Tề Ninh tự mình chỉ huy, việc này lại có Vũ Lâm Quân giúp đỡ, cho nên nhiều chuyện làm cực kỳ thuận lợi, không hề hao tổn thời gian quá dài. Trước cửa hiệu thuốc Điền gia, đặt sáu cài nồi lớn, vì phòng ngừa trời lại có tuyết rơi đột nhiên, cho nên còn đặc biệt dựng lều trại, để cho sáu chiếc nồi sắt lớn không bị tuyết rơi quấy nhiễu.
Hai đầu con phố, đều có tinh binh Vũ Lâm thủ vệ.
Phía hiệu thuốc/dược hành Điền gia cũng hết sức phối hợp, đều đưa tới dược liệu mà Tề Ninh cần từ trong kho thuốc, dù sao hiệu dược Điền gia cũng là hiệu thuốc lớn có tiếng tại kinh thành, dược liệu dự trữ quả thực không ít.
Nồi sắt đã nổi lửa, vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tề Ninh để cho mấy tiên sinh và tiểu nhị của hiệu thuốc Điền gia hiểu về dược liệu phụ trách nấu thuốc, ngoài ra còn phái hơn hai mươi tên kỵ binh Vũ Lâm, thông báo chế thuốc ở tất cả phố lớn ngõ nhỏ ở thành Đông.
Trong lòng Tề Ninh rõ ràng, thành Đông có không ít quan lớn thân sĩ cư ngụ. Trong những ngồi nhà cao cửa rộng này, khó tránh khỏi có người lây nhiễm, chỉ là họ đương nhiên không tùy tiện đưa người tới ngõ hẻm Nam Hà, chỉ sợ có không ít phủ đệ nhốt người trong nhà mình, cách ly với người khác.
Tình hình bệnh dịch lần này lan tràn cực lớn, mặc dù xuất phát từ Cái Bang, dường như không liên quan tới các quan lớn, thế nhưng đệ tử Cái Bang vốn di chuyển rất rộng tại kinh thành, vừa vặn sông Tần Hoài cũng là nơi người người hướng tới, phần lớn các quan lớn quý nhân đều quyến luyến quên về tại sông Tần Hoài, điều này khiến cho hai giai tầng vốn không liên quan đều bị dịch độc xâm nhập.
Trước khi chế thuốc, Tề Ninh còn sai người dùng vải gấm màu vàng viết bốn chữ ‘Thay trời chế thuốc” dựng ở chung quanh lều vải, dù ở phía nào nhìn lại, đều có thấy trông thấy cờ xí phấp phới trong gió.
Hoàng đế là thiên tử, chế thuốc thay trời, đương nhiên chính là chế thuốc thay thiên tử.
Ngọn lửa hừng hực dưới sáu nồi sắt lớn, Tề Ninh lại sai người chuẩn bị thùng nước, phàm là nấu xong nồi thuốc nào liền chứa vào trong thùng nước.
Đúng như Tề Ninh dự đoán, tin tức vừa truyền ra ngoài, đám người lây nhiễm ở thành Đông lập tức vội vàng tuôn về phía hiệu thuốc Điền gia, số lượng quả thực không ít, không ít người trong đó đều là gia quyến, đưa người bị lây nhiễm ở nhà mình đến.
Hai đầu đường đều bị ngăn chặn, dựa theo phân phó của Tề Ninh, không thể tùy tiện thả người vào.
- Đều nghe cho kỹ đây, người không bị lây nhiễm, thì đứng bên ngoài băng ghế, không được đi vào.
Binh sĩ thủ vệ đầu phố chỉ hai chiếc ghế băng đặt ngang phía trước:
- Người bị lây nhiễm, xếp hàng đi vào. Cẩm Y Hầu có lệnh, mỗi người một chén thuốc giải, không thể mang ra, đây là Hoàng thượng ban tặng, Hầu gia chế thuốc thay trời.
- Lão phu là Thiếu Khanh Thái Thường Tự, để lão phu vào trước.
Ngày càng nhiều người chạy tới đầu phố, có rất nhiều người được đỡ tới, còn có người bị khiến tới, bệnh tình dịch độc cũng có nhẹ có nặng. Một quan viên hơn sáu mươi tuổi chen vào, hai người trẻ tuổi cao lớn phía sau mang theo một chiếc cáng cứu thương, cùng vải gấm bọc lấy, một người bị ngất nằm bên trong.
- Chờ một chút, để cho lão tử đi trước.
Một đại hán vóc dáng khôi ngô chen lên từ phía sau, chấm đỏ trên mặt đã giống như đồng tiền lớn, xem ra dịch độc đã hết sức nghiêm trọng, giọng nói vẫn còn lớn:
- Lão tử là Vân Đô Úy quân đội, một Thiếu Khanh Thái Thường Tự tính là cái gì?
Gã muốn chen vào.
Thiếu Khanh Thái Thường Tự kia sắc mặt thay đổi, nhưng cười lạnh nói:
- Vân Đô Úy? Lão phu thực hiếm thấy, cũng nên có tới trước tới sau, lão phu tới trước ngươi, ngươi phải xếp phía sau.
Vân Đô Úy quả thực cao hơn Thiếu Khanh Thái Thường một cấp, chỉ là Thiếu Khanh Thái Thường không liên quan tới quân đội, Thiếu Khanh Thái Thường này cũng không cho Vân Đô Úy kia thể diện.
Chung quanh nhốn nháo một hồi, tinh binh Vũ Lâm đều đặt tay bội đao, thờ ơ lạnh nhạt, cũng không để người nào qua.
Chợt nghe phía sau truyền đến giọng nói:
- Tránh hết ra, đừng cản đường.
Trong đám người, năm sáu tên đại hán khỏe mạnh cường tráng ngang ngược đẩy đám người, che chở một người lách vào. Vân Đô Úy kia bị va một cái, cũng không nhìn người, quay đầu lại mắng:
- Con chó mẹ nuôi nào không có mắt?
Lại thấy vài tên đại hán kia che chở một công tử đi vào, công tử kia áo gấm đai ngọc, khoác áo ngoài màu tím, trên mặt cũng có lấm tấm điểm đỏ, nhỏ hơn Vân Đô Úy kia rất nhiều, gã lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Đô Úy nói:
- Ngươi nói ai là chó mẹ nuôi?
Gã giơ chân lên, đá về phía Vân Đô Úy mắng:
- Con mẹ nó ngươi muốn chết phải không?
Đám người chen chúc, Vân Đô Úy kia bị đá một cước, cũng may thân thể gã cường tráng, cũng không sao cả. Vân Đô Úy này không hề tức giận, trái lại cười làm lành nói:
- Hóa ra… hóa ra là Đậu công tử, là ta không mở to mắt, Đậu… Đậu công tử đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với ta.
Trong đám người, mặc dù không ít người đều không biết công tử này là ai, nhưng vẫn có một số ít người nhận ra, có người thấp giọng nói:
- Là Đại công tử của Đậu Thượng Thư Hộ Bộ.
Người tới chính là Đậu Liên Trung.
Hộ Bộ Thượng Thư chính là một trong Lục Bộ Đường, quan Chính Nhị Phẩm. Tuy nói Đậu Liên Trung không bổng không lộc, nhưng cha của gã là Nhị Phẩm, thân phận tiếng xấu truyền xa ở kinh thành, ai dám đắc tội người này. Mọi người hai bên vội vàng lui ra sau, giống như Đậu Liên Trung dính cứt chó trên người, ai cũng không muốn rước họa vào thân.
Đậu Liên Trung hừ một tiếng, lúc này mới lách qua. Hai tinh binh Vũ Lâm chặn ngang lại, Đậu Liên Trung nói:
- Có phải trong này có giải dược hay không? Mau để ta tiến vào.
- Hầu gia có lệnh, trước khi chưa có phân phó, ai cũng không được tự ý tiến vào.
Binh sĩ Vũ Lâm mặt không thay đổi nói.
Đậu Liên Trung cau mày nói:
- Hầu gia, Hầu gia nào? Các ngươi có biết ta là ai không? Cha ta là Đậu Thượng Thư, các ngươi thực sự ăn gan hùm tim báo, lại dám ngăn cản ta?
Lời gã còn chưa dứt, chợt nghe tiếng cười vang lên, một người đi tới trước mặt, cười nói:
- Đây không phải Đậu công tử sao? Đã lâu rồi không gặp? Ồ, Đậu công tử, trên mặt ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng trúng độc?
Một người chắp hai tay sau lưng, thản nhiên đi tới, đúng là Tề Ninh.
Đậu Liên Trung nhìn thấy Tề Ninh, ngơ ngác một chút, nhịn không được nói:
- Là… là ngươi chế thuốc ở nơi này?
Tề Ninh đi tới, trước không trả lời, nhìn lướt qua, phát hiện phần lớn người đến trước đều quần áo lành lặn, không ít người đều mặc áo gấm áo khoác, dân chúng vải thô bị gạt ra xa phía sau, không hề lách lại, hắn cười cười, chỉ tay lên trời một cái, nói:
- Hoàng thượng có chỉ, chế thuốc cứu dân, bản Hầu phụng chỉ làm việc, phụ trách quản lý việc này.
Đậu Liên Trung lập tức tươi cười nói:
- Xem ra Hoàng thượng có mắt nhìn người, Cẩm Y Hầu khôn khéo tài giỏi, loại đại sự này, nên do Hầu gia chủ trì.
Gã lách lách tới, khẽ nói:
- Hầu gia, nếu không để ta vào trước đi, sau này Đậu mỗ chắc chắn có trọng tạ. Chúng ta đều là người quen, Hầu gia cho ta chút tình mọn, thế nào?
Trong lòng Tề Ninh biết Đậu Liên Trung này thường xuyên lưu luyến bên sông Tần Hoài, thấy gã cũng nhiễm dịch độc, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, cười nói:
- Dễ nói dễ nói, Hoàng thượng hạ chỉ chế thuốc cứu người, đương nhiên không thể bỏ qua người nào.
Hắn trừng mắt nhìn, cười nói:
- Đậu công tử, thuốc giải đã nấu xong rồi, đi vào là có thể uống thuốc, ngươi thực sự muốn là người đầu tiên đi vào?
- Nếu là Hoàng thượng ban thuốc, đương nhiên là thuốc đến bệnh tiêu.
Đậu Liên Trung vội hỏi:
- Tề huynh đệ, hiện giờ ngươi để ta đi vào, sau này ta mở tiệc rượu, cảm ơn ngươi.
Tề Ninh cười ha ha một tiếng, mới nói:
- Cho người đi vào cũng không phải không thể, thế nhưng nói rõ mất lòng trước được lòng sau, Đậu công tử có biết giải dược này bao nhiêu bạc một chén?
Đậu Liên Trung sững sờ, cau mày nói:
- Không đúng nha, vừa rồi… vừa rồi ta nghe nói Hoàng thượng ban thuốc miễn phí, không hề thu bạc, hơn nữa… !
Gã ghé sát bên tai Tề Ninh, thấp giọng nói:
- Những dược liệu này, sau này không phải Hộ Bộ bỏ bạc sao, cuối cùng vẫn là cha ta bỏ bạc.
- Vậy thì không đúng.
Tề Ninh lắc đầu:
- Chuyện nào đi chuyện nấy, bây giờ là bây giờ, chuyện sau này xử lý thế nào, cũng không tới phiên ta quản.
Hắn suy nghĩ một chút, duỗi năm ngón tay nói:
- Số này, ngươi sẽ đi vào uống thuốc trước, xem mặt mũi chúng ta là người quen, người khác đều chỉ có thể dùng một chén, ngươi muốn dùng bao nhiêu cũng được!
- Năm lạng bạc?
Đậu Liên Trung ngạc nhiên.
Tề Ninh cười ha ha nói:
- Đậu công tử, ngươi đây là coi thường bản thân mình, hay là coi thường ta? Nếu là năm lạng bạc, ta cần phải mở miệng với ngươi sao?
Từ khi Đậu Liên Trung bị lây nhiễm, biết rõ loại dịch độc này có thể khiến người khác mất mạng, hai ngày này quả thực hồn bay phách lạc. Hôm nay gã biết được nơi này có giải dược, không nói hai lời liền chạy qua đây. Tề Ninh thò tay đòi bạc, Đậu Liên Trung hiểu được tên này cố ý lừa đảo, thế nhưng tính mạng quan trọng, đâu quan tâm một ít bạc, vội hỏi:
- Vậy cần bao nhiêu? Năm mươi lạng? Ngươi sẽ không vì một chén giải dược đòi của ta năm trăm lạng chứ? Ta đây thà rằng không dùng thuốc.
Tề Ninh cười nói:
- Xoay người lập tức rời đi. Đậu công tử, nể chút giao tình của chúng ta, ta cũng không gạt ngươi.
Người bị nhiễm dịch độc ở kinh thành có vài ngàn người, thế nhưng dược liệu chế giải dược vô cùng khan hiếm, không phải chỗ nào cũng có. Ta xem chừng cuối cùng chỉ sợ không ít người không có thuốc để dùng.
Lời vừa nói ra, chẳng những Đậu Liên Trung, ngay cả những người khác chung quanh cũng biến sắc, không để ý gì khác, vội vàng lách tới.
- Được, năm trăm lạng bạc, ta muốn rồi.
Đậu Liên Trung lập tức hoảng hốt, lập tức nói:
- Ta lập tức lấy bạc cho ngươi, ngươi để ta vào.
Nói thật ra, thành phẩm một chén giải dược thậm chí không cần một lạng bạc, chẳng qua Đậu Liên Trung đang lúc hốt hoảng, hơn nửa năm trăm lạng bạc ròng với gã mà nói không tính là số lượng quá lớn, có thể thừa nhận được, lại nói so với tính mạng, năm trăm lạng bạc quả thực không tính là cái gì.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Ta nói thẳng đi, Đậu huynh muốn giải độc, không có năm ngàn lạng bạc, chuyện này thực sự không dễ xử lý.
- Ngươi… !
Đậu Liên Trung hít sâu một hơi:
- Tề Ninh, ngươi đây là bán đồ cổ sao? Một chén thuốc rẻ tiền, ngươi đòi ta năm ngàn lạng bạc?
- Đậu huynh, nói chuyện thì phải cẩn thận.
Tề Ninh giận tái mặt:
- Đây là thuốc do Hoàng thượng ban, là Hoàng thượng tốn sức suy nghĩ mới tìm ra phương thuốc, ngươi nói đây là thuốc rẻ tiền, đặt Hoàng thượng ở chỗ nào?
Hắn lớn tiếng nói:
- Các vị có nghe thấy không, Đậu công tử chỉ là nói lỡ, tuyệt đối không phải nói thật lòng, mọi người tuyệt đối không nên truyền ra ngoài.
Sắc mặt Đậu Liên Trung lập tức tái xanh, thấy Tề Ninh nghiêm trang, lập tức nắm chặt tay, trong lòng oán giận tới cực điểm, hận không thể một quyền đánh tới.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo