Tiểu nhị thấy ba vị quân gia nổi nóng, bèn bước tới cười cầu hòa:
- Quân gia không nên nổi giận. Đồ các ngài muốn đang được chuẩn bị, sẽ được đưa lên rất nhanh thôi ạ. Xin chờ một lát.
Gã có ria kia nắm chặt cổ áo tiểu nhị, cười lạnh:
- Mấy người đó? Cái đồ con cháu con rùa này, dám để cho chúng ta chờ sao?
Gã giơ chân đá vào giữa bụng tiểu nhị. Tiểu nhị kia bị đán trúng một đá, lùi lại đằng sau mấy bước.
Đằng say y là Tây Môn Chiến Anh, suýt nữa nàng cũng bị trúng, may mà nàng đã chuẩn bị trước, tiểu nhị kia lui mấy bước, lực đạo cũng yếu bớt nhiều, nàng đưa tay chống vào lưng y là ổn.
Tiểu nhị kia sắc mặt trắng bệch, vẫn chưa tỉnh hồn đã cảm thấy bụng giữa đau nhức, kêu “ôi” một tiếng rồi khom lưng đi xuống.
Tề Ninh biết chắc chắn Tây Môn Chiến Anh không thể nhịn, quả nhiên, nàng cười lạnh hỏi:
- Rốt cuộc đây là quan binh hay là cường đạo?
Ba người lính Xuyên lập tức nhìn sang, thấy nàng mặc áo bông vải thô, đội mũ, mới đầu còn không nhận ra nam hay nữ, nghe giọng mới biết là nữ. Gã có ria cười:
- Hai vị Huynh đệ, ngươi nói cường đạo là mắng ai?
Lời này của gã ẩn giấu huyền cơ, có phần giống như nói Tây Môn Chiến Anh là cường đạo.
Tây Môn Chiến Anh nổi nóng, vỗ bàn một cái muốn đứng dậy. Tề Ninh đặt tay lên mu bàn tay nàng.
Nàng rụt tay lại, bực bội:
- Ngươi muốn làm gì?
Trong lòng nàng chỉ nghĩ Tề Ninh nhát gan sợ phiền, đường đường Cẩm Y Hầu, sao còn phải nhẫn nhịn mấy tên lính Xuyên.
Gã có ria kia cũng vung một cước đá văng ghế đi tới, hai người khác cũng đi theo, tay đè chuôi đao.
Tây Môn Chiến Anh tính tình cương liệt, không phải người dễ trêu, huống chi nàng xuất thân phủ Thần Hầu, vài tên lính Xuyên nho nhỏ thật sự không đáng để nàng nhìn tới. Cho dù thể lực chưa khôi phục, nàng vẫn cười lạnh đứng dậy, xoay người đối diện ba gã kia.
Gã có ria thấy Tây Môn Chiến Anh bước tới, mới đầu còn tưởng nàng chỉ là nữ tử nhà nông bình thường, nhưng giờ thấy mặt mới nhận ra nàng vô cùng xinh đẹp, da trắng nõn, nhưng khuôn mặt xinh đẹp kia lại lạnh băng. Gã cười ha ha:
- Thì ra là một tiểu yêu xinh đẹp.
Vừa hay. Mấy Huynh đệ uống rượu, ngươi tới hầu đi.
Tây Môn Chiến Anh cười lạnh:
- Xem ra các ngươi thật sự không biết Vương pháp ở đâu rồi. Mấy tên chó chết các ngươi, sắp chết đến nơi mà không biết.
Gã có ria đang muốn nói gì, chợt ngẩn ra, hai gã kia không thấy gã nói gì đều tò mò nhìn theo ánh mắt gã, thì thấy một người áo trắng như tiên như họa.
Người áo trắng không nói gì, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra, cũng không quan tâm bất kỳ chuyện gì.
Rượu và thức ăn đưa lên bàn, gã tịnh không cầm đũa, chỉ rót một chén trà nóng, đưa hai ngón tay thon dài trắng nõn như tuyết cầm chén uống trà, cho dù ba người gã đang tiến lại gần mi mắt cũng không động.
Gã chỉ thấy đôi lông mày của người này cong như lá liễu, mắt sáng như sao, cho dù mặc kiểu nam tử nhưng nhìn làn da như mỡ đông, non mịn bóng loáng, tinh mỹ ưu nhã đến cực điểm, toàn thân áo trắng như tuyết, môi không son mà hồng, cả người tuyệt mỹ tự nhiên không vương chút bụi trần, lại tản ra chí khí ưu nhã phú quý.
Ba người lính Xuyên đều ngơ ngác nhìn người áo trắng nọ, tựa như quên mất đang tranh chấp cùng Tây Môn Chiến Anh. Người kia vẫn thản nhiên cầm chén trà, môi son he hé, cho dù là uống trà vẫn ưu nhã đến tột cùng, như thể đang thưởng thức quỳnh tương ngọc dịch trên chín tầng trời.
Tề Ninh hắng giọng một cái, ba gã lính Xuyên mới giật mình hồi phục lại tinh thần. Gã có ria liếm môi một cái, mặc kệ Tây Môn Chiến Anh, đến gần người áo trắng, xoay người cười chào:
- Vị….vị cô nương này thích giả nam trang sao? Ta từ Tây Xuyên tới, ở Kinh thành không biết gì, không biết cô nương có thể đi qua ngồi một chút, cho Huynh đệ chúng ta thỉnh giáo chút tình hình ở Kinh thành?
Tây Môn Chiến Anh nhíu mày. Tề Ninh cũng nhíu mày, đang định lên tiếng thì người nọ đặt chén trà xuống, quay đầu nhìn gã kia một cái, lại mỉm cười như gió xuân khiến cho người ta cũng cảm thấy ấm áp.
Gã nghẹn một bụng nước miếng, kích động hỏi:
- Cô nương….cô nương đồng ý sao?
Người áo trắng lại khẽ lắc đầu, lại nâng chung trà lên, không để ý tới nữa.
Gã vươn tay về phía bạch cừu nhân, chưa đụng tới Tề Ninh đã cười nói:
- Vị quân gia này, ngươi lại đây, ta có lời muốn nói.
Gã khựng tay lại giữa chừng, quay đầu nhìn Tề Ninh, thấy hắn cũng áo bông vải thô, bèn nhíu mày to tiếng mắng:
- Đi đi đi, ở đây không có chỗ cho ngươi đánh rắm đâu. Đã ăn xong rồi thì xéo mẹ nó đi.
- Quân gia, ta có chuyện rất quan trọng cần nói. Ha ha, nếu ngươi không nghe một chút, chỉ e sẽ hối hận.
- Hối hận?
Gã sững sờ, do dự một chút, vẫn đi qua, đứng sau lưng hắn, cười lạnh hỏi:
- Chuyện gì? Cách lão tử, nếu nói hươu nói vượn, lão tử sẽ bổ một đao cho ngươi.
Tề Ninh cười ha ha, chỉ cái rèm trước cửa quán rượu:
- Quân gia, có thấy rèm kia không?
Gã ngẩng đầu nhìn nhìn, đáp:
- Thấy được. Sao?
- Bây giờ, nếu ngươi xin lỗi tiểu nhị, cùng ta, và vị bằng hữu áo trắng này, sau đó bồi thường một chút phí thuốc men, đưa theo hai nhuynh đệ của ngươi đi ra ngoài qua cái rèm đó, ta cam đoan ngươi sẽ bình yên vô sự. Nếu không, hôm nay ngươi sẽ rất không may.
Ngươi nói xem chuyện này có quan trọng không?
Gã hơi giật mình, lập tức giận dữ mắng:
- Dám đùa lão tử, đồ con cháu nhà rùa này muốn tìm chết mà.
Tiếng “chết” vừa rời khỏi miệng, tay trái đã vung một quyền nhắm thẳng sau gáy Tề Ninh.
Tề Ninh đã có chuẩn bị trước, tay trái vung một cái từ đằng sau lên đằng trước, dừng trúng mạch môn của gã, kéo nhẹ, thân thể của gã không tự chủ được mà dúi lại gần hắn. Đồng thời hắn đẩy cùi chỏ lại đằng sau, nhắm tới gã lính Xuyên có ria, gã rất cao, cùi chỏ của hắn huých sang vừa trúng bụng gã. Gã kêu “Ối” một tiếng, cúi rạp xuống.
Tề Ninh đứng thẳng dậy, vung quyền, từ trên giáng xuống sau gáy gã.
Gã hét thảm một tiếng, đau nhức kịch liệt, quỳ rạp xuống.
Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, tiểu lão đầu đánh xe thậm chí còn không kịp nhìn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khi lão kịp phản ứng lại, Tề Ninh đã một tay lắc cánh tay đại hán có ria, một chân đạp xuống lưng gã.
Hai gã lính Xuyên còn lại hơi ngẩn ra, một lúc sau mới kịp phản ứng, gần như phản xạ có điều kiện, rút bội đao, một người lạnh lùng quát:
- Ngươi….ngươi muốn tạo phản?
Thấy gã có ria bị bẻ quặt tay, Tề Ninh chỉ cần hơi dùng sức, cánh tay này sẽ bị phế, gã cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tề Ninh không thèm để ý tới, ném gã lính Xuyên có ria kia sang một bên, cầm vò rượu, cười ha hả:
- Ngươi muốn có người uống rượu cùng mình sao? Được lắm, ta rất nhiệt tình, cũng thích kết giao bằng hữu. Ta tới cùng ngươi.
Hắn dốc ngược vò rượu, đổ hết rượu lên gã lính Xuyên ngã bên dưới.
Rượu lâu năm vào bụng có thể ấm người, nhưng giữa mùa đông lạnh run thế này, rượu không được ủ ấm nguội ngắt bị đổ xuống bất ngờ, lạnh thấu xương, gã kêu “AAAA” một tiếng, từ đầu đến cổ đều bị rượu lạnh dội ướt, lạnh như băng, giật mình nhắm tịt mắt nói:
- Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?
Ngươi có biết chúng ta là ai không? Dừng…dừng tay, mau dừng tay!
- Hà hà, ta thật sự không biết quân gia là ai. Quân gia nói cho ta nghe đi, cũng để cho ta có thể quen biết một nhân vật lớn như ngươi.
Thấy cảnh này, Tây Môn Chiến Anh buồn cười. Vừa nãy thấy Tề Ninh nhẫn nại còn trách hắn nhát gan sợ phiền, không ngờ hắn vừa ra tay đã hung ác như vậy. Nàng vẫn lo lắng hai gã lính Xuyên kia làm khó dễ, rất cẩn thận, chỉ cần hai người kia vừa động thủ sẽ lập tức xông ra.
Tuy võ công của nàng không tính là cao minh, thể lực lại chưa khôi phục, nhưng muốn đối phó với vài gã binh sĩ bình thường thì vẫn dư đủ.
Nhưng nàng không biết hai lính Xuyên kia thấy Tề Ninh chế phục gã có ria trong nháy mắt thì hai chân mềm nhũn, kinh hãi không thôi.
Mặc dù gã có ria này cũng không được tính là hảo thủ trong đám lính Xuyên, nhưng cũng không phải kẻ vô dụng. Đối phương dễ dàng đánh gã bị thương như vậy hiển nhiên không phải kẻ hời hợt, nhất định có vài phần địa vị, đâm ra hai gã nào dám rat ay.
Tề Ninh vừa cười vừa nói, rượu vẫn không ngừng rơi xuống đầu gã có ria.
- Gã…gã là Hứa Giáo úy của Cẩm Quan Vệ!
Một gã lính Xuyên dốc hết can đảm báo danh:
- Các ngươi dám ra tay với Cẩm Quan Vệ, chính là….chính là muốn mưu phản. Vậy sẽ bị tịch thu tài sản, giết cả nhà. Các ngươi….các ngươi mau thả người.
Gã nói không nổi, vẫn cố trướng gan lắp bắp dọa dẫm vài câu.
- Cẩm Quan Vệ?
Tề Ninh nhíu mày, cái tên có vẻ kỳ quái.
Tây Môn Chiến Anh giải thích:
- Cấm Quan Vệ là vệ đội của Thục Vương Lý Hoằng Tín. Năm đó Lý Hoằng Tín quy thuận triều đình, mấy vạn binh mã dưới tay ông ta cũng bị triều đình hợp nhất, giải tán, chỉ để lại một ngàn người với tư cách là vệ đội của ông ta. Lý Hoằng Tín ở tại Thành Đô, nên gọi là Cẩm Quan Vệ.
Tề Ninh lập tức liên tưởng, Thành Đô còn gọi là Cẩm Quan Thành, vậy Cẩm Quan Vệ này là vệ đội của Thành Đô Tây Xuyên.
Hắn biết rõ, sau khi Lý Hoằng Tín quy thuận triều đình, mặc dù ở Tây Xuyên vẫn có căn cơ thâm sâu, nhưng triều đình vẫn phái quan viên tới Ba Thục nhậm chức, vừa đến đã đặt cơ cấu hành chính nước Sở tại Ba Thục, chậm rãi tiêu hóa hết Ba Thục, một phần nữa cũng để cản tay Lý Hoằng Tín, giám thị ông ta.
Trên danh nghĩa, Lý Hoằng Tín vẫn là Thục Vương, nhưng không còn muốn gì làm nấy ở Tây Xuyên như trước khi quy thuận nước Sở, có triều đình phái quan viên tới cản tay, hiển nhiên Lý Hoằng Tín không thể làm gì thì làm nữa.
Khi thấy mấy gã lính Xuyên này hắn cũng có nghĩ có phải bộ hạ của Lý Hoằng Tín không, nhưng cũng nghi ngờ hay là được quan viên Tây Xuyên phái tới Kinh thành làm việc? Giờ nghe vậy, hắn mới xác định được mấy người kia chính là bộ hạ của Thục Vương Lý Hoằng Tín.
- Thì ra là Cẩm Quan Vệ dưới trướng Thục Vương? Dám hỏi một chút, Thục Vương cho các ngươi tới Kinh thành làm mưa làm gió ức hiếp dân chúng sao? Hay là thói quen làm việc của các ngươi khi ở Tây Xuyên, mới tới thời gian ngắn, thủy thổ bất phục, không đổi được?
n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ a Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. yền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con , hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường y nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng o lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn ẫn!
a!
Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo