Tề Ninh nắm lấy khối ánh sáng màu lục trong tay, thấy rất ấm áp, hình như là một vật bằng ngọc, trong lòng thấy rất kỳ lạ, hỏi:  - Có lửa không?
 

Tây Môn Chiến Anh nói:  - Chỗ ta có hộp quẹt.  Nàng xuất thân từ Thần Hầu phủ, trên người người của Thần Hầu phủ đều có một số vật cần thiết như thuốc trị thương, hộp quẹt… Dù Thu Thiên Dịch cưỡng ép nàng ra ngoài nhưng không hề lục soát người nàng, vì thế thuốc trị thương và hộp quẹt cũng vẫn ở trên người nàng. Chỉ lát sau, ánh lửa sáng lên, trong xe sáng hơn rất nhiều.
 

Tề Ninh thấy lão đầu đánh xa còn đứng ở gần rèm, cười nói:

- Không sao rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi.

Lão trả lời một tiếng, buông rèm xe xuống, lúc này mới lại lên đường.

Dưới ánh lửa, Tề Ninh mở hai tay ra, chỉ thấy khối ánh sáng màu lục đó được phát ra từ một sợi dây chuyền. Sợi dây chuyền này được làm bằng sợi xích vàng, bên dưới treo một miếng Noãn Ngọc, giống hình trái tim, toàn thân xanh biếc, trơn bóng ấm áp, vừa nhìn chất là biết không phải loại bình thường.  Trong lòng Tề Ninh biết dù thứ này sờ giống một miếng ngọc nhưng tuyệt đối không phải đồ bằng ngọc thông thường. Dù đồ bằng ngọc bình thường trơn bóng nhưng tuyệt đối không thể tỏa ra ánh sáng màu xanh lục như vừa nãy khi xung quanh mờ tối.
 

- Sợi dây chuyền này ở đâu ra vậy?

Tề Ninh nghi hoặc nói:  - Trên người ta không hề có vật này.
 

- Thế còn không đoán được.  Tây Môn Chiến Anh cười lạnh nói:
 

- Ngươi giúp người ta việc lớn như vậy, khi sắp chia tay người ta để đồ lại cho ngươi có gì mà không nghĩ ra chứ.

Tề Ninh nói:

- Ý ngươi là đây là đồ bạch y nhân kia để lại sao?

- Không phải gã thì còn ai vào đây?

Tây Môn Chiến Anh nói:

- Trên người ta và ngươi đều không có vật này, ngoài người đó ra, lấy đâu ra chiếc vòng cổ như thế này? Dây chuyền vàng, mặt dây chuyền như bảo thạch, giá tiền của sợi dây chuyền này không thấp đâu. Ngươi cho gã hai trăm lạng bạc, chỉ e giá trị của sợi dây chuyền này còn vượt xa hai trăm lạng bạc.

Tề Ninh cười nói:

- Xem ra ngươi rất thích, hay ngươi giữ lấy?

Nói rồi hắn đưa đến trước mặt Tây Môn Chiến Anh.

Tây Môn Chiến Anh lạnh mặt nói:

- Ngươi cầm đi, nữ nhân đó tặng cho ngươi, liên quan gì đến ta? Ta lấy thứ này làm gì.

- Nữ nhân?

Tề Ninh cười nói:

- Sao thế? Ngươi cũng cảm thấy gã là nữ nhân sao?

- Nàng ta nữ đóng giả nam, trừ phi ngươi mù mới không nhận ra.  Tây Môn Chiến Anh tức giận nói:
 

- Một nữ nhân trời lạnh thế mà ra ngoài một mình, ta thấy nhất định là chẳng có ý tốt gì.

Tề Ninh nhìn chằm chằm vào mặt Tây Môn Chiến Anh, cười nói:

- Chiến Anh, sao ta càng nhìn càng cảm thấy cô đang ghen. Vì nàng ta không tặng đồ cho cô hay là vì…!

Tây Môn Chiến Anh thần sắc hoảng hốt, vội vàng cãi lại:

- Ta ghen gì chứ? Ta… ta cần gì phải ghen với nàng ta. Chỉ là một sợi dây chuyền thôi, có gì to tát chứ.

Bị Tề Ninh nhìn chằm chằm vào mình, Tây Môn Chiến Anh chỉ cảm thấy mặt nóng lên nhưng không biết hai má mình đã đỏ ửng, dậm chân nói:

- Ngươi nhìn cái gì? Còn nhìn nữa là ta sẽ móc mắt ngươi đấy.

Nghĩ đến việc tay mình còn đang cầm hộp quẹt, Tây Môn Chiến Anh vội thổi tắt.

Trong xe lại là một màu đen kịt.

Trong lòng Tề Ninh thấy rất kỳ lạ, chỉ cảm thấy chuyến này bị cưỡng ép ra ngoài, người gặp phải đều vô cùng cổ quái. Đầu tiên là người trung niên đó tự nhiên lại cứu mình, sau đó còn dạy mình cách vận công, thậm chí còn truyền thụ công phu Thôi Sơn Thủ cho mình.

Sau lại gặp người mặc áo lông trắng, không nói một lời, đến không thấy hình, đi không thấy bóng nhưng lại để lại sợi dây chuyền này.

Hai người này đều đến đi vội vàng, hành vi cũng rất khó hiểu.

Hắn không biết người mặc áo lông trắng để lại sợi dây chuyền này là có ý gì. Hơn nữa sợi dây chuyền này có mặt hình trái tim, thật ra ở thời đại này, mặt dây chuyền như vậy đúng là cực kỳ hiếm gặp, dù sao thì cổ nhân biểu đạt tình cảm đều rất hàm súc, kiểu mặt trái tim này có vẻ thẳng thắn quá.

Nay Tây Môn Chiến Anh cũng nói người đó là nữ giả nam, chắc là không sai. Người mặc áo lông trắng đúng là một nữ nhân nhưng vì đi ra ngoài nên mới đóng giả nam che mắt người khác. Cho dù vậy vẫn khó mà che giấu được phong thái tài hoa tuyệt vời của nàng.

Thật ra hơn một canh giờ cũng không lâu lắm, đến bên ngoài cửa thành, Tề Ninh đang nắm trong tay kim bài hoàng đế ban thưởng nên lính canh cửa thành lập tức mở cửa cho đi.

Xe ngựa đến Thần Hầu phủ trước, Tây Môn Chiến Anh xuống xe ngựa, quay đầu liếc nhìn Tề Ninh một cái, muốn nói lại thôi. Tề Ninh cười ha hả nói:  - Về nghỉ ngơi cho tốt, đợi ta xong việc sẽ đến thăm cô.
 

- Ai cần ngươi đến thăm.  Tây Môn Chiến Anh lầm bầm một câu nhưng vẫn nói:
 

- Ngươi cũng cẩn thận chút, cũng về nghỉ ngơi đi.

Trước cửa Thần Hầu phủ có người thủ vệ, thấy Tây Môn Chiến Anh một thân vải thô áo bông xuống xe ngựa, nhất thời không nhận ra, đợi đến lúc nhận ra, hai người thủ vệ đều vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cùng nói:

- Tiểu… tiểu sư muội, muội… muội về rồi à?

Tề Ninh cũng không trì hoãn, dặn dò ông lão kia đánh xe quay về phố Tỳ Bà. Vốn dĩ hắn muốn đến Vĩnh Yên Đường xem thế nào nhưng lại nghĩ đến tin mình bị bắt đi nhất định sẽ truyền đến phủ Cẩm Y Hầu, Cố Thanh Hạm nhất định sẽ rất lo lắng. Hắn vẫn nên về phủ báo bình an trước thì hơn.

Đêm tối yên tĩnh, trên đường phố kinh thành vẫn có binh sĩ của Hổ Thần doanh tuần tra cảnh giới, trong tay Tề Ninh có kim bài, đương nhiên là không bị ngăn cản.

Chỉ là hắn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thầm nghĩ xem ra phía Đường Nặc vẫn chưa chế ra thuốc giải, từ trưa hôm qua hắn bị bắt đi đến bây giờ cũng gần hai ngày rồi.

Trở lại hầu phủ, không giống như những gì Tề Ninh nghĩ, người canh cửa không vì Tề Ninh trở về mà lộ ra vẻ vô cùng kích động.

Trong lòng Tề Ninh nghĩ chẳng lẽ hầu phủ không biết chuyện hắn bị bắt? Chuyện xảy ra đã gần hai ngày, tuyệt đối không thể không biết chút phong thanh nào. Hắn lập tức nghĩ đến rất có thể vì tránh lòng người Hầu phủ bàng hoàng nên Cố Thanh Hạm tạm thời giấu giếm tin hắn bị bắt, không để người trong phủ biết.

Tề Ninh bảo thủ vệ trước cửa dẫn ông lão đó mang xe ngựa đến hậu viện, lại dặn dò sắp xếp chỗ ở cho ông lão, nghỉ một đêm ở Hầu phủ, chuẩn bị chút rượu và thức ăn chiêu đãi một chút, dù sao người ta cũng vất vả đưa hắn về, lúc này nếu chạy về luôn thì quá vất vả.

Hắn vốn rất hào phóng, dù đã nói sẽ trả gấp đôi tiền nhưng lại đưa một thỏi bạc, gấp cả chục lần tiền đi lại.

Ông lão kia không ngờ hậu bối trẻ tuổi này lại là người của phủ Cẩm Y Hầu, vô cùng kinh hãi, càng không ngờ sẽ có một ngày có thể ở lại Hầu phủ một đêm, vừa mừng vừa sợ, thiên ân vạn tạ, đi theo hộ vệ.

Tề Ninh về lại phủ, phái người thông báo cho Cố Thanh Hạm, Cố Thanh Hạm vội vã đến, thấy Tề Ninh bình yên vô sự trở về, vui đến phát khóc.

Vừa hỏi liền biết quả nhiên ngay đêm hôm đó Cố Thanh Hạm đã biết tin nhưng che giấu tin tức, còn Đoạn Thương Hải cũng lập tức triệu tập nhân thủ, đi ra khỏi thành lần theo tìm kiếm cho đến bây giờ cũng chưa từng về.

Tề Ninh chỉ nói là người đưa hắn đi không có ác ý, chỉ muốn ra ngoài thành mà thôi. Sau khi an ủi Cố Thanh Hạm, Tề Ninh quay về phòng mình, chuẩn bị tắm rửa.

Nha hoàn mang nước nóng và quần áo sạch sẽ để tắm rửa, Tề Ninh sảng khoái tắm nước nóng, thay một bộ quần áo sạch sẽ mềm mại thoải mái, mệt mỏi hai ngày gần như đã bị quét sạch. Hắn nghe thấy tiếng bước chân, chỉ thấy Cố Thanh Hạm mang hộp cơm đến, phía sau là một người vú già ôm một chiếc chăn gấm rất dày. Cố Thanh Hạm phân phó người vú già đặt chăn gấm xuống giường rồi bảo bà ta lui xuống. Lúc này Cố Thanh Hạm mới đặt hộp cơm lên bàn, lấy đồ ăn ra nói:

- Mau ăn lúc thức ăn còn nóng, hai ngày nay ta không dám để người khác biết, ngay cả phía Thái phu nhân ta cũng không dám bẩm báo.

Trước đó không lâu con vừa bị người khác bắt đi, mới cách có bao lâu, nếu để Thái phu nhân biết, người sẽ…, sao những chuyện đen đủi này cứ rơi vào đầu con thế?

Nói đến đây, khóe mắt nàng hơi đỏ lên.

Trong lòng Tề Ninh biết nàng nói rất nhẹ nhàng nhưng tất cả lo lắng và áp lực hai ngày nay đều do một mình nàng chịu đựng, có chút áy náy nói:

- Tam Nương, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.

Lúc này sớm đã qua giờ Tý, đến giờ Sửu, đêm tối yên tĩnh, ngọn đèn dầu lập loè, Tề Ninh chỉ thấy bên trong Cố Thanh Hạm mặc một chiếc áo ngắn màu đen, áo khoác trắng bó chặt, chỉ nhìn thấy làn da trên cổ, nhìn có vẻ không hở chút nào nhưng lại ôm trọn bộ ngực sữa tròn trịa, cao ngất, đầy đặn, váy thắt eo màu tím, dưới ánh đèn dầu càng làm nổi bật đường cong dịu dàng xinh đẹp, vô cùng động lòng người.

- Nói ba phen mấy bận, chính là không cẩn thận.

Cố Thanh Hạm xoay người đi về phía giường, cười khổ nói:

- Đoạn Thương Hải nói con ở Thần Hầu phủ bị người khác bắt đi, sao Thần Hầu phủ lại có thể để xảy ra chuyện như thế được? Con ở đó mà còn bị người khác bắt đi thì chẳng phải quá xui xẻo à.

Tề Ninh biết hai ngày nay Cố Thanh Hạm trong lòng sầu khổ, thấy dáng vẻ mệt mỏi của nàng, trong lòng cũng rất khó chịu, thầm nghĩ sau này sẽ thật cẩn thận. Dù sao thì hắn chỉ hơi có chút chuyện là người lo lắng cho hắn nhất vẫn là vị phu nhân xinh đẹp này.

Dưới ánh đèn, thấp thoáng nhìn thấy vòng eo đẫy đà của nàng, ngay cả đôi chân dài dưới váy tựa hồ cũng tràn ngập cảm giác màu mỡ phì nhiêu, tóc mây xõa tung, tựa như hai ngày nay nàng không có tâm trạng ăn mặc chải chuốt.

Nhưng như vậy càng thể hiện dáng vẻ lười biếng, lại càng thể hiện phong tình khuê các làm say lòng người, càng làm nổi bật thân hình lả lướt hấp dẫn. Nàng như vậy càng có dáng vẻ thùy mị quyến rũ của phụ nhân, vừa căng tràn sức sống như thiếu nữ, như trái cây thấm mật, phong tình của trái cây vừa chín toát ra một cách tự nhiên.

Nàng đi đến bên giường, lật chiếc chăn vừa đặt trên giường, xoay người sửa sang lại. Tề Ninh vội bước đến nói:

- Tam Nương, để bọn họ làm là được, nương hà tất phải tự tay làm.

- Cũng không có gì.

Cố Thanh Hạm nói:

- Trời lạnh, phải thêm chăn, buổi tối đừng để bị lạnh cóng.  Nàng khom người sửa sang lại, tư thế này khiến cặp mông đầy đặn căng tròn như hai cánh hoa nhô ra dưới váy vốn được váy ôm chặt lấy vểnh lên, ở giữa là đôi chân thon dài, đường cong như ẩn như hiện, bắp chân mảnh mai như ngó sen tươi, trong không khí phảng phất hương thơm từ cơ thể phụ nhân của nàng, hết sức mê người.
 

Lúc này Cố Thanh Hạm đã quỳ trên giường, sửa sang lại chăn chiếu bên trong. Lúc này cặp mông của nàng càng vểnh cao hơn, chiếc váy ôm chặt đến mức gần như lúc nào cũng có thể chật căng đến nứt ra. Tề Ninh ngây ngốc một chút, nhìn không chuyển mắt vào cặp mông tròn trịa đang vểnh lên của nàng.

Đường cong của nữ nhân thật sự rất thần kỳ, có lồi có lõm như mây bay nước chảy, giống như nét bút thư pháp tinh diệu nhất vậy. Từ cặp mông đầy đặn vểnh lên kia của Cố Thanh Hạm lên trên vòng eo, đường cong bỗng đột ngột trở nên chật hẹp, phần eo thướt tha mềm mại, phong tình vạn chủng.

Thấy sau lưng không có thanh âm, Cố Thanh Hạm không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Tề Ninh đang ngơ ngác nhìn mình.

Đầu tiên nàng sững sờ, sau đó lập tức thuận theo ánh mắt của Tề Ninh nhìn, lúc này mới phát hiện tư thế của mình quả thực vô cùng mê người, mặt lập tức nóng lên, trừng mắt một cái, thấp giọng quát:

- Nhìn cái gì mà nhìn?

Thank You to Dung Judy For This Useful hương 265: Ngàn dặm mới tìm được một

 

0.12335 sec| 2440.289 kb