Giờ phút này, toàn thân Cố Thanh Hạm mềm nhũn, không chút sức lực đẩy đẩy Tề Ninh, Tề Ninh lại cảm thấy luồng sóng nhiệt dâng lên không ngớt, muốn đứng dậy thì không khó, nhưng khi đè cơ thể thành thục mềm mại thơm tho như bông của mỹ phụ dưới thân, hắn không nỡ đứng lên chút nào.
Hơi thở của hai người dường như trở nên gấp gáp hơn.
Mặc dù Tề Ninh đè lên thân thể thơm mềm yêu kiều, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tuy hắn chỉ cần khẽ động cánh tay là có thể nắm lấy bầu ngực căng tràn đầy đặn của Cố Thanh Hạm, nhưng hắn không dám, ánh mắt hắn dời đến gương mặt trái xoan của Cố Thanh Hạm, say mê ngắm mày liễu mắt hạnh, đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng, thật sự là càng nhìn càng thích mà!
Cổ họng hắn khô khốc, dường như có thể nghe thấy cả tiếng trái tim mình đập liên hồi trong lồng ngực, thấy Cố Thanh Hạm không nói gì, hắn vươn tay ôm lấy cơ thể mềm mại của Cố Thanh Hạm trong nháy mắt.
Cuối cùng sắc mặt Cố Thanh Hạm cũng thay đổi, nàng sợ hãi nói:
-Con… Con muốn làm gì?
Tề Ninh không đáp, chỉ ôm chặt cơ thể mềm mại đầy đặn của Cố Thanh Hạp, thở hổn hển, trái tim đập bình bịch không thôi, gần như muốn nảy lên đến tận họng, trong lòng hắn bỗng dâng lên nỗi lo lắng trước giờ chưa từng có, không khỏi nghĩ nghĩ: “Nàng ấy giận rồi sao? Vậy… Vậy phải làm thế nào bây giờ?”
Đối với chuyện nam nữ, hắn vốn cũng được coi như có nhiều kinh nghiệm, nhưng trong khoảnh khắc này hắn lại có chút ngẩn ra, không biết nên buông Cố Thanh Hạm ra hay là quyết đoán tiến thêm một bước.
Mặc dù trên danh nghĩa Cố Thanh Hạm là thím của hắn, nhưng chưa nói tới việc hắn giả mạo Cẩm Y Thế tử, cái thành kiến này căn bản không tồn tại. Mà cho dù hắn có thật sự là Cẩm Y Thế tử thì Cố Thanh Hạm với hắn cũng chẳng có quan hệ máu mủ gì hết.
Chỉ là Cố Thanh Hạm cực kỳ xem trọng điều này nên đương nhiên sẽ không vượt qua giới hạn.
Khuôn mặt cố Thanh Hạm hiện lên vẻ giận dữ, lúc này nàng đã bừng tỉnh, cơ thể cũng đã có chút sức lực, nàng dùng hai tay chống lên lồng ngực Tề Ninh, thấp giọng quát:
-Mau buông tay ra, Ninh Nhi, đừng làm liều!
Tề Ninh ngắm nhìn dung nhan thành thục của nàng, không nhịn được mà cất giọng hỏi:
-Người… Người để cho con ôm một lát, con… Con không làm gì đâu, con chỉ muốn… muốn ôm người một lát thôi.
-Hạ lưu!
Hai gò má Cố Thanh Hạm đỏ bừng, lúc này lại cảm thấy thứ gì đó của Tề Ninh chọc vào bụng mình, nàng là người từng trải, đương nhiên biết đó là thứ gì, cứng rắn chọc chọc vào chiếc bụng mềm mại của nàng, thậm chí bụng dưới bị chọc hóp lại, gương mặt nàng càng nóng bừng hơn, hai cánh đùi ngọc rắn chắc lập tức kẹp chặt lại, nàng chỉ lo bị tên tiểu tử này trong lúc xúc động thật sự sẽ xông tới nơi không nên xông vào.
Cố Thanh Hạm nhíu chặt mày, đẩy đẩy hai tay, cho dù nàng là một người phụ nữ thành thục thì cũng vẫn là nữ nhân, sức lực của nàng sao có thể mạnh hơn Tề Ninh, giãy giụa chống đẩy, chẳng những không đẩy được Tề Ninh ra mà lại khiến bộ ngực sữa căn tròn trắng như tuyết nhộn nhạo như sóng nước, run run rẩy rẩy. Trong lòng nàng biết cứ tiếp tục như vậy chắc chắn không ổn, đành thấp giọng cầu xin:
-Ninh Nhi, mau buông Tam nương ra, ta không thể có lỗi với Tam thúc con, con cũng không thể có lỗi với liệt tổ liệt tông Tề gia, chuyện này thật sự quá hoang đường, sẽ… sẽ hủy hoại chúng ta, con nghe lời, mau buông tay ra, không được phạm phải sai lầm.
Tề Ninh nghe thấy nàng mềm giọng cầu xin, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ có chút đáng thương, hắn do dự một chút, không lập tức buông tay cũng không nói gì, nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng chẳng biết phải làm sao.
Cố Thanh Hạm cảm thấy xấu hổ lẫn tức giận, cắn cắn bờ môi đỏ mọng, gần như muốn cắn chảy cả máu, lại vùng vẫy một lát, tóc tai hỗn loạn, liên tục thở gấp, thậm chí trên người nàng đã có hương vị của mồ hôi, nàng biết sức lực của mình tuyệt đối không thể so với Tề Ninh, nếu cứ tiếp tục giằng co như này nữa thì rất khó thoát ra.
Nhưng dù sao nàng cũng là một phụ nữ khôn khéo hơn người, trong lòng cũng bình tĩnh lại, biết rằng nếu mình càng giãy giụa thì sẽ càng kích thích dục vọng chinh phục của nam nhân, trong mắt nàng, Tề Ninh là một thằng nhóc hỏa khí hừng hực, hơn nữa hiện giờ lại đang trong lúc xúc động, chỉ cần có chút xíu không cẩn thận cũng rất có thể sẽ phạm phải sai lầm lớn.
Hơi thở nóng rực của Tề Ninh phun lên sau tai và chiếc gáy nhạy cảm của nàng, quả thực nóng bỏng người, lúc này Cố Thanh Hạm đã bị dọa tới hồn bay phách lạc, nửa người mềm nhũn, hơn nữa nàng đang sợ hãi, nên càng khiến cơ thể mềm mại trống vắng đã lâu càng thêm mẫn cảm, tất cả cảm giác đều bị phóng đại đến mức lớn nhất, cảm giác rõ ràng được thứ nóng rực cứng rắn như thép của Tề Ninh đang chọc vào vùng bụng ấm áp mềm mại của mình, nàng càng liều mạng kẹp chặt đôi chân thon dài, nhưng mà dùng sức như vậy lại khiến nàng cũng cảm thấy bụng dưới có chút tê dại.
Nàng muốn vặn vẹo vòng eo giãy giụa, nhưng nàng cũng biết, mình không cử động còn tốt, chứ chỉ cần mình nhúc nhích một xíu thôi thì sẽ giống như đổ thêm dầu vào lửa của Tề Ninh, người trẻ tuổi dễ xúc động, nhiệt tuyết dâng cao thì càng nguy hiểm hơn.
Nếu như Tề Ninh thật sự muốn dùng sức mạnh muốn nàng, thì nàng thật sự không thể ngăn cản, càng không thể gọi người khác tới, cảnh tượng này, một khi bị người khác nhìn thấy thì thanh danh cả đời nàng sẽ không còn, mà e là ngay cả thanh danh Tề Ninh cũng bị hủy hoại. Nàng dịu dàng, nhẫn nại khuyên:
-Ninh Nhi, Tam nương biết rõ con chỉ là nhất thời xúc động, người trẻ tuổi khí huyết mạnh mẽ, dễ dàng phạm phải sai lầm, nhưng chuyện này thật sự không được.
Con thả ta ra, chỉ cần con buông tay thì chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tam nương có thể hiểu cho con, được không?
Con nghe lời, Tam nương đã nói chỉ cần con buông tay thì ta tuyệt đối sẽ không trách con. Nhưng… nhưng nếu con thật sự muốn làm gì đó với Tam nương thì Tam nương không còn mặt mũi để gặp người khác, tới lúc đó ta nhất định… nhất định sẽ tự vẫn, hơn nữa cho dù có chết cũng sẽ không tha thứ cho con!
Trong lòng Tề Ninh run lên, biết rằng mình đã làm hơi quá, vì vậy lập tức nới lỏng sức lực trên tay.
Cố Thanh Hạm thấy lời khuyên của mình có tác dụng, trong lòng vui mừng, tiếp tục nói:
-Ninh Nhi, rồi Tam nương sẽ tìm vợ định hôn ước cho con. Hiện giờ con là Cẩm Y hầu, muốn có kiểu nữ nhân nào mà không được chứ, Tam nương… Tam nương đã là hoa tàn ít bướm, hơn nữa còn là thím của con, con không thể phạm sai lầm với ta. Mấy năm nay cũng coi như ta đã lao tâm khổ tứ vì Tề gia các con, coi như là nể tình những điều này, con… con hãy buông tha cho ta nhé, có được không?
Nàng mềm giọng cầu xin, trong lòng Tề Ninh biết mình chỉ có thể dừng lại ở đây, nếu không chỉ sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn, hắn cười khổ đáp:
-Tam nương, dung mạo người xinh đẹp như hoa, ai dám nói người tàn hoa ít bướm thì kẻ đó đúng là bị mù, trong mắt con, người là nữ nhân xinh đẹp dịu dàng nhất.
Cảm nhận được cơ thể cực kỳ thành thục mềm mại của Cố Thanh Hạm, ngửi được hương vị mồ hôi thơm thoang thoảng như lan, lại nhìn thấy có lẽ Cố Thanh Hạm vì sợ hãi hoặc cố gắng giãy giụa mà cái trán trơn bóng và cần cổ trắng như tuyết rịn ra mồ hôi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo