Cẩm Quan Vệ Hứa Giáo úy lúc này thầm nghĩ Tề Ninh dốc toàn bộ rượu trong bình xuống thực thống khoái, như vậy dùng tiết kiệm thì được lâu dài, loại cảm giác lạnh băng này vẫn kéo dài, tuy rằng thân thể cường tráng, nhưng tra tấn thế này thực sự khó chịu, người ở dưới chân, không thể không cúi đầu, chỉ có thể nói:
- Vị tiểu… tiểu anh hùng này, chúng ta… chúng ta không đánh nhau thì không quen biết, ngươi thích… thích kết giao bằng hữu, ta cũng thích, chúng ta… chúng ta làm bằng hữu là được, ngươi… ngươi buông tay trước, bữa cơm này… ta mời khách…
Tề Ninh cười ha ha nói:
- Quả nhiên là hào phóng, chẳng qua ta lại không trèo cao được bằng hữu như Hứa Giáo úy. Thế nào, nợ trước được rồi.
- Hả?
- Đừng giả vờ ngây ngốc.
Tề Ninh nói:
- Ngươi đá người khác bị thương, phí dưỡng thương, ngươi chuẩn bị bỏ bao nhiêu bạc? Còn có, ngươi nói năng lỗ mãng, vũ nhục bằng hữu của ta, cũng nên lấy chút bạc ra đền bù một chút tâm linh bị tổn thương.
Hắn suy nghĩ, nói:
- Còn nữa, người nhà của chúng ta, ngươi cũng phải bồi thường.
Hứa Giáo úy cảm thấy choáng váng, thầm nghĩ liên quan cái quái gì tới người nhà ngươi, gã chỉ có thể nói:
- Cần… cần phải bồi thường người nhà ngươi cái gì?
- Ngày gió tuyết, chúng ta đều đang cố gắng đi đường thật nhanh, vốn đã ăn uống muốn rời đi, nhưng các ngươi giày vò như vậy, chậm trễ hành trình của chúng ta, người nhà chúng ta thấy chúng ta không kịp trở về, chẳng phải lo lắng?
Tề Ninh nói:
- Dù sao cũng phải bồi thường chứ?
Nói xong, tay hắn dùng chút lực, Hứa Giáo úy cảm thấy một cánh tay gần như bị bẻ gãy, vội vàng nói:
- Bồi, ta… ta bồi hết… !
- Thống khoái.
Tề Ninh cười nói:
- Có bạc thì móc ra đi, mọi người ai đi đường nấy, đừng chậm trễ thời gian của người khác.
Tây Môn Chiến Anh cảm thấy buồn cười, người áo lông trắng cũng hứng thú nhìn xem, trong đôi mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng, trái lại lão đầu đánh xe kia tâm thần bất an.
Tuy nói vài tên Xuyên binh này cực kỳ bá đạo, nhưng dù sao cũng là Xuyên binh, Tề Ninh trêu chọc quan binh, lão đầu chỉ sợ mình cũng bị liên lụy.
- Lấy bạc tới… !
Hứa Giáo úy cảm thấy Tề Ninh lại tăng thêm chút lực, cánh tay của gã sắp phế đi, vội vàng hô:
- Hai người các ngươi… đều… đều lấy ra, sau này ta trả lại các ngươi… !
Hai gã Xuyên binh liếc nhau, không thể làm gì, đành lấy túi bạc trên người ra, đặt lên bàn.
Hai người họ từ Tây Xuyên theo Hứa Giáo úy vào kinh, lần này rời xa nhà, cũng phải mang theo nhiều bạc trên người một chút, cộng lại cũng có sáu bảy mươi lạng bạc.
Đối với binh sĩ bình thường mà nói, đây không phải số lượng nhỏ.
- Đã lấy ra rồi sao?
Tề Ninh cười nói:
- Có thể còn cất giấu chứ?
Hai tên binh sĩ vội đáp:
- Không có, tuyệt đối không có.
Tề Ninh cười ha ha, lúc này mới ném bình rượu qua một bên, vươn tay sờ lên người Hứa Giáo úy.
Hứa Giáo úy kia bị chế trụ cánh tay, không dám nhúc nhích, mặc kệ cho hắn tìm kiếm, nhanh chóng bị móc sạch những thứ trên người, ngoại trừ túi tiền, còn có mấy tấm ngân phiếu, cùng một phong công hàm.
Hứa Giáo úy vội căng thẳng trong lòng, thầm nghĩ vừa rồi con bà nó ngươi còn nói ba người chúng ta là cường đạo, hiện giờ xem ra, lão tử mới thực sự đụng phải cường đạo.
Bạc vụn trong túi tiền cộng với ngân phiếu, cộng lại cũng có bốn năm trăm lạng bạc ròng, Tề Ninh cười lạnh. Một Giáo úy tuyệt đối không có khả năng có nhiều bạc như thế, số bạc này chắc chắn có lai lịch không sạch sẽ, nhìn công văn, bịt dấu đỏ, đúng là công văn khẩn cấp. Tuy nói Tề Ninh có tước vị Cẩm Y Hầu, nhưng công hàm này quả thực không tiện mở ra, nếu không đúng là mưu phản rồi.
Hắn buông tay ra, lúc này Hứa Giáo úy mới lui về sau, trong lòng biết mình gặp phải quỷ rồi, đang muốn nói chuyện, Tề Ninh đã ném công hàm trả cho gã, thản nhiên nói:
- Hiện giờ mang theo người của ngươi lập tức ra ngoài, nếu đưa công văn cấp tốc, thì không nên chậm trễ ở nơi này.
Hứa Giáo úy nhìn túi tiền và ngân phiếu trên bàn, tội nghiệp nói:
- Vị huynh đệ kia, chúng ta… mấy người chúng ta từ Tây Xuyên xa xôi tới đây, bạc đều bị ngươi cầm đi, chúng ta không đủ lộ phí, ngươi có thể lưu lại cho chúng ta hay không… !
Còn chưa dứt lời, Tề Ninh lạnh lùng nói:
- Thế nào, còn muốn đánh tiếp sao? Lần này ta sẽ không khách khí.
Hắn nắm chặt tay.
Hứa Giáo úy vội nói:
- Không dám.
Gã thầm nghĩ sau này nhất định phải báo quan, cảm giác đau nhức trên cánh tay vẫn không ngừng, cổ lạnh như băng, không dám ở lại lâu, gã dẫn hai người vội vàng rời đi, phía ngoài nhanh chóng truyền đến tiếng ngựa hí, lại vang lên tiếng vó ngựa, tiếng động xa dần, ba gã Xuyên binh đương nhiên đã rời đi xa.
Chờ bọn họ rời đi, lúc này Tề Ninh mới cầm một túi tiền, bên trong có chừng hơn ba mươi lạng bạc, ném cho tiểu nhị ngồi dưới đất, nói:
- Đây là họ bồi thường cho ngươi, dưỡng thương cho tốt đi.
Tiểu nhị kia nhìn túi tiền trong tay, trợn mắt há mồm, không thể tưởng được bị người khác đạp một cái, như vậy lại phát tài một phen.
Một tháng lương của gã chẳng qua vài đồng tiền, một năm cũng không dành được mấy lạng bạc.
Gã ngây ra một chút, quỳ rạp xuống đất, đang muốn khấu tạ, Tề Ninh đã phất tay bảo gã lui xuống.
Tiểu nhị kia lúc này mới thiên ân vạn tạ lui ra, trong lòng suy nghĩ chờ lát nữa không chừng mấy tên Xuyên binh quay lại muốn thu bạc, còn không bằng tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc rời đi, có số bạc này, đương nhiên không cần ở lại quán này làm tiểu nhị nữa.
Tề Ninh cầm một tấm ngân phiếu hai trăm lạng bạc đặt trước mặt người áo lông trắng, cười nói:
- Cái này ngươi nhận lấy, ta biết ngươi cũng không thiếu bạc, chẳng qua coi như tiền qua lại, sau này ngươi cũng thuê chiếc xe, khí trời quá lạnh, vẫn nên thuê xe thì tốt.
Hắn rất dứt khoát nhét số ngân phiếu còn lại vào trong lòng mình, thấy Tây Môn Chiến Anh nhìn mình chằm chằm, cười nói:
- Không phải là cũng muốn chứ?
Cô muốn thì nói với ta, không phải ta không muốn cho cô, cô không nói, ta làm sao biết cô rốt cuộc có muốn hay không? Không phải là thực sự muốn chứ? Muốn hay không?
Tây Môn Chiến Anh lừ mắt nhìn hắn, cười lạnh nói:
- Tham tài háo sắc!
Nàng cũng không nhiều lời, tự mình ăn cơm.
Người áo lông trắng nhìn ngân phiếu Tề Ninh đưa tới, trong mắt trong trẻo kia, ý cười càng đậm, dĩ nhiên cầm ngân phiếu nhìn coi, cũng không khách khí, thu vào trong lòng mình.
Mặc dù lão đầu rất hâm mộ, nhưng cũng biết bạc không tới phiên mình cầm, chỉ hi vọng đến kinh thành rồi, tiểu ca này nhất thời hào phóng, thưởng thêm ít bạc.
Dùng cơm canh xong, sắc trời bên ngoài đã tối, lão đầu nói rất tự tin:
- Yên tâm, ta rất thuộc đường, không có vấn đề.
Ba người lại lên xe, lúc này Tề Ninh mới hỏi người áo lông trắng:
- Huynh đài rốt cuộc ở đâu, nếu như cách kinh thành không xa, không bằng để xe ngựa tới kinh thành trước, sau đó ngươi ngồi xe này tới chỗ ngươi cần đi, sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian. Sư phụ đánh xe này rất quen thuộc địa phương gần kinh thành, kỹ thuật đánh xe cũng rất lão luyện.
Người áo lông trắng vẫn cười yếu ớt gật đầu, không nói lời nào.
Tề Ninh cảm thấy người áo lông trắng này hẳn là thực sự không thể nói chuyện, hiện giờ đã quen rồi, cũng không để ý.
Chỉ là trong lòng hắn lại nghĩ, vừa rồi Hứa Giáo úy mở miệng nói người áo lông trắng này là nữ giả nam trang, chẳng lẽ Hứa Giáo úy nói không sai, người áo lông trắng này thực sự là thân nữ nhi.
Bởi vì có người áo lông trắng trong xe, Tề Ninh cũng không trêu chọc Tây Môn Chiến Anh, nhưng người áo lông trắng lại không nói lời nào, cho nên không khí trong xe hơi quạnh quẽ.
Lão đầu đánh xe ngựa, đi thẳng tới kinh thành, khoảng cách còn hơn chục dặm, tuyết lại rơi xuống, trong lòng Tề Ninh biết mặc dù chạy tới kinh thành, chỉ sợ cũng phải sau nửa đêm, cho nên dứt khoát nhắm mắt trong xe ngựa, trong lúc mơ màng, như ngủ lại không phải ngủ như tỉnh nhưng không phải tỉnh. Tây Môn Chiến Anh cũng nghiêng người dựa vào thành xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng không biết qua bao lâu, xe ngựa lung lay một hồi, Tề Ninh mở to mắt, tỉnh táo lại, hỏi:
- Làm sao vậy?
Lão đầu bên ngoài nói:
- Không có việc gì, vừa rồi xuống dốc, hơi lắc lư.
- Còn bao lâu nữa?
Tề Ninh lại xốc rèm xe lên, thấy bên ngoài tối đen, nhìn không được quá xa, thầm nghĩ tối như vậy lão đầu còn có thể chạy, quả thực là người sành sỏi.
- Không lâu nữa.
Lão đầu nói:
- Thêm một canh giờ, có thể đến kinh thành.
Tề Ninh thở ra nhẹ nhàng, thầm nghĩ một canh giờ cũng không dài, trong xe không có đèn, cho nên rất tối, bỗng nhiên Tề Ninh cảm thấy chuyện không đúng, cau mày nói:
- Chiến Anh, Chiến Anh!
Không nghe thấy Tây Môn Chiến Anh trả lời, hắn quýnh lên, vươn tay sờ qua Tây Môn Chiến Anh, lại chạm vào một khuôn mặt mềm mại, lập tức cảm thấy thân hình kia chấn động, chợt nghe Tây Môn Chiến Anh nói:
- Làm… làm gì vậy?
Giọng nói hơi mơ màng, hiển nhiên cũng vừa mới tỉnh lại.
Tề Ninh thấy Tây Môn Chiến Anh còn ở bên người, hơi thở nhẹ ra, nhưng bóng người trắng xóa trước mặt kia đã không còn tung tích.
Tuy rằng trong xe tối mờ, nhưng bởi vì người kia mặc áo lông cáo màu trắng, cho nên dù ánh sáng không đủ, trước đó vẫn mơ hồ thấy được thân hình của gã, nhưng giờ phút này bóng trắng hoàn toàn biến mất, lập tức hỏi:
- Huynh đài có còn ở đây không?
Đối diện không có chút âm thanh, Tề Ninh dứt khoát kéo màn cửa sổ ra, một chút ánh sáng yếu ớt rọi vào, thị lực của Tề Ninh vô cùng tốt, chỗ ngồi đối diện đã không còn một bóng người, người áo lông trắng kia đã sớm chẳng biết đi đâu.
Hắn lấy làm kinh hãi, kéo rèm xe, hỏi lão đầu đánh xe:
- Lúc trước lão dừng xe trên đường sao? Người áo trắng kia xuống xe nơi nào?
- Xuống xe?
Lão đầu quay đầu nghi ngờ hỏi:
- Không có dừng xe nha, mấy người vẫn luôn trên xe, người áo trắng kia cũng chưa hề xuống xe.
Tề Ninh cảm thấy hoảng sợ, lão đầu đã ghìm ngựa dừng xe, từ càng xe xích tới gần, nhìn vào bên trong, chỉ thấy trong xe ngoại trừ Tề Ninh và Tây Môn Chiến Anh ra, người áo lông trắng kia thực sự không thấy, lão thất kinh nói:
- Người kia sao không thấy rồi?
Hắn… không phải hắn luôn ở trên xe sao?
- Chiến Anh, cô cũng không phát hiện gã xuống xe sao?
Tề Ninh cau mày nói.
Tây Môn Chiến Anh cũng kỳ quái nói:
- Không có, vừa rồi… vừa rồi ta mơ màng ngủ, cũng… cũng không có cảm giác có người xuống xe?
Tề Ninh nghĩ thầm nếu ngươi ngủ rồi còn có thể cảm giác cái gì.
Bản thân Tề Ninh, lúc trước vẫn nửa ngủ nửa tỉnh, tuy rằng nhắm mắt, nhưng cũng không ngủ say, hắn vốn rất cơ cảnh, tuy nhiên lại không hề cảm thấy người nọ có động tĩnh.
Lão đầu lấy làm lạ kêu lên:
- Sẽ không phải nhảy xuống từ cửa sổ chứ? Tuy rằng cửa sổ xe không lớn, nhưng một người muốn nhảy ra cũng không phải hết sức khó khăn, chỉ là đã muốn xuống xe, để lão đầu dừng xe là được, cần gì phải đi ra từ cửa sổ?
Hơn nữa, tốt bụng đưa hắn một đoạn đường, thậm chí lấy giúp hắn hai trăm lạng bạc, có lẽ hai trăm lạng bạc với người áo lông trắng mà nói không đáng nhắc tới, nhưng dù sao người ta đối đãi như thế, cũng không nên không chào mà đi như vậy.
Lúc này Tây Môn Chiến Anh cũng tỉnh táo lại, nhịn không được nói:
- Người nọ thần thần bí bí, cũng không biết lai lịch là gì, ngươi nửa đường lại cho hắn lên xe, lỡ như hắn là người xấu, chúng ta chẳng phải tự tìm phiền toái sao?
Nàng đột nhiên nghi ngờ nói:
- Ồ, ngươi… trên lưng người là cái gì?
Tề Ninh khẽ giật mình, cúi đầu nhìn sang hông mình, bên hông lại xuất hiện lục quang yếu ớt, lúc trước không chú ý, vẫn không phát hiện ra.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo