Người mặc áo trắng hơi ngửa đầu, đường cằm hơi nhọn, nhẵn nhụi trắng nõn, tuy rằng mặc trên người áo lông cáo màu trắng, nhưng làn da nơi cần cổ dưới lớp áo trắng nổi bật của lông cáo không những không bị che giấu, ngược lại còn như hòa vào màu trắng của lông cáo, trắng nõn mềm mịn, chỉ cần hơi chạm vào là rách.

Dường như gã suy nghĩ một lát, rồi lại lắc lắc đầu, cười tủm tỉm.

Trong lòng Tề Ninh thấy là lạ, thầm nghĩ xem ra người này không muốn nói với hắn hướng đi của gã, chỉ là từ nãy tới giờ người này chẳng nói câu nào, hình như có chút thiếu lễ phép.

Cho dù nói thế nào thì hắn nhìn thấy gã đang cô độc đi trong gió tuyết, lòng cảm thông nổi lên, tốt bụng dẫn đường cho gã, gã cũng nên mở miệng tỏ ý cảm ơn chứ.

Chỉ là người trước mắt mặc áo lông trắng như bước từ trong tranh ra này thật khiến người ta không thể có chút bất mãn nào, hắn thấy đối phương không muốn nói nhiều, trong lòng nghĩ cũng có thể người ta có băn khoăn riêng của người ta, nếu đối phương đã không nói thì hắn cũng không nên hỏi nhiều.

Mà nói tới mới thấy cũng kỳ, Tề Ninh thấy người này tuy rằng xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại không thể nhìn ra tuổi tác.

Cử chỉ động tác của gã tao nhã thành thục, tỏa ra khí chất phiêu dật thoát tục, nói thế nào thì ít nhất cũng phải là người đã ba mươi tuổi, nhưng da thịt trên người lại nhẵn nhụi mềm mại, hệt như làn da của những cô nương mười bảy, mười tám tuổi vậy.

Nam nhân và nữ nhân có rất nhiều điểm không giống nhau, da thịt càng có những sự khác nhau hơn.

Nam nhân da dày, thô ráp, có cảm giác tràn trề sức lực, da thịt của nữ nhân thì lại nhẵn nhụi non mềm, da dẻ người này hệt như nữ tử, nhưng Tề Ninh nhìn yết hầu của gã, giữa cổ họng có một nơi hơi gồ lên, như có như không, cũng không nhìn ra được rốt cuộc có đúng là yết hầu hay không.  Trong lòng hắn lại
càng nghi ngờ người trước mắt này là nam giả gái, nếu như là nữ nhân thì tướng mạo xinh đẹp đến phản khoa học thế này có thể nói cực kỳ là hiếm thấy trên đời.

Mà cho dù người này là nam nhân, thì dung mạo như này chỉ e là cũng đủ để khiến Phan An hay Tống Ngọc cũng phải xấu hổ.

Chỉ là nếu thật sự là nữ giả nam, nếu vậy thì một cô gái trong tiết trời mùa đông giá rét thì tại sao lại đi trên con đường đầy tuyết đọng này một mình? Nhìn quần áo trên người gã thì hẳn là không phải người thiếu tiền, muốn thuê một chiếc xe thì tuyệt đối không phải chuyện khó.

Trong lòng Tề Ninh cảm thấy rất lạ, không nhịn được mà nhìn Tây Môn Chiến Anh một cái, chỉ thấy Tây Môn Chiến Anh thỉnh thoảng lại liếc về phía người mặc áo lông trắng, hình như là bởi vì cách ăn mặc như nam nhân của người này, một cô nương thì không tiện nhìn đàn ông con trai nhà người ta chằm chằm, nhưng mà ánh mắt của nàng thỉnh thoảng lại liếc qua người kia, rõ ràng nàng cũng rất nghi ngờ người này.

Trong xe ngựa vô cùng yên lặng, đối phương không nói lời nào khiến không khí có chút ngượng ngùng. Tề Ninh còn đang suy nghĩ xem nên tìm đề tài nào để nói chuyện, quanh co lòng vòng một tí rồi tìm hiểu chút ít về lai lịch của người này thì đã nhìn thấy người áo trắng khép mắt lại, dường như là đang ngủ, chỉ là trên mặt gã không lộ ra chút mệt mỏi nào cả.

Tề Ninh và Tây Môn Chiến Anh liếc nhau, đều thấy được tia nghi ngờ hiện lên trong mắt đối phương.

Chiếc xe lắc la lắc lư đi thêm được mấy chục dặm nữa, Tề Ninh vốn là một người mồm mép khéo léo, thế nhưng trên đoạn đường này hắn lại không biết mở miệng như thế nào.

Chợt nghe thấy tiếng người đánh xe truyền tới từ phía trước:

-Tiểu ca, phía trước có một quán rượu, có muốn ăn uống chút gì đó không? Cửa hàng rượu nhà bọn họ là một gia đình có nghề nấu rượu gia truyền đó, mùi vị rất được, uống mấy chén xuống bụng là toàn thân nóng lên, cũng khiến cơ thể ấm áp hơn, ở đây còn có chút đồ ăn nữa…!

Trong lòng Tề Ninh biết rõ suy nghĩ của người đánh xe này, xem ra là người đánh xe này muốn vào quán rượu uống mấy chén. Dù gì từ hôm qua đến giờ cũng chưa ăn gì thật, trong bụng trống rỗng, hơn nữa độc trong người Tây Môn Chiến Anh còn chưa được trừ hết, thể lực cũng không tốt, vừa hay có thể vào quán rượu ăn vài món nóng sốt để bổ sung thể lực.

-Vậy dừng lại ở phía trước đi, chúng ta vào đó làm ấm cơ thể.

Tề Ninh nói một câu, rồi mới quay sang phía người áo trắng vẫn đang nhắm chặt hai mắt say ngủ, nhẹ giọng gọi:

-Vị bằng hữu này, chúng ta cùng xuống xe ăn chút gì để làm ấm cơ thể nhé, ngươi thấy thế nào?

Hắn vốn tưởng áo lông trắng đang ngủ, ai ngờ người kia bỗng chốc mở mắt ra, nở một nụ cười nhẹ, hơi hơi gật đầu, vẫn không nói tiếng nào.

Tề Ninh thầm nghĩ, ngươi chả nói câu nào cả, chẳng lẽ là người câm ư?!

Nghĩ tới đây trong lòng hắn run lên, thầm nghĩ hẳn là không bị mình đoán trúng đâu. Một người phong hoa tuyệt đại, phiêu dật như tiên thế này mà chẳng lẽ bị câm thật hả?

Nhìn khí chất của gã, nhất định là một người rất có giáo dưỡng, một người như vậy, không đến mức ngay cả một câu cũng không thèm nói được.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tề Ninh lập tức dâng lên chút cảm thương, thầm nghĩ nếu đúng là như vậy thì ông trời quả thật là trêu đùa người này mà, ban cho gã dung mạo không ai sánh kịp nhưng cũng cướp đi quyền được nói, xem ra trời cao suy cho cùng thì vẫn chỉ thích vẻ đẹp không hoàn hảo, sẽ không ban mọi điều tốt cho một ai đó cả.

Xe ngựa dừng lại ở trước quán rượu, mấy người xuống xe ngựa, chỉ thấy quán rượu ven đường này cũng không được coi là rộng rãi, rèm cửa được làm từ một tấm vải bông rất dày, người đánh xe dừng xe xong liền dẫn mấy người vào trong quán rượu, trong quán rượu có bày bốn chiếc bàn lớn, đối với hàng quán ven đường mà nói thì thật ra cũng không được coi là ít.

Sắc trời lờ mờ tối, trên quầy có thắp một ngọn đèn dầu, ánh lửa không sáng lắm, hơi mờ mờ, bốn chiếc bàn lớn đều chưa có ai ngồi, bên trong vắng vẻ.

Ngẫm lại thì cũng đúng, thời tiết như thế này, gió tuyết kêu gào, nếu như không phải là chuyện cực kỳ khẩn cấp thì chẳng ai muốn ra khỏi cửa, mà cho dù thật sự có việc vô cùng khẩn cấp thì cũng chẳng ai có thời gian dừng lại mà uống rượu cả.

Nghe thấy có tiếng người đi vào, một người đang nằm rạp xuống ngủ ở phía sau quầy hàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đánh xe ngựa thì lập tức nở nụ cười:

-Trương lão đầu, lại đi Kinh Thành hả?

Rồi gọi Tiểu Nhị ra tiếp đãi mấy người.

Tề Ninh biết người đánh xe này là khách quen của quán rượu này.

Lão kiếm sống bằng nghề đánh xe, thỉnh thoảng có người thuê xe đi Kinh Thành nên rất quen thuộc với con đường này, vì vậy là khách quen của hàng quán ven đường thì cũng chẳng có gì lạ.

Trương lão đầu cười ha ha, nhìn thấy Tề Ninh đã ngồi xuống một cái bèn liền đi qua đó rồi cười nói:

-Tiểu ca, các ngươi cứ ăn uống ở đây nhé, ta ra xe gặm bánh.

Trong lòng Tề Ninh thấy buồn cười, thầm nghĩ cái tên đánh xe này thật đúng là con buôn, còn bày ra cái trò mèo này nữa chứ, nhưng mà trong thời tiết gió tuyết giá buốt này mà phải đánh xe cả trăm dặm, thật sự không dễ dàng gì nên hắn cười cười đáp lại:

-Ngồi xuống cùng ăn đi, ngươi cũng đánh xe cả ngày trời rồi, uống chút rượu làm nóng cơ thể, bổ sung thể lực đi.

Người đánh xe khoát khoát tay cười nói:

-Thế thì thật ngại quá.

Tuy lão nói như vậy nhưng vẫn ngồi xuống bàn, một cái bàn có bốn mặt, vừa vặn mỗi người một mặt.

Tề Ninh nhìn áo lông trắng một cái thì thấy gã cũng đang nhìn mình, dù ánh sáng trong phòng không rõ lắm, nhưng đôi mắt kia sáng như sao trên trời, trong veo sáng ngời, hai người đều nở nụ cười. Lão đánh xe đã phàn nàn:

-Đèn dầu mờ quá, thêm vài cái đèn nữa cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền đâu.

Lão quay cười ha hả rồi quay đầu lại, đột nhiên sửng sốt, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Lúc trước lão chưa nhìn kĩ, trong phòng lờ mờ, cũng nhìn không rõ lắm, nhưng lúc này ngồi cùng bàn, khi liếc qua khuôn mặt của áo lông trắng một cái thì ngay cả lão cũng bị dung mạo của áo lông trắng làm cho kinh ngạc.

Ngay lúc đó có người thắp một ngọn đèn dầu rồi đặt lên trên mặt bàn, trong phòng sáng lên không ít, Tề Ninh gọi hai vò rượu và vài món ăn nóng sốt.

Đúng lúc này, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến từ bên ngoài quán rượu, sau đó là tiếng ngựa hí vang ngay trước cửa quán rượu, lão đánh xe định đứng lên vì lão tưởng đó là tiếng ngựa của mình thì Tề Ninh đã lắc đầu nói:

-Đừng lo, có người tới thôi.

Trong lòng hắn lại thấy nực cười, cái quán rượu này quạnh quẽ cả ngày trời, trước khi bọn họ tiến vào thì chẳng có ma nào, thế nhưng hắn vừa mới vào, còn chưa kịp ngồi nóng mông thì đã có người tiến vào.

Rất nhanh liền nhìn thấy rèm cửa bị xốc lên, mấy bóng người lần lượt tiến vào, tất cả có ba người, Tề Ninh nhíu mày, hắn nhìn thấy mấy người kia đều mặc áo giáp, lưng đeo đại đao, đầu đội mũ bông vải, ba người đều rất cao lớn, vóc dáng tráng kiện, đi đầu là một gã râu quai nón, nhìn có vẻ vô cùng dũng mãnh, rõ ràng ba người này đều là quan binh.

Trong quán rượu đã có người ra đón từ sớm, mấy người kia chỉ tùy ý nhìn thoáng qua bọn Tề Ninh bên này rồi ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa, phủi phủi tuyết dính trên người rồi người râu quai nón cất giọng thô lỗ:

-Ba hũ rượu lâu năm, có thức ăn ngon gì thì cứ mang hết lên, càng nhanh càng tốt, lão tử có việc gấp, đừng lôi thôi, Cách lão tử đụng phải cái thời tiết chết tiệt này, Cách lão tử đúng thật là đen đủi mà.

Giọng nói này mang khẩu âm vùng Tây Xuyên.

Tề Ninh lập tức chú ý, ba người kia cũng không nhìn sang bên này mà tụ vào một chỗ nói chuyện gì đó, sau đó ai nấy đều cất tiếng cười ha hả, gã râu quai nón nói:

-Lần này tới Kinh Thành, lão tử mời, cho các ngươi ăn chơi đã đời trên sông Tần Hoài ba ngày luôn.

Người ta nói trên sông Tần Hoài mỹ như nhiều như mây, những kỹ nữ xinh đẹp nhất đều ở đó, tới lúc đó cho các ngươi lựa chọn thỏa thích, vừa ý cô nương nào cứ nói, lão tử vung bạc cho các ngươi chơi đùa thỏa thích luôn.

Sắc mặt hai người còn lại lập tức trở nên hớn hở, cười ha hả.

Tây Môn Chiến Anh nghe thấy những lời thô tục của râu quai nón thì mặt nóng lên, đôi mi thanh tú nhíu lại, cắn môi, muốn bùng nổ, nhưng mà suy cho cùng thì gã kia cũng chưa chọc gì tới nàng, mấy tên nam nhân ăn nói như vậy cũng chẳng phải là tội lớn gì cho cam, nên nàng chỉ có thể nhịn.

Bạch cừu nhân (người mặc áo lông trắng) không nhúc nhích gì, cũng không nhìn, chỉ nhìn ngọn đền dầu trên bàn bên kia như đang suy nghĩ gì đó.

-Vẫn hơi đáng tiếc.

Một người bên kia lên tiếng:

-Ta nghe nói mỗi năm khi vừa sang đông, trên sông Tần Hoài sẽ có hội thi tuyển chọn hoa khôi, chúng ta không đến kịp, nếu không thì chắc chắn có trò hay để xem rồi.

Râu quái nón cười ha hả rồi đáp:

-Tên tiểu tử ngươi tâm tư không nhỏ nha, hoa khôi là thứ mà chúng ta có thể nghĩ tới sao? Hơn nữa, cô nàng hoa khôi kia vẫn còn nguyên – vẹn, khi làm chẳng thoải mái tí nào đâu, hoàng hoa khuê nữ, nếu cả đêm thì chỉ sợ sẽ bị ngươi làm chết mất. Chi bằng tìm một cô ả tuổi hơi lớn chút, kỹ thuật tốt, phục vụ thoải mái, cho dù có chơi ba ngày ba đêm thì người ta còn có thể chịu được.

-Đại ca quả là người thành thạo.

Bên cạnh có gã giơ một ngón tay cái lên khen ngợi rồi nhìn người còn lại nói:

-Học tập Đại ca nhiều vào, khuê nữ thì có gì thú vị chứ, muốn chơi thì phải chơi phu nhân thành thục mới thật sự sung sướng, Đại ca hiểu biết nhiều, nghe Đại ca chắc chắn không sai đâu.

Gã cười hê hê rồi nói tiếp:

-Hơn nữa cho dù có hơi lớn tuổi một chút thì trên sông Tần Hoài có cô nương nào không xinh đẹp chứ? Lần này theo được Đại ca vào Kinh, chúng ta thật là có phúc mà.

Ba người không coi ai ra gì, càng nói càng quá đáng.

Mặt mũi Tây Môn Chiến Anh đỏ bừng, trong lòng phừng phừng lửa giận, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, đang muốn bùng nổ thì nghe thấy Tề Ninh tằng hắng một cái rồi lắc đầu với nàng, tỏ ý bảo nàng đừng gây sự. Tây Môn Chiến Anh không khỏi hung dữ lườm Tề Ninh một cái, hừ, ăn nói thô tục hệt như Tề Ninh vậy! Nhưng cuối cùng nàng cũng không bùng nổ.

Tề Ninh lại chú ý tới người mặc áo lông trắng, trong lòng hắn nghĩ nếu như áo lông trắng cũng là con gái thì khi nghe thấy những lời nói thô tục như thế, ít ra cũng phải có tí chút phản ứng chứ? Nhưng mà từ đầu đến cuối áo lông trắng cực kỳ bình tĩnh tự nhiên, tựa như chẳng nghe thấy gì hết.

Rất nhanh, tiểu nhị của quán rượu mang thức ăn và rượu lên, bày trên mặt bàn, hai vò rượu lâu năm, một bát vịt kho mặn, một đĩa thịt dê nướng lớn, một bát đậu phụ nóng hổi, còn có hai món rau, số lượng không ít, đủ cho bốn người ăn.

Tề Ninh cầm đũa, mỉm cười với áo lông trắng, nói:

-Nhân lúc còn nóng hãy ăn chút đồ để làm ấm cơ thể.

Áo lông trắng mỉm cười gật đầu nhưng không hề động đũa.

Trong lòng Tề Ninh nghĩ: chẳng lẽ mấy món này không hợp khẩu vị của ngươi à? Nhưng hắn cũng không tiện nhiều lời, nhìn về phía Tây Môn Chiến Anh nói:

-Ăn nhiều một chút.

Chưa dứt lời thì đã nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên, mấy người đều ngẩn ra, nương theo tiếng động nhìn ra thì chỉ thấy một quan tướng râu quai nón vừa nện một quyền lên mặt bàn, thô lỗ cất tiếng:

-Cách lão tử, nói thì phải nhanh, tại sao lại không mang cho bên ta trước? Muốn gây phiền phức cho chúng ta sao?

Bên cạnh cũng có một người đứng lên, cười lạnh rồi mở miệng:

-Mấy anh em chúng ta muốn tới Kinh Thành giải quyết công việc, nếu như công việc bị kéo dài thì các ngươi chịu nổi trách nhiệm sao? Có tin anh em chúng ta cho một mồi lửa đốt rụi nơi này không hả?

m0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »

uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn n LCịộcnhg  sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì  đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 1m,9 n6â0ng c ruyện Lịch sử - Quân sự [FULL]Cẩm Y Xuân Thu a Sa Mạc)
 

Trang 29 của 57 Đầu tiên ... 19 27 28 29 30 31 39

yện. .m. ới cCủuaố iSa Mạc) Kết quả 281 đến 290 của 56 Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề Đánh giá Chủ đề Hiển thị

 

0.10567 sec| 2456.883 kb