có hiềm khích lúc trước, càng không có khả năng có cơ hội làm bằng hữu.
Bỗng nghe một tiếng quát nhẹ, Giang Tùy Vân chuyển tới bên phải Tề Ninh, ra tay lần nữa, tay trái cầm đao, lần này không tiếp tục che giấu, đại đao từ trái chém qua, lập tức ép xuống, xoay tròn một cái, giống như vòng xoáy, ánh đao lóe lên, đã tới trước mắt Tề Ninh.
Lúc này Tề Ninh đã hoàn toàn bình tĩnh lại, trong đầu đều là chiêu thức trong Kiếm Đồ, những bóng người nhỏ trong Kiếm Đồ kia giống như sống dậy, vung kiếm như điện trong đầu hắn.
Lưỡi đao của Giang Tùy Vân đánh úp lại, quỷ dị khó lường. Nhưng Tề Ninh suy nghĩ sinh ra theo lòng mình, Bì Lô trong tay, lưỡi đao giống như rắn độc.
Lần này giao thủ, cực kỳ khác với lúc trước.
Vừa rồi Giang Tùy Vân ra tay độc ác với Tề Ninh, Tề Ninh biết được người này tâm địa ác độc, ra tay đương nhiên không lưu tình chút nào.
Đã nói trước, Tề Ninh đương nhiên không khách khí, suy nghĩ dựa theo chiêu thức trong Kiếm Đồ, cho dù không cách nào giết chết Giang Tùy Vân, cũng cần phải khiến gã trọng thương. Phàm là lưỡi đao của Giang Tùy Vân chém tới, trong đầu nháy mắt nghĩ tới chiêu thức ứng đối, hơn nữa tìm kiếm cơ hội tốt áp chế đối thủ.
Chỉ là hai bên đều biết đối phương chiêu thức quỷ dị, cho dù cẩn thận, đối phương thỉnh thoảng lại xuất ra diệu chiêu vô cùng nguy hiểm, hai bên chẳng những có chiêu thức quỷ dị, lại có bộ pháp quỷ dị phối hợp né tránh, trong lúc nhất thời ngươi tới ta đi, hai người ra tay dường như mỗi lần đều có thể đánh bại đối phương dưới tay, nhưng hết lần này tới lần khác đều bị đối phương dùng chiêu số quỷ dị hơn hóa giải.
Lúc này các tướng sĩ xem cuộc chiến đều ngơ ngác nhìn nhau.
Mọi người xuất thân binh nghiệp, kinh nghiệm huấn luyện ra, nhưng chiêu số của hai người trên đài này, khác rất xa so với chiêu thức thường ngày họ huấn luyện.
Quân nhân dù là luyện đao hay luyện thương, coi trọng đơn giản hiệu quả, cũng không có nhiều chiêu thức đẹp mắt, hơn nữa xuất chiêu hết sức nghiêm khắc, từng chiêu từng thúc đều có chú trọng, giống như một đao chém ra, đao tiếp theo nên biến hóa thế nào, cũng phải có sáo lộ mà theo, một khi sáo lộ hơi lệch, xuất thủ sẽ mất trật tự, chiêu thức phía sau sẽ không nối liền được.
Thế nhưng hai người trên đài này, kỳ thực chiêu thức không tính đẹp mắt, thậm chí có thể tùy tâm sở dục, căn bản không thể tìm ra dấu vết sáo lộ. Khi ngươi cho rằng chiêu tiếp theo sẽ biến hóa như vậy, nhưng sự thật lại không phải như thế, dù là Tề Ninh hay là Giang Tùy Vân, sau mỗi chiêu, chiêu kế tiếp đều không tìm được dấu vết.
Hơn nữa bộ pháp của hai người, khi thì lảo đảo giống như uống rượu say, khi thì tiến thối tự nhiên tiêu sái phiêu dật, biến ảo đa đoan, dù là chiêu thức xuất thủ hay bộ pháp di chuyển, phần lớn tướng sĩ trước đây chưa từng gặp, rất nhiều người thậm chí xem mơ màng, chẳng những nhìn không ra hai người này ra chiêu nguy hiểm, thậm chí có một số chiêu thức căn bản nhìn không ra rốt cuộc có tác dụng gì.
Trái lại một vài cao thủ chân chính, Tây Môn Vô Ngân, Chử Thương Qua và Tiết Linh Phong, thái độ càng lúc càng nghiêm túc, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Long Thái ngồi trên ghế dựa, lúc này cũng nhìn xem hơi mơ màng.
Gã đã từng giao thủ với Tề Ninh, mặc dù chỉ là công phu quyền cước, nhưng lại biết công phu quyền cước của Tề Ninh hẳn là sàn sàn với mình.
Long Thái là người cực kỳ thông minh, là một Hoàng đế có hiểu biết, trong lòng rất rõ ràng, mặc dù gã có biết võ công, nhưng căn bản không tính cao minh. Từ trước đến giờ gã cũng chưa từng nghĩ đến phải luyện võ công tuyệt đỉnh cái gì, đối với một Hoàng đế mà nói, trị quốc an bang mới là quan trọng nhất, nói cách khác, thân là một Hoàng đế, bên người có rất nhiều cao thủ hộ vệ.
Trong mắt của gã, võ công của Tề Ninh căn bản không có khả năng so sánh với Cù Ngạn Chi.
Thế nhưng giờ phút này gã lại hoảng sợ phát hiện, kiếm thuật của Tề Ninh thực sự cực kỳ cao minh, khiến cho gã không tự kìm hãm nghĩ tới đệ nhất kiếm khách cung đình Hướng Thiên Bi.
Càng khiến gã giật mình chính là Giang Tùy Vân.
Gã đương nhiên nhìn ra, trước đây Giang Tùy Vân hiển nhiên che giấu bản lĩnh thực sự của mình, nếu không với đao pháp của gã, Cù Ngạn Chi chưa hẳn là địch thủ.
Nhưng Giang Tùy Vân vừa dùng Luyện Binh Thủ bẻ đao, chẳng những dứt khoát giải quyết Cù Ngạn Chi, còn che giấu thực lực thật sự của mình. Giờ phút này dưới sự bức bách của Tề Ninh, lại không thể không lộ ra bản lĩnh thực sự của mình.
Hai bên ngươi tới ta đi dĩ nhiên triền đấu năm sáu mươi chiêu, dường như ai cũng ở thượng phong, lại dường như ai cũng mắt thấy phải thua.
Bỗng nghe một tiếng keng vang lên, tia lửa văng khắp nơi, đao kiếm tấn công, lập tức trông thấy hai bóng người đồng thời lui về sau, trong nháy mắt tách ra bốn năm bước. Trong lúc nhất thời toàn bộ diễn võ trường đều yên tĩnh lại, thấy hai người không động đậy nữa, rất nhiều người vẫn chưa nhìn rõ ràng rốt cuộc ai thắng ai thua.
Chợt nghe Giang TÙy Vân phát ra tiếng cười, rất nhiều người trầm xuống, thầm nghĩ chẳng lẽ Giang Tùy Vân thắng. Lại nghe Tề Ninh đột nhiên cũng cười ha ha, tiếng cười của hai người đan xen vào nhau, ai cũng nghe không ra ý vui vẻ trong tiếng cười, trái lại trong tiếng cười giấu sự lạnh lẽo.
- Hầu gia kiếm thuật kinh người, Tùy Vân xem thật mãn nhãn.
Giang Tùy Vân bỗng nói. Tề Ninh cũng cười nói:
- Giang công tử đao pháp sắc bén, bản Hầu chỉ cần sơ sấut nhỏ hẳnđã nằm trên đài. Đao pháp của Giang công tử, mới khiến người ta kinh ngạc.
- Hầu gia, nếu ta và ngươi tiếp tục đánh, khoảng chừng trăm chiêu, hẳn là khó mà phân thắng bại.
Giang Tùy Vân lại cười nói.
Tề Ninh khẽ gật đầu:
- Có lẽ vậy, chẳng qua bản Hầu cho rằng, cơ hội Giang công tử thắng có lẽ lớn hơn một chút.
Giang công tử thâm tàng bất lộ, chỉ sợ có biện pháp hay gì.
- Hầu gia quá khen rồi.
Giang Tùy Vân thở dài:
- Tùy Vân dốc toàn lực, vẫn không thể chạm tới Hầu gia dù chỉ một chút nào, chớ nói trăm chiêu, kỳ thật cho dù ba trăm chiêu, Tùy Vân cũng chưa chắc có thể đụng được Hầu gia.
Tề Ninh nói:
- Thật ra Giang công tử khiêm tốn rồi, ta và ngươi tranh đấu, có lẽ hai ba trăm chiêu khó có thể phân thắng bại, nhưng cũng có khả năng trong mấy chiêu liền có thể phân thắng bại, chỉ là chẳng biết hươu chết về tay ai, ngươi không biết, ta cũng không biết.
- Lời này của Hầu gia rất thấu triệt.
Giang Tùy Vân gật đầu nói:
- Hầu gia kiếm thuật huyền diệu, Tùy Vân hơi không cẩn thận, thậm chí có thể mất mạng dưới kiếm.
- Có khả năng này.
Tề Ninh cười nói:
- Giang công tử đao pháp quá tốt, rất có thể tình thế cấp bách ta sẽ thất thủ, thực sự giết chết ngươi rồi, đó cũng là lỡ tay mà thôi.
- Hầu gia, chúng ta tiếp tục đánh, hay là dừng ở đây?
Giang Tùy Vân cười nói:
- Trong lòng Hầu gia cũng rõ ràng, ta và ngươi tránh đấu tiếp, mỗi chiêu xuất thủ, Tùy Vân dĩ nhiên có khả năng bỏ mạng bất cứ lúc nào, thế nhưng Tùy Vân cũng có khả năng làm tổn thương Hầu gia. Nếu như Hầu gia đồng ý, tiếp theo còn hai trận, chúng ta chưa hẳn cần phải phân thắng bại ở trận này, không biết ý Hầu gia thế nào?
Tề Ninh cười nói:
- Bản Hầu chỉ là tham gia náo nhiệt, Giang công tử đã nói như vậy, bản Hầu cũng không có dị nghị.
Mọi người nhìn thấy Tề Ninh và Giang Tùy Vân nói chuyện vui vẻ, trong lúc nhất thời không rõ ràng lắm, chỉ có rất ít người nhìn ra môn đạo trong đó.
Lúc này lưng Tề Ninh đầy mồ hôi lạnh, chỉ là bị quần áo che lấp, khó mà nhìn thấy.
Giao thủ qua mấy chục chiêu, cực kỳ nguy hiểm, người ngoài không biết, nhưng Tề Ninh và Giang Tùy Vân đều biết rõ trong lòng.
Trong lòng Tề Ninh có sát ý, mà Giang Tùy Vân cũng không có ý tốt gì, hai bên đều ra chiêu tàn nhẫn. Kiếm chiêu trong Kiếm Đồ kỳ thực vô cùng cay độc, hơn nữa trong lòng Tề Ninh có sát ý, cho nên mỗi chiêu xuất thủ, đều tàn nhẫn tới cực điểm. Giang Tùy Vân ra chiêu cùng không hề nương tay.
Đối với hai bên mà nói, mỗi chiêu đều có khả năng không chết cũng phế, không có chiêu tiếp theo, giống như dạo qua một vòng tại Quỷ Môn Quan. Tề Ninh như vậy, Giang Tùy Vân cũng như vậy.
Qua mấy chục chiêu, hai bên đã không chỉ thi đấu chiêu thức, còn so đấu sức thừa nhận tâm lý.
Khi hai người đang so đấu, mỗi lần ra chiêu, đều cảm thấy có khả năng đánh bại đối phương, nhưng cũng nghĩ đến mỗi chiêu có thể bị đối phương gây thương tích, nếu như không đặt mình trong đó, thực khó cảm nhận thể nghiệm kinh tâm động phách kia.
Hai bên cùng thối lui, thực sự bởi vì khả năng chịu đựng trong lòng hai người đã đến cực điểm. Mặc dù đều cảm thấy chẳng qua mấy chiêu sẽ có thể đánh bại đối phương, nhưng đều biết rõ giao thủ thêm một chiêu, bản thân có thể không chết thì phế. Áp lực như núi này đè nặng trong lòng, Giang Tùy Vân đương nhiên không muốn tiếp tục nữa, Tề Ninh cũng không muốn tiếp tục thừa nhận.
Lúc này trong lòng Tề Ninh chỉ có một suy nghĩ, hắn rất muốn biết, Giang Tùy Vân này chỉ là con trai một phú thương Đông Hải, tại sao lại có thể có đao pháp cao minh như thế? Phải biết bộ kiếm thuật của Tề Ninh đang dùng rất có thể do Kiếm Thần Bắc Cung Liên Thành sinh ra. Kiếm Thần Bắc Cung Liên Thành chính là Thập Nhất Ngũ Đại Tông hiện giờ, kiếm thuật của ông ta đã tiến vào hóa cảnh.
Tại Đại Quang Minh Tự, một kiếm đánh bại Bạch Vũ Hạc, khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Thế nhưng Giang Tùy Vân hôm nay lại có thể dùng một bộ đao pháp triển đấu mấy chục hiệp mà không thua bộ kiếm pháp này, điều này khiến cho Tề Ninh kinh hãi không thôi. Hắn rất muốn biết, bộ đao pháp này của Giang Tùy Vân rốt cuộc từ đâu mà tới, với xuất thân của Giang Tùy Vân, không thể nào tự viết ra bộ đao pháp này, hơn nữa cao thủ giang hồ bình thường, tuyệt đối không thể có bộ đao pháp có thể địch nổi Kiếm Đồ.
Chí ít có một điểm Tề Ninh có thể khẳng định, bộ đao pháp của Giang Tùy Vân, chắc chắn xuất từ tay đao khách tuyệt đỉnh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo