Trời vừa sáng ngày hôm sau, có binh sĩ Hổ Thần Doanh đến đưa tin, đọ sức tranh đoạt vị trí Thống lĩnh Hắc Lân Doanh thiết lập ở diễn võ trường của Hổ Thần Doanh, kêu Cẩm Y Hầu nhanh chóng tới nơi.
Hổ Thần Doanh đóng quân ở kinh thành, ba ngàn quân thủ vệ kinh thành Kiến Nghiệp.
Ở góc đông bắc kinh thành, có trú doanh riêng của Hổ Thần Doanh, chiếm diện tích không tính nhỏ, một diện tích lớn trong đó là diễn võ trường của Hổ Thần Doanh.
Là tinh binh bảo vệ kinh thành, Hổ Thần Doanh đương nhiên chưa bao giờ sơ sài trong huấn luyện.
Trước buổi trưa Tề Ninh chạy tới diễn võ trường của Hổ Thần Doanh, trong diễn võ trường đã có không ít người, tại điểm binh đài phía nam thiết lập một đài quan sát hoa lệ, có một chiếc ghế màu vàng óng lớn khác thường khiến người ta chú ý. Tuy rằng mùa đông, nhưng thời tiết hôm nay cũng không u ám, trái lại có chút ánh sáng, ánh sáng chiêu lên chiếc ghế kia, sắc vàng lóng lánh.
Tề Ninh biết rõ đó đích thị là vị trí của tiểu Hoàng đế, chuyện lớn như vậy, hiển nhiên tiểu Hoàng đế cũng cần phải xuất cung xem cuộc chiến, hai bên chiếc ghế lớn màu vàng, phía sau một bước, đều đặt vài cái ghế dựa.
Đám người Đoạn Thương Hải vốn chỉ hộ tống mà tới, không nghĩ tới có thể tiến vào. Chẳng qua ngoài ý muốn là, lần này Hổ Thần Doanh không có cấm đám người Đoạn Thương Hải tiến vào quân doanh, đến diễn võ trường rồi mới biết được số lượng người đến xem cuộc chiến cũng không ít, phía đông và phía tây điểm binh đài cũng xếp đặt ghế, lúc này đã có không ít võ tướng mặc áo giáp đang ngồi trên ghế dựa xì xào bàn tán.
Tề Ninh hơi cau mày, nhìn thấy Thống lĩnh Hổ Thần Doanh Tiết Linh Phong tiến tới trước mặt, mặt mũi tươi cười, hắn tiến tới đón, không chờ Tiết Linh Phong nói chuyện, hắn đã cười nói:
- Tiết Thống lĩnh!
Tiết Linh Phong chắp tay hành lễ, sau đó mới khẽ nói:
- Hầu gia, chẳng mấy chốc Hoàng thượng sẽ tới, buổi trưa vừa tới, luận võ sẽ bắt đầu.
- Dường như có không ít người tới đây hôm nay.
Tiết Linh Phong liếc qua bên kia một chút, nói:
- Đây là ý của Trung Nghĩa Hầu, võ quan Tứ phẩm trở lên ở kinh thành, đều có thể đến xem cuộc chiến, nói là vừa vặn có thể khiến Hoàng thượng kiểm duyệt quân uy của Đại Sở ta. Cù Ngạn Chi Hắc Đao Doanh đã đến rồi, không ít người từ Hắc Đao Doanh cũng đến. Ngoài ra phía Huyền Vũ đại doanh cũng có hơn mười tên võ tướng đến đây.
- Ồ?
Tề Ninh cười nói:
- Nói như vậy, Trung Nghĩa Hầu rất tin tưởng Cù Ngạn Chi, muốn tất cả mọi người trông thấy uy phong của Cù Phó Thống lĩnh sao?
Tiết Linh Phong do dự một chút, mới nói:
- Hầu gia, Cù Ngạn Chi cưỡi ngựa bắn cung và đao pháp hết sức lợi hại, nếu Hầu gia ra trận, có thể tỷ thí quyền cước với hắn trước, tiêu hao thể lực của hắn, như vậy có lẽ còn có một cơ hội.
Tề Ninh cảm kích trong lòng, nhưng qua đó hắn cũng nhận ra Tiết Linh Phong cũng không quá coi trọng mình.
Điều này cũng khó trách, Tiết Linh Phong ngồi ở vị trí Thống lĩnh Hổ Thần Doanh, đương nhiên biết sơ lược đối với bản lĩnh của võ tướng trong triều. Cù Ngạn Chi là Phó Thống lĩnh Hắc Đao Doanh, cũng là dũng tướng của nước Sở, Tiết Linh Phong đương nhiên hiểu y rất rõ.
Đúng lúc này, nghe sau lưng truyền đến tiếng áo giáp ma sát, hắn quay đầu lại nhìn qua, liền thấy một đám võ sĩ mặc áo giáp đang đi về bên này. Người đi đầu mặc chiến giáp màu đen, khôi ngô cường tráng, chòm râu rậm rạp từ bên quai hàm tràn ra chung quanh môi miệng, râu quai nón như châm, gần như che nửa khuôn mặt, thậm chí không thấy rõ môi của y.
Râu y tua tủa, thân hình cao lớn cường tráng, giống như chiến thần Hồng Hoang, toàn thân tỏa ra khí lạnh khiến người khác giật mình, dường như bản thân người này là một kiện vũ khí lạnh như băng.
Tề Ninh chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt liền thay đổi, lập tức nghiêng đầu lại.
Hắn thấy rõ ràng, người kia đúng là đại hán trọng đồng (mắt có hai đồng tử) gặp qua lúc trước.
Lúc trước Long Thái dùng tên giả Tiêu Quang, một đường né tránh đuổi giết muốn chạy về kinh thành Kiến Nghiệp, trên đường cửu tử nhất sinh, cuối cùng được mấy tên kỵ binh Hắc Đao Doanh mang về kinh thành. Đến giờ Tề Ninh còn nhớ rõ ràng, thủ lĩnh của mấy tên kỵ binh kia, đúng là đại hán trọng đồng này.
Mắt có hai đồng tử, vốn đã hết sức kỳ lạ, khiến cho người ta đã gặp qua là không bao giờ quên được.
Tề Ninh cũng không phải kinh hãi vì bề ngoài của y, mà trong khi nhớ lại, lúc trước ở cùng Tiêu Quang, đã gặp mặt với đại hán trọng đồng này, thậm chí hai người còn từng nói chuyện, hắn vẫn còn nhớ rõ đại hán trọng đồng, nhưng không biết đại hán trọng đồng có nhớ hắn hay không.
Vốn tướng rằng thế gian này ngoại trừ Long Thái, hẳn là không có ai khác biết mình là Thế tử Cẩm Y giả mạo, thế nhưng nhìn thấy người này, bỗng chốc Tề Ninh ý thức được, nếu như nói trên thế gian này ngoại trừ Long Thái ra còn có người khác có thể biết được thân phận của mình, vậy cũng chỉ có thể là đại hán trọng đồng này.
Ngày đó Tề Ninh ăn mặc một thân quần áo ăn mày, lôi thôi lếch thếch, vô cùng rách rưới, so với bộ dáng hiện giờ giống như hai người. Thế nhưng Tề Ninh biết rõ, đối với người ánh mắt sắc bén mà nói, chưa hẳn không thể nhìn ra sơ hở.
Nghĩ tới đây, hắn hoàn toàn không tiện đối mặt với đại hán trọng đồng kia, chỉ trông mong người này nhanh chóng đi qua bên cạnh.
Nào ngờ đại hán trọng đồng kia đi tới, chắp tay nói với Tiết Linh Phong:
- Tiết Thống lĩnh!
Tiết Linh Phong thấy thế cũng chắp tay hoàn lễ, nói:
- Chử Thống lĩnh, đã lâu không gặp, gần đây khỏe chứ?
- Rất tốt.
Giọng của đại hán trọng đồng trầm thấp, hơi khàn, nhưng rất rõ ràng, hơn nữa lời ít mà ý nhiều:
- Có thời gian cùng nhau uống rượu!
- Được.
Tiết Linh Phong mỉm cười, nói với đại hán trọng đồng:
- Chử Thống lĩnh, đây là Cẩm Y Hầu gia, có thể ngài chưa từng gặp Hầu gia.
- Hả?
Đại hán trọng đồng quay qua Tề Ninh, khom người chắp tay nói:
- Thống lĩnh Hắc Đao Doanh Chử Thương Qua, bái kiến Hầu gia!
Giọng y mang theo chút cung kính, hiển nhiên không phải hướng tới bản thân Tề Ninh, mà là kính ý nhằm vào tên tuổi của ‘Cẩm Y Hầu’.
Người ta cũng đã làm lễ chào hỏi mình, Tề Ninh cũng không nên quay lưng với người ta. Hắn xoay người, cũng chắp tay nói:
- Chử Thống lĩnh uy danh hiển hách, kính đã lâu kính đã lâu.
