tuyết

Đã vài ngày Tề Ninh chưa nghỉ ngơi tốt, hơn nữa lần này hoang đường, quả thực cảm thấy buồn ngủ. Lúc này Tây Môn Chiến Anh không hề có động tĩnh gì, Tề Ninh rút khỏi khe đùi của nàng, lo lắng sau khi rời khỏi, thân thể nàng còn có thể rét run, lập tức ôm lấy vòng eo Tây Môn Chiến Anh, ngửi mùi thơm cơ thể trên người Tây Môn Chiến Anh, mơ màng thiếp đi.

Cũng không biết qua bao lâu, một tiếng thét chói tai khiến Tề Ninh bừng tỉnh. Tề Ninh còn chưa hiểu chuyện gì, vừa mở to mắt, cảm thấy mắt tối sầm lại. Hắn vừa mới tỉnh, căn bản không kịp phản ứng, liền cảm thấy mắt trái tê rần, ô lên một tiếng.

- Ngươi… tên khốn này!

Hắn nghe được Tây Môn Chiến Anh thét lên:

- Ta giết ngươi.

Tề Ninh biết chuyện không ổn, không hề nghĩ ngợi, lăn ra khỏi chỗ, rời khỏi da thú. Hắn cảm thấy giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ cô nương mông lớn này đã phát hiện tối qua hắn làm chuyện hoang đường với cô, hắn vội nói:

- Chiến Anh, cô… cô đừng ra tay, nghe ta giải thích.

Thật ra với võ công của hắn, cho dù tinh thần Tây Môn Chiến Anh vô cùng phấn chấn cũng không phải đối thủ của hắn, chỉ là tối qua hắn dựng thẳng vào mông người ta cả buổi, chột dạ trong lòng, lúc này đâu còn niềm tin ra tay với Tây Môn Chiến Anh. Sau khi lăn ra, hắn xoay người ngồi dậy, mơ hồ cảm thấy mắt trái sưng lên, trong lòng biết bị cô nương kia đạp một cước.

Hắn thấy Tây Môn Chiến Anh bọc lấy thân thể, bao kín nửa người mình trong đó, trên mặt đẹp tràn ngập vẻ phẫn nộ, hai mắt như dao, gần như muốn ăn thịt người. Chỉ là sắc mặt nàng còn hơi tái nhợt, cơ thể hơi run lên, dường như đứng không vững.

Trong lòng Tề Ninh biết thể lực của nàng căn bản chưa khôi phục lại, nếu không khí lực một cuốc kia có thể sẽ lợi hại hơn. Hắn thấy ánh mắt như dao của Tây Môn Chiến Anh nhìn mình chằm chằm, ra vẻ ủy khuất nói:

- Chiến Anh, cô… cô làm sao vậy? Có phải ta có chỗ nào không đúng?

Tuy rằng thân thể Tây Môn Chiến Anh không còn lạnh nữa, nhưng thể lực chưa khôi phục, vừa rồi đạp một cuốc, dùng không ít khí lực, hai chân như nhũn ra, ngồi xuống, hung hăng nói:

- Vì sao… vì sao ngươi ngủ bên cạnh ta, còn… còn ôm ta?

Nói đến đây, đôi má nàng hơi ửng đỏ.

Tề Ninh thở ra nhẹ nhàng, thầm nghĩ hóa ra nàng cũng không biết chuyện hoang đường kia. Hắn lập tức đứng dậy, chỉnh lại quần áo một cái, nhưng cảm thấy đũng quần hơi không thoải mái, dũng quần vốn mềm mại lại hơi cứng lên, hiểu được tối qua phun ra chưa thu dọn, cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn ra vẻ nghiêm trang nói:

- Tối hôm qua cô thiếu chút nữa chết cóng, toàn thân rét run, ta không có biện pháp khác, chỉ có thể ngủ bên cạnh cô, dùng nhiệt độ cơ thể mình xua đuổi cái lạnh giúp cô. Ta biết như vậy có thể khiến cô hiểu lầm, nhưng chẳng lẽ cô muốn ta nhìn cô chết cóng mặc kệ sao?

Hắn lắc đầu nói:

- Không, ta không làm được, ta không thể trơ mắt nhìn cô chịu đựng thống khổ, càng không muốn cô bị lạnh chết, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn như vậy.

Tây Môn Chiến Anh khẽ giật mình, nhíu mày. Tề Ninh thấy rõ ràng hàn ý trong mắt nàng giảm đi vài phần.

- Ta biết cô sẽ có hiểu lầm, nhưng ta phải làm thế nào đây?

Tề Ninh lắc đầu cười khổ nói:

- Nếu như trong lòng cô không thoải mái, lại đánh ta một hồi cho hả giận, là ta xen vào việc của người khác, sớm biết kết quả như vậy vẫn còn muốn làm người tốt.

Hắn sờ lên mắt mình, cảm thấy hơi đau, thậm chí đã hơi sưng lên, trong lòng thầm mắng, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ chịu hết ủy khuất.

Vừa rồi Tây Môn Chiến Anh tỉnh lại, Tề Ninh đang ôm nàng từ sau lưng, thậm chí một tay khoác lên bộ ngực nàng. Tính tình nàng vốn xao động vội vàng, thấy tình cảnh này, quả nhiên giận không kềm được, sau khi ngồi dậy, thấy Tề Ninh chỉ mặc một chiếc áo mỏng ở bên cạnh mình, không quan tâm gì khác, nhấc chân cho một đạp.

Thế nhưng Tề Ninh giải thích như vậy, Tây Môn Chiến Anh khá mơ hồ đối với chuyện tối qua mê man, phần lớn đã không nhớ ra được, chỉ nhớ mang máng, đêm qua Tề Ninh quả thực bởi vì mình rét run, cho nên cởi quần áo phủ cho mình sưởi ấm. Nàng thấy Tề Ninh mặc áo mỏng bộ dạng ủy khuất, cảm thấy hơi áy náy, nhưng nàng đương nhiên sẽ không chịu thua ngoài mặt, hừ lạnh nói:

- Đừng xen vào chuyện của người khác.

Đống lửa đã sớm tắt, lúc này ngoài cửa sổ cũng đã sáng lên, gió tuyết đã ngừng, chẳng qua tuyết đọng dày đặc đã bao trùm dãy núi.

Tề Ninh lắc đầu, cảm thấy may mắn cô nương mông lớn này không nhớ được chuyện hoang đường mình làm với nàng đêm qua, nếu không chắc chắn cô nàng này sẽ lấy đao chém chết mình.

Hắn cũng không nhích tới gần, dứt khoát ngồi trên mặt đất, hỏi:

- Bây giờ cô cảm thấy thế? Trên người còn lạnh hay không?

Tuy rằng Tây Môn Chiến Anh mạnh miệng, nhưng trong lòng lại hơi hổ thẹn, cảm thấy người ta liều lĩnh sưởi ấm cho mình, tuy rằng phương pháp khiến cho mình không tiếp nhận được, nhưng dù sao cũng vì tốt cho mình, mình không nói cảm ơn thì thôi, sáng sớm thức dậy không nói hai lời đạp người ta một cước, thực sự không thể nào nói nổi. Nàng nghe Tề Ninh hỏi thăm, lắc đầu, hơi lúng túng nói:

- Không có… không có việc gì.

Thấy mắt trái của Tề Ninh hơi sưng lên, nàng vừa buồn cười vừa áy náy, hỏi:

- Mắt… mắt ngươi có đau không?

Tề Ninh tức giận nói:

- Nếu không cô để ta đá thử một cước xem?

Hắn thò tay đụng vào một chút, trong bụng mắng nàng hai câu.

Vốn tối qua chọc vào mông lớn của nàng còn hơi chột dạ, lúc này bị nàng đạp một cước, cảm thấy không còn nợ nàng nữa, hai người hòa nhau, lá gan càng lúc càng lớn.

Mặt Tây Môn Chiến Anh lạnh lùng, nói:

- Ngươi dám?

Nàng đưa tay lấy một cái chai trong vạt áo, ném cho Tề Ninh nói:

- Ngươi xoa lên, sẽ nhanh… sẽ nhanh tốt thôi.

Nàng ném cái chai ra, kiểm tra quần áo của mình, đai lưng vẫn rất chặt, mặc dù bên ngoài hơi mất trật tự, nhưng không đáng lo ngại.

Nàng thở nhẹ nhàng, tuy nhiên cảm thấy đũng quần hơi không thoải mái, mặt đỏ lên, cho rằng đã tới tháng lúc này đương nhiên không tiện xử lý.

Nàng lại không biết, tối qua Tề Ninh ôm eo nàng gần nửa ngày, Tề Ninh dục hỏa bành trướng, nhưng nàng trong lúc mơ hồ, thân thể cũng có phản ứng, tràn ra nhiều xuân thủy, lúc ấy cũng khiến đũng quần ướt nhẹp, dính lên quần áo.

Tề Ninh cầm cái chai, tự mình đắp thuốc, trong lòng biết Thần Hầu Phủ có Đan Khí Xử riêng, loại thuốc trị thương này đương nhiên cũng xuất phát từ Đan Khí Xử. Đồ của Thần Hầu Phủ đương nhiên không quá kém, giữ lại trên người nói không chừng lúc nào đó có thể dùng tới, hắn cũng không trả lại cho Tây Môn Chiến Anh, cất vào trong ngực mình.

Tây Môn Chiến Anh thấy thế, lườm hắn một cái, mới nói:

- Chúng ta… chúng ta có phải nên rời đi không? Cha… phía Thần Hầu Phủ chắc chắn rất lo lắng.

Thật ra nàng rất rõ ràng trong lòng, đường đường Cẩm Y Hầu bị bắt từ Thần Hầu Phủ, việc này chắc chắn đã bẩm báo triều đình, lúc này phụ thân nàng nhất định đang sứt đầu mẻ trán.

Từ lúc bị Thu Thiên Dịch bắt khỏi Thần Hầu Phủ, Tây Môn Chiến Anh biết rõ lần này chắc chắn đả kích không nhỏ tới danh vọng của Thần Hầu Phủ. Cẩm Y Hầu bị bắt đi, thân là Thần Hầu của Thần Hầu Phủ, Tây Môn Vô Ngân chắc chắn cũng chịu sự trừng phạt của triều đình, hiện giờ đã thoát khỏi tay Thu Thiên Dịch, trở về càng sớm càng có lợi cho Tây Môn Vô Ngân.

Nàng thấy Tề Ninh mặc áo mỏng, đống lửa trong nhà gỗ đã tắt, tối qua người trung niên rơi xuống từ nóc nhà, bên trên lưu lại một lỗ thủng, không ít tuyết đã rơi xuống nhà gỗ, quả thực hơi rét lạnh, chẳng biết tại sao, nàng cũng không đành lòng, vươn tay ném quần áo Tề Ninh qua nói:

- Ngươi… ngươi mặc vào đi.

Tề Ninh mặc quần áo, đi tới cửa sổ đẩy ván cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy bên ngoài tuyết trắng, sắc trời đã sáng rõ, tuyết đọng khắp nơi, vừa nhìn đã biết tuyết đọng rất sâu, hắn cau mày nói:

- Bên ngoài đều là tuyết đọng, chúng ta ở đâu cũng không rõ ràng, cũng không biết đi hướng nào.

Chẳng lẽ lại phải ở lại chỗ này qua mùa đông? Tây Môn Chiến Anh lấy da thú bọc lên người, da thú tuy rằng hong khô, nhưng vẫn mang chút hương vị, chỉ là tối qua A Não dùng dao nhỏ cắt quần áo nàng, đã sớm không che được thân thể. Mặc dù Tề Ninh cho áo khác ngoài, lại vẫn cảm thấy không an toàn, chịu đựng mùi vị trên da thú đắp lên người, nàng nhíu mày nói:

- Nói không chừng thế tuyết này sẽ càng lớn hơn, hơn nữa… !

Nàng dừng một chút, mới nói:

- Ở đây không đồ ăn thức uống, cũng không thể chết ở chỗ này.

Nàng vốn muốn nói cô nam quả nữ sống ở chỗ này với Tề Ninh không thích hợp, chẳng qua cuối cùng không nói ra miệng, trong lòng biết Tề Ninh là người độc miệng, bị hắn bắt được chuôi, nói không chừng lại muốn chế giễu mình.

 

0.50214 sec| 2420.906 kb