Cù Ngạn Chi cũng đánh giá Giang Tùy Vân. Y rút đao, thân đại đao kia đen nhánh, hoàn toàn khác với đại đao bình thường, chẳng những phát ra ánh sáng mờ mờ, hơn nữa thân đao vô cùng nặng nề, rộng hơn đại đao bình thường vài tấc.

Giang Tùy Vân hơi động dưới chân, đột nhiên khẽ quát một tiếng, thân thể lấn tới, vung đao chém xuống trước mặt Cù Ngạn Chi.

Ở đây phần lớn là tướng sĩ trong quân đội, nhìn Giang Tùy Vân ra chiêu thứ nhất, đã có người ngẩng đầu lên.

Một chiêu này chính là một chiêu bình thường nhất, thậm chí không thành chiêu thức, dù là một số người chưa từng dùng đao, thường thường tay cầm đại đao, cũng chỉ chém ra một đao như vậy. Mọi người nhìn thấy Giang Tùy Vân dám khiêu chiến đao pháp với Cù Ngạn Chi, vốn còn tưởng rằng Giang Tùy Vân thực sự có tài trong đao pháp, nhưng lúc này vừa ra tay, liền biết rõ đao pháp của Giang Tùy Vân thực sự không được tốt.

Tề Ninh nhìn từ trên cao xuống, lại thấy hết sức rõ ràng, hai người này dù là ai thắng, tiếp theo đều sẽ là đối thủ của hắn, cho nên hắn tập trung tinh thần, cẩn thận quan sát.

Hắn vốn cũng cho tằng Giang Tùy Vân rất có thể là thâm tàng bất lộ, thế nhưng gã vừa chém ra đao đầu tiên này, hắn lại cảm thấy hơi bất ngờ, nghĩ trong lòng đao kia bình thường không có gì lạ, người bình thường cũng không thể gây tổn thương, đối mặt với cao thủ đao thuật như Cù Ngạn Chi, ra tay như thế, thực sự là trò cười cho thiên hạ.

Trong lòng hắn hơi nghi hoặc, thầm nghĩ chẳng lẽ Giang Tùy Vân này tái phát bệnh cũ, giống như lần ở thư viện Quỳnh Lâm, cũng không có bao nhiêu tài học, lại làm ra vẻ?

Tại thư viện Quỳnh Lâm, Giang Tùy Vân tự xưng du lịch hải ngoại, còn có giải thích mặt trăng hình vuông, có thể nói là cực kỳ vớ vẩn. Bộ dạng cao thâm của gã hiện giờ, cũng khiến Tề Ninh cho rằng tiểu thử này có thể thâm tàng bất lộ, thế nhưng lúc này lại hơi kinh ngạc.

Mặc dù Giang Tùy Vân này là Trác Thanh Dương tiến cử hiền đức, nhưng rất thân cận với Hoài Nam Vương, hơn nữa nhìn tình thế hiện giờ, dường như Hoài Nam Vương hết sức tin tưởng gã, người này lại đi lại rất gần với Thế tử Thục Vương Tiêu Thiệu Tông, hẳn là vây cánh của Hoài Nam Vương, gã đại biểu cho lợi ích của Hoài Nam Vương.

Hoài Nam Vương tiến cử người này, hơn nữa tin tưởng tràn đầy, chẳng lẽ tiểu tử này cũng nói khoác mà không biết ngượng trước mặt Hoài Nam Vương, cho nên mới nhận được sự tin tưởng của Hoài Nam Vương, hơn nữa còn khiến Hoài Nam Vương cực kỳ tin tưởng gã?

Mặc dù Tề Ninh hoài nghi trong lòng, nhưng mắt không chuyển đổi.

Trên đài điểm binh, Giang Tùy Vân xuất vài đao liên tục, mặc dù Cù Ngạn Chi cầm đao trong tay, cũng không ra tay, mà liên tục né tránh, vô cùng thoải mái tránh né chiêu thức của Giang Tùy Vân.

Đối với đao khách chân chính mà nói, vô cùng quen thuộc với đao pháp. Hiển nhiên Cù Ngạn Chi nắm như lòng bàn tay con đường xuất chiêu của Giang Tùy Vân, cho nên phương pháp né tránh đao cực kỳ nhẹ nhõm, hơn nữa Giang Tùy Vân xuất đao chẳng những lực đạo không mạnh, thậm chí tốc độ cũng không nhanh, cho dù không rõ con đường xuất đao của gã, chỉ cần nhanh mắt nhanh chân, cũng rất dễ dàng tránh né.

Mặc dù mọi người nhìn thấy Cù Ngạn Chi né tránh, nhưng mọi người ở đây lại không ai cảm thấy Cù Ngạn Chi rơi vào hạ phong.

Hoàn toàn trái lại, gần như tất cả mọi người biết rõ Cù Ngạn Chi hiện giờ chẳng qua cố ý né tránh, cố tình để mọi người nhìn thấy đao pháp thấp kém của Giang Tùy Vân. Rất nhiều người suy đoán, một khi Cù Ngạn Chi ra tay, sợ rằng trong vòng một chiêu, có thể đánh bại Giang Tùy Vân dưới đao.

Giang Tùy Vân xuất liên tục bảy tám đao, thậm chí cũng không thể dính vào vạt áo của Cù Ngạn Chi.

Bỗng nhiên gã nghe một tiếng hô to, ánh đao lóe lên, Cù Ngạn Chi vốn hướng mũi đao xuống đất, lúc này đột nhiên nhảy lên, tạo thành một đường vòng cung quỷ dị, nhắm thẳng đầu gối Giang Tùy Vân mà chém qua, một đao kia lăng lệ ác liệt, tốc độ cực nhanh.

Mọi người xem cuộc chiến chung quanh vốn còn hơi mất hứng, thế nhưng lúc này lập tức đều nâng cao tinh thần.

Mọi người đang xem cuộc chiến, không ít võ tướng, Hổ Thần Doanh, Huyền Vũ Đại Doanh, Võ Lâm Doanh cùng Hắc Đao Doanh đều có võ tướng ở đây, trong đó không ít người hiểu được đao pháp.

Mặc dù trong số này đao pháp cao hơn Cù Ngạn Chi không có mấy, thế nhưng người thành thạo lại không ít, mặc dù một đao kia của Cù Ngạn Chi ác liệt nhanh chóng, rất nhiều người lại nhìn thấy rõ, nghĩ trong lòng một khi đao kia chém qua, đầu gối Giang Tùy Vân bị tổn thương, chỉ sợ chân này sẽ phế đi.

Hôm nay Giang Tùy Vân xuất hiện, bình tĩnh tự nhiên, thậm chí khiến người ta có cảm giác cao ngạo. Tướng sĩ ở đây, mặc dù đều có phân chia doanh trại, nhưng đều là binh mã phụ cận kinh thành, vốn cao ngạo hơn quan địa phương bình thường, Giang Tùy Vân tầm thường vô danh này, lại ra vẻ như vậy trước mặt các tướng sĩ, không ít người không thoải mái trong lòng, mà gã mượn đao trong tay binh sĩ Võ Lâm Quân, trong mắt các tướng sĩ, chính là rất bất kính với Cù Ngạn Chi, càng thêm phản cảm.

Lúc này thấy Cù Ngạn Chi ra tay, trong lòng không ít người thậm chí hi vọng Cù Ngạn Chi phế đi một chân của Giang Tùy Vân.

Liền thấy Giang Tùy Vân chân đứng không vững, dường như bị một tiếng hô của Cù Ngạn Chi khiến cho kinh sợ, lúc này lảo đảo vài bước, gã lảo đảo mà bất ngờ né được đao của Cù Ngạn Chi.

Cù Ngạn Chi đã xuất đao, đương nhiên sẽ không lưu tình. Y suy nghĩ cho dù đánh bại Giang Tùy Vân, tiếp theo còn có Cẩm Y Hầu Tề Ninh. Mặc dù rất nhiều người ở kinh thành biết Tề Ninh từng là kẻ đần Cẩm Y, thế nhưng Cù Ngạn Chi lại không dám coi thường chút nào. Đao pháp của Giang Tùy Vân này đã thường thường, đương nhiên tốc chiến tốc thắng thì tốt hơn, tránh lãng phí thể lực không cần thiết.

Đao thế của y không giảm, sau khi bị Giang Tùy Vân tránh thoát, thuận thế lật đao chém qua thắt lưng Giang Tùy Vân, gọn gàng mà linh hoạt.

Lập tức có không ít người kêu hay.

Giang Tùy Vân liên tục lui về sau, tay vung vẩy đao, nhìn như ánh đao tràn ngập, tuy nhiên lại không thành kết cấu, gã vừa vung vẩy đại đao vừa lui về phía sau, trong lúc nhất thời chật vật không chịu nổi.

Không ít binh sĩ thấy thế, mặc dù bởi vì thánh giá ở đây, không dám cười ra tiếng, nhưng trong bụng không ngừng cười to, trong lòng nghĩ người như vậy mà cũng dám tranh đoạt Thống lĩnh Hắc Lân Doanh với Cù Ngạn Chi, thực sự là trò cười lớn bằng trời.

Cù Ngạn Chi đao pháp tinh diệu, xuất đao sắc bén, kinh phong ầm ầm, mơ hồ mang theo tiếng sấm.

Người hiểu đao pháp thầm khen ngợi, nghĩ trong lòng đồn đại Cù Ngạn Chi đao pháp xuất thần nhập hóa, hiện giờ xem ra quả nhiên danh bất hư truyền.

Thế nhưng mặc dù đao pháp của Cù Ngạn Chi tinh diệu, Giang Tùy Vân nhìn như chật vật, nhưng sau mười chiêu, đại đao của Cù Ngạn Chi vẫn không dính vào vạt áo của Giang Tùy Vân, mỗi khi mắt thấy sẽ đánh trúng Giang Tùy Vân, Giang Tùy Vân lại chật vật né tránh.

Tề Ninh nhìn trong lòng, lông mày nhăn lại.

Nếu như Giang Tùy Vân chỉ né tránh một hai đao, có lẽ là do vận may, thế nhưng giờ phút này dĩ nhiên né tránh hơn mười đao của Cù Ngạn Chi, đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Mặc dù nhìn qua bộ pháp của Giang Tùy Vân chật vật, nhưng trong mắt Tề Ninh, bộ pháp của Giang Tùy Vân rất có kết cấu, hình loạn mà thần không loạn. Rất nhanh, trong mắt Tề Ninh dần lộ vẻ kinh hãi, bộ pháp của Giang Tùy Vân, đương nhiên cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống Tiêu Dao Hành đến kỳ diệu.

Tề Ninh đã vô cùng thành thạo bộ pháp Tiêu Dao Hành. Lần trước sau khi được trung niên quái nhân kia chỉ điểm, có cảm ngộ càng sâu hơn đối với bộ pháp Tiêu Dao Hành. Có lẽ người bình thường cũng không quá chú ý bộ pháp, nhưng bởi vì tập luyện Tiêu Dao Hành, Tề Ninh lại nhạy bén khác thường đối với bộ pháp của người khác.

Bộ pháp của Giang Tùy Vân tiến thối tự động, thay đổi tự nhiên, mặc dù hình dáng hoàn toàn khác với Tiêu Dao Hành, nhưng bước chân và hiệu quả lại trăm sông đổ về một bể với Tiêu Dao Hành.

Thời điểm này Tề Ninh mới hiểu được vì sao Hoài Nam Vương tràn ngập tự tin đối với Giang Tùy Vân như vậy, vì sao Giang Tùy Vân bình thản như vậy, người này lại quả thực thâm tàng bất lộ.

Cù Ngạn Chi đao pháp huyền diệu lặng lệ ác liệt, Tề Ninh tự hỏi nếu mình thay thế Giang TÙy Vân, cũng không nhất định có thể tránh thoát Cù Ngạn Chi ra chiêu liên tục, thế nhưng Giang Tùy Vân nhìn như chật vật, kỳ thực bộ pháp dễ dàng né tránh đao pháp sắc bén của Cù Ngạn Chi.

Lúc này chẳng những Tề Ninh, ngay cả Tiết Linh Phong, Chử Thương Qua, thậm chí là Trì Phượng Điển đám Đại tướng này sắc mặt đều trở nên ngưng trọng.

Trung Nghĩa Hầu vốn đang ung dung bình tĩnh, thế nhưng nhìn thấy Giang Tùy Vân liên tục né tránh, lông mày cũng hơi nhíu lại.

Tề Ninh nhịn không được đưa mắt nhìn dưới đài không xa, Đoạn Thương Hải bên kia cũng đang nhìn trận đấu, dường như y cảm nhận được Tề Ninh nhìn y, cũng nghiêng đầu nhìn về phía Tề Ninh, ánh mắt hai người gặp nhau, đều cảm nhận được vẻ căng thẳng từ đôi mắt đối phương.

Bỗng nhiên nghe được một tiếng keng vang lên, Cù Ngạn Chi đã đoán được con đường của Giang Tùy Vân, một đao chém ngang tới, Giang Tùy Vân thuận tay giơ đao lên, ngăn cản một đáo chém tới của Cù Ngan Chi. Hai đao đụng vào nhau, tia lửa văng khắp nơi, Giang Tùy Vân ôi một tiếng, đại đao trong tay lại bị đánh bay.

Không ít võ tướng ngồi trên ghế bỗng nhiên đứng dậy, ngay cả Hoài Nam Vương cũng biến sắc, bỗng nhiên đứng dậy.

Hàn quang xẹt qua mắt Cù Ngạn Chi, đánh bay đao trong tay Giang Tùy Vân, lưỡi đao thuận thế xẹt qua ngực Giang Tùy Vân. Mắt thấy lưỡi đao sẽ chém vào ngực Giang Tùy Vân, lại thấy một cánh tay của Giang Tùy Vân nâng lên, bống ngón khép lại, ngón cái gập xuống, hình thành thế tay giống như cái kìm, bắt đại đao Cù Ngạn Chi chém tới.

Đao của Cù Ngạn Chi nhanh, lần này Giang Tùy Vân ra tay cũng cực nhanh, phần lớn mọi người căn bản nhìn không rõ ràng tình huống gì, chỉ có rất ít người trông thấy Giang Tùy Vân dùng tay đón lưỡi đao của Cù Ngạn Chi. Có người trong lòng nói Giang Tùy Vân này thực sự không biết sống chết, ô đao trong tay Cù Ngạn Chi chính là danh đao hiếm thấy, vô cùng sắc bén, lấy tay đón đao, tay kia chắc chắn phải phế.

Bỗng nghe một tiếng rắc vang lên, rất nhiều người còn chưa lấy lại tinh thần, lại thấy ánh đao lóe lên trên điểm binh đài, gần như đồng thời, thân hình Giang Tùy vân hoàn toàn lui ra sau, trong nháy mắt kéo ra khoảng cách ba bốn bước với Cù Ngạn Chi, lại nghe một tiếng rầm vang lên, đại đao trong tay Cù Ngạn Chi rơi xuống đất.

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, không biết xảy ra chuyện gì.

Rất nhanh, liền thấy thân hình Cù Ngạn Chi lảo đảo, lùi liền mấy bước, người cách điểm binh đài khá gần trông thấy, trên cổ tay hai tay của Cù Ngạn Chi máu tươi đầm đìa, trong tay Giang Tùy Vân lại nắm lưỡi đao đứt gãy.

Rất nhiều người chưa lấy lại tinh thần, ngay cả Tề Ninh trong lúc nhất thời cũng không rõ ràng xảy ra chuyện gì, nhíu chặt mày, chợt nghe Tây Môn Vô Ngân cách đó không xa lầm bầm nói:

- Luyện Binh Thủ!

Y: chap mới nhất rồi ạ. DTT: còn 80 ap dịch nữa là full, vui lòng liên hệ ọc. Xong DTT sẽ dứt điểm Quyền ính.

ính báo!

 

1.51203 sec| 2437.156 kb