Tô Trinh vào ngự thư phòng vẫn im lặng không nói gì, lúc này mới cười lạnh lên tiếng:

- Cẩm Y Hầu, ngài vội vàng tới quý phủ của Tiết Thống lĩnh, bảo Tiết Thống lĩnh điều binh, Tiết Thống lĩnh liền nghe lời ngài mà điều động binh mã sao? Hừ. Phụ thân ngài là Vệ Tướng quân nhị phẩm, chủ soái quân Tần Hoài, mặc dù ngài là Hầu tước nhưng cũng không có quyền điều binh, đừng nói là đường đường Hổ Thần Doanh, cho dù là nha môn Kinh đô phủ, ngài cũng không có quyền điều.

- Vũ Hương Hầu, ta khuyên ngài nên nghe cho rõ ràng. Ta nói rằng bảo Tiết Thống lĩnh điều binh khi nào? Ta lệnh cho Tiết Thống lĩnh làm việc khi nào?

Tề Ninh cảm thấy Tô Trinh không chỉ không có khí độ của Hầu tước, mà hiển nhiên não của y cũng bị tửu sắc ăn mòn mà trở nên quá mức ngu xuẩn rồi, chỉ thản nhiên phản biện:

- Ta chỉ phát hiện một vài tình huống khẩn cấp, nên đến phủ tìm Tiết Thống lĩnh, nói rõ sự nghiêm trọng của tình hình. Tiết Thống lĩnh vì an nguy của Kinh thành dứt khoát điều binh, mới giúp cho cục diện hôm nay không đến mức không thể khống chế.

Lô đại nhân vẫn thản nhiên nói:

- Nói vậy nguyên nhân Tiết Linh Phong điều binh vẫn là vì Cẩm Y Hầu ngài khuyên bảo?

Long Thái cau mày, bỗng lên tiếng:

- Không cần tranh luận nữa. Vừa rồi trẫm đã nói, hiện giờ không phải lúc truy trách nhiệm. Hơn nữa… Tiết Linh Phong điều binh khong phải tự ý chuyên quyền, mà là ý của trẫm.

Gã vừa nói, không những là người khác, kể cả Tề Ninh và Tiết Linh Phong cũng khẽ giật mình.

Hoài Nam Vương sửng sốt một chút mới hỏi:

- Thì ra là tối qua Hoàng thượng đã ban ý chỉ.

- Hoàng thúc nói sai rồi. Tối qua trẫm không ban ý chỉ. Chỉ là trước đó trẫm đã triệu kiến Cẩm Y Hầu, nghe nói trước đây Cẩm Y Hầu bị một đám cướp người cưỡng ép, cho nên trẫm đã cho Cẩm Y Hầu một đặc chỉ, nếu vào tình thế nguy cấp có thể điều binh mã Hổ Thần Doanh. Cẩm Y Hầu, lá thư trẫm viết cho ngươi, ngươi có mang theo không?

Tề Ninh biết Long Thái đang giải vây cho mình, nghĩ thầm, tiểu Hoàng đế thật đúng là con mẹ nó đỉnh cao rồi, vội đáp:

- Bẩm Thánh thượng, thần vẫn luôn mang theo bên mình.

Hắn lấy xuống chiếu thư tha tội lần trước Long Thái viết, phối hợp với y:

- Thánh thượng, là ở đây.

Đây là chiếu thư tha tội, không phải chiếu thư cho phép hắn có thể điều binh mã Hổ Thần Doanh như Long Thái nói. Cho nên đương nhiên Tề Ninh cũng sẽ không để cho người khác xem được nội dung.

Nhưng Long Thái và Tề Ninh kẻ xướng người họa, đương nhiên không ai dám nghi ngờ.

Nhưng Long Thái đặc chỉ cho hắn quyền điều binh Hổ Thần Doanh khiến cho trong lòng chư vị đại nhân ở đây đều có suy nghĩ riêng.

Trong lòng Trung Nghĩa Hầu vẫn âm thầm nghi ngờ, thầm nghĩ, nếu quả thật Long Thái cho Tề Ninh đặc chỉ điều binh Hổ Thần Doanh, vì sao đêm qua người này còn phải tìm mình? Trong chuyện này tất có vấn đề.

Tô Trinh nghe nói Tiểu Hoàng đế cho pháp Tề Ninh điều binh Hổ Thần Doanh mà biến sắc, vừa giật mình vừa ghen tị.

Vũ Hương Hầu và Cẩm Y Hầu năm xưa đều là khai quốc công thần, hai vị tổ tiên lão Hầu gia cũng đều là kiêu tướng sa trường.

Nhưng sau khi hai lão Hầu gia qua đời, tình hình hai nhà hoàn toàn khác nhau.

Cẩm Y Hầu được Tề Cảnh kế thừa. Khi lão Hầu gia còn sống Tề Cảnh cũng đã có công huân hiển hách, từ đó kế thừa y bát của lão Hầu gia, thống lĩnh quân Tần Hoài, phong quang vô hạn.

So với Tề Cảnh, Tô Trinh hoàn toàn là thiếu gia ăn chơi. Khi Tề Cảnh vào sinh ra tử ở chiến trường, Tô Trinh vẫn đang lưu luyến trong ngõ yên hoa, tìm hoa hỏi liễu, tự xưng phong lưu.

Trên thực tế, từ khi Vũ Hương lão Hầu gia qua đời, Tô gia cũng đã rời xa binh quyền. Tô Trinh không có tài thống binh, tiểu Hoàng đế hiểu điều này như lòng bàn tay, chỉ phái cho một vài công việc nhàn tản, Tô Trinh cũng chỉ có thể nhận lấy ân ấm của Vũ Hương lão Hầu gia, ngày qua ngày ăn ngon mặc đẹp.

Với việc trước kia hai nhà Tô Tề định thông gia, Tô Trinh cực kỳ phân vân.

Quyền thế Tô gia càng ngày suy, lão hiểu rõ, có thể kết thông gia với Cẩm Y Hầu đương nhiên Tô gia có lợi mà không hại. Dù sao cây lớn rễ cũng sâu, có Tề gia ủng hộ, Tô gia vẫn có thể ổn định đầu trận tuyến trong triều.

Nhưng Tô Trinh và Tề Cảnh tuổi tác không hơn kém nhau bao nhiêu, hai người cùng là đệ tử được thừa kế. Tề Cảnh thì có chiến công hiển hách uy danh truyền xa, tài văn tài võ đều vượt qua Tô Trinh, nói ra cũng khó tránh khỏi có người dùng chuyện này để trào phúng y, tuy ngoài miệng lão không nói gì, nhưng trong thâm tâm vẫn có phần ghét bỏ quan hệ thông gia với Tề Cảnh.

Vốn tưởng rằng Tề Cảnh qua đời rồi, Cẩm Y thế gia cũng sẽ nhanh chóng lụi bại, trong lòng y cũng có phần hả hê. Cũng giống như rất nhiều người, không ai nghĩ rằng Tề Ninh, kẻ vẫn được coi là thằng ngốc Cẩm Y gia, lại có thể duy trì được uy danh và hùng phong của Cẩm Y thế gia.

Nhưng hôm nay nghe tiểu Hoàng đế nói vậy, y rất giật mình, thầm nghĩ vì sao Long Thái lại thiên vị Tề Ninh như vậy? Vừa đăng cơ đã tín nhiệm Tề Ninh như vậy?

Chẳng lẽ vì hắn là người cầm lái Cẩm Y thế gia?

Hoài Nam Vương cười nói:

- Nếu là ý của Hoàng thượng thì việc này không cần truy cứu nữa.

Vừa rồi Cẩm Y Hầu nói không sai, trước mắt phải giải quyết phiền toái, mà không phải truy cứu hỏi tội. Tiết Thống lĩnh, trước mắt tình hình thế nào?

Tiết Linh Phong chắp tay nói:

- Khởi bẩm Thánh thượng cùng chư vị đại nhân, hạ thần đã điều động tất cả binh mã Hổ Thần Doanh phong tỏa đường lớn ngõ nhỏ trong Kinh thành, những người hôm qua bị lây nhiễm dịch độc, rất nhiều người xông ra khỏi nhà, khắp Kinh thành đều loạn. Hạ thần đã hạ lênh, phàm là nhìn thấy người bị lây độc, trước hết phải bắt lại, sau đó đưa tới ngõ Nam Hà nhốt lại. Hạ thần đã cho người dọn ra một nơi trong ngõ Nam Hà.

Nhưng…. nhưng khi thần tiến cung trong ngõ Nam Hà đã nhốt hai ba trăm người, hơn nữa, dân chúng bị độc phát khắp phố lớn ngõ nhỏ cũng không ít, theo như hạ thần áng chừng, với tốc độ trước mắt, chỉ sợ cả ngày hôm nay sẽ có sáu bảy người lây độc bị bắt.

Long Thái hơi biến sắc, cau mày hỏi:

- Có nhiều người bị lây vậy sao?

- Thánh thượng, đây chỉ là bắt đầu.

Vẻ mặt Tiết Linh Phong càng nghiêm trọng hơn:

- Số người độc phát hôm nay có lẽ chỉ là nhóm bị sớm nhất. Dịch độc ở Kinh thành đã lan truyền nhiều ngày mà không ai biết, rốt cuộc có bao nhiêu người bị cuốn vào thì không thể xác định. Hạ thần chỉ lo mỗi ngày tiếp theo sẽ có thêm người phát độc….

Hoài Nam Vương hơi cau mày:

- Hắc Liên Thánh giáo quả nhiên ác độc, lại muốn hại chết quá nhiều người như vậy. Hoàng thượng, lúc này đối phó với Hắc Liên Thánh giáo không thể nhân từ nương tay, cần phải để cho đám người Miêu kia biết rõ, bọn họ sẽ phải trả giá thật đắt cho việc mình đã tùy ý làm.

- Hạ độc trong Kinh thành không khác gì tạo phản.

Lô đại nhân lập tức ủng hộ:

- Thánh thượng, triều đình phải lập tức bắt tay chuẩn bi tiêu diệt Thánh giáo.

Long Thái chỉ hơi gật gật đầu, quay sang Tiết Linh Phong:

- Khanh làm việc quyết đoán, đã khống chế được cục diện, rất tốt.

Nhưng sau này tình hình rất có thể sẽ càng nghiêm tọng hơn, trẫm lệnh khanh phải toàn lực đảm bảo trật tự trong Kinh thành, tuyệt đối không thể để mất quyền khống chế cục diện.

Suy nghĩ một lát gã mới lại nói:

- Tuyệt đối phải nhớ kỹ, những dân chúng kia là vì bị lây dịch độc mà như vậy, trước bắt lại cũng được, nhưng tuyệt đối không nên làm họ bị thương.

- Hạ thần tuân mệnh!

Dừng một lát Tiết Linh Phong mới lại nói:

- Thánh thượng, dân chúng bị lây độc quá nhiều, những nơi còn trống trong ngõ Nam Hà kia rất nhanh sẽ bị người lấp kín hết chỗ.

Thần chỉ lo lắng mấy ngày hôm sau sẽ liên tục có người phát độc, cho nên hạ thần muốn xin Hoàng mệnh của Thánh thượng, tới thời khắc quan trọng, có thể trưng dụng đại viện Kinh thành để thu xếp người.

Long Thái gật đầu:

- Trẫm chuẩn tấu!

Trung Nghĩa Hầu gần như không nói gì, tới lúc này mới lên tiếng:

- Tiết Linh Phong, trưng dụng đại viện trong Kinh cũng được, nhưng không được quấy nhiễu dân cư.

Hơn nữa, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, phải cố hết sức tìm lấy một nơi bỏ hoang mà an trí.

- Ty chức tuân mệnh. Thánh thượng, còn một việc nữa, hạ thần không thể không xin chỉ!

- Việc gì?

Do dự một lát Tiết Linh Phong mới thưa:

- Lần này lây dịch độc, tình thế rất nguy cấp, nếu không giải độc kịp thời, hạ thần lo là những dân chúng bị lây độc kia sẽ liên tiếp phát độc mà tử vong. Đến lúc đó, chỉ sợ trong Kinh thành hài cốt chất như núi….

Mọi người nhíu mày. Thần sắc Tề Ninh cũng đanh lại.

- Hạ thần xin Thánh thượng hạ chỉ, nếu những người lây bệnh quy mô lớn kia phát độc mà chết, phải xử trí thế nào?

Giọng nói của Tiết Linh Phong cũng hết sức nghiêm túc.

Tô Trinh nhịn không được mà nói:

- Vậy thì có gì chứ. Sao không tìm chỗ tốt mà đưa đến. Lập tức phái người ra ngoại ô Kinh thành tìm một nơi bỏ trống, nếu có người chết sẽ đưa khỏi Kinh thành chôn đi là xong. Chuyện như vậy không cần Thánh thượng hao tổn tâm trí!

- Vũ Hương Hầu, chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như ngài nói.

Tề Ninh không nhìn Tô Trinh, chỉ thản nhiên nói:

- Những người kia trúng độc mà chết, nếu chỉ chôn đi, độc tính vẫn còn, không chừng sau này sẽ xảy ra chuyện.

- Sao?

Tô Trinh cười lạnh:

- Không biết Cẩm Y Hầu có cao kiến gì?

- Cao kiến thì không có, nhưng có một chút thấp kiến. Nếu thật sự độc phát thân vong, chỉ có thể đốt thi thể, mới có thể tiêu hủy cả độc tính cùng thi thể.

- Đốt thi thể?

Hoài Nam Vương hơi cau mày:

- Cẩm Y Hầu, chỉ sợ làm vậy không ổn. Thân thể là cha mẹ sinh thành, sau khi chết rồi phải chôn dưới đất vàng, nếu….nếu một mồi lửa thiêu đi, chỉ sợ người nhà những người kia sẽ sinh oán hận với triều đình. Haizz, về sau chỉ sợ đến nơi tế bái cũng không có.

Tề Ninh nghiêm mặt:

- Vương gia, cả hai đều phải lựa theo thế mà làm. Nếu thi thể phát độc mà không được tiêu hủy triệt để, chỉ sợ khi mai táng, nơi chôn thi thể cũng sẽ nhiễm độc, không đoạn được căn nguyên, nói không chừng tai họa sẽ có ngày tái phát.  - Cẩm Y Hầu quá lo lắng rồi.
 

Tô Trinh âm dương quái khí nói :

- Chôn dưới đất sao còn có thể tái khởi tai họa? Vương gia nói không sai, thân thể đều là do cha mẹ ban cho, nếu triều đình hạ lệnh thiêu hủy thi cốt, dân chúng sẽ không quở trách Cẩm Y hầu, mà là Thánh thượng. Ngài muốn để cho dân chúng oán hận Thánh thượng sao ?

Tề Ninh lườm Tô Trinh, thản nhiên nói:

- Vũ Hương Hầu, ta lo hay không cũng không sao, chỉ sợ chính ngài cần phải lo lắng đó.

Tô Trinh khẽ giật mình, nghi ngờ hỏi:

- Ngài nói vậy là có ý gì?

Tề Ninh nhìn y chằm chằm, nhàn nhạt nhấn từng tiếng:

- Chẳng lẽ Vũ Hương Hầu không biết ngài đã bị lây nhiễm dịch độc!

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

1.13354 sec| 2444.07 kb