Hơn hai mươi dặm, Tề Ninh đi đến gần giữa trưa mới tới Phượng Hoàng Tập.
Trên con đường này, hai người vẫn đấu võ mồm. Tề Ninh thừa dịp đoạn đường này, chiếm không ít tiện nghi của Tây Môn Chiến Anh, thỉnh thoảng ngẫu nhiên cố ý nâng Tây Môn Chiến Anh về phía trước, như vậy có thể khiến mông lớn đầy đặn của Tây Môn Chiến Anh co giãn trên tay mình một chút, cảm nhận sự co giãn kia, cũng có thể khiến bộ ngực sung mãn của nàng đè lên lưng mình, coi như cũng rất nghiện rồi.
Ban đầu Tây Môn Chiến Anh còn không phát giác, thế nhưng dọc đường nâng mấy chục lần, nàng dần biết rõ dụng tâm của Tề Ninh, xấu hổ không thôi, nhưng không tiện nói thẳng, chỉ nghiến răng nghiến lợi trong lòng.
Phượng Hoàng Tập chỉ là một phiên chợ nhỏ rất bình thường, thời tiết mùa đông, cũng không có bao nhiêu người, rất vắng lặng, chẳng qua muốn thuê một chiếc xe ngựa ở Phượng Hoàng Tập này lại là chuyện vô cùng dễ dàng.
Tuyết đọng rất sâu, đánh xe là một lão đầu chưa tới năm mươi tuổi, bản sự lái xe cũng tương đối nổi tiếng ở Phượng Hoàng Tập, chỉ là thời tiết này tuyết rơi nhiều, người bình thường không muốn đánh xe, Tề Ninh ra giá tiền gấp đôi, lão đầu này liền đáp ứng.
Nhân lúc lão đầu đóng xe, Tề Ninh lại mua hai bộ áo lông ở Phượng Hoàng Tập, mặc dù nơi này cách kinh thành chưa tới trăm dặm đường, nhưng dẫu sao không phải kinh thành, không tìm thấy áo khoác lông cừu, áo ấm gấm vóc tốt một chút cũng không tìm thấy, chỉ có áo bông vải thô bình thường nhất.
Trời đông giá rét, Tề Ninh cũng không lựa chọn, mua hai kiện, cùng Tây Môn Chiến Anh mỗi người mặc một kiện. Vừa mặc vào, hai người nhìn thoáng qua nhau, không khác gì hương dân bình thường.
Xe ngựa của lão đầu rất bình thường, chẳng qua bên trong thùng xe cũng rộng rãi, chớ nói hai người, cho dù ba bốn người ngồi bên trong cũng không chật chội.
Lão đầu này nhận được gấp đôi tiền xe, cũng có lòng, đặt một lò than nhỏ trong xe ngựa, khiến cho trong xe ấm áp hơn rất nhiều.
Lão đầu thường xuyên đi tới kinh thành, cho nên hết sức quen thuộc con đường tới kinh thành, chỉ là tuyết đọng rất sâu, thời gian đánh xe lại hơi muộn, không dám đi quá nhanh.
Rời khỏi Phượng Hoàng Tập, đi về phía đông, chỉ đi không tới mười dặm đường, đã có tuyết mịn rơi xuống.
Tuyết rơi xuống, gió liên tục, bánh xe lăn trên tuyết đọng phát ra tiếng xoẹt xoẹt, thỉnh thoảng lay động vài cái, cũng may không quá kịch liệt.
Thể lực của Tây Môn Chiến Anh khôi phục một chút, nhưng thân thể vẫn mềm nhũn, tựa trong xe, nhìn thấy Tề Ninh vắt chéo hai chân, miệng khẽ hát, không khỏi bĩu môi, vẻ mặt chán ghét, cũng không nhìn hắn, ngẫu nhiên xốc rèm xe bằng vải bông nhìn ra ngoài một cái.
- Bên ngoài gió lớn, cô vén rèm cửa lên, chẳng phải gió lạnh sẽ tiến vào trong?
Tề Ninh liếc qua nói:
- Đã lớn tuổi rồi, sao còn không hiểu chuyện như vậy?
- Chết cóng ngươi mới tốt đấy.
Tây Môn Chiến Anh hung hăng trừng mắt nhìn Tề Ninh một cái.
Tề Ninh càng nói như vậy, nàng giống như muốn phân cao thấp với Tề Ninh, chẳng những không buông rèm, dứt khoát kéo ra một cái khe, nhìn ra bên ngoài.
Tề Ninh lắc đầu, dường như lầm bầm nói:
- Có mấy nữ nhân, đã định trước là không thể lập gia đình, tính cách kia, nếu gả cho một người tính cách cũng không tốt, cả ngày phải đánh tám lần, còn sống nổi sao? Nam nhân lấy lão bà, quả thực phải mở to mắt ra mới được.
- Ngươi nói ai?
Tây Môn Chiến Anh lập tức nhìn thẳng hắn, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt.
Tề Ninh cười nói:
- Ngươi đừng có tự luyến chứ, ta chỉ mặt gọi tên sao? Ta chỉ là cảm khái trong lòng, chẳng lẽ biểu đạt một chút cảm khái trong lòng cũng không được sao?
Tây Môn Chiến Anh cười lạnh một tiếng nói:
- Có một số nam nhân tự cho là đúng, cà lơ phất phơ, còn khinh bạc háo sắc, nếu như loại nam nhân này có nữ nhân gả cho hắn, thực sự là ông trời không mở to mắt.
- Hả?
Tề Ninh cười nói:
- Còn có loại nam nhân này sao?
Chiến Anh à, ngươi giới thiệu cho ta biết đi, ta vô cùng ngưỡng mộ nam nhân như vậy.
- Không biết xấu hổ.
Tây Môn Chiến Anh mắng một tiếng, không dây dưa với hắn, thân thể hơi nghiêng, tới gần cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Tề Ninh thấy mấy sợi tóc mai của nàng rủ xuống, hai gò má non mềm trắng nõn cũng không biết có phải vì gió lạnh thổi qua, hơi đỏ lên. Mặc dù nàng mặc áo bông vải thô, có thể chính vì như vậy, lại khiến da nàng trắng nõn nà, khiến cho người ta muốn véo một cái, đưa ngón tay lên mũi, ngửi dư vị.
Thân thể mềm mại của nàng nghiêng người dựa vào thành xe, bờ eo nhỏ bé co dãn kia vừa vặn tạo thành một đường cong mê người, biểu lộ độ co dãn và mềm mại của thiếu nữ thanh xuân.
Trong lúc rảnh rỗi, Tề Ninh nhịn không được suy nghĩ xấu xa trong lòng, nếu như Tây Môn Chiến Anh ở trên giường cong chân dài lên, lúc vặn eo, thân thể khỏe mạnh này đủ thay đổi các góc độ kinh người khó có thể tưởng tượng, mang đến cảm giác mới lạ không thể tưởng tượng cho nam nhân.
Tây Môn Chiến Anh không dịu dàng giống như rất nhiều cô nương, thậm chí không thanh tú đáng yêu, thuở nhỏ nàng luyện công, trong khi rèn luyện gian khổ, đã mất đi sự dịu dàng, thế nhưng cũng bởi vậy, đường cong thân thể nàng đẹp đến đáng sợ, đường cong giống như điêu khắc tỉ mỉ mà ra.
Tề Ninh đang đánh giá đường cong thân thể của Tây Môn Chiến Anh, chợt nghe Tây Môn Chiến Anh ngồi thẳng dậy, miệng ồ một tiếng.
Tề Ninh vội hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Tây Môn Chiến Anh liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Tự ngươi không nhìn được à?
Tề Ninh ghé vào cửa sổ, muốn chen tới bên cạnh nàng. Tây Môn Chiến Anh nhíu mày trốn qua một bên. Tề Ninh liền ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn ra ngoài thăm dò.
Trời đất bao la mịt mờ, một mảnh trắng phau, không nhìn thấy chuyện gì lạ thường, chỉ cho rằng Tây Môn Chiến Anh đang trêu chọc mình, còn chưa lên tiếng, dường như Tây Môn Chiến Anh biết rõ tâm tư của hắn, nhắc nhở:
- Không biết nhìn xuống đất à?
Tề Ninh cúi đầu xem xét, lúc này mới phát hiện, bên cạnh bánh xe, rõ ràng có một dấu chân, kéo dài về phía trước.
Dấu chân không phái quá sâu, bầu trời vẫn còn tuyết, nhìn dấu chân kia, hiển nhiên là một người cô độc đi về phía trước, hơn nữa thời gian cũng không lâu, nếu không chỉ sợ dấu chân đã bị tuyết phủ mất.
- Dường như có người đi bộ một mình.
Tề Ninh lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ cũng đi tới kinh thành.
Tây Môn Chiến Anh tựa vào xe nói:
- Hắn ngay ở phía trước không xa, sẽ nhanh chóng thấy được, ngươi quan tâm như vậy, đại khái có thể đi hỏi một chút.
Tề Ninh cười nói:
- Dấu chân này không lớn, hơn nữa rất nông, để ta suy đoán, hẳn là một nữ tử, hơn nữa thân thể rất nhẹ.
Ánh mắt hắn không khỏi nhìn qua chân Tây Môn Chiến Anh.
Tây Môn Chiến Anh lập tức co chân về, đỏ mặt lên, lạnh mặt nói:
- Ngươi nhìn cái gì?
Tề Ninh cười ha ha, xoay người xốc rèm xe trước mặt, lão đầu đánh xe quay đầu nhìn thoáng qua, cười nói:
- Tiểu ca không nên gấp gáp, tuyết đọng quá dày, bầu trời vẫn còn tuyết rơi, chẳng qua tối nay nhất định có thể đến nơi.
Lão lấy ra một cái bao đưa tới:
- Bên trong này có mấy tấm bánh, nếu đói bụng rồi, trước tiên nhét đầy bao tử. Trên đường này có hai quán rượu đặt chân, nếu ngài không thích ăn bánh, đến quán rượu ta dừng lại một chút, hai người đi kiếm chút thức ăn.
Lão không thấy Tề Ninh nhận bao, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tề Ninh đang nhìn chằm chằm phía trước.
Lão đầu nhìn qua theo ánh mắt hắn, phát hiện phía trước xuất hiện một bóng người, bóng người cực kỳ cô độc, bên trong trời đất, cô đơn lẻ bóng.
Người kia đi rất chậm, khoác trên người áo khoác màu trắng như tuyết, dường như hòa vào tuyết đọng quanh mình, nếu không nhìn kỹ, sẽ dễ dàng bỏ qua.
Xe ngựa đi về phía trước, không lâu lắm liền đuổi kịp người kia.
Lúc này Tề Ninh ngồi bên cửa sổ xe nhìn sang, xe ngựa không hề dừng lại, đi ngang qua người kia, người kia cũng không ngẩng đầu lên, tùy tiện xe ngựa đi qua, chỉ giữ vững bước chân chậm rãi của mình.
- Dừng xe!
Tề Ninh hô một tiếng.
Lão đầu phía trước ghìm chặt ngựa dừng lại. Tề Ninh nhìn về phía sau, người kia nhanh chóng đi tới, Tề Ninh trông thấy khuôn mặt người kia, không khỏi ngẩn người một chút.
Da thịt người kia trắng nõn như tuyết, ngũ quan xinh đẹp giống như vẽ, mái tóc đen buộc thành búi trên đầu, hai túm tóc rủ sang hai bên trái phải, trông phiêu dật thoát tục.
Người này đi rất chậm, nhưng mỗi bước đi, giống như là bước từng bước một từ trong bức họa đi tới.
Tư thái ưu nhã, phiêu dật như tiên, áo lông cáo trắng như tuyết khoác trên người, bên trong mặc quần áo gấm vóc màu trắng, trông xuất thân tương đối phú quý, nhìn toàn thân, khiến người ta có cảm giác không dính khói bụi trần gian.
Người kia trông thấy xe ngựa dừng lại, rốt cuộc nhìn sang. Tề Ninh thấy một đôi mắt trong vắt giống như nước suối, xuất hiện ánh sáng, giống như ngôi sao trong đêm tối.
Trông thấy Tề Ninh nhìn mình qua cửa sổ, người kia nở nụ cười, hơi gật đầu một cái, dường như đang chào hỏi.
Người này mặc nam trang, thế nhưng mặt mũi gã tinh xảo hoàn mỹ giống như nữ nhân, bước đi ưu nhã cùng khí chất không dính khói bụi trần gian, càng khiến người ta khó mà phân biệt gã rốt cuộc là nam hay nữ.
Đối phương mỉm cười, xinh đẹp như xuân, giống như trời đông rét lạnh thấu xương không còn sót lại gì bởi nụ cười này.
- Huynh đài, trời đông giá rét, muốn đi lên không, ta đưa ngươi một đoạn đường?
Tề Ninh khôi phục tinh thần hô:
- Ngươi muốn tới kinh thành không?
Người kia bình tĩnh tự nhiên, mỉm cười lắc đầu.
Tề Ninh cũng không biết cái lắc đầu này của gã rốt cuộc là tỏ vẻ không cần lên xe hay là không tới kinh thành. Hắn vội nói:
- Ngươi không tới kinh thành sao?
Người áo lông gật đầu.
- Vậy nếu không ngồi lên xe đi một đoạn đường?
Tề Ninh hỏi:
- Trong xe rất rộng, vừa vặn có thể mang ngươi một đoạn đường, ngươi muốn xuống chỗ nào, nói một tiếng là được rồi.
Người áo lông cười nhẹ nhàng, giống như suy nghĩ một chút, mới khẽ gật đầu, không hề nói chuyện.
Chẳng biết tại sao, thấy người áo lông này đáp ứng lên xe, Tề Ninh lại cảm thấy trong lòng hơi vui mừng, buông rèm xe xuống.
Người áo lông trắng kia đi tới bên càng xe, nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa, Tề Ninh đã vén rèm xe lên, người áo lông lại khẽ gật đầu với Tề Ninh, dường như đang ngỏ ý cảm ơn, cũng không nói chuyện, đi vào trong thùng xe.
Gã nhìn thấy Tây Môn Chiến Anh ngồi trong xe, cũng cười cười, không cởi áo lông, ngồi xuống bên cạnh.
Tề Ninh buông rèm xe xuống, ngồi đối diện người áo lông, lúc này khoảng cách rất gần, liếc nhìn mặt gã, cảm thấy da thịt của gã còn trắng nõn mềm mại hơn Tây Môn Chiến Anh vài phần, ngũ quan tinh xảo dường như không chút tì vết, càng nhìn càng cảm thấy giống nữ nhân, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ người áo lông này dĩ nhiên là nữ giả nam trang, hắn cười hỏi:
- Huynh đài muốn đi đâu vậy?
Thời tiết như vậy, sao lại đi bộ?
Thank You to kobayashimidori For This hương 261: Quan tướng Tây Xuyên
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo