Ngoài phòng gió lạnh, nhưng trong sảnh lại ấm áp như xuân, rượu ngon giai nhân, qua vài chén rượu, Tề Ninh cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.

Tâm tình của Điền phu nhân rất tốt, qua vài chén rượu, lại có vẻ không thắng được sức rượu, chẳng những khuôn mặt trong trắng ngoài hồng hơi đỏ lên, ngay cả đôi mắt mê người cũng câu hồn say lòng người.

- Phu nhân, phải chăng hiệu dược Điền gia chỉ làm kinh doanh ở kinh thành?

Tề Ninh thấy trên người nóng nực, dựa vào ghế, nhìn Điền phu nhân.

Tuy nói hắn rất thích mỹ phụ mê người phong tình quyến rũ kia, nhưng cũng biết Điền phu nhân là một người bảo thủ, nên không nghĩ ngợi lung tung.

- Chủ yếu là kinh thành và các vùng lân cận.

Điền phu nhân mắt hạnh mông lung, bên môi nở nụ cười yếu ớt:

- Kinh thành rất nhiều tiệm thuốc, nguồn tiêu thụ cũng tốt, mặc dù có hơn mười hiệu dược cạnh tranh, chẳng qua hiệu dược Điền gia chúng ta có rất nhiều dược liệu chủ yếu từ Tây Xuyên đưa tới.

Dược liệu sản xuất từ Tây Xuyên xưa nay đều là dược hiệu rất tốt, cho nên chỉ kinh doanh tại kinh thành, cũng đủ để duy trì.

Tề Ninh khẽ vuốt cằm nói:

- Một nữ nhân như bà chống đỡ sản nghiệp lớn như vậy, cũng không dễ dàng.

Điền phu nhân thở dài:

- Ai nói không phải chứ. Thật ra năm đó ta cũng thầm nghĩ mang theo con mình trở lại Lan Giang, nhưng thiếu nợ nhiều như vậy, năm đó hắn tới kinh thành cũng có hơn mười người, đều đã thành gia ở kinh thành, nếu vung tay mặc kệ, những người kia nên làm gì bây giờ?

Tề Ninh biết nguyên quán của Điền phu nhân ở Lan Giang Tây Xuyên, hắn trong câu chuyện của nàng, đương nhiên là trượng phu bị giết trên đường vận chuyển dược liệu.

- Có thể có được như ngày hôm nay, cũng không tệ rồi.

Tề Ninh nói:

- Ngoài kinh thành và vùng lân cận, phải chăng cũng không có nhiều mối làm ăn cùng địa phương khác?

Điền phu nhân nói:

- Phía bắc kinh thành không làm ăn gì, chẳng qua sau khi qua sông, đi về phía nam cũng có một số thương hội nhập ít hàng từ hiệu dược chúng ta, số lượng không tính quá nhiều.

Nàng cười yếu ớt:

- Hiệu dược Điền gia có thể sống sót, là do lúc trước ta hạ thấp giá tiền một chút, lúc ấy thương hội hiệu dược ở kinh thành còn vì chuyện này mà thiếu chút nữa đuổi hiệu dược Điền gia chúng ta ra khỏi kinh thành, nói ta làm hỏng chuyện làm ăn của người, về sau không có biện pháp, chỉ có thể bán giá thấp một vài dược liệu chỉ hiệu dược Điền gia chúng ta mới có, dược liệu khác vẫn phải xử lý dựa theo quy củ thương hội.

- Hả?

- Vốn hạ thấp giá cả, là vì tìm một số khách thương duy trì, về sau giá thuốc khác nâng lên, người nhập hàng tại hiệu dược chúng ta liền ít đi rất nhiều, trái lại mấy vị thuốc chỉ Điền gia chúng ta mới có, cung không đủ cầu, cũng không có lợi nhuận gì, có đôi khi còn lỗ chút bạc.

Trên khuôn mặt kiều diễm động lòng người của Điền phu nhân lộ vẻ bất đắc dĩ.

- Nếu là dược liệu chỉ hiệu dược mới có, đề cao giá là được.

- Vậy cũng không được.

Điền phu nhân lắc đầu nói:

- Nếu tăng giá, những khách thương kia ngay cả dược liệu khác cũng không nhập của chúng ta.

Như hiện giờ, ít nhiều còn có thể kiếm chút bạc, hiệu dược Điền gia cũng không phải chịu đói.

Tề Ninh khẽ vuốt cằm, suy nghĩ một chút mới nói:

- Phu nhân, thật ra ta có một việc muốn thương lượng với bà, nghĩ tới nghĩ lui, hiệu dược Điền gia các ngươi hẳn là khá phù hợp.

- Hả?

Đôi mắt dễ thương của Điền phu nhân chuyển qua, nghi ngờ nói:

- Hầu gia nói chuyện gì?

Tề Ninh cười nói:

- Ta có một phương thuốc, hiệu quả không tồi, trên người có vết thương gì, dùng thuốc này một lát, lập tức thấy hiệu quả, chẳng những khôi phục nhanh, lại không để lại vết sẹo.

Gần đây Tề Ninh tiếp xúc với tiệm bán thuốc, cũng biết rõ ràng, thuốc trị thương hiệu quả cực nhanh lại không lưu vết sẹo như thế này, trừ khi là một số hào khách giang hồ, người bình thường căn bản không có khả năng có được. Hơn nữa thành phẩm thuốc trị thương của hào khách giang hồ rất cao, người bình thường căn bản không dùng nổi.

Tuy rằng thuốc chữa thương của Thần Hầu Phủ hiệu quả rất tốt, nhưng thành phẩm rất đắt đỏ, cũng chỉ cung cấp cho lại viên Thần Hầu Phủ sử dụng.

Đường Nặc tay nghề bất phàm, thuốc chữa thương có thể nói là thần kỳ khác thường, quan trọng nhất là, dược liệu phối chế thuốc trị thương cũng không quý hiếm, có thể nói thành phẩm hết sức rẻ tiền.

Dùng dược liệu rẻ tiền nhất chế ra thuốc trị thương hiệu quả cực tốt, ban đầu Tề Ninh cũng biết đây chẳng những là chuyện tốt tạo phúc cho dân, hơn nữa còn là một phương pháp phát tài làm giàu tốt.

Đường Nặc sớm đã giao phương thuốc cho hắn, Tề Ninh chưa hề nhắc qua với người khác, giữ trên người giống như bảo bối vậy, kỳ thực cũng nghĩ tới việc đưa ra với tư cách chiêu bài của Vĩnh Yên Đường.

Thế nhưng suy nghĩ cẩn thận, mặc dù Vĩnh Yên Đường kinh doanh nhiều năm ở kinh thành, nhưng trên thực tế vẫn chỉ là một tiệm thuốc nhỏ.

Mặc dù phủ Cẩm Y Hầu có thực ấp, thu nhập hàng năm cũng không ít, nhưng chỗ phải tiêu tiền thực sự quá nhiều. Tề Ninh đã cảm nhận được phủ Cẩm Y Hầu đang túng quẫn trong kinh tế, chính vì vậy, Hầu phủ đã bắt đầu mở cửa hàng, truy cứu nguyên do, đơn giản là dùng để trợ cấp chi phí cho Hầu phủ.

Tiệm thuốc ngay từ đầu đã không có suy nghĩ làm lớn, cũng không nghĩ tới thực sự chế ra linh đan diệu dược gì, chẳng qua là làm nguồn kinh tế mà thôi.

Cho nên mặc dù Vĩnh Yên Đường tương đối có danh tiếng, nhưng lực ảnh hưởng ở phương diện hiệu thuốc thực sự rất có hạn, rất nhiều người đều biết sau lưng Vĩnh Yên Đường là Cẩm Y Hầu, dù là thương hội hiệu thuốc cũng sẽ không quản thúc Vĩnh Yên Đường, nhưng cũng sẽ không chiếu cố Vĩnh Yên Đường quá nhiều, mặc kệ nó tự sinh tự diệt.

Trong lòng Tề Ninh biết nếu như bán thuốc trị thương do Đường Nặc chế ra ở Vĩnh Yên Đường, có lẽ Vĩnh Yên Đường sẽ nóng nảy một thời gian, nhưng một nhà độc đại, phạm vi liên quan tới thực sự quá nhỏ hẹp.

Hơn nữa một khi nguồn tiêu thụ thực sự tốt, người đến mua thuốc đương nhiên không ít, đến lúc đó phải bảo đảm nguồn cung cấp, chắc chắn phải xây dựng một hiệu thuốc chuyên chế dược, ngoài ra còn phải mua sắm dược liệu số lượng lớn, nhân lực vật lực cũng theo đó tăng lên, như vậy, chẳng những không thể phát triển thuốc trị thương, trái lại phải hao tổn rất nhiều nhân lực vật lực và tinh lực ở Vĩnh Yên Đường.

Cũng chính vì nguyên nhân này, Tề Ninh cũng không xúc động, tùy tiện triển khai chế tác thuốc trị thương.

Hiện giờ chợt nghĩ đến, nếu như để hiệu dược Điền gia tiến hành chế bán, chỉ sợ còn phù hợp hơn Vĩnh Yên Đường.

Hiệu dược khác với tiệm thuốc, tiệm thuốc chỉ đối mặt với người bệnh, mà hiệu dược đối mặt là tiệm thuốc, người bệnh tới tiệm thuốc đơn giản chỉ là mua mấy dược liệu thành phẩm mà thôi, mà tiệm thuốc thì mua sắm rất nhiều dược liệu chưa bào chế, các mặt liên quan cũng lớn hơn rất nhiều.

Tề Ninh hỏi thăm hiệu thuốc Điền gia có buôn bán bên ngoài kinh thành không, nghe nói ở Giang Bắc cũng có khách thương, thì biết phạm vi hoạt động của hiệu dược Điền gia rộng hơn Vĩnh Yên Đường rất nhiều, trong lòng lập tức có chủ ý.

Điền phu nhân nghe Tề Ninh bỗng nhiên nói tới dược liệu, hơi ngoài ý muốn, ngạc nhiên nói:

- Hầu gia có phương thuốc?

Trên thực tế nàng còn chưa quá hứng thú, cho rằng chỉ là thuốc trị thương thông thường.

Nàng làm việc buôn bán dược liệu nhiều năm, biết rõ các loại dược liệu, cũng thấy rất nhiều dược vật trị liệu vết thương da thịt.

Tề Ninh lập tức nói chuyện xảy ra ở Vĩnh Yên Đường lần đó cho Đường phu nhân, ngày đó một đứa trẻ bị bỏng, da tróc thịt bong, dùng thuốc trị thương, không đến hai ngày liền khôi phục như cũ, thậm chí không hề để lại bất kỳ vết sẹo nào.

Điền phu nhân mở to hai mắt, nửa tin nửa ngờ nói:

- Hầu gia, ngài nói thực sao?

Nàng đương nhiên hiểu được, nếu như thuốc trị thương mà Tề Ninh nói thực sự kỳ diệu như vậy, đây tuyệt đối là bảo vật khó lường.

Làm ăn trong nghề, Điền phu nhân hiểu rất rõ về nghề dược, biết rõ nếu như có thể nghiên cứu ra một loại dược vật mới, hơn nữa có hiệu quả, cũng đủ khiến một tiệm thuốc sống cực kỳ thoải mái.

Vĩnh Yên Đường cũng không tham dự cạnh tranh trong các tiệm thuốc, nhưng Điền phu nhân biết tại kinh thành có hơn trăm tiệm thuốc, tranh đấu với nhau gay gắt, tiệm thuốc thực sự có ảnh hưởng trong thương hội, chắc chắn có phương thuốc độc môn.

Tề Ninh bỗng nhiên công bố trong tay có phương thuốc, điều này khiến cho Điền phu nhân hơi giật mình, thực sự rất hoài nghi.

Tề Ninh đương nhiên nhìn ra sự hoài nghi từ đôi mắt mông lung say lòng người của Điền phu nhân, hắn cười cười nói:

- Nếu như phu nhân không tin, vậy thì cũng không có gì.

- Hầu gia đã nói có, vậy chắc chắn có.

Dù sao Điền phu nhân cũng có sự bén nhạy của người làm ăn, Tề Ninh bỗng nhiên nhắc tới phương thuốc, đương nhiên không phải bắn tên không đích, chắc chắn là có nguyên nhân, bên môi nở nụ cười, nàng uống hai chén rượu, giờ phút này trông hơi quyến rũ:

- Tại sao Hầu gia lại nhắc tới phương thuốc?

Tề Ninh không để ý, nhìn như tùy ý hỏi:

- Phu nhân, nếu để hiệu dược Điền gia các ngươi thao tác phương thuốc này, không biết ngươi sẽ làm thế nào?

- Hả?

Điền phu nhân cảm thấy thân thể mềm mại bắt đầu hơi nóng lên, nàng che giấu sự kích động mãnh liệt trong lòng, cố gắng khiến mình bình tĩnh.

Nàng không phải cô nương trẻ tuổi, vốn là người phụ nữ thông minh, hai năm qua lại dốc sức làm việc buôn bán, nghe được như vậy, đã nghĩ tới một loại khả năng.

Nàng có thể xác định, những lời này của tiểu Hầu gia, nhìn như là tùy tiện nói chuyện, nhưng là một khảo nghiệm lớn đối với mình, nếu như có thể thông qua khảo nghiệm, có lẽ sẽ có một chuyện tốt lớn bằng trời rơi lên đầu mình.

Điền phu nhân cũng không trả lời ngay, hơi suy nghĩ một chút, mới chậm rãi nói:

- Nếu như Hầu gia thực sự có phương thuốc này, đương nhiên phải giữ bí mật, lúc chế luyện, thì phải chia thành vài quá trình làm việc, cố gắng không để cho người chế dược biết được rõ ràng phương thuốc. Chờ đến lúc thuốc trị thương chế ra, trước tiên phải thử một lần, nếu như có thể thực hiện, lại nói chuyện với khách thương quen thuộc, thậm chí có thể không thu bạc tặng họ một chút xem nguồn tiêu thụ thế nào.

Nói đến đây, Điền phu nhân dừng một chút, nhìn Tề Ninh thần sắc bình tĩnh, không thể biểu lộ cảm xúc gì, chỉ có thể tiếp tục nói:

- Nếu như bán được, thì có thể định giá tiền, bán cho những tiệm thuốc kia, để họ bán thuốc tại tiệm của họ. Như vậy, tuy rằng giá tiền sẽ thấp hơn một chút so với tự mình bán, nhưng rất nhiều tiệm thuốc cộng lại, kỳ thực lợi nhuận sẽ cao hơn rất nhiều so với một mình mình bán thuốc.

Sau khi nói xong, tâm tình nàng hơi bất định, nhìn Tề Ninh, cẩn thận hỏi:

- Hầu gia, ngài nói có được không?

Tề Ninh lại cười nói:

- Hiệu dược Điền gia các ngươi có thể tự mình xây dựng nơi chế dược?

Điền phu nhân lập tức nói:

- Đương nhiên là được, hơn nữa hiệu dược Điền gia chúng ta dùng dược liệu của mình, tự mình chế dược, thành phẩm cũng thấp hơn rất nhiều.

Tề Ninh suy nghĩ một chút, lấy ra một phương thuốc đã cất rất lâu từ trong lòng, đặt lên bàn nói:

- Đây là phương thuốc, cứ làm việc theo phương pháp bà vừa nói.

Đương nhiên, nếu như bà để xảy ra chuyện không may, bất cứ lúc nào ta cũng có thể thu hồi phương thuốc này.

Ý tứ thu hồi phương thuốc, đương nhiên chính là chỉ hiệu dược Điền gia không được tiếp tục chế tạo thuốc này.

Điền phu nhân nhìn phương thuốc trên bàn, lông mày chớp động, bởi vì kích động mà thân thể mềm mại hơi run lên, do dự một chút, cuối cùng nàng cầm đơn thuốc, mở ra nhìn hai lần, trong đôi mắt mê người xuất hiện vẻ hưng phấn.

 

2.16773 sec| 2439.109 kb