Hắn nghĩ trong lòng hóa ra đại hán trọng đồng này lại chính là Thống lĩnh Hắc Đao Doanh, quả nhiên lai lịch không nhỏ.
Lúc trước hắn gặp qua đại hán trọng đồng ra tay, một cung hai tên, tiếng cung sấm sét, đến giờ vẫn còn nhớ như in, thân thủ kia quả nhiên khó lường.
Nhìn thấy mấy người sau lưng Chử Thương Qua đều khom người làm lễ chào mình, một người trong đó khẽ đưa mắt nhìn mình, thấy người kia tuổi hơn bốn mươi, lưng hùm vai gấu, bắp thịt rắn chắc, mặt chữ quốc, mặc dù râu quai nón không rậm như Chử Thương Qua, nhưng râu đen như châm, vừa nhìn cũng biết chính là nhân vật lợi hại.
Người này lưng đeo trường cung, còn có hộp tên, bên hông trang bị một thanh loan đao. Đám người kia ngay cả Chử Thương Qua cũng không có binh khí trong người, chỉ duy người này thân mang binh khí, hơn nữa những người khác có áo giáp trong người, chỉ duy người này mặc trang phục kính y màu đen, trong thời tiết lạnh lẽo này, mặc đồ này hơi quá mỏng manh, nhưng người này chẳng những không hề thấy lạnh, trên mặt lại hồng hào, hạ bàn vững chắc như chuông, toàn thân có một sát khí mạnh mẽ đặc biệt của quân nhân.
Tề Ninh hơi rét lạnh trong lòng, trong lòng biết nếu mình đoán không sai, người này hẳn là Phó Thống lĩnh Hắc Đao Doanh Cù Ngạn Chi.
Hắn chỉ liếc nhìn, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt lạnh lẽo ác liệt chăm chú lên mặt mình, chuyển mắt đi, thấy Chử Thương Qua đã đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao đang nhìn hắn chằm chằm.
Tề Ninh rùng mình, nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ người này đã nhìn ra manh mối gì?
Hắn biết rõ lúc càng nguy hiểm, càng phải bình tĩnh tự nhiên, nếu lúc này hơi lộ vẻ bối rối, chỉ sợ càng khiến Chử Thương Qua sinh nghi. Mặc dù hắn kinh hãi trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn trấn định tự nhiên, cười nói:
- Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, Trung Nghĩa Hầu tiến cử Cù Phó Thống lĩnh cướp đoạt vị trí Thống lĩnh Hắc Lân Doanh, bản Hầu cũng đặt kỳ vọng cao đối với Cù Phó Thống lĩnh.
Hắn cười nói, dường như bản thân chỉ là một người xem mà thôi.
Liền thấy người đeo đao treo cung kia chắp tay nói:
- Triều đình yêu thích, mạt tướng không dám nhận, chỉ là sẽ dốc toàn lực ứng phó, không cô phụ sự mong đợi của triều đình.
Chử Thương Qua lại chắp tay, lúc này mới gật đầu với Tiết Linh Phong, dẫn thủ hạ xoay người rời đi. Đi được vài bước, y đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Tề Ninh một cái, dường như đang suy nghĩ cái gì, nhưng cuối cùng vẫn bước nhanh tới điểm binh đài.
Trong lòng Tề Ninh biết Chử Thương Qua này dừng bước lại, rất có thể đã nghĩ tới điều gì, nổi lòng hoài nghi đối với mình.
- Hầu gia, võ công của Chử Thương Qua, trong số võ tướng đương triều, số một số hai.
Tiết Linh Phong nhìn đám người Hắc Đao Doanh rời đi, chậm rãi nói:
- Mặc dù binh pháp thao lược của y kém xa Đại tướng quân, nhưng võ công không hề dưới Đại tướng quân.
Tề Ninh khẽ gật đầu, nhìn dáng đi của Cù Ngạn Chi, thấy bộ pháp của y trầm ổn, long hành hổ bộ, liền biết công phu quyền cước của người này chắc chắn không kém.
Lúc trước Chử Thương Qua dẫn vài tên bộ hạ tiếp ứng Tiêu Quang, công phu cưỡi ngựa bắn cung của đám người này Tề Ninh biết rõ trong lòng, biết không chỉ Chử Thương Qua, ngay cả những người dưới trướng của y, công phu cưỡi ngựa bắn cũng đều rợn cả người.
Nếu Cù Ngạn Chi là Phó Thống lĩnh Hắc Đao Doanh, công phu cưỡi ngựa bắn cung chỉ cao hơn chứ không thấp hơn những người kia. Hắn hiểu được trong lòng, luận công phu cưỡi ngựa bắn cung, Cù Ngạn Chi đã vững vàng vị trí đứng đầu. Chớ nói mình kém xa, dù là Giang Tùy Vân, tuyệt đối cũng không thể thắng được công phu cưỡi ngựa bắn cung của Cù Ngạn Chi.
Lòng hắn hơi nặng nề, đúng lúc này, lại nghe một loạt bước chân, nhìn lại, liền thấy một người đang đi tới, phong độ nhẹ nhàng, đúng là Giang Tùy Vân.
Giang Tùy Vân một mình mà đến, bên người cũng không có tùy tùng, nhìn thấy Tề Ninh, cũng không đi tới, chỉ hơi gật đầu với Tề Ninh, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi mà đi.
- Đây là Giang Tùy Vân?
Tiết Linh Phong nhìn thấy Giang Tùy Vân chắp hai tay sau lưng mà đi, cau mày nói:
- Người này dường như không giỏi cưỡi ngựa bắn cung.
- Hả?
Tiết Linh Phong nói:
- Khổ luyện cưỡi ngựa bắn cung, có thể nhìn ra được từ thân hình, xương hông người này hơi gầy, cũng không phải người thường xuyên cưỡi ngựa, hơn nữa bả vai hẹp, dường như cũng chưa từng khổ luyện bắn tên.
Người trong nghề vừa ra tay, đã biết có được hay không, Tề Ninh cười nói:
- Chỉ sợ vị Giang công tử này có chỗ hơn người ở công phu quyền cước và binh khí.
Chợt thấy một gã binh sĩ Hổ Thần Doanh vội vàng đến, đưa tai nói một câu. Tiết Linh Phong vội nói:
- Hầu gia, Hoàng thượng đến rồi!
Y xoay người vội vàng đi tới cửa doanh trại Hổ Thần Doanh, chờ đón thánh giá.
Tề Ninh cũng không do dự, đi theo tới cửa doanh trại, thấy trên đường rộng lớn ngoài cửa, cờ bay phấp phới, che khuất bầu trời, phía trước là một đội kỵ binh tạo thành trận hình, hết thảy đều là giáp sắt sáng rõ, vô cùng uy nghiêm, đám binh sĩ cầm kích chạy chầm chậm, hai nhóm cầm cờ, thần sắc trang nghiêm.
Đội ngũ đi chậm rãi, thỉnh thoảng có kỵ binh phân ra hai bên đường, hình thành lá chắn, may mà gần đây đã không có dân chúng, con đường lại rất rộng lớn, tuy rằng nhân số đội ngũ nhiều, cũng không tỏ ra chật chội.
Đến gần cửa doanh trại, hai đội kỵ binh hai bên giống như hai mũi tên bắn tới, xông thẳng tới hai bên cửa doanh, hình thành lá chắn hai bên, giáp sắt sáng ngời, uy phong lẫm lẫm.
Liền thấy một đám Võ Lâm Quân vây quanh một cỗ xe ngựa xa hoa lộng lẫy, bốn con tuấn mã màu trắng giống như sinh tư, gần như giống hệt nhau, kéo thánh giá hoa lệ đi tới cửa doanh trại Hổ Thần Doanh. Vừa nhìn, giống như một căn phòng chậm rãi đi tới, dưới ánh mặt trời, trên xe tỏa ra rất nhiều ánh sáng, sắc thái lộng lẫy, xa hoa tráng lệ, sáng nửa bầu trời.
Tề Ninh biết rõ đây là lần đầu tiểu Hoàng đế xuất cung sau khi lên ngôi, mặc dù mục đích chủ yếu là đến xem cuộc chiến, nhưng thuận tiện coi như thị sát Hổ Thần Doanh.
Uy nghiêm của Hoàng gia không giống trò đùa, trận thế lần này, cũng biểu lộ hết sự uy nghi của Hoàng gia.
Tiết Linh Phong tiến tới, quỳ trên mặt đất, cao giọng hô:
- Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Tất cả tướng sĩ ngoài cửa doanh trại đều quỳ rạp xuống đất, ngay cả kỵ binh Võ Lâm đi theo cũng đều tung người xuống ngựa, quỳ gối bên tuấn mã, cùng hô vạn tuế.
Nhìn qua các tướng sĩ cung kính, cẩn thận, xe ngựa vừa qua, ánh sáng loan đao xẹt qua, chiếu rọi trên người các tướng sĩ, Tề Ninh xuyên qua ánh sáng, không khỏi cảm xúc ngổn ngang, nỗi lòng ngàn vạn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo