Tề Ninh bị Cố Thanh Hạm hô một tiếng, khuôn mặt lập tức nóng lên, chuyển ánh mắt, lúng túng nói:
- Tam Nương, ta… ta tự mình tới.
Cố Thanh Hạm trừng mắt nhìn Tề Ninh một cái, cũng biết thân thể mình đầy đặn thành thục, giống như trái chín mê người, hơn nữa mình cũng không để ý, trong lúc vô tình bày ra tư thế kia, đối với đàn ông huyết khí phương cương như Tề Ninh mà nói, nếu như nhìn thấy tư thế như vậy lại thờ ơ, thì mới không bình thường.
Thật ra trong lòng nàng cũng biết Tề Ninh có ý với mình, phản ứng vừa rồi, kỳ thực cũng không quá ngạc nhiên.
Gương mặt xinh đẹp của nàng hơi nóng lên, lúc này nhanh chóng xuống giường, cũng không đi thu thập, cảm thấy trái tim dồn dập, hơi thở cũng gấp rút, bộ ngực đầy đặn kia phập phồng theo hơi thở, khiến chiếc áo ngắn màu đen kia nhấp nhô lên xuống. Nàng vốn thành thục nữ tính, ăn ngon mặc đẹp, dinh dưỡng rất tốt, hơn nữa cũng chú trọng bảo dưỡng, cho nên bộ ngực sữa chẳng những đầy đặn, hơn nữa thẳng tắp khác thường.
Tuy nói trong lòng cũng trách Tề Ninh nhìn lung tung, nhưng lần này lại tự trách nhiều hơn, cảm thấy là mình không chú ý, vểnh chiếc mông đầy đặn lên khiến Tề Ninh nhìn chằm chằm, cũng không thể trách Tề Ninh.
Thấy Tề Ninh cúi đầu, giống như làm sai một chuyện bằng trời, Cố Thanh Hạm mềm nhũn trong lòng, dịu dàng nói:
- Ta… ta đi về trước, con nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì, chờ đến sáng mai rời xử lý.
Nàng đứng dậy, một tay che ngang trước ngực, đỡ lấy bộ ngực sữa đầy đặn phập phồng, nhấc chân rời đi. Đi tới cửa, đang muốn mở cửa phòng, nàng lại do dự một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Tề Ninh vẫn ngây người đứng bên giường, trong lòng biết có thể Tề Ninh cũng đang tự trách, nghĩ tới hắn vừa trở về, mệt mỏi không chịu nổi, nàng khẽ thở dài một cái, đi tới nói:
- Ninh nhi, con… con đi ăn gì đó trước đi, đồ ăn đều nguội hết rồi.
Tề Ninh vâng một tiếng, ngồi xuống bên bàn, vừa mới nhìn chằm chằm vào mông Cố Thanh Hạm, bị Cố Thanh Hạm phát hiện, vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, nếu đổi lại là nữ nhân khác, Tề Ninh cũng không có áp lực quá lớn, thế nhưng Cố Thanh Hạm lại khác, Tề Ninh mặc dù có lòng với nàng, nhưng cũng rất kính yêu, quả thực lo lắng Cố Thanh Hạm sẽ tức giận.
Hắn biết cho dù mình có bất kỳ ý tưởng gì với Cố Thanh Hạm, cũng phải bận tâm chuẩn mực. Thân phận của Cố Thanh Hạm khác với những nữ nhân khác, hắn nhất định phải nắm giữ tốt chuẩn mực trong đó, nếu không cuối cùng chỉ sợ sẽ vô cùng xấu hổ, thậm chí bởi vì cố kỵ một thứ gì đó mà ngày càng xa lạ.
Hơn nữa tâm tư của Cố Thanh Hạm, Tề Ninh cảm thấy rất khó nắm chắc, cho nên có đôi khi hết sức cẩn thận.
- Đúng rồi, có vấn đề nói với con.
Dù sao Cố Thanh Hạm cũng là mỹ phụ thành thục, nhìn Tề Ninh không nói lời nào, chỉ cho rằng Tề Ninh phiền muộn trong lòng.
Nàng khéo hiểu lòng người, ngồi xuống đối diện Tề Ninh, cố gắng khiến cho bầu không khí thoải mái một chút:
- Phía Giang Lăng gửi tới một phong thư, lần này có thể trong phủ sẽ ồn ào một chút.
- Ồ?
Tề Ninh ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Hạm, dưới ngọn đèn dầu, thấy Cố Thanh Hạm thành thục xinh đẹp mặt trắng nõn như ngọc, lông mày mắt hạnh, hơi thở mang theo mùi đàn hương từ miệng tỏa ra, cực kỳ mê người, đôi mắt kia long lanh giống như nước, vô cùng mê người, hắn hỏi:
- Là khu nhà tổ lại gửi thư tới sao?
- Không phải.
Cố Thanh Hạm vội lắc đầu nói:
- Là… ài, vẫn là cữu phụ trẻ con của con, cứ muốn tìm phiền toái. Tề Ninh lập tức nghĩ đến người cữu phụ Cố Văn Chương lấy thống binh chinh chiến sa trường làm tâm nguyện kia, không kìm được tươi cười nói:
- Cữu phụ xảy ra chuyện gì? Gây chuyện phiền toái gì?
Cố Thanh Hạm tức giận nói:
- Lần trước lúc chúng ta trở về, cậu con nói với ta, phải kiếm chức vụ võ tướng giúp cậu, cậu muốn cống hiến cho nước. Con nói xem, với cái kiểu đó, thành sự thì ít bại sự thì nhiều, có thể nào làm quan.
- Cũng không hẳn.
Mặc dù Tề Ninh cảm thấy Cố Văn Chương hơi trẻ con, tuy nhiên lại cảm thấy cữu phụ kia cũng là người có nghĩa khí, cũng không có ấn tượng gì xấu về y, hắn cười nói:
- Nếu không sau này con đi tìm Hoàng thượng nói một câu, xem có thể cho cậu tới quân đội hay không. Chẳng qua trước đó cậu chưa từng tòng quân, cho dù tiến vào binh nghiệp, cũng không có khả năng bỗng chốc có thể lãnh binh, còn cần thời gian rèn luyện.
Tiểu Hoàng đế Long Thái đúng lúc cần dùng người, nếu quả thực tiến cử Cố Văn Chương với gã, cho dù không làm được đại tướng lãnh binh cái gì, nhưng tiến vào binh nghiệp làm tướng nhỏ cũng không có vấn đề gì lớn.
- Con cũng đừng điên với hắn.
Cố Thanh Hạm trừng mắt lườm Tề Ninh, quyến rũ động lòng người:
- Nếu như con thực sự nói với Hoàng thượng, ta sẽ không khách khí với con.
Nàng nhíu đôi mi thanh tú, oán hận nói:
- Ngày hôm qua vừa có một phong thư nhà đưa tới, cậu con nói chờ qua giao thừa, đến đầu mùa xuân, sẽ mang theo người nhà tới kinh thành.
Tề Ninh cười nói:
- Đầu xuân năm sau, dịch bệnh ở kinh thành cũng giải quyết rồi, cậu muốn tới thì để họ tới một thời gian. Hầu phủ chúng ta lớn như thế, chừng trăm người vào ở cũng không thành vấn đề.
- Ở một thời gian?
Cố Thanh Hạm hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu cậu con chỉ tới ở một hồi, ta cũng không nói cái gì. Con có biết, cậu con đã gạt ta vụng trộm sai người mua ba gian hàng ở kinh thành, ngay cả khế ước mua bán nhà đã sớm cầm trong tay, hiện giờ đã chuẩn bị để người thu dọn trang hoàng, chuẩn bị đầu xuân sang năm sẽ bắt đầu kinh doanh cửa hàng trong kinh thành rồi.
Hai người vừa nói mấy câu, một màn xấu hổ kia dường như tan thành mây khói.
- Ồ?
Tề Ninh há to miệng, lúc này hắn hoàn toàn không biết gì cả, đưa tay sờ trán nói:
- Ngay cả Tam Nương mà cũng che giấu sao?
Cố Thanh Hạm tức giận nói:
- Còn không phải bởi vì biết rõ nếu như ta biết được chắc chắn sẽ ngăn cản. Cha ta khi còn tại thế, Cố gia sống yên ổn ở Giang Lăng, chưa từng chạy tới kinh thành. khi Đại tướng quân còn tại thế, cữu phụ con mấy lần muốn Đại tướng quân kiếm việc cho. Đại tướng quân đều cười cười cho qua. Hiện giờ Đại tướng quân cùng cha ta đều không còn, mẹ ta không quản được huynh, huynh ấy liền coi trời bằng vung, chuyện gì cũng đều làm tùy tiện.
Nàng thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Ta hiện giờ là người Tề gia, huynh ấy là gia chủ Cố gia, rất nhiều chuyện ta không nên hỏi quá nhiều.
Tề Ninh nói:
- Cữu phụ đã muốn làm ăn ở kinh thành, thì cứ để cậu thử xem không sao cả, nếu như không được, lại về Giang Lăng cũng kịp.
Hắn mỉm cười nói:
- Tam Nương, cữu phụ ít nhiều còn cố kỵ nương. Cậu ở Giang Lăng, núi cao đường xa, nếu thực sự dẫn tới phiền phức nương cũng không quản được, đến kinh thành rồi, ngay dưới mí mắt, mọi thứ có thể dễ quản hơn.
Cố Thanh Hạm hơi buồn bực nói:
- Cho dù là chuyện của huynh, xảy ra sự cố ta cũng không xen vào.
Nàng thấy Tề Ninh không động đũa, nói:
- Nhanh ăn đi, sắp nguội rồi.
Lúc này Tề Ninh mới nhấc đũa nói:
- Tam Nương, lần này bị mang đi, kỳ thực không phải chuyện gì xấu, mà còn là nhân họa đắc phúc.
- Hả?
Cố Thanh Hạm trừng mắt nhìn hắn, lông mi thật dài chớp chớp:
- Nhân họa đắc phúc cái gì?
- Sau khi ta thoát thân, còn gặp được một cao nhân.
Tề Ninh cười nói:
- Người kia dạy ta võ công rất lợi hại, sau này không cần phải lo lắng có người có thể làm tổn thương ta.
Hắn vốn không muốn nhiều lời, thế nhưng biết rõ Cố Thanh Hạm luôn lo lắng cho mình, đã như vậy, liền an ủi nàng hắn có võ công rất lợi hại, cũng tiện để nàng an tâm một chút.
Cố Thanh Hạm nửa tin nửa ngờ:
- Võ công rất lợi hại?
Tề Ninh đứng dậy nói:
- Tam Nương, nương nhường một chút, ta cho nương nhìn một cái võ công thế nào, nương xem sẽ biết không phải ta đang nói dối.
Kỳ thực Cố Thanh Hạm cũng hi vọng Tề Ninh có một thân võ công. Dẫu sao ba đời Cẩm Y Hầu Tề gia ít nhiều đều từng bị người khác ám sát. Lão Hầu gia và Tề Cảnh đều có võ công trong người, ít nhiều còn có thể tự bảo vệ mình, nhưng Tiểu Hầu gia này trước đây vẫn luôn ngu dốt, ngay cả kiến thức cơ bản cũng chưa từng luyện qua, cũng bởi vì như vậy, Cố Thanh Hạm vẫn luôn lo lắng.
Tuy nói đám người Đoạn Thương Hải bảo vệ bên người, nhưng không thể suốt ngày đều ở bên cạnh, nếu bản thân có võ công, có thể tự bảo vệ mình, đương nhiên có thể khiến người ta yên tâm rất nhiều.
Thấy Tề Ninh triển khai tư thế, dường như muốn ra tay, Cố Thanh Hạm cười cười, quyến rũ động lòng người, nàng dựa qua bên giường, hứng thú nhìn Tề Ninh.
Tề Ninh hít một hơi, vung tay ra ngoài, lập tức diễn luyện Thôi Sơn Thủ của người trung niên kia.
Mặc dù chiêu thức Thôi Sơn Thủ không hề huyền diệu, nhưng tính thực dụng cực mạnh, đối với Tề Ninh vốn có bản lĩnh tán đả mà nói, đương nhiên có thể phát hiện chỗ tinh túy của Thôi Sơn Thủ.
Trên thực tế lúc người trung niên truyền thụ, Tề Ninh đã phát hiện Thôi Sơn Thủ chính là một bộ công phu tán đả cao minh trực tiếp hơn, cũng bởi vậy hắn mới ghi nhớ trong thời gian cực ngắn.
Nhưng đối với Cố Thanh Hạm mà nói, Tề Ninh ra tay hổ hổ sinh phong, thân hình di chuyển khiến người ta hoa mắt. Trong căn phòng nho nhỏ, Tề Ninh đi tới tự nhiên, cả bộ công phu tiến hành lưu loát. Mặc dù nàng cũng không hiểu võ công, nhưng cảm giác võ công này thực lợi hại, nàng cười sáng lạn, vui mừng vỗ bàn tay trắng như ngọc, hoan hô nói:
- Hay!
Tề Ninh thấy nét mặt tươi cười như hoa của Cố Thanh Hạm, nàng ở bên vỗ tay khen hay, thân hình nảy nở đẫy đà kia, trong lúc nhất thời trò đùa dai nổi lên, đột nhiên chuyển bước, một quyền đánh qua Cố Thanh Hạm.
Cố Thanh Hạm thấy Tề Ninh võ công bất phàn, trong lòng đang vui mừng, thình lình thấy Tề Ninh lại đánh tới một quyền, nhất thời cũng không nghĩ tới đây là trò đùa của Tề Ninh, chỉ tưởng rằng Tề Ninh không cẩn thận. Nàng ai nha một tiếng, phản xạ có điều kiện lui về phía sau. Tề Ninh thấy nàng dường như sắp ngã, vội vàng vươn tay qua nắm lấy cổ tay Cố Thanh Hạm, sợ hãi làm đau Cố Thanh Hạm, cũng không dám dùng quá sức.
Cố Thanh Hạm cảm giác gối cong lại, đã bị mép giường ngăn cản, thân thể không tự chủ được ngã xuống giường, tay dùng sức, Tề Ninh bị nàng kéo tới, dưới chân loạng choạng, ngã đè lên thân thể thành thục mềm mại ấm áp của Cố Thanh Hạm.
Đè lên thân thể mềm mại thành thục kia, Tề Ninh lập tức ngửi được một mùi hương thành thục, giống như một trái cây chín muồi, hương vị ngọt ngào.
Trong thời gian ngắn, hai người đều ngây ra một chút. Cố Thanh Hạm tròn xoe đôi mắt, giật mình nhìn khuôn mặt Tề Ninh gần trong gang tấc, bờ môi giật giật, đầu óc choáng váng, không biết nên nói gì.
Tề Ninh cũng nhìn xem khuôn mặt thành thục quyến rũ gần như muốn chảy nước phía dưới, khuôn mặt như vẽ, cặp lông mày thành thục, nhìn đôi môi đỏ mọng giốn như trái cây của Cố Thanh Hạm, trong lòng rung động, hận không thể lập tức cắn một miếng.
Cố Thanh Hạm ở vậy đã nhiều năm, lại đang tuổi hổ lang, bị một nam tử như Tề Ninh đè lên người, liền cảm thấy toàn thân nhũn ra, trong lòng biết không ổn, muốn giãy giụa, thế nhưng chớp mắt thân thể đẫy đà lại mềm nhũn, không nâng được lực, thậm chí ngay cả uốn éo một cái cũng khó khăn.
Tề Ninh đột nhiên cảm thấy tay mình mềm mại, rất co dãn, giống như đặt tay lên túi nước nóng mềm mại, không khỏi cúi đầu xem xét, phát hiện tay mình dĩ nhiên đặt trên ngực Cố Thanh Hạm.
Bộ ngực Cố Thanh Hạm đầy đặn, tròn vo, nhô thẳng, nặng trĩu, giống như ngọn núi nhỏ, lúc này bởi cánh tay Tề Ninh đè nặng, áo nhỏ màu đen cũng bị ép xuống vài phần, xuất hiện một phần tuyết phong trắng như tuyết, xem một phần có thể thấy toàn cảnh, chỉ nhìn một phần nhỏ lộ ra kia, liền biết cặp trăng tròn hoàn mỹ trước ngực, mặc dù lúc này thân thể mềm mại nằm ngửa, tuyết phong hơi ngả sang hai bên, nhưng bộ ngực vẫn tròn tròn hoàn mỹ, rắn chắc ngạo nghễ, bộ dạng xinh đẹp không sao tả xiết.
Cố Thanh Hạm hô hấp dồn dập, cặp tuyết phong nhét chung một chỗ, cặp tuyết phong hình thành mương máng sâu không thấy đáy, làm nổi bật tuyết phong cực tròn cực lớn.
- Bộ ngực đầy đặn như thế, hình dạng lại đẹp như vậy, trong vạn người chỉ sợ khó tìm được một.
Tề Ninh nhộn nhạo trong lòng, lúc này thậm chí quên mất thân phận Cố Thanh Hạm, trong mắt chỉ có một mỹ phụ thành thục, thời cơ chín muồi khiến người ta hận không thể lập tức cắn một miếng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